Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 186 : bị thấy hết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Híz-zzz ~~~ ôi ~ ô ô ô ~~~~ mới vừa rồi còn không thấy, bây giờ lại đau quá. Ô ~~~~~” Hơi vuốt khẽ và cảm nhận về những vết thương ở trên người mình, Liliana khẽ rên một cách tội nghiệp và đáng yêu.

Hiện giờ, Liliana đang ở trong căn phòng riêng của mình. Ở trong phòng, có đầy đủ tất cả mọi vật dụng tiện nghi nhất dành cho việc sinh hoạt, trên mọi phương diện, thậm chí ở trong phòng còn có cả phòng tắm riêng khá là rộng rãi.

Ngoài ra, bởi vì trong dinh thự hiện tại mà mọi người đang cư ngụ có một tồn tại vô cùng yêu thích sự xa hoa là Nero, thế cho nên, ngoại trừ việc mỗi căn phòng đều có đủ tất cả mọi vật dụng sinh hoạt tiện nghi đắt tiền nhất cùng với một phòng tắm thì ở dưới nền đất… không đúng, nên nói là tầng hầm của dinh thự, Itsuka Ken đã trực tiếp tạo ra một bãi tắm cỡ lớn với kiểu cách sang trọng đắt tiền nhất, và bãi tắm lớn này hầu như nối thông với phòng tắm riêng của tất cả mọi người, trừ phòng của Itsuka Ken, bởi vì Alter không cho phép.

“Ào ~ ào ~ ào ~~~~”

Hiện giờ, trong phòng tắm riêng tràn đầy cảm giác ấm áp, Liliana đang tắm. Mái tóc dài màu bạc vẫn được quấn ở sau ót, lúc này, thiếu nữ có vẻ ngoài đáng yêu tựa như yêu tinh đang cẩn thận che chở và chăm sóc lấy cơ thể mình.

Da thịt bóng loáng và tế nị, trắng trẻo non mềm còn hơn cả ngọc trai, đây quả thật là một tuyệt tác của tạo hóa. Thế nhưng chỉ đáng tiếc là vào giờ phút này, trên cơ thể nhỏ nhắn và tinh xảo đến cực hạn kia hiện đang trải rộng lấy vô số những vết thương màu tím đỏ, máu bầm và sưng tấy hầu như hiện đầy trên cơ thể của Liliana. Người ra tay rốt cục phải nhẫn tâm và lạnh lùng đến mức nào mới có thể lưu những dấu vết tồi tệ như thế lên cơ thể tuyệt tác đó chứ?

Nhìn thấy cảnh này, chỉ cần vẫn còn là một người bình thường, hẳn đều sẽ phải cảm thấy đau lòng và thương xót tới tột đỉnh thay cho cơ thể tinh xảo này đi?

Chỉ là, mặc dù thân thể đã trải rộng vết thương, thế nhưng Liliana lại không thể không cảm thấy vui mừng vì những vết thương này. Không phải là vì cô thích bị hành hạ, mà là vì trong tình cảnh mà cô đang phải đối mặt thì những vết thương này chính là bằng chứng cho khả năng tiến bộ của cô. Nó là dấu hiệu cho việc cô có thể phát triển, cũng là ấn ký cho sự nỗ lực của Liliana.

Nhìn những vết thương hằn trên da, Liliana cảm thấy vẫn có thể kiên trì và cố gắng hơn nữa. Cô nhất định sẽ trở thành kỵ sĩ của vua, chỉ là những vết thương ngoài da mà thôi, chúng chỉ có thể khiến cho cô càng thêm cố gắng. Không gì có thể lay chuyển được niềm tin và khát khao mà cô dành cho vua của mình.

“Ô ~~ .” Tuy là nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng việc cảm thấy đau đớn vẫn là không thể tránh khỏi.

“Ô ~~ ! Sớm biết như vậy thì mình hẳn phải nghe lời của đại nhân Alter. Nếu như tìm điện hạ Alice để trị liệu trước thì hẳn việc tắm rửa sẽ không… Híz-zzz ~~~ Ô ô ~~~ Đau quá!” Liliana vuốt những vết thương của mình và thầm hối hận.

Đúng vậy, hiện giờ Liliana thật sự cảm thấy hơi hối hận. Vốn dĩ, ngay khi hoàn thành việc tập luyện với Alter xong thì Liliana phải nên tìm tới Alice để nhờ Alice trị liệu cho những vết thương trên cơ thể mình, chỉ là khi Liliana tìm tới chỗ của Alice thì Liliana chợt phát hiện ra là Alice đang ở cùng với cô ả phủ thủy Erica• Blandelli đáng ghét kia.

Biết tính của Erica, Liliana thật sự không có dũng khí để bước vào trong để nhờ Alice trị liệu cho mình. Với tính cách của Erica, nếu như cô ta mà nhìn thấy cơ thể tàn tạ tràn đầy vết thương của mình, cô ta nhất định sẽ dùng mọi cách để châm chọc và cười nhạo, nghĩ như vậy, Liliana cắn răng cố nén cảm giác đau đớn đang gặm nhấm thân thể mà trực tiếp trở về phòng của mình.

Sau khi trở về phòng, Liliana cố gắng dùng những dược phẩm có trong phòng mình kết hợp với những kiến thức chữa thương mà bản thân đã học được để tự chăm sóc lấy những vết thương trên cơ thể. Cô hi vọng rằng làm vậy sẽ khiến vết thương của mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nếu thế thì cô sẽ cảm thấy dễ dàng hơn trong khi chờ đợi Alice. Hi vọng là Alice đại nhân sẽ trở về phòng sớm.

Chờ mãi, chờ mãi, thế nhưng mãi cho tới cuối cùng thì Liliana vẫn không thể chờ được tới khi Alice trở về phòng. Cô không hề biết rằng trước đó Alice đã bị vua của cô làm cho mệt lả và còn bị Alter phát hiện nên hiện giờ đang phải chôn chân ở trong phòng khách cùng với Erica và Nero để chờ vua của các cô cùng Alter trở về. Kết quả là cuối cùng, sau mấy tiếng đồng hồ chôn chân ở trong phòng mình, Liliana rốt cục cũng không nhịn được cảm giác khó chịu trên cơ thể, cô quyết định phải đi tắm. Nếu như khi sau khi tắm xong mà Alice vẫn còn chưa trở về phòng nữa thì cô sẽ đi ngủ.

Bất luận như thế nào đi nữa cũng không thể để cho cô ả ác ma kia nhìn thấy mình trong tình trạng này, nhất định là vậy. Đây là sự kiên trì duy nhất hiện giờ của Liliana.

Chật vật cởi ra chiếc áo và chiếc váy ngắn mình đang mặc, Liliana cố gắng để không tác động vào những vết thương, thế nhưng với mức độ trải rộng của những vết thương trên cơ thể cô, hành động này của cô thật sự có chút vô ích. Bằng chứng là mặc dù cô đã rất cố gắng, thế nhưng sau khi cởi đồ xong thì những vết thương vốn được cô xử lý nhẹ qua lại bắt đầu rướm máu.

Không thể dùng chú lực để chữa thương, Liliana cũng chỉ có thể để mặc cho những vết thương của mình tiếp tục rướm máu như vậy, cũng bởi vậy mà sau đó phòng tắm mới hay vang lên tiếng rên khe khẽ đầy đau đớn của Liliana.

“Ah… ô… Xem ra mình chỉ có thể tẩy nhẹ sơ qua một chút, nếu lỡ như làm mạnh quá khiến vết thương hoàn toàn nứt ra thì sẽ còn đau hơn.”

Mặc dù hiện giờ thì chú lực trong cơ thể cô đã khôi phục không ít, bản thân cô cũng biết khá nhiều những thuật thức chữa thương rất hữu hiệu, thế nhưng lúc này, Liliana lại không muốn dùng chú lực để chữa thương, hoặc nên nói là không muốn dùng những chú lực và thuật thức mình đã học trước đó để chữa thương.

Bởi vì Alter đã từng nói rằng, cô phải từ bỏ hết tất cả mọi thuật thức mình đã từng học trước đó, thế cho nên Liliana quật cường đã quyết định sẽ quăng bỏ hết mọi chú thuật mà mình đã từng học và không dùng bất cứ thứ gì trong đó, kể cả những thuật thức chữa thương.

Từ bỏ việc sử dụng thuật thức để chạy chữa, thứ duy nhất còn sót lại Liliana có thể dùng để chữa thương đó chính là chú lực. Dùng chú lực để trị thương trực tiếp, đây cũng là một phương thức chữa thương không tệ lắm, ít nhất thì trong tình huống hiện tại là không tệ lắm, tối thiểu thì nó có thể khiến cho những vết thương của cô lành lại rất nhiều trước khi bắt đầu đợt huấn luyện vào ngày mai.

Chỉ là nếu như có thể, Liliana thật sự không muốn dùng cách này. Dùng chú lực để chữa thương, đây là một cách chữa thương quá nguyên sơ, nó rất tốn thời gian và cũng rất hao tốn chú lực, mặc dù dưới sự chạy chữa của chú lực thì vết thương và thể lực của cô có thể khôi phục lại rất tốt, nhưng nếu như dùng cách đó thì sẽ khiến cho chú lực của cô trở nên ít ỏi khi bắt đầu đợt huấn luyện của ngày mai.

Không có đầy đủ chú lực, Liliana thật sự không đảm bảo được là mình có thể giữ vững được tinh thần của mình khi huấn luyện với Alter, điều này cũng đồng nghĩa rằng hiệu quả luyện tập sẽ thấp xuống. Đối với Liliana lúc này thì điều đó quả thật là không thể chấp nhận được.

Thời gian của cô thật sự không nhiều, cô chỉ có nửa tháng, cho dù chỉ lãng phí một giây cũng là sự tổn thất vô cùng to lớn, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình lãng phí bất cứ phút giây luyện tập nào.

Ngược lại với điều đó, hiện giờ, thứ cô phải chịu chỉ đơn thuần là cảm giác đau về thể xác mà thôi, nếu không dùng chú lực để chạy chữa thì kết quả tối đa cũng chỉ có vậy. Vết thương kiểu này dù bỏ mặc cũng sẽ không trở nên nghiêm trọng hơn, hoặc có hơn cũng không có chuyện gì lớn lắm, cùng lắm thì chờ tới khi nào đó mà Alice điện hạ rảnh rỗi, nhờ điện hạ chữa thương cho là được rồi. Cho nên chi bằng cứ nhịn đi, nhịn qua là được rồi.

Hạ quyết định như vậy, Liliana bắt đầu dùng một chiếc khăn nhỏ mềm mại đã được thấm đầy nước ấm để lau nhẹ trên cơ thể mình. Thận trọng từng chút một, cô lau đều hết các vết thương và vết bẩn trong cơ thể, chỉ lần lau sạch hết chúng và dội nước là cô đã có thể hoàn thành việc tắm rửa rồi đi ngủ. Thế nhưng vào đúng lúc này, trước cửa phòng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc khiến Liliana sợ hết hồn và lâm vào trạng thái hoảng loạn.

“Lily, đã ngủ chưa?”

“Vua… Vua… Vua…” Là giọng của vua, ngài ấy đang đứng ngoài cửa! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không thể để ngài ấy nhìn thấy mình như thế này? Phải làm sao?

Tâm trạng trở nên khẩn trương và kích động, Liliana lâm vào trạng thái hỗn loạn và bối rối. Đã trễ như vậy rồi mà vua của cô còn qua thăm cô, hành vi ngoài dự tính này của Itsuka Ken thật sự khiến cho Liliana cảm thấy vô cùng bối rối.

Chỉ là, mặc dù cảm thấy rất bối rối và hốt hoảng, thế nhưng từ trong đáy lòng, Liliana lại cảm thấy thật sự cao hứng khi biết được là vua của cô đang rất quan tâm cô, bằng không thì ngài ấy sẽ không chủ động đến thăm cô vào lúc này.

“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, lần này, nó truyền tới tận phòng tắm của Liliana.

“Em đã ngủ hay chưa, Lily? Nếu đã ngủ rồi vậy thì ngày mai ta quay lại…”

“Ah! Khoan! Đừng đi! Xin vua đừng đi! Em vẫn còn chưa ngủ, xin vua hãy chờ em một chút, em lập tức ————”

BÌNH!! Trong sự hỗn loạn, Liliana đã không chú ý mà trượt chân và té xuống, ngay lập tức, miệng vết thương trên người cô lập tức rách ra. Đau đớn kịch liệt khiến Liliana không thể nào kềm chế nổi mà chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“—— ô ah ~~~~~ .”

“Sao vậy, Lily? Đã xảy ra chuyện gì?!!!” Nghe được tiếng Liliana kêu thảm thiết phát ra từ trong phòng, Itsuka Ken hết hồn và hỏi dồn, ngay sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên của Liliana, vua của cô đã hiện ra ngay trước mắt của cô cùng với sự lo lắng biểu hiện trên mặt.

“Lily… Hả? LÀ  AI? NHỮNG  THỨ  ĐÓ  LÀ  DO  AI  LÀM?”

Vừa xuất hiện trong phòng tắm và nhìn Liliana một cái thì lập tức, lửa giận hầu như bốc cháy và muốn xông váng cả đầu của Itsuka Ken. Cậu nhìn thấy gì? Trên cơ thể của cô gái mình yêu thích đang chất đầy những vết thương, và thậm chí ngay lúc này thì chúng còn đang rướm máu khiến cô kêu thảm thiết. Sát khí hầu như muốn khống chế không nổi mà nổ tung, toàn bộ không gian của phòng tắm hầu như hoàn toàn đông kết vì sát khí dày đặc đang lan tỏa.

Nhìn vua của cô rừng rực sát khí như thế, mặc dù bản thân cũng cảm thấy có chút sợ hãi và buốt giá, thế nhưng sự ấm áp và mừng khấp khởi lại hiện đầy trong con tim của cô.

Kềm nén lửa giận đang điên cuồng bốc cháy ở trong cơ thể để tránh cho mình phát điên mà lỡ tay làm ra chuyện thất thường nào đó, Itsuka Ken hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói: “Chết tiệt!”

Bước tới và tựa như cầm lấy một bảo vật, Itsuka Ken nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ yêu tinh mỏng manh đang té trên sàn tắm lên. Ánh hào quang màu lưu ly hiện lên và bao bọc lấy toàn thân của Liliana. Tựa như như còn bé được mẹ ôm ở trong ngực, cảm giác an tâm, ấm áp và dịu dàng tới cực hạn lan tỏa khắp cơ thể và tinh thần của Liliana khiến cô phát ra tiếng ngâm khẽ đầy đáng yêu của bé gái đang được mẹ âu yếm.

Ánh hào quang màu lưu ly hiện lên, bao trùm lấy cơ thể của Liliana và chữa thương cho cô. Miệng vết thương khôi phục rất nhanh; chỉ trong vài giây, toàn bộ những vết thương chi chít ở trên người của Liliana đều đã hoàn toàn khép lại và biến mất không còn chút vết tích nào hết, cứ như chúng chưa từng xuất hiện vậy.

Làn da trơn bóng như ngọc lại một lần nữa trở nên bóng loáng; tựa như nước da của trẻ nít, cơ thể của Liliana tỏa ra ánh sáng lấp lánh long lanh nhưng lại ấm áp và non mềm đầy sức sống. Vết thương đã hoàn toàn lành lại, đau đớn đều đã biến mất, ngay cả thể lực dường như cũng khôi phục hơn phân nửa. Chỉ hơi thoáng cảm nhận một chút là Liliana đã hoàn toàn xác nhận được tình trạng cơ thể mình lúc này.

“Đỡ hơn chưa, Lily?”

“… A… Ân ~ đã lành hết rồi, cảm tạ ————” Bỗng nhiên, Liliana chợt im bặt.

‘Bùm’ một cái, sắc mặt của Liliana chợt trở nên đỏ chót, sau đó, tựa như là chiếc còi hơi nước của xe lửa, một đống khói trắng chợt phun ra và bốc lên trên đầu của Liliana.

Giãy giụa, Liliana vội vàng dùng hết sức để giãy giụa sự ôm ấp của vua, cô vội vàng thoát ra rồi sau đó ngồi sụp xuống đất để ôm chặt lấy cơ thể mình. Nhìn vua của mình đang đứng ở trước mặt, Liliana phát ra tiếng nức nở đầy xấu hổ: “Mặc dù… Mặc dù… Mặc dù… Mặc dù… Mặc dù… rất… rất… rất cảm tạ vua… vua… vua… vua quan tâm… nhưng… nhưng… nhưng… nhưng mà, cho dù là vua… vua thì… thì cũng… cũng… không… không… không thể làm việc này!!! Chuyện… Chuyện hạ lưu… như vậy… xin… xin… xin ngài hãy rời đi trước đi!!!! Ô ô ô ~~~~~~~~~”

“Ầy… Khục! Thôi được rồi! Tại lo lắng cho em quá nên không kịp để ý, ta xin lỗi vậy! Em cứ tiếp tục đi! A ha ha!” Cười xấu hổ, Itsuka Ken vội vàng phân bua một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm của Liliana để tránh cho cô xấu hổ thêm.

Bị thấy hết! Bị thấy hết rồi! Nhất định đã bị vua nhìn thấy hết! Ô ô ~~~ ! Mắc cỡ quá! Chỉ là… tình huống như vậy lại giống hệt với một số nội dung tiểu thuyết mà cô từng viết. Nếu… Nếu như ma vương chủ động cưỡng ép cô nữa thì sẽ càng hoàn mỹ… Ai nha! Mình đang nghĩ cái gì?

Trong lòng của Liliana phát ra tiếng rên rỉ đầy xấu hổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio