Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 146 : hai phe.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… ông già, nếu muốn đánh nhau thì tôi khuyên ông nên tự mình tới đây đi! Dùng mấy thứ vô tích sự như thế này chỉ lãng phí thời gian thôi!”

Nghe thấy lời khiêu khích của Godou, đôi mắt màu bích lục của hầu tước Voban liên tục lóe lên những tia sáng đầy nguy hiểm, ông cười lạnh lẽo: “Hừ! Chỉ là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa, vậy mà lại dám nói những lời phách lối như thế với ta? Thật đúng là không biết trời cao đất dày!”

Chiến đấu tới tận bây giờ thì có thể nói rằng, cả hai bên đều đã tiến vào trạng thái chiến đấu cao nhất. Kusanagi Godou và Salvatore • Doni đã phối hợp với nhau rất tốt, cả hai vừa cầm chân được hầu tước vừa giết sạch được tất cả những người hầu chết và binh đoàn sói đói của hầu tước Voban. Mặc dù cả hai đều có chút thở dốc, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được là cả hai không có mệt mỏi bao nhiêu, hơn nữa trên người cũng chẳng có vết thương nào nghiêm trọng.

Diệt Thần Vương Giả, cho dù chỉ là một Tân Vương thì cũng không phải là hạng người tầm thường, ma vương luôn là những kẻ đặc biệt không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Hơn nữa, những người hầu chết và binh đoàn sói đói của hầu tước chỉ có thể phát ra những đòn tất công có tính chất bình thường, mà Ma Vương thì lại có năng lực miễn dịch hầu hết tất cả mọi đòn tấn công vật lý và chú lực tầm thường, cho nên Kusanagi Godou và Salvatore • Doni đã giết sạch bọn chúng mà không gặp phải khó khăn gì lớn, chỉ là hơi tốn thời gian một chút.

“Đúng vậy! Hầu tước đã lớn tuổi nên đã không còn ‘chẳng biết trời cao đất dày’, lá gan cũng đã trở nên nhát cáy. Nếu hầu tước cảm thấy như thế thì cứ về đi thôi, chúng tôi sẽ không ngăn cản hay cười nhạo hầu tước. Kính lão đắc thọ mà! Bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi, đúng không bạn hiền?” Salvatore • Doni cười tí tửng mà nói với hầu tước và Godou.

Godou nghe Doni nói như vậy thì trả lời: “Ai mà là bạn hiền với anh? Không ngờ là thằng ngốc như anh cũng biết cách xỉa xói người khác đấy nhỉ? Hầu tước, tôi không muốn đấu với ông, tôi chỉ muốn chấm dứt sớm đợt chiến tranh này. Nếu ông bằng lòng rời khỏi đất nước của tôi trong hòa bình thì tôi xin cảm tạ, thế nhưng nếu như ông vẫn còn mưu đồ nào đó mà muốn ở lại đây để phá phách và gây thiệt hại thì tôi cũng chỉ có thể chiến đấu với ông, mặc dù tôi không muốn đánh người già.”

Chiến đấu cho tới bây giờ, Godou cảm thấy là dòng máu trên người của mình đều đang sôi sùng sục. Hơn vài tiếng đồng hồ chiến đấu, bản năng chiến đấu và khát vọng chiến thắng của Godou đã hoàn toàn bị chấp niệm truyền thừa từ chiến thần Ba Tư nhen lửa, mỗi một phần tế bào trên người cậu cũng đều như đang gầm thét và sống lại.

Đúng như những gì mà Itsuka Ken đã nhận xét về Godou, cậu là một chiến binh trời sinh. Lý do mà chiến thần Ba Tư lựa chọn Godou cũng là vì khi còn là ‘người’, Verethragna đã nhận ra được rằng Godou có bản chất của một chiến binh xuất sắc nhất: cậu khao khát chiến thắng, không bao giờ lùi bước khi lên chiến trường, biết cách hưởng thụ lấy chiến đấu dù ở trong những thời khắc cùng cực nhất, và có đầy đủ sự liều mạng cùng quyết đoán khi bị dồn tới góc tường.

Cho nên dù rằng lúc này thì cậu cảm thấy hơi mệt, tinh thần cũng rất là căng thẳng khi phải đối đầu với một ma vương đã thành danh sớm hơn mình tới gần 200, thế nhưng cậu lại không hề có chút ý tưởng lùi bước nào. Ngược lại với điều đó, ý chí của cậu đang trở nên càng lúc càng tập trung, càng lúc càng tỉnh táo.

Nhanh chóng phân tích những gì mình biết, Godou cảm thấy rằng mình nhất định có thể chiến thắng được lão ma vương già đời và hùng mạnh ở trước mặt này, tối thiểu thì cậu và Doni hoàn toàn có khả năng cầm chân được ông ta cho tới khi cái tên kia giải quyết xong công việc và chạy tới.

“Không muốn đánh với người già sao? Ha ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Vậy thì hãy để cho ông già này nhìn xem, rốt cục thì hai ma vương trẻ trung như các người có thể làm được gì… RỐNG—G—G—G!!!!!!!!!!!!!

Trong tiếng gầm rống đầy vang dội của loài dã thú, ông già với vẻ ngoài đầy trí thức chợt đột nhiên biến lớn. Trong cái nhìn chăm chú của Godou và Doni, cơ bắp của hầu tước Voban chợt căng lên và xé rách lấy bộ quần áo ông đang mặc. Tay chân trở nên dài hơn, móng vuốt trở nên sắc bén, gương mặt cũng trở nên thon dài với hàm răng đầy những chiếc răng sắc nhọn trắng ởn.

Từ hình dạng của một kẻ loài người, chỉ chưa đầy ba giây, hầu tước đã biến thành loài ma sói hung bạo.

Đứng thẳng bằng hai chân sau, người sói, tức hầu tước Voban, mở miệng nói với Doni và Godou: “Lũ nhóc con, hãy nhìn cho kỹ! Ta sẽ tự tay dạy cho các ngươi hiểu rằng việc chọc giận ta là ngu xuẩn đến mức nào. NGAO ———— !!!!!!!!!!!!”

Ngửa mặt lên trời mà hét lớn. Dưới ánh trăng, con ma sói có chiều cao gần 4 mét phát ra tiếng gầm rú man rợ khiến cả những viên đá trên mặt đất cũng phải e dè. Mặc dù đã từng nhìn thấy con sói này một lần, thế nhưng Godou phải thừa nhận là dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn cảm thấy toàn thân mình có chút run rẩy khi đứng trước nó. Cậu nghĩ có lẽ mình đã hiểu là tại sao có rất nhiều người sợ lão hầu tước rồi, uy thế của ông ta thật khủng khiếp!

Đối mặt với uy thế khủng khiếp của con ma sói, toàn thân Godou đều đang run lên, run lên không chỉ vì sợ, mà còn là vì sự hưng phấn khi bước chân vào một cuộc chiến sinh tử. Mồ hôi hột chảy xuống từng giọt, thế nhưng dòng máu trong người lại sôi sùng sục lên. Tinh thần căng lên nhưng ý thức lại trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, bất tri bất giác, không biết từ lúc nào, một nụ cười hưng phấn đã hiện lên trên khóe miệng của Godou.

“Godou-kun, giờ cậu muốn lên trước hay để tôi lên trước?”

“Ai lên trước? Đương nhiên là cả hai người chúng ta cùng lên trước, để cho ông già đó ra tay sau đi thôi! Lên! Tôi yểm trợ cho anh, phối hợp giống lần trước! Lần này tuyệt đối phải đánh gục ông già đó, không cho ông ta bất cứ cơ hội hồi phục nào!” Nói xong, Godou lập tức vào thế chuẩn bị và xông lên.

“Hai người chúng ta cùng lên trước? Ha ha ha! Quả nhiên là bạn hiền Godou của tôi! Cách nói của cậu rất thú vị, tôi thích cách nói này!” Mở miệng nói huyên thuyên để đáp lời Godou, thế nhưng phản ứng của Doni lại không chậm một chút nào, hầu như ngay khi Godou vừa xông lên thì anh cũng rút kiếm và lao về phía hầu tước.

“NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO……!!!” Con ma sói to lớn há mồm gào rống và phóng về phía Godou, móng vuốt sắc bén của nó vươn ra và vồ về phía cậu. Godou hầu như có thể nghe được tiếng gió gào thét khi không khí bị những chiếc móng vuốt sắc hơn dao phá tan.

Nhìn thẳng vào mắt của con ma sói to lớn phía trước, chú lực trong người của Godou trào lên. Toàn thân kéo căng, thuật tự ẩn chứa sức mạnh kinh khủng chợt thốt ra từ trong miệng cậu: “Hỡi loài bò trắng với chiếc sừng vàng lấp lánh, hãy ban sức mạnh cho ta!”

Sức mạnh to lớn chợt bùng lên trong thân thể của Godou, cậu hơi co người lại, sau đó bắn mạnh về phía hầu tước như một mũi tên rời khỏi nỏ. Nắm tay của cậu tung ra và đánh về phía những chiếc móng vuốt sắc nhọn của con ma sói, khi hai bên vừa chạm vào đối thủ sức mạnh kinh khủng của hóa thân [ Bò Mộng ] lập tức phát huy.

Trong ánh mắt kinh ngạc của hầu tước, thân thể ma sói của ông bị sức mạnh tuôn ra từ nắm đấm của Godou chặn lại và hơi bị hất ngược về phía sau.

Hóa thân lập tức thay đổi, lần này, biến thân được vận dụng triệt để. Godou mặc dù cũng bị hất văng về phía sau, thế nhưng trong miệng cậu đã đọc lên nhưng ngôn linh thần thánh, một con heo rừng lớn với cặp răng nanh sắc nhọn xuất hiện và lao về phía hầu tước Voban. Thần thú từng hủy diệt bến tàu của đảo Sardegna lại một lần nữa xuất hiện.

“Mi vi phạm giao ước, mang tội ác đến với thế gian. Vì thế, hãy cất tiếng nói, hỡi Chủ Nhân Mithra. Để vạn tội đồ gặp muôn vận báo. Hãy để xương tủy nát vụn, tứ chi tan vỡ, hãy để dây chằn rách lìa khỏi cơ; hãy để mặt đất mi giẫm đạp hòa cùng lông tóc, chất não, nước máu của tội đồ. Ngươi, con thú dũng mãnh bất bại! Hãy để cây búa của công lý thanh tẩy kẻ phá vỡ lời thề nguyện!”

Con thú với bộ lông cứng như sắt thép và tối hơn cả bóng đêm chợt hiện ra. Con heo rừng khổng lồ dài hơn chục mét đã được Godou kêu gọi tới, và với sức mạnh lớn nhất, nó lao thẳng về phía hầu tước đang bị mất thăng bằng.

“Rốnggggggg!!!!!! Thằng nhóc con, ngươi xem thường ta quá rồi!!!!!!”

Con ma sói gào lớn, sau đó nó nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Cơ bắp phồng lên, con ma sói giơ đôi móng vuốt to lớn của mình và đánh về phía đôi răng nanh sắc nhọn của thần thú.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!!!!!!!!!!”

Hai luồng sức mạnh đối nghịch va chạm khiến mặt đất run lên, đất đá văng khắp nơi. Trong cuộc đấu sức mạnh này thì thần thú hơi nhỉn hơn một chút nên hầu tước lại bị hất văng.

Thắng thế, lợn rừng lại muốn xông lên và đâm về phía hầu tước một lần nữa. Thế nhưng, hầu tước Voban là một ma vương hùng mạnh, thế nên ông sẽ không để cho lợn rừng có cơ hội làm điều này. Đôi mắt sói màu bích lục của ông chợt phát sáng và bắn ra những luồng gợn sóng vô hình.

“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao NGAO……”

Trong tiếng hét thảm đầy đau đớn, thần thú lợn rừng chợt khựng động tác của mình lại, sau đó thì thân thể to lớn màu tối đen của nó dần biến thành muối trắng.

Đây là một trong những quyền năng nổi tiếng của hầu tước, đôi mắt Sodom! Mặc dù đã biết rằng hầu tước có quyền năng này, chỉ là Godou hoàn toàn không tính được là quyền năng của hầu tước lại mạnh đến vậy, ngay cả thần thú cũng bị hóa muối, rốt cục thì quyền năng này mạnh đến mức nào?

Nếu như Godou chỉ có một mình thì sau đòn tấn công vừa rồi của hầu tước, tình hình chiến đấu sẽ trở nên quân bình. Thế nhưng vấn đề ở đây là Godou không phải chỉ có một mình, cậu còn một chiến hữu khác. Doni, vốn vẫn luôn nấp ở một bên, ngay khi nhận thấy hầu tước lộ sơ hở sau khi bị lợn rừng hất văng thì anh đã lập tức chém ra chiêu kiếm đã được anh chuẩn bị từ trước.

Vô số những đường gươm lấp lóe chợt hiện lên và chém về phía hầu tước Voban. Dưới khả năng khống chế kiếm kỹ xuất sắc của Doni, tất cả những đường gươm anh chém ra đều trở nên vô cùng độc ác, chúng chém về tất cả những điểm yếu của hầu tước và khóa chặt mọi đường lui.

“Mi cho rằng ta sẽ để mi làm được điều đó lần thứ hai với cùng một kiểu sao? Hống hống hống hống hống hống rống!!!!!!” Thấy Doni xuất hiện thì hầu tước Voban rống lớn, sau đó, những chiếc lông sói trên người ông chợt dựng đứng lên và cứng lại, rồi chúng bắn về phía Doni.

Không thể nào dùng số lượng để hình dung, vô số những chiếc lông bờm cứng như kim châm được bắn ra và biến thành vô số những con sói, chúng lao về phía Doni và đón đỡ những đường gươm của anh.

Mặc dù kiếm khí của Doni thật sự rất sắc bén, thế nhưng chúng cũng vẫn chỉ là kiếm khí, chỉ là năng lượng được anh chém ra, chúng vẫn sẽ bị hao mòn mỗi khi bị chạm vào. Tựa như cắt đậu hủ, những luồng kiếm khí bắn về phía đàn sói khổng lồ ở trước mắt và chặt chúng thành vô số mảnh vỡ. Chỉ là số lượng kiếm khí có hạn, nên sau khi bắn về phía đàn sói và đem chúng phân thây sạch sẽ thì kiếm khí của Doni cũng hết đà và tan biến trong không trung.

Hỗn chiến lại bắt đầu, đây là cuộc chiến giữa hai vị vua trẻ tuổi nhất cùng vị ma vương cổ xưa nhất. Tựa như đây là sự va chạm giữa hai thế hệ, cuộc chiến diễn ra vô cùng kịch liệt, rốt cục thì kết quả sẽ là sóng sau đè sóng trước, hay là gừng càng già càng cay? Mọi thứ đều là câu đố.

… …

Trong khi ở bên kia, ba vị vua đang phải chiến đấu với nhau vô cùng kịch liệt, thì ở bên này, Yuri và Liliana đang trò chuyện với nhau vô cùng hợp ý.

“Thật không ngờ là lúc trước, Liliana-jousan và ma vương bệ hạ lại quen nhau như vậy. Quả nhiên là ngài ấy không giống với những campione khác.”

Nghe những lời tự thuật của Liliana về Itsuka Ken xong, Yuri cảm thấy kinh ngạc mà phát ra lời cảm thán, đồng thời, cô cũng cảm thấy có chút hâm mộ Liliana. Lần đầu tiên gặp mặt ma vương, Liliana có thể gặp được một vị vua hiền hòa và tốt bụng như vậy, đây quả thật là một điều may mắn lớn. Nếu như lúc trước, ma vương đầu tiên mà cô gặp phải không phải là người hung tàn như hầu tước Voban mà là người dịu dàng như Itsuka Ken, vậy thì có lẽ bây giờ cô cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi mỗi khi đối mặt với ma vương như vậy.

“Đúng! Ngài ấy là độc nhất vô nhị! Cũng vì thế mà cả tôi và Erica đều đã thề rằng sẽ trở thành tùy tùng ngài ấy. Chỉ là…”

Nói đến đây, gương mặt của Liliana lại hiện lên sự mất mát và hối hận. Cô hối hận, cô hận vì mình đã thua khi để cho Erica vượt lên trước mà trở thành kỵ sĩ của vua, và cô hối, hối vì mình đã quá ngu xuẩn mà làm những điều xốc nổi dại dột.

“Xin đừng lo lắng, Liliana-jousan! Cô nhất định sẽ thành công, không có sự cố gắng nào mà không được đền đáp khi bản thân vẫn đi đúng đường. Chỉ cần cô không quên rằng điều cô thực sự muốn là gì, cô nhất định sẽ làm được điều cô muốn, chỉ cần cô chịu cố gắng. Xin đừng để cho sự hối hận dày vò mình, ma vương bệ hạ sẽ không vui khi thấy cô như vậy. Ngài ấy đã nói rằng sẽ trừng phạt cô, vậy tức là ngài ấy chấp nhận bao dung cho những sai lầm của cô và muốn cho cô cơ hội làm lại. Tôi thấy ngài ấy vẫn luôn rất quan tâm cô, cho dù đã qua sáu năm thế nhưng ngài ấy vẫn nhớ tới lời thề giữa hai người, vì thế đừng khiến cho sự quan tâm bị tổn thương.”

Nghe những lời khuyên của Yuri, Liliana nhanh chóng tỉnh táo lại, biểu lộ mất mát và hối hận của cô dần được thay thế bởi sự quyết tâm. Cô quay về phía Yuri mà nói lời cảm ơn: “Tôi biết rồi! Cảm ơn cô, Mariya!”

“Không! Người nên nói cảm ơn phải là tôi mới đúng! Nếu như bốn năm trước không nhận được sự giúp đỡ của Liliana-jousan, có lẽ là giờ này, tôi đã phải chết tha hương vì nghi thức của hầu tước. Lần này, tôi cũng phải cảm tạ Liliana-jousan, bởi vì nếu không có cô, ma vương bệ hạ cũng sẽ không tới Nhật Bản và gặp tôi, sau đó cũng sẽ không…”

“Chờ một chút Mariya, cô nhìn xem, có phải là bên kia đang biến mất không?”

“Biến mất?”

Khó hiểu mà nhìn về phía Liliana đang chỉ, Yuri chợt phát hiện ra là nơi Itsuka Ken giao chiến với Athena vốn được bao bọc bởi một lớp màng xanh biếc, nay đã bị một lớp sương mù che mờ và biến mất.

“Chuyện này là sao? Chẳng lẽ là do kết giới?”

“… là do gặp phải vấn đề gì sao, my lord?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio