“Dị Thần!” Vừa phát hiện Metis bước ra từ trong kết giới của Itsuka Ken thì ngay lập tức, Alter liền cầm lấy Excalibur Morgan gác lên trên cổ của Metis, đồng thời có một người khác cũng làm y như thế, đó là Nero. Cô cùng gác thanh Aestus Estus lên cổ của Metis ngay khi vừa phát hiện. Hai thanh gươm hầu như kẹp Metis vào giữa và khóa lại.
“Đây là sự chào mừng mà ngài nói sao? Cách ‘chào mừng’ trong miệng ngài có vẻ đặc biệt quá nhỉ?”
Giọng nói hơi có chút mị hoặc chợt vang lên ở một bên khác của Itsuka Ken, Metis xuất hiện và lườm cậu một cái, còn nữ thần tóc bạc đang bị Alter và Nero bắt lấy thì đã biến thành vô số điểm sáng và tan biến trong không trung.
“Phản ứng bình thường thôi mà, em cũng biết là Dị Thần ở thế giới này đồng nghĩa với điều gì. Thôi, để ta giới thiệu em với bọn họ trước đi!” Itsuka Ken gãi gãi đầu nói, sau đó quay về phía hai vị nữ hoàng và lên tiếng: “Alter! Nero! Giới thiệu với hai em một chút, đây là Metis! Từ nay về sau, em ấy sẽ nhập bọn với chúng ta. Đều là người nhà với nhau, nhớ chăm sóc và chỉ bảo Metis một chút.”
“Metis? Đó không phải là mẹ của nữ thần Athena sao?” Nero hơi ngạc nhiên hỏi.
Bởi vì nhận được ba tầng trí nhớ đến từ Khu Vườn Nhỏ, Dị Thần và thế giới cũ của bản thân, cho nên cả Alter và Nero đều biết được rất nhiều tri thức khác biệt. Hơn nữa, bởi vì đã sống chung với Alice và Erica khá lâu nên Alter và Nero cũng học được thêm không ít tri thức về các hệ thống thần thoại. Những nhân vật nào là quan trọng và nổi bật trong các hệ thống thần thoại, cả hai cô gái đều biết được rất rõ ràng.
Nhất là với Metis và Athena, cả hai đều những nữ thần nổi tiếng của một hệ thống thần thoại bậc nhất như Thần Thoại Hy Lạp, không biết mới là kỳ quái. Thế nhưng vì biết nên Nero mới cảm thấy khó hiểu, tại sao lúc bước vào là Athena mà lúc bước ra lại là Metis rồi? Athena ở đâu?
“Ừ! Đúng vậy đó! Chuyện xảy ra cụ thể như thế nào thì để sau đó, Metis sẽ từ từ nói cho hai em biết. Giờ ta muốn qua chỗ của Alice, chắc mấy em ấy cũng sốt ruột lắm rồi. Nha, đúng! Nếu như để tới lúc ta quay về mà thấy các em không hòa thuận được, vậy thì đừng có trách tại sao ta lại trừng phạt từng người đó nha! Nhớ đó!” Itsuka cười cười và nói với ba cô gái.
“Đương nhiên là không rồi! Em sao có thể làm như thế chứ? Hơn nữa em thấy hai em gái ở đây cũng đều là người thẳng thắn và hào sảng, em nghĩ chúng em chỉ cần thật lòng làm quen với nhau một chút thì sẽ không xảy ra việc ngài đang nghĩ. Xin đừng lo!”
Vừa nhìn thấy nụ cười của Itsuka Ken thì Metis lập tức rùng mình một cái, sau đó cô rất thông minh mà lập tức bày tỏ thái độ phục tùng của mình. Không phục tùng cũng không được, dù sao thì yêu cầu của Itsuka Ken không có gì quá đáng, mà phương thức trừng phạt thì lại quá là đáng sợ đối với những người như cô, cô thật sự không muốn phải nếm thử điều đó thêm một lần. Cái cảm giác sung sướng quá đà đó thật sự khiến cho một nữ thần cao quý như cô sợ tới lạnh buốt cả tim, hơn nữa phương thức tạo ra cảm giác sung sướng đó còn là đét đít. Thật đúng là… là… quá tà ác!
Không thể chống lại được, Metis cũng chỉ có thể nghe theo. Là một nữ thần của sự thuần khiết, Metis không có quá nhiều những cảm xúc tiêu cực như ghen ghét hay dục vọng chiếm hữu. Nếu đã dâng tấm thân trong trắng của mình lên cho Itsuka Ken, vậy thì từ giờ về sau, cô chính là người đàn bà của Itsuka Ken, cậu nói như thế nào thì cô sẽ nghe như thế, chỉ cần không vi phạm vào lằn ranh cuối cùng trong lòng cô thì cho dù không có khế ước của virus, Metis cũng sẽ không bao giờ phản bội cậu.
Cho nên trong suy nghĩ của Metis, yêu cầu của Itsuka Ken quả thật là quá bình thường, cho dù cậu không nói thì cô cũng sẽ làm như vậy. Là nữ thần trí tuệ, Metis sẽ không để cho mình bị cô lập vì những lý do tầm thường, nên việc hòa đồng với những người ở bên cạnh Itsuka Ken cũng là chuyện đương nhiên.
“Aha! Trẫm của rất muốn làm quen một chút với thần hậu nổi tiếng của thần thoại Hy Lạp. Nhữ cứ hãy yên tâm đi, tấu giả, có trẫm ở đây, bất cứ lúc nào cũng sẽ chỉ có sự vui vẻ đang tồn tại.” Nero tự tin mà vỗ ngực mình, thật sự khiến Itsuka Ken có ảo giác đây là lão đại của một bang hội giang hồ nào đó.
Về phần Alter, trong tình huống bình thường, chỉ cần Itsuka Ken mở miệng yêu cầu thì cô sẽ không từ chối.
“Nếu vậy thì tốt! Cũng xin lỗi vì đã để cho các em phải chờ đợi lâu. Để đền bù thì trong vài ngày tới, ta sẽ đi chơi và dạo phố chung với mấy em. Muốn đi đâu, ăn cái gì hay là làm gì, tốt nhất hãy bàn với nhau để lên kế hoạch trước đi. Để tới khi đó có thể vui chơi cho thật thỏa thích!”
“Sao cơ? Tấu giả của trẫm cũng có lúc hào phóng tới như vậy? Ha ha! Đây là do chính miệng nhữ nói đấy nhé, tấu giả! Đã vậy thì trẫm sẽ an tâm mà tiếp nhận phần lễ vật này của nhữ.”
“Master ở nơi đâu thì tôi sẽ ở nơi đó. Nơi ngài tồn tại là nơi tôi tồn tại. Bất quá, master, tôi hi vọng ngài có thể nhớ kỹ rằng chúng tôi luôn bên cạnh ngài. Nếu lần sau ngài muốn làm những chuyện như thế này, xin hãy báo cho chúng tôi biết để cùng đi theo. Chúng tôi cũng muốn góp một phần năng lực của mình trong ý định của ngài.”
Lời của Alter khiến Nero cảm thấy rất đồng cảm nên cô cùng liên tục gật đầu bày tỏ là mình rất tán đồng. Itsuka Ken nghe vậy thì cũng tự ngẫm lại, quả thật là lần này cậu có chút sơ sót. Nếu như lúc trước, cậu chịu nói với Alter và Nero rồi để cho hai cô gái tham gia vào trong kế hoạch của mình thì mọi thứ có lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều. Phỏng chừng là loli Athena thậm chí không có cả cơ hội để khôi phục chân thân nữa.
Chuyện xảy ra sau đó cũng vậy, nếu như khi bắt được Athena và gặp được Metis rồi, cậu chịu kêu gọi Nero và Alter tới rồi hẵng chuẩn bị cho việc điều tra thì sau đó, dù Athena có nổ tung và biến thành tử thần màu máu thì cậu cũng sẽ không phải chạy trốn một cách vất vả như vậy. Thậm chí cậu hoàn toàn có thể cầm chân được Athena cho tới khi nghĩ ra cách, hoặc tối thiểu là có thể thong thả hoàn thành được nhiệm vụ, không cần phải lãng phí cả cơ hội dùng thiên phú thời gian chỉ có một lần mỗi ngày.
“Uh! Ta biết rồi! Nếu như lần sau còn có chuyện thì ta nhất định sẽ thông tri cho hai em biết. Thế nhưng hai em phải hứa với ta, tuyệt đối không nên vì mục tiêu nào đó của ta mà để mình bị thương. Nếu như vậy thì ta sẽ thực sự nổi giận đấy!”
“Biết rồi! Biết rồi! Trẫm nhất định sẽ giúp tấu giả giải quyết sạch tất cả phiền toái!”
“Kẻ thù của ngài chính là mục tiêu tiêu diệt của tôi.”
“Đừng có qua loa lấp liếm lời của ta!” Nghe hai cô gái nói như thế thì Itsuka Ken cảm thấy có chút phiền muộn. Nhịn không nổi, cậu trực tiếp lấy tay mà vỗ vào đầu của hai vị nữ hoàng một cái, không nặng không nhẹ, chỉ có thể nói là mang tính trừng phạt để cho thấy thái độ của cậu.
“Nếu như không đáp ứng, vậy thì từ nay về sau đừng mong ta mang các em đi theo để mạo hiểm. Tự mình suy nghĩ rồi lựa chọn đi!”
“A…! Đã nói với nhữ là đừng tùy tiện gõ đầu của trẫm, không phải chỉ là đảm bảo mình không bị thương thôi sao? Trẫm đồng ý là được rồi!” Bất mãn xoa xoa cái đầu nhỏ của mình, Nero bĩu môi và trả lời.
Thấy Nero đã đồng ý, ánh mắt của Itsuka Ken lại đưa về phía Alter.
“Sự an toàn của ngài cao hơn tất thảy, master!”
“Ta đã bảo…”
“Thế nhưng nếu đó là ngự lệnh của ngài, tôi sẽ chú ý!”
Đối với vị nữ hoàng áo đen vừa phách đạo lại vừa quật cường này, Itsuka Ken chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Mặc dù suốt thời gian qua, cậu đã tìm cách dạy bảo và ảnh hưởng cô rất nhiều, thế nhưng có vẻ như kết quả chẳng đi tới đâu cả, xem ra sau này không dùng thuốc nặng là không được rồi.
Nhìn hai vị nữ hoàng đang đứng ở trước mặt mình, Itsuka Ken chỉ biết cười khổ một cái. Giơ tay lên và xoa nhẹ đầu của cả hai cô gái, sau đó Itsuka Ken lập tức rời đi trong tiếng phàn nàn của Nero.
Bởi vì chuyện lần này còn có liên quan đến Yuri và Liliana, thế cho nên giờ phút này, cả Alice và Erica đều đang có mặt ở chỗ của hầu tước Voban. Dựa theo cảm ứng của mình đối với các cô gái, Itsuka Ken nhanh chóng tìm tới nơi mà năm vị campione đang có mặt.
Vừa xuất hiện, thứ đầu tiên đập vào mắt của Itsuka Ken là một đống hổ lốn, đất đai nứt toác, cao thấp chập chùng. Trong đống đổ nát đó, Itsuka Ken có thể nhìn thấy được Kusanagi Godou đang nằm bẹp trên mặt đất mà thở hồng hộc, ở phía xa thì là Salvatore • Doni, anh đang khoanh tay mà dựa vào tường, chỉ là nụ cười ngây ngô thường thấy đã không còn mà thay vào đó là một nụ cười khổ đầy mệt nhọc.
Về phần lão hầu tước? Hiện giờ thì ông đang đứng ở một nơi gần đó, lấy một tay mà vịn vào một bức tường đã sập hết một nửa, mặt của ông trắng bệch ra vì mệt.
“Ah ~ ? Vua của em, cuối cùng thì ngài cũng đã trở về! Alice cứ ngỡ rằng ngài lại muốn bỏ rơi Alice thêm một lần nữa chứ?”
Người vừa lên tiếng chính là công chúa với mái tóc màu bạch kim ánh vàng đầy tôn quý có tên là Alice • Louise • Oph • Nefal, hay còn được thế giới biết đến với cái tên [ Bạch Phi ] của nước Anh, campione thứ bảy của thế giới, cũng là một trong những vương phi được thừa nhận của Itsuka Ken.
Nhìn thấy vua của mình xuất hiện, Alice lập tức chạy lon ton tới để đón chào, chỉ là trên mặt cô lại hiện lên vẻ oan ức.
Đi cùng với cô còn có một người nữa, đó là kỵ sĩ tóc vàng vừa được lên chức của Itsuka Ken —— Erica • Blandelli. 『 Signore Rosso – Hồng Vương 』 của đất Milan vừa nhìn thấy vua của mình xuất hiện thì lập tức nở một nụ cười đầy tiêu sái và chạy tới bên cạnh. Sau đó, không thèm để ý ánh mắt khác thường của tất cả mọi người, cô giang tay ôm lấy một cánh tay của Itsuka Ken, mặc cho bộ ngực no đủ của mình không ngừng cọ sát lên cánh tay của cậu với bộ dạng phi thường mập mờ.
“Thật không hổ là vua của em, ngay cả nữ thần hùng mạnh như Athena cũng bị ngài giải quyết dễ dàng như vậy!” Nụ cười ngọt ngào và giọng nói dịu dàng tới không chịu được thốt ra từ trong miệng của Erica khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải cảm thấy nổi cả da gà.
Thế nhưng, đối với giọng nói ngọt tới không chịu được của Erica, người đầu tiên có phản ứng lại không phải là một trong ba người đàn ông nửa sống nửa chết đang nằm lăn lóc ở đằng kia, cũng không phải là một vị vua trẻ nào đó, mà lại là một nữ kỵ sĩ có mái tóc màu bạc buộc hình đuôi ngựa mặc bộ đồ xanh đen nào.
Nữ kỵ sĩ đáng yêu tựa như tinh linh vừa nhìn thấy cách nói chuyện của Erica thì lập tức nhịn không được mà bật người ra và nói lớn: “Xin chú ý thái độ của cô, Erica • Blandelli! Mặc dù lúc này cô đã trở thành campione, thế nhưng những hành vi vô lễ và mạo muội như thế với vua của tôi cũng là không được phép. Chúng sẽ khiến bệ hạ cảm thấy khó xử. Xin cô buông tay của ngài ấy ra!”
“Ara ~ ! Ara ~ ! Từ khi nào mà Lily lại vượt qua được khảo nghiệm của vua mà dám gọi bệ hạ là ‘vua của tôi’ như thế? Xưng hô kiểu đó khi chưa được phép, chẳng lẽ cô không cảm thấy là mình càng thêm mạo muội sao?”
Lời này vừa thốt ra thì thiếu nữ tóc bạc, tức là Liliana lập tức khựng người lại. Biểu lộ giận dữ và xấu hổ tới cùng cực chợt bò lên trên gương mặt đoan trang nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu của Liliana
“Tôi…”
“Hơn nữa hiện giờ tôi đã là Campione, là vua của hiện thế! Đối với những kỵ sĩ và chú thuật sư như cô, tôi chính là vua. Mặc dù Lily là bạn khuê mật của tôi từ nhỏ, thế nhưng cũng không được phép trách cứ tôi như thế. Trách cứ vua là tội rất lớn đó! Hay chẳng lẽ chuẩn tắc kỵ sĩ của cô chỉ đến thế thôi sao?”
Nếu như khi bình thường, Liliana có lẽ đã nghẹn lời không thể cãi lại được. Thế nhưng lúc này, Itsuka Ken đang ở bên, điều đó vô tình nhắc cho cô nhớ rằng mình vừa phạm phải sai lầm như thế nào, và cô không cho phép sai lầm đó diễn ra lần nữa. Vì thế, như một phản xạ vô điều kiện, cô lập tức thốt ra không có một chút chần chờ nào: “Chuẩn mực của kỵ sĩ là tuân lệnh và kính trọng vua, thế nhưng đó chỉ là với vua của tôi mà thôi! Toàn thế giới này chỉ có một người duy nhất là vua của tôi, mà cô thì không phải, vì vậy dù tôi có trách cứ cô cũng không vi phạm chuẩn tắc của kỵ sĩ. Trái lại nhìn thấy vua bị một người nào đó làm cho sa đọa mà không dâng lên gián ngôn, đó chính là bất trung!”
Hít một hơi thật sâu, Liliana nói ra câu cuối cùng như muốn tuyên thệ lại lời thề của mình khi trước: “Thân này thuộc về chúa tể của tôi, nếu như không có mệnh lệnh của ngài, dù toàn bộ những chúa tể khác có tới nơi này thì cũng không có tư cách để cho tôi cúi đầu khuất phục!”
Câu trả lời vô cùng kiên định hầu như phản bác lại hoàn toàn những lời lên án lúc trước của hồng nữ vương. Mặc dù đối phương là bạn thân và cũng là đối thủ trời sinh của mình, hiện giờ còn là một tân vương của thế giới, thế nhưng Liliana cũng sẽ tuyệt đối không nhượng bộ. Bất cứ điểm nào cô cũng có thể nhượng bộ, chỉ riêng việc có liên quan đến vua của cô thì cô tuyệt đối sẽ không lùi bước. Quá khứ là vậy, hiện tại là vậy và tương lai cũng sẽ là như vậy. Cô thề là như thế.
“Ô ~ ? Biết ăn nói hơn nhiều rồi đó nha, Lily! Thế nhưng nếu không có đủ thực lực thì sẽ không có tư cách để trở thành kỵ sĩ chính thức của vua nha!”
“Chuyện đó tôi sẽ tự mình xử lý, không cần cô phải lo, thưa Erica • Blandelli khanh!”
Nhìn cặp thanh mai trúc mã đã liên tục tranh đấu với nhau từ nhỏ lại một lần nữa đấu khẩu, Itsuka Ken chỉ có thể cười cười và lắc đầu. Sau đó, cậu quay về phía Yuri và hỏi: “Được rồi! Giờ tới lúc để thẩm vấn phạm nhân! Yuri-jousan, cô muốn làm như thế nào?”
Vốn đang đứng ở gần đó và do do dự dự, thế nên khi bị Itsuka Ken hỏi, Yuri hơi giật mình, cô lắp bắp: “Ah? Tôi… Tôi sao?”
“Đương nhiên! Bởi vì năm đó, hầu tước Voban đã có những hành động không đúng với cô và Liliana, thế cho nên giờ đã có cơ hội, tôi cho phép cô nói ra mong muốn của mình với ông ta. Chỉ cần cô nói ra thì bất kể là điều gì, tôi cũng có thể chấp nhận. Ý muốn của cô sẽ là kết quả của hắn!”
Nghe được Itsuka Ken nói như vậy, Yuri càng thêm không biết phải làm sao. Đối với Campione già nhất thế giới này, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng lại có ngày mình được quyền đưa ra lời thẩm phán với ông ta.
Nhìn về phía Liliana, ánh mắt của cô và Liliana chạm vào nhau, thế nhưng điều đáng tiếc là thứ cô nhận được lại là Liliana cũng đang lâm vào trong sự giãy giụa. Liliana cũng không biết phải làm thế nào trong tình huống này. Cả hai cô gái đều quá thiện lương.
Hơi bóp bóp nắm tay của mình một chút, sau đó Yuri mở miệng: “Tôi… Tôi cũng không có mong muốn gì. Chỉ cần ngài ấy không tiếp tục làm ra những việc tổn thương tới người khác như thế này nữa là được rồi.”
Itsuka Ken nghe vậy thì cười nói: “Hửm? Chỉ có như thế thôi sao?”
“Vâng… Vâng! Chỉ có như vậy!”
“Vậy còn Liliana thì sao?”
“Em không cũng có yêu cầu đặc biệt nào. Tất cả xin theo ý ngài, my lord!”
‘Không hổ là nữ kỵ sĩ chuẩn mực nhất của Milan.’ Itsuka Ken nghe Liliana nói vậy thì nghĩ thầm.
Gật đầu một cái bày tỏ mình đã hiểu, sau đó Itsuka Ken bước về phía trước. Rất nhanh, cậu đã bước tới trước mặt của hầu tước Voban.