“… Tại sao ngài không giữ Atan ở lại?” Chờ đến khi Athena đã biến mất khỏi tầm mắt của cả hai người rồi, Metis mới quay về phía Itsuka Ken và hỏi. Cô thật sự cảm thấy vô cùng khó hiểu vì phản ứng lúc này của Itsuka Ken.
Nếu muốn nói về tính cách của Itsuka Ken, Metis không dám nói là mình đã hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng tối thiểu thì cũng đã hiểu được tới 7 ~ 8 phần. Itsuka Ken là người thế nào? Bá đạo, dã man, phách lối, xấu xa, ác liệt, bẩn thỉu v… v… Đây là tất cả những gì mà Metis đã phải đích thân nếm thử bằng chính cơ thể mình. Có lẽ cậu vẫn có rất nhiều ưu điểm, thế nhưng đáng tiếc là Metis không nhìn thấy, có nhìn thấy cũng bị cô làm lơ, Metis chỉ biết rằng Itsuka Ken là một ma vương xấu xa tới cùng cực, xấu đến thực chất bên trong.
Nói tóm lại, Metis cảm thấy rằng với tính cách mà Itsuka Ken đã thể hiện, cậu vốn không thể nào chỉ giữ im lặng mà bỏ mặc cho Athena tùy ý rời đi như vậy. Thế nhưng vừa rồi, cậu lại làm đúng như vậy, thậm chí đừng bảo là nói, cả một cái nhíu mày cũng không có. Điều này khiến Metis cảm thấy rất là khó hiểu, chẳng lẽ cái tên tà ác này đổi tính rồi sao? Cái này không thể nào đâu!?
“Giữ lại rồi thì sao chứ? Sau đó ta có thể làm gì được nữa đây? Chẳng phải em và con bé đã thông đồng với nhau xong hết cả rồi sao? Ta còn có thể ý kiến gì được nữa?”
“Cái —— Ngài…” Metis giật mình mà trợn tròn mắt để nhìn Itsuka Ken, thế nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười ác liệt xấu xa của ma vương trẻ thì cô đã biết, hóa ra là cậu đang thử xem phản ứng của cô như thế nào.
Phản ứng của cô dữ dội như vậy, điều đó có khác gì cô đang nói cho đối phương biết rằng điều cậu vừa mới nói là thật đâu? Cô bị lừa!
“Đừng nhìn ta như thế! Dù em không phản ứng như thế thì ta vẫn tin vào phán đoán này của mình. Em đã hi sinh cho con bé nhiều như thế, mà hai người lại không thể gặp được nhau suốt mấy chục ngàn năm, giờ con bé vừa thoát kiếp nạn xong, nếu như em bảo với ta rằng em không có thông đồng gì mà lại cam tâm để cho con bé rời đi như thế, em bảo ta có nên tin vào điều đó không?”
“Hừ! Ngài quả thật là đồ ma quỷ.”
“Không! Không! Ta sao có thể là ma quỷ chứ? Ta là ma vương! Một ma vương tà ác và xấu xa hơn cả ma quỷ gấp trăm ngàn lần. Ha ha ha ha!”
Athena đã thức tỉnh và hồi phục, điều này khiến cho cảm giác tối tăm và phiền muộn trong lòng của Metis tan đi không ít. Thế nhưng, Metis lại không biết được là lúc này, đang có một lựa chọn khác khó khăn hơn vẫn đang chờ đợi cô.
“Bất quá, em bỏ mặc cho Athena rời đi như thế thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Thay vì giữ con bé ở lại để cho nó bị ma vương tà ác như ngài tai họa thì chi bằng cứ để Atan rời đi. Ít nhất con bé sẽ không bị ngài làm cho vấy bẩn.”
Nghe Metis nói như thế, Itsuka Ken chỉ cười cười. Lý do khiến Athena phải rời đi là gì, cậu là người biết rõ ràng nhất.
“Tai họa? Em đừng nói cứ như là người đã cứu con bé không phải là ta như thế! Giờ con bé rời đi như vậy, tới lúc nguyền rủa phát tác, ta đúng thật là không biết phải đi đâu để tìm con bé. Em tốt nhất là hãy đảm bảo được khả năng liên lạc với con bé đi, bằng không tới lúc đó thì con bé thật sự hết cứu.”
“Cái gì? Chẳng phải Atan đã ————” Nói tới đây, bỗng nhiên một câu nói của Itsuka Ken chợt hiện lên trong đầu cô, đó là câu nói cậu dùng để trả lời cô lúc Athena vừa tỉnh lại.
‘… Tạm thời xem như đã thoát khỏi nguyền rủa, còn về sau…’. Tạm thời… Tạm thời??
‘Vù’ một cái, sắc mặt của Metis lập tức trở nên trắng toát, cô dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn về phía Itsuka Ken, miệng lắp bắp: “Chẳng… Chẳng lẽ… Nguyền rủa trên người Atan vẫn… còn chưa được giải trừ hết sao?”
“Ta chẳng phải đã nói sớm với em rồi sao? Tạm thời xem như giải quyết! Chỉ là tạm thời thôi! Nếu nguyền rủa đã có năng lực khiến cho một nữ thần đạt tới cấp độ như Athena cũng bị ô nhiễm, vậy thì khoảng cách giữa ta và nó còn xa bao nhiêu em hẳn cũng phải đoán được. Nó không phải là thứ có thể giải quyết một cách gọn ghẽ như vậy. Ta chỉ tạm thời phong ấn nó đi mà thôi.”
“Hai tháng. Chúng ta chỉ có hai tháng để giải quyết việc này, đây là quãng thời gian cuối cùng mà chúng ta có. Nếu như trong hai tháng này, chúng ta không thể cứu được Athena, vậy thì chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không còn cơ hội nữa. Ta không có năng lực để phong ấn con bé thêm một lần nữa, cũng không thể chiến thắng được con bé. Tới khi đó thì toàn thế giới này sẽ bị con bé hủy diệt, cuối cùng chúng ta và con bé sẽ cùng nhau lưu lạc trong không gian hỗn độn giữa các thế giới, và khả năng lớn nhất là chúng ta sẽ hoàn toàn mất dấu Athena. Tới khi tìm lại được thì chỉ sợ là con bé đã hoàn toàn lạc lối trong máu tanh và giết chóc mất rồi.”
OÀ..ÀNH! Tựa như bị một tiếng sét đánh ngang tai, những điều Itsuka Ken vừa nói khiến Metis hoàn toàn chết đứng. Cô không thể nào tin được vào tai mình.
Hai tháng! Chỉ còn lại có hai tháng? Atan vẫn chưa hoàn toàn khôi phục? Nếu vậy, chẳng phải lý do mà con bé muốn rời đi là vì sợ mình thương tâm sao? Không phải là vì điều gì khác?
“—— Ngài! Vậy tại sao ngài không nói sớm cho tôi biết!!!!”
“Hử? Ta thật sự không có nói sao?”
“Ngài —— Không! Không được! Tôi muốn đi tìm Atan, tôi…”
Bối rối mà xoay người lại và muốn đuổi theo Athena, thế nhưng khi Metis vừa xoay người lại thì đã bị một cánh tay cứng cáp kéo vào trong một bộ ngực đầy ấm áp: “Đừng lo lắng! Hiện giờ em có đi thì cũng chẳng có ích gì đâu! Con bé đích thật là cần một quãng thời gian để cân bằng lại. Chờ khi con bé cân bằng lại thì chúng ta sẽ đi tìm.”
“Không! Tôi không muốn! Thả tôi ra! Tôi muốn đi tìm Atan! Tôi muốn đi tìm Atan! Chỉ còn có hai tháng, tôi… tôi…”
Thấy Metis lại bắt đầu sướt mướt và sắp khóc lên, Itsuka Ken cười vuốt nhẹ đầu của cô và kề vào tai cô rồi nói nhỏ: “Kỳ thực em không cần phải lo lắng như thế, vẫn còn có một biện pháp để giải quyết tận gốc vấn đề này.”
“Sao… Thực… Thực vậy chăng?” Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Metis giật mình mở to mắt và quay về phía cậu.
“Thật! Chẳng phải là ta đã nói với em rồi sao? Năng lực của ta có chút đặc biệt, không, phải nói là vô cùng đặc biệt! Chỉ cần con bé chịu… khục… ký khế ước với ta thì bất luận là trên người con bé có tổn thương gì, chỉ cần là mặt trái, cho dù là nguyền rủa, ốm đau, trời sinh khuyết tật hay thậm chí là sắp chết v… v… Tất cả đều sẽ được chữa khỏi. Bất luận trạng thái của con bé có tồi tệ đến đâu thì ta cũng có thể khiến cho con bé khôi phục lại hoàn toàn. Thậm chí là lấy lại được sức mạnh vốn có của chư thần nữ vương đang bị Zeus kéo thấp.”
Nghe Itsuka Ken nói như thế, đôi mắt của Metis lập tức phát sáng, thế nhưng sau đó đôi mắt cô lại tràn đầy sự nghi hoặc: “Ký kết khế ước…”
“Ừ! Chỉ cần là ký khế ước với ta, bất luận là ai cũng có thể nhận được lợi ích chưa từng có.”
Được rồi! Quả thật là loài ma quỷ. Ma vương đại nhân tà ác của chúng ta bắt đầu thực hiện công tác thường thấy của ma quỷ, dùng lợi ích để dụ dỗ người khác.
“Nếu như là phàm nhân, chỉ cần ký khế ước với ta xong, người đó tuyệt đối sẽ nhận được sức mạnh vượt trội, cùng với tuổi thọ vô cùng vô tận vượt qua cả thần linh trên trời mà không phải trả cái giá gì.”
“Ôi chao~~!?”
“Nếu là thần, phật, ma yêu, hay bất cứ chủng tộc có sức mạnh siêu việt nào, chỉ cần ký khế ước với ta thì bản chất sức mạnh của người đó sẽ lập tức tiến hóa. Thậm chí còn có cơ hội để linh cách tiến hóa thành loài mạnh nhất!”
“————!?”
Hít một hơi lạnh, Metis rùng cả mình. Loài mạnh nhất là cái gì, thân là một vị thần từng sống ở Khu Vườn Nhỏ, Metis đương nhiên là rõ ràng nhất, vì thế cô mới rùng cả mình. Điều này thực là đáng sợ.
Đừng nói tới chỉ là những chủng tộc có sức mạnh siêu việt, đó chỉ đơn thuần là những chủng tộc cao cấp mà thôi, ngay cả với những thần linh ở trên trời, tuyệt đại đa số bọn họ dù nằm mơ cũng muốn được tiến hóa thành loài mạnh nhất. Thần linh và thần linh trời sinh mặc dù khác chỉ có hai chữ thôi, thế nhưng đó là khoảng cách giữa địa ngục và thiên đường, không thể nào với tới. Nếu phải dùng tỷ lệ để tính toán thì khả năng để một vị thần bình thường tiến hóa thành thần linh trời sinh chỉ cao chừng 1 phần mười ngàn tỷ, thậm chí còn thấp hơn nữa cũng chưa biết chừng.
Vậy mà hiện giờ, Itsuka Ken lại nói với cô rằng, chỉ cần ký khế ước với cậu thì ngay cả những loài cao cấp cũng có cơ hội để tiến hóa thành loài mạnh nhất?
Điều này có nghĩa là gì? Đó chẳng phải là đang nói rằng căn nguyên của khế ước mà Itsuka Ken vừa nói có thể sánh ngang với Thần Sáng Tạo sao? Bằng không thì làm sao có thể tạo ra được loài mạnh nhất chỉ từ loài cao cấp chứ?
“Chuyện này khó tin lắm đúng không? Thế nhưng sự thật là như thế! Nếu Athena ký khế ước với ta thì đừng nói là chỉ có một nguyền rủa, ngay cả việc khôi phục lại tư thái chân chính của người nắm giữ cả bầu trời, mặt đất và địa ngục cũng chẳng phải là việc khó gì! Em không tin? Vậy em thử cảm nhận một chút xem cái thân thể vốn đã đánh mất thần cách và bổn nguyên của em có gì khác lạ so với trước kia không?”
“Tôi? Tôi lại không ————” Hơi nghi ngờ lời của Itsuka Ken nhưng vẫn cảm ứng một chút, sau đó, sự khiếp sợ xuất hiện và lan tỏa trên gương mặt của Metis.
“Chuyện này… Chuyện này làm sao… Tại sao tôi lại có thần cách? Chẳng lẽ Atan… Không! Không! Không phải của Atan! Đây không phải là thần cách của Atan, thần cách của Atan là do tôi dùng thần cách bổn nguyên của mình kết hợp với bản nguyên [ Bầu Trời ] của Zeus tôi đánh cắp được cùng với bản nguyên của [ Đất ] và [ Bóng Tối ] mà tôi nhận được từ Gaia. Còn thứ này là bản nguyên [ Trí Tuệ ] thuần túy nhất. Điều đó làm sao có thể? Nó… Nó…”
Trong lúc bối rối, Metis vô tình nhìn về phía Itsuka Ken để tìm câu trả lời, thế nhưng ngay lập tức, ánh sáng trí tuệ hiện lên trong mắt cô, cô chợt nghĩ tới một việc.
“… tôi đã ký khế ước với ngài?”
“Bingo! Chính xác! Ta đã nói rằng khi ký khế ước với ta, mọi vết thương trên người đều sẽ hồi phục, và thần cách của em chính là một phần mà em đang bị thiếu. Khế ước xác định rằng đây là trạng thái tổn thương nên nó quyết định phục hồi cho em viên thần cách [ Trí Tuệ ] đó. Thấy sao ~ ?”
“Thế nhưng tôi ký khế ước với ngài khi nào… Ah…!? Chẳng… Chẳng lẽ chính là làm… làm chuyện đó…” Chợt nghĩ tới việc gì đó, Metis lắc đầu nguầy nguậy và cố gắng đè nén cái suy nghĩ hoang đường ở trong đầu mình.
Thế nhưng, khi Itsuka Ken mỉm cười và gật đầu thì Metis nhịn không nổi mà cúi gằm mặt xuống, mặt cô trở nên đỏ rực.
Cái chuyện xấu hổ như thế lại là phương thức để ký kết khế ước với thiếu niên trước mắt? Hơn nữa khế ước này còn lợi hại như vậy? Không chỉ cho người ta cơ hội để trở thành loài mạnh nhất mà còn có thể hồi phục lại vết thương? Cả thần cách ẩn chứa bổn nguyên cũng có thể phục hồi lại mà không cần phải trả giá gì hết? Đây rốt cục là khế ước gì? Hơn nữa theo lời của thiếu niên thì cả hai vẫn chỉ là một trong số những chỗ tốt mà khế ước đem lại?
Lúc này, Metis cũng không biết được là mình nên xấu hổ nhiều hơn hay là kinh ngạc nhiều hơn.
Y! Khoan! Chờ… chờ một chút!
Phải ký khế ước thì mới có thể cứu được con gái Athena của mình! Nếu như vậy chẳng phải ————
“Ngài… Ngài gạt tôi!!!”
“Hửm? Ta gạt em??”
“Ngài… Ngài đã từng nói rằng nếu tôi làm việc đó với ngài thì có thể cứu được Atan! Thế nhưng tại sao hiện giờ lại… lại cần Atan cũng… cũng… Ngài là kẻ lừa đảo xấu xa khốn kiếp nhất!”
“Vậy em cho rằng thời hạn hai tháng chúng ta có là từ đâu mà tới? Hơn nữa em vốn đã mất đi thần cách, giờ lấy lại được, hơn nữa còn có cơ hội để cứu con bé trong tình trạng sơn cùng thủy tận nhất, em nói cho ta nghe xem là rốt cục ai có lợi hơn? Người có lợi ngược lại là em, vậy mà em còn mắng ta là ta lừa gạt em? Em thử kiếm xem trên đời này có vụ lừa gạt nào khác giống như thế không?”
Mặc dù đúng là bản thân hơi có chút giống như lừa đảo, thế nhưng đúng như Itsuka Ken nói, Metis thật sự không kiếm được vụ lừa đảo nào mà bên bị lừa lại kiếm lời được nhiều như thế. Cho nên, Metis chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, sau đó phồng má mà quay về hướng khác để diễn tả sự giận dỗi của mình.