“… ngài có sao không, vua?” Nhìn thấy Itsuka Ken bụm lấy mũi mà mở cửa bước vào, Alice lên tiếng hỏi. Lúc này, cả Erica, Nero và Alice đều đang có mặt đông đủ ở trong phòng khách và ngồi ở trên ghế sa-lon.
Lúc này, cách thời điểm Itsuka Ken và Alter rời khỏi nhà đã được vài tiếng; cũng nhờ đó mà hiện giờ cả Alice, Nero lẫn Erica cũng đều đã kịp thời chỉnh trang lại bộ dạng của mình. Chỉ là mặc dù đã chỉnh trang lại bộ dạng của mình nhưng cả ba cô gái đều biết là lúc này thì mình vẫn có chút khó coi, bởi vì hiện giờ thì từ sắc mặt của các cô, bất luận là ai cũng có thể nhìn được là các cô đang rất mệt mỏi, không phải là về thể xác mà là về tinh thần.
Trải qua buổi biểu diễn ‘hợp xướng’ do Itsuka Ken chỉ huy, cả ba cô gái đều cảm thấy rất là mệt mỏi và xấu hổ. Erica thì còn đỡ, chứ còn như Nero và Alice thì thật sự đã cảm thấy xấu hổ tới mức không biết phải trốn đi đâu, vì thế cho nên tinh thần của cả hai đều có chút mệt mỏi.
Không biết có nên nói là ‘trong cái rủi vẫn có cái may’ hay không, thế nhưng bởi vì thể chất đều đã đạt tới mức bán thần, thậm chí Nero còn là thần linh chính gốc, thế cho nên thể lực của cả ba không bị hao tổn bao nhiêu sau buổi ‘hợp xướng’ tà ác của mà vương đại nhân. Đây cũng xem là một chuyện may mắn, bởi vì nếu là những cô gái khác, chỉ cần còn chưa đạt tới mức bán thần hóa, tuyệt đối sẽ bị trò đùa dai của Itsuka Ken làm cho kiệt sức một hai hôm, hoặc là ba bốn hôm cũng chưa biết chừng.
“Ha ha! Không có việc gì! Không có việc gì! Ta chỉ là mang Alter…”
“Master!” Đúng lúc này, một tiếng kêu trong trẻo và lạnh lùng chợt vang lên từ sau lưng của Itsuka Ken khiến cho cậu chỉ có thể cười khổ và ngượng ngùng giữ tiếng không nói nữa.
Có lẽ là vì chột dạ, cũng có lẽ là vì xấu hổ, thế cho nên khi nghe được giọng nói trong trẻo và không linh vang lên từ sau lưng của ma vương bệ hạ, cả ba cô gái khác đang có mặt ở đây đều hơi rụt rụt cổ và hơi co người lại ở trên ghế ngồi. Nhất là Erica, cô dường như bị giọng nói này dọa tới muốn khóc, chỉ có thể dùng ánh mắt rưng rưng để cầu xin sự trợ giúp từ vua của cô.
Thấy Erica nhìn mình như vậy, Itsuka Ken chỉ có thể cười khổ và lắc đầu xấu hổ, biểu thị là mình không giúp gì được. Lúc này thật sự không phải là thời điểm thích hợp để cậu can thiệp vào quyết định của Alter, cậu cũng không muốn phải ăn thêm một đống đao bổ củi, vì thế cậu lên tiếng: “Các em chậm rãi mà trò chuyện đi, ta muốn đi thăm con bé Lily một chút.” Nói xong, cậu rời đi.
“Ôi chao! Chờ một chút, thưa vua! Em cũng…”
“Ngồi xuống đi! Ta có một chuyện muốn công bố với tất cả mọi người!”
Lập tức, Erica liền lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn là khóc, thế nhưng cô vẫn ngồi xuống, chỉ là trông rất tội nghiệp.
Về phần Itsuka Ken, cậu hầu như không có chút chần chừ nào vì lời nói của Erica mà trực tiếp rời đi. Chiếm hời thì cậu đã chiếm đủ rồi, chuyện nên làm đều đã làm, chuyện không nên làm thì cũng đều đã làm hết, thế cho nên hiện giờ không phải là thời gian của cậu mà là của Alter. Không cần nghĩ thì Itsuka Ken cũng có thể đoán được là Alter đang muốn làm gì.
Nhớ lại tình cảnh khi hai người còn ở dưới biển sâu, nhớ tới sự điên cuồng của cả hai vào lúc cuối, Itsuka Ken thật sự cảm thấy vô cùng kích động. Cậu thật sự không ngờ là sau khi đã buông bỏ hết mọi gánh nặng và gông cùm xiềng xích ở trên người mình rồi thì Alter lại có thể trở nên bốc lửa và nhiệt tình tới như vậy, nếu không phải là cậu thật sự đủ mạnh mẽ để áp chế Alter thì có tới mấy lần cậu thậm chí suýt chút nữa đã bị Alter ép ngược lại.
Chỉ là, mặc dù không thế ép ngược lại, thế nhưng không thể không nói Alter thật sự rất cường thế và háo thắng, với đôi chân mang quần vớ của mình, cô cũng đã làm đủ trò để có thể tra tấn ngược lại Itsuka Ken. Vì trả thù chủ nhân, cô thậm chí là làm ra được cả những chuyện mà trước đó cô từng cho rằng là hoang đường và sa đọa nhất, dùng chân để kẹp lấy rồi làm bla bla bla…
Thôi! Vẫn là giấu nhẹm luôn ở trong lòng đi, Itsuka Ken cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể để cho người khác biết, cho dù đó là những cô gái khác của cậu. Mặc dù nữ vương đại nhân rất cởi mở và nóng bỏng khi ở trên giường, thế nhưng điều đó không có nghĩa là nữ vương đại nhân không biết xấu hổ, da mặt của nữ vương đại nhân coi vậy chứ mỏng lắm, ngộ nhỡ cậu mà nói ra khiến nữ vương đại nhân xấu hổ tới chịu không nổi mà cấm cậu vào phòng thì quả thật là bi kịch.
Bởi vì đã hưởng qua sự phục vụ tuyệt vời nhất của nữ vương đại nhân thế cho nên đối với chuyện này, ma vương đại nhân của chúng ta đã có chút nghiện rồi, lúc nghiện mà bị cấm thì quả thật là sự dằn vặt không thể chịu nổi. Itsuka Ken cũng không có sở thích bị dằn vặt như vậy, cho nên cứ im miệng đi là tốt nhất.
Sau khi Itsuka Ken đã đi ra ngoài và biến mất khỏi tầm mắt của cả bốn người, trong phòng khách chỉ còn lại có Alter với vẻ mặt bình tĩnh, Nero với sắc mặt lúng túng, Alice với vẻ mặt trốn tránh, và Erica với vẻ mặt nhút nhát đang cúi đầu. Metis hiện không có mặt ở đây, lúc này có lẽ cô vẫn còn đang chỉ đạo cho Yuri theo những gì cô đã nói trước đó.
Nhìn quét qua ba người khác đang có mặt trong phòng, Alter lên tiếng: “Từ hôm nay trở đi, ta không còn là servant của master!”
“Hả? Ôi… Ôi chao? Chị Alter, chị nói vậy là có ý gì?”
Chỉ vừa lên tiếng, Alter lập tức tuôn ra một thông tin chấn động khiến cho cả ba cô gái đang ngồi không thể nào bình tĩnh được, Alice thậm chí giật mình tới mức phải thốt lên.
Không còn là servant! Đây là có ý gì? Chẳng lẽ chị ấy thật sự xảy ra xích mích gì đó tới không thể cứu vãn được với chủ nhân sao?
“Nhữ đang có ý gì, Arthur? Chẳng lẽ nhữ thật sự muốn phản bội tấu giả sao?” Khác với sự giật mình của Alice, Nero hầu như lập tức bật khỏi ghế mà đứng lên nhìn chằm chằm vào Alter với ánh mắt phẫn nộ và phát ra lời chất vấn.
“Đã từng, ta được gọi là King Arthur, là vua của Anh Quốc, tồn tại trong quá khứ, thức tỉnh ở hiện tại và vĩnh hằng ở tương lai.” Đối mặt với lời chất vấn của Nero, Alter không đưa ra bất cứ lời giải thích nào mà chỉ đang tự giới thiệu lại bản thân mình. Cô đang làm gì vậy?
“Thù hận và oán niệm là bản ý của ta, nguyền rủa và bóng tối là bản chất của ta! Ta từng là ác gian cụ hiện hóa!” Tựa như đang cất lên những lời thần thánh của một nghi thức thiêng liêng nào đó, Alter bình thản tới mức tận cùng, và đối mặt với một Alter như thế, Nero cũng thu ngọn lửa phẫn nộ của mình lại để chờ đợi câu trả lời từ Alter.
“Và tới một ngày, khi ta được triệu hồi để trở thành servant của master, mọi thứ của ta bắt đầu thay đổi.” Khi nói tới đây, sự thanh lãnh trong giọng nói của Alter dần tan đi tựa như băng tuyết còn đọng lại của mùa đông đang trở mình để nhường chỗ cho sự sống của mùa xuân đang dần hé lộ.
“Trung thành và thủ hộ, đây là sứ mệnh của servant với chủ nhân! Vì master, ta sẽ diệt sạch tất cả mọi kẻ thù, dọn sạch tất cả mọi trở ngại, giải quyết tất cả mọi phiền toái. Ta là lá chắn và là cây kiếm tuyệt đối của master, không có thứ gì có thể tiếp cận master mà không trải qua sự khảo nghiệm của thân này.”
Nói đến đây, Alter lại dùng vẻ mặt và ánh mắt bình tĩnh đến cực hạn của mình để lướt qua ba người Alice. Một lúc sau, sự bình tĩnh dần biến mất, thay vào đó là sức sống dần hé lộ, cô mở miệng nói với một nụ cười: “Nhưng từ hôm nay, ta không còn là lá chắn và thanh kiếm của ngài ấy nữa. Từ hôm nay, ta từ bỏ danh tiếng và vinh quang của King Arthur, cũng từ bỏ nghĩa vụ và trách nhiệm của servant, chỉ giữ lại thân Arturia để làm bạn bên cạnh của ngài. Ta là Arturia Pendragon.”
“Ôi chao!”
“Hả?”
“Sao cơ?”
Cả ba cô gái khác đang có mặt ở đây đều là những người thông tuệ, mặc dù cách nói hiện giờ của Alter có chút không trực tiếp và rõ ràng, thế nhưng hàm nghĩa của những lời nói này, cả ba đều có thể nghiệm ra được. Bỏ qua thân phận King Arthur, cũng bỏ qua thân phận servant, lấy thân phận là Arturia để làm bạn bên cạnh vua —— nói vậy chẳng phải là Alter đang muốn từ bỏ tất cả những thân phận khác chỉ để lấy thân phận của thiếu nữ mà phụng dưỡng và phụng sự cho vua của các cô sao?
Không! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm ở đây là —— với tính cách của Alter, sao có thể đưa ra loại quyết định này? Hơn nữa còn công bố một cách chính thức và thong dong như vậy?
Với tính cách của Alter, theo như những gì cô đã thể hiện thì những lời như thế này, không đời nào cô lại nói ra, thậm chí cả ý tưởng về nó cũng sẽ không có, coi như chủ nhân của cô là Itsuka Ken có ra mệnh lệnh ép buộc cô thì cô cũng sẽ không nói như vậy. Thế nhưng hiện giờ, cô lại chủ động nói ra rồi, hơn nữa còn vô cùng tự nhiên như đang nói một chân lý vậy.
Bởi vì việc đang xảy ra có tính xung kích quá lớn, cho nên dù Alice, Nero và Erica đều là những người vô cùng thông tuệ và sáng suốt, thế nhưng cả ba đều không thể không thừ người vì thông tin này.
“Alice!”
“Ah…? Dạ! Vâng!” Mặc dù là một công chúa đầy cao quý, hơn nữa bây giờ đã là một vương phi, thế nhưng khi ở trước mặt của người chị lớn như Alter, Alice vẫn luôn giữ lấy sự tôn trọng và lễ phép nên có của mình, trước nay đều là vậy.
“Về sau nếu như em có thể nhận được sự chấp thuận của master, ta sẽ không ngăn cản em nữa.”
“À? Ah!!!??”
“Thế nhưng, đừng làm quá lố. Ta tin là sự thông tuệ của em sẽ nói cho em biết là mình nên làm gì và không nên làm gì.”
Làm sao có thể không biết chứ? Alice chưa bao giờ là người ngu ngốc và làm gì quá lố, cho dù có đôi khi cô thậm chí đã dẫm nguyên cả bàn chân của mình lên vạch mức báo động đỏ, thế nhưng chưa một lần nào cô để cho chân của mình lố ra khỏi vạch mức này.
Cho nên, ngay khi nghe được lời tuyên bố của Alter, Alice hầu như mừng tới không nói nên lời. Không ngăn cản nữa? Vậy tức là bức tường ngăn trở lớn nhất đã hoàn toàn biến mất? Cũng tức là cô không cần lén lén lút lút nữa mà có thể quang minh chính đại thân cận, không đúng, là thân mật, cũng không đúng, nói chung là cô có thể bắt đầu trêu chọc vua của cô như lúc trước rồi?
Oa nha nha! Đây quả thực là sự tự do và vui vẻ quá lớn! Alice hầu như đã cảm giác được là sự tinh nghịch của mình lại bắt đầu thiêu đốt, cảm giác thú vị và tung tăng như chim sẻ khi ở cùng với vua của 6 năm trước đã trở về… Không! Hiện giờ đã có rất nhiều chị em khác cũng đang như mình, nói không chừng là chuyện thú vị sẽ còn nhiều hơn trước nữa.
Ở bên này, thấy Alice cao hứng tới mức hầu như quên mất là mình đang ở đâu, Alter không nói nữa mà chuyển hướng về phía Nero: “Cô cũng vậy! Muốn gì thì làm đi, đừng quá đà là được rồi!”
“Cái…?” Nghe Alter nói như vậy, Nero lập tức cao hứng, thế nhưng cô nhanh chóng ép cảm giác cao hứng của mình xuống mà ngẩng đầu ưỡn ngực lên một cách cao ngạo để nói với Alter, giọng nói của cô có chút không phục: “Nói cứ như là nhữ có thể quản lý được trẫm ấy! Trên thế giới này, ngoại trừ tấu giả ra thì không có ai có tư cách để nói này nói kia với trẫm. Trẫm muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi, không cần nhữ phải nhắc nhở!”
“Thật không? Nếu thế này thì sao?”
“Cái… Chuyện này… Đây là… Nhữ, nhữ thật sự ————” Không thể tin nổi vào những gì nhìn thấy, Nero trừng to hai con mắt của mình. Cô thật sự không thể tin được là lại có ngày Alter chịu mặc thứ quần áo mà trước kia vẫn luôn coi thường chỉ vì muốn chiếm ưu thế với bản thân.
“Mặc nó liên tục trong một tuần, hôm nay đã là ngày cuối, cô có còn muốn nói gì nữa hay không?”
“Trẫm… Hừ! Mặc rồi thì sao? Đừng tưởng trẫm không dám! Trẫm còn có thể mặc hơn thế nữa! Với lại lúc trước còn có yêu cầu là phải ở trước mặt tấu giả…”
“Đã nhìn rồi!”
“Cái gì!?”
“Đã nhìn rồi! Nếu không tin, sau đó cô có thể tìm master để nghiệm chứng!”
“————!!”
Nhìn chòng chọc vào gương mặt bình thản đến lạ của Alter, mãi một lúc lâu sao, Nero mới phì phò mà thở ra một hơi hờn dỗi rồi ngồi bẹp xuống ghế salon. Khoanh tay trước ngực và phồng má lên, mặc dù rất khó chịu, thế nhưng trước mặt của một Alter đã hoàn toàn giải phóng bản thân mình, nữ hoàng đế chỉ có thể thua trận.
“Erica…” Cuối cùng, ánh mắt của Alter cũng đưa về phía Erica.
Khi nghe được giọng nói và ánh mắt của Alter đã hướng về bản thân, Erica hầu như khẩn trương tới thẳng đơ cả người, cô lắp bắp: “Vâng… Vâng, Alter đại nhân.”
“Về sau, gọi ta là ‘chị Alter’, hiểu chứ?”
“Ah? Hả?” Nhịn không được mà thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, Erica thật sự không tin được là những lời vừa rồi lại được thốt ra từ miệng của nữ vương đại nhân. Lần đầu tiên trong đời, Erica cảm thấy không tự tin lắm về lỗ tai và bản lĩnh của mình, chẳng lẽ cô đã sợ tới mức sinh ra ảo giác luôn rồi sao?
“Thế nhưng hiện giờ, ta có một số việc muốn nói riêng với em một chút.”
“Nói… Nói riêng?”
Từ trên gương mặt bình tĩnh đến lạ kia, Erica thật sự không thể đoán ra được bất cứ thứ gì cả. Thế nhưng nếu Alter đã có yêu cầu, dù muốn hay không thì Erica cũng không dám không vâng theo, tối thiểu là trong trường hợp mặt đối mặt như vậy. Hơn nữa, dù nói theo kiểu nào thì quả thật là việc cô vừa mới làm thật sự có chút đi quá tuyến, hiện giờ đã bị bắt ngay tại trận, Erica thật sự không có dũng khí để cãi lại lời của Alter. Phỏng chừng là sẽ bị phạt rất nặng đi?
Alice và Nero không có biểu thị gì, mà Alter sau khi nói xong thì liền quay đầy bước về phía hậu viện. Erica thấy vậy thì chỉ biết ủ rũ và sợ sệt mà đi sát theo.
“Hậu viện? Chị Nero, chị nói xem là liệu chị Alter có…”
“Hừ! Ai mà biết! Hôm nay thật không biết là cô ta bị bệnh gì mà cứ như là biến thành một người hoàn toàn khác. Rõ ràng mấy tiếng trước còn bình thường, vừa ra ngoài với tấu giả xong thì về trở thành như vậy, thật đúng là…”
“Ừm! Em cũng thấy vậy. Theo cảm nhận của em thì chuyện này nhất định có liên quan chặt chẽ tới vua của chúng ta. Hay là chi bằng ngày nào đó chúng ta đi điều tra rõ ngọn nguồn của chuyện này đi?”
Nghe được đề nghị của Alice, đôi mắt của Nero lập tức sáng lên và xoay vòng một cách ma mãnh. Cuối cùng, trên mặt của Nero hiện lên một nụ cười xấu xa. Gật đầu một cái, cô và con hồ ly nhỏ có tên là Alice đã lại lập ra một hiệp nghị mới, chỉ là không biết lần này kết quả sẽ thế nào đây? Thật đáng để mong đợi.