“Còn… Còn chưa hết! Hôm nay… Hôm nay nhất định…” Lảo đảo mà cố gắng đứng dậy một cách khó nhọc, Liliana cố gắng giành lại quyền kiểm soát thân thể mình, lúc này thì cả tay lẫn chân của cô đều đang run lên và không muốn nghe lệnh của cô nữa. Chúng đã quá mệt.
Nửa tháng thời gian để rèn luyện và hoàn thành thử thách của hắc nữ vương, hiện giờ đã tới kỳ hạn chót. Yêu cầu của hắc nữ vương là phải ngăn được 3 chiêu kiếm, hiện giờ cô đã ngăn được hai chiêu, thế nhưng dường như hai chiêu đã là cực hạn của cô, bởi vì suốt mấy ngày qua, mặc dù đã rất cố gắng thế nhưng cô vẫn không thể nào đỡ nổi kiếm thứ ba của hắc nữ hoàng.
Sở dĩ mà mình không ngăn được kiếm thứ ba của hắc nữ hoàng, nguyên nhân do đâu thì chính bản thân của Liliana cũng rõ. Hai chiêu trước, hắc nữ hoàng tấn công dù nhanh và mạnh, thế nhưng chúng đều chỉ là những chiêu đơn lẻ, nhờ vào sự linh hoạt của cơ thể cùng với kinh nghiệm sau vài ngày đối kháng, Liliana hoàn toàn có thể ngăn cản được chúng dù rất chi là chật vật.
Thế nhưng kiếm thứ ba thì khác, nếu như bảo rằng hai chiêu trước là chiêu đơn lẻ, vậy thì hai chiêu sau chính là chiêu trùng điệp. Chiêu thứ nhất, hắc nữ hoàng đánh như bình thường, Chiêu thứ hai, vẫn là bình thường, thế nhưng chiêu thứ ba thì hầu như được lồng vào trong chiêu thứ hai, nó hầu như xuất hiện cùng một lúc với chiêu thứ hai khiến cho Liliana nếu muốn cản được chiêu thứ ba thì phải tìm được cách để phòng thủ đòn tấn công đến từ hai phía một lúc.
Cũng chính vì phương thức tấn công này, thế cho nên suốt 5 ngày qua, mặc dù đã rất cố gắng, thế nhưng việc huấn luyện của Liliana vẫn chẳng đi tới đâu. Cô rất cố gắng, thế nhưng không phải cứ cố gắng là thành công. Hai chiêu được đánh ra cùng một lúc với nhau, mặc dù bản thân chúng vẫn có thứ tự trước sau, thế nhưng với Liliana thì quãng thời gian khác biệt này có cũng như không có. Chỉ một chiêu thôi mà cô cũng đã phải vất vả chết đi sống lại mới đỡ nổi, hiện giờ lại là hai chiêu cùng một lúc, độ khó có thể nói là tăng lên gấp 10 lần cũng không ngoa.
Hiện giờ, việc rèn luyện của cô hầu như đã đi vào ngõ cụt, ba kiếm của hắc nữ vương, đây quả thật là một điều kiện quá khó. Thời gian thì đã tới kỳ hạn, mà cô thì vẫn không thể đáp ứng được yêu cầu của thử thách. Nếu không thể đáp ứng được yêu cầu, vậy thì cô sẽ phải rời khỏi nơi đây và từ bỏ vua của cô. Điều đó có thể không?
Làm sao có thể?!! Đây là cơ hội cuối cùng! Nếu như lần này cô thất bại, vậy thì thứ sau này cô phải đối mặt không phải là sự chờ đợi nữa, mà đó là sự tuyệt vọng tới khôn cùng. Thứ cô khát khao nhất, thứ cô luôn theo đuổi, thứ cô muốn có được dù phải bỏ cả cái mạng này sẽ vĩnh viễn biến mất không bao giờ có thể trở về với cô.
Suốt nửa tháng trời, mỗi khi đêm tới, vua của cô đều đúng hẹn mà tới phòng của cô để chăm sóc và động viên cho cô. Ngài ấy đã trị thương cho cô, chăm sóc cơ thể cho cô, động viên cho cô, không một ngày thất hứa.
‘Ta tin tưởng em, Lily! Đừng để ta thất vọng!’ ———— lời nói của vua vẫn luôn văng vẳng bên tai của cô, nó luôn như một liều thuốc trợ tim khiến cho quyết tâm của cô trở nên không thể lay động. Sự dịu dàng, tin tưởng và bao dung đó khiến cho cô hầu như muốn chết chìm trong đó; cô không thể tưởng tượng được rằng nếu như mình vĩnh viễn phải mất chúng thì mình sẽ như thế nào.
Mệt sao? Rất mệt! Tay chân đang run rẩy.
Đau không? Rất đau! Toàn thân đang đau nhói như muốn tan thành từng mảnh.
Thế nhưng so với sự mệt mỏi và đau đớn, cô càng sợ hãi điều sẽ xảy ra nếu như mình không thể thành công. Cô sợ điều đó, bởi vì với cô thì điều đó còn đáng sợ hơn cả cái chết, dùng sống không bằng chết để hình dung cũng không quá đáng gì, thế nên cô không dám thua và cũng không thể thua. Vì nếu thua thì mọi thứ sẽ tan biến. Vậy thì thà rằng cố đến phút cuối và chết trên con đường này còn hơn là sống trong tuyệt vọng.
Dùng tất cả ý chí của mình để đè nén tất cả cảm giác mệt mỏi và đau đớn đang lan tràn trong cơ thể, Liliana đứng dậy, đôi mắt trong như đáy hồ của cô nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ mà hắc nữ vương đang cầm trong tay, không đúng, phải là đang nhìn vào tay cầm kiếm mới đúng. Kiếm được điều khiển từ tay, bất cứ chuyển động nào của tay cũng dẫn đến sự thay đổi khi ra chiêu của kiếm, nếu như có thể dựa vào sự chuyển động của các khớp trên cánh tay để phán đoán ra được con đường chuyển động của kiếm thì có lẽ cô sẽ có cơ hội đỡ được kiếm thứ ba này.
Lúc này, không hiểu vì sao đầu óc của Liliana trở nên minh mẫn hơn rất nhiều, khả năng khống chế đối với cơ thể dường như cũng tăng lên một cấp bậc. Không kịp suy nghĩ về sự thay đổi này, hoặc nên nói là Liliana hoàn toàn không phát hiện và cũng không bận tâm, lúc này với cô, sự tập trung là thứ không thể thiếu.
Dồn tất cả phần chú lực còn sót lại vào hai chân, Liliana bắt đầu di chuyển. Nhẹ nhàng bắn người về phía trước, thân hình thon gọn nhưng mạnh mẽ của cô tựa như loài chim ưng mà lướt ngang trên mặt đất với tốc độ nhanh vượt trội.
“Vùùùùùù————————!”
Tay nâng, kiếm động, thấy được! Trong khi di chuyển, Liliana tựa như thật sự đã biến thành loài chim ưng, hai mắt của cô nhìn không chớp mắt vào những xu thế dao động cực kỳ nhỏ bé trên cánh tay của hắc nữ vương, từ đó, cô hầu như đã hình dung được con đường vận chuyển kế tiếp của cây kiếm.
“BA~ ————!”
Vặn eo với một tư thế cực kỳ quái lạ, thanh kiếm của Liliana lướt nhanh về phía sau lưng của mình và ngăn được chiêu đầu tiên của hắc nữ vương.
Quay người và thu kiếm về, đồng thời lúc này, Liliana cũng nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Không vui mừng cũng không lo lắng, lúc này, thứ duy nhất Liliana có là sự tập trung, cô đã đỡ được một kiếm, vậy thì kế tiếp chính là song liên kích đã làm khó cô suốt 5 ngày qua, nó chính là mấu chốt. Đỡ được nó thì mọi thứ tốt đẹp, không đỡ được thì phải bắt đầu lại từ đầu với khó khăn cao hơn vì sự mệt mỏi và tổn thương của cơ thể.
Vẫn bình thản và không có phản ứng gì đặc biệt, hắc nữ vương lại rút kiếm ra và đâm thẳng, xem ra đòn thứ hai vẫn giống như những lần trước, vậy thì xem ra cô có thể đặt cược để đỡ lấy đòn thứ ba.
“BA~ ————!”
Động! Liliana vung nhẹ kiếm, cô xác thực đã nhìn thấy được cổ tay của hắc nữ vương thoáng nghiêng về bên trái một chút, cho nên cô nhanh chóng vung kiếm lên để đỡ kiếm thứ hai, đồng thời cũng hơi nghiêng thanh kiếm của mình một chút về phía đó để có thể tăng nhanh tốc độ chống đỡ chiêu kế tiếp.
Chỉ là, ngay khi cô vừa đỡ được kiếm thứ hai thì cùng một lúc, kiếm của cô cũng bị đánh bay và trên bả vai của cô chợt truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cô nhịn không nổi mà kêu thảm, cơ thể hầu như co quắp lại không thể khống chế, cả người ngã nhào xuống đất.
“Cô thua rồi!”
Câu nói này tựa như một tiếng sấm nổ vang trong đầu của Liliana khiến cho gương mặt vốn trắng bệch ra vì đau hoàn toàn biến thành không còn chút máu, toàn thân đều cứng lại và cảm thấy lạnh buốt.
Tại sao? Tại sao rõ ràng cô đã nhìn thấy được sự biến hóa của cổ và khuỷu tay, hơn nữa cũng đã đón đỡ được lần thứ hai, vậy mà lần thứ ba lại không thể nhìn thấy được? Tại sao lại khác nhau nhiều tới như thế?
“Kiếm đã mất, cánh tay cũng đã không thể cử động được nữa. Xem ra kết quả đã rõ ràng…”
“Không! Vẫn chưa… Vẫn chưa kết thúc! Tôi vẫn còn có thể ————”
“Có thể làm được gì? Cả kiếm và tay cũng đã không còn nữa, vậy thì cô dựa vào đâu để vượt qua thử thách?” Một câu nói nhẹ nhàng và bâng quơ, thế nhưng lại khiến cho Liliana lâm vào sự tuyệt vọng khôn cùng, toàn thân xụi lơ xuống.
“Thời hạn nửa tháng đã hết, hôm nay là ngày cuối cùng, xem ra là do ta đã chờ mong quá nhiều ở cô.”
Mặc dù hiện giờ thì hắc nữ vương đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng đối với bài thử thách của Liliana, hắc nữ vương vẫn giữ nguyên tiêu chuẩn khắc nghiệt nhất mà mình đã định ra trước đó. Cho dù cô biết rằng Liliana đã rất cố gắng, cố gắng nhiều hơn cả mức có thể, thế nhưng cô vẫn không nhường cho Liliana một chút nào, kể cả khi Liliana đã chồng chất những vết thương thì cũng vậy.
“Được rồi, đi về để trị thương đi! Kiếm của cô để ở bên kia, nhận lấy nó rồi trở về nơi mà cô đã tới.”
Lời nói vô cảm không chút rung động hay xót thương nào của Lia khiến cho Liliana lâm vào trong trạng thái thống khổ đến tột cùng. Lấy lại [ Il Maestro ] rồi trở về Milan, có khác gì đang nói rằng cô phải cút đi và vĩnh viễn không thể trở thành kỵ sĩ của vua đâu? Không thể trở thành kỵ sĩ của vua, vĩnh viễn phải rời xa ngài và không bao giờ được quyền tiếp cận, chuyện này có khác gì bắt cô phải vĩnh viễn sống trong bóng tối?
Mình sẽ phải sống một cuộc sống tuyệt vọng như thế tới cuối đời sao?
Không! Tuyệt đối sẽ không! Nếu đã không thể sống như thế nổi vậy thì chết đi, chết trong khi cố gắng còn hơn là sống như vậy. Sao có thể buông tha khi mà sức chưa cùng và lực chưa kiệt? Nếu đã không có vũ khí, vậy thì lấy cơ thể ra để làm vũ khí, cho tới khi nó tan vỡ thì thôi. Tay không cử động được? Vậy thì bắt nó phải hoạt động! Tay phải không được thì còn tay trái, tay trái không được nữa thì chúng như vật tiêu hao đi, chỉ cần có thể đỡ được ba kiếm thì dù phải vứt bỏ hai cánh tay này cũng không hề gì!
Chỉ cần còn lại một hơi, dù phải vắt kiệt toàn bộ sức sống trên cơ thể này cô cũng phải đi cho tới khi không thể đi được nữa. Cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho dù cơ hội chỉ còn lại một phần trăm triệu. Dù phải lết đi trong tuyệt vọng thì cô cũng phải đi hết con đường này, cho dù phải chết!
“Đại nhân Alter!”
“Sao?”
“Tôi không nhận thua!”
“…” Đôi mắt không linh màu hổ phách hơi nheo lại, hắc nữ vương xoay người lại và nhìn về phía Liliana.
“Tay phải không còn, nhưng tôi còn tay trái, còn hai chân, còn cơ thể này! Chỉ cần tôi còn sống, chỉ cần còn cử động được thì tôi tuyệt đối sẽ không nhận thua!”
“Dựa vào cơ thể yếu ớt của cô mà muốn đỡ được kiếm của ta, cô có thể chịu được tới bao lâu?”
“Cho tới khi có thể đỡ được ba kiếm, hoặc tan vỡ thì mới thôi!”
Chật vật bò dậy từ trên mặt đất, cơ thể lảo đảo thế nhưng sống lưng lại thẳng băng. Không mê mang, cũng không sợ hãi, cô dùng đôi mắt của mình nhìn về phía hắc nữ vương, chỉ là có lẽ… cô cũng biết mình không thể nên đã… manh tử chí rồi chứ?
“Lý do? Có tiếp tục đi chăng nữa thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, chỉ khác là cô sẽ bị thương thê thảm hơn mà thôi. Thậm chí là sẽ chết!”
“Đây là thề nguyện của tôi, tôi đã thề rằng sẽ trở thành kỵ sĩ của vua. Cuộc đời này tồn tại là vì lý do đó! Tự tiện quăng bỏ thệ ước một lần để đầu nhập vào dưới trướng của một vị vua khác, thế nhưng vẫn được bao dung, vì thế thân này đã không còn lý do tồn tại nào khác ngoài lý do đó. Tôi đã không thể chấp nhận việc bản thân mình thất hứa thêm một lần nữa, nếu không thể làm được vậy chi bằng để tôi chết khi đang thực hiện lời hứa của mình đi. Tôi muốn chết như một kỵ sĩ!”
Trên gương mặt hiện lên sự quyết liệt, thế nhưng không giấu được sự bi ai và hối hận đang ẩn chứa bên trong. Đối với việc mình đầu nhập vào dưới trướng của hầu tước Voban, cho dù tới tận hôm nay thì Liliana vẫn không thể nào tha thứ cho mình, dù đã nhận được sự tha thứ của vua thì cô vẫn không thể tự mình tha thứ.
Nhìn Liliana đang đứng ở trước mắt, hắc nữ vương có cảm tưởng rằng mình đang nhìn thấy hình ảnh của Lancelot khi xưa, dường như ngày xưa trước khi phản bội cô thì Lancelot cũng từng như vậy.
Thở dài một hơi, hắc nữ vương quay người đi và nói: “Nếu cô muốn quyết đấu với lý do và niềm tin đó, vậy thì thứ cho ta không thể đáp ứng cô.”
“—— tại… tại sao?” Lời của hắc nữ vương tựa như lời tuyên án tử hình khiến Liliana cảm thấy lạnh buốt. Lòng kiên trì và khát khao của cô bị vứt bỏ, chẳng lẽ đây chính là báo ứng của cô vì đã từng phản bội sao?
“Vua của chúng ta không cần một kỵ sĩ chuộc tội, và ta cũng không muốn làm kẻ xấu. Nếu như cô chỉ nghĩ được tới đó, vậy thì trở về đi!”
“Tôi…”
Không cần chuộc tội! Không cần chuộc tội! Không cần chuộc tội! Không cần chuộc tội! ————————
Những lời của hắc nữ vương đánh thẳng vào ý chí tưởng chừng như cứng cỏi nhưng lại vô cùng yếu ớt của Liliana khiến nó gần như tan vỡ. Nhìn bóng của hắc nữ vương đang càng lúc càng xa, Liliana có cảm tưởng như là hi vọng đang dần biến mất.
Ở thời điểm hầu như đã tuyệt vọng nhất, Liliana cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tình cảm và khát khao chân thật nhất của bản thân mà gào khóc trong sự tuyệt vọng khôn cùng: “Tôi… Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh vua! Tôi chỉ muốn được ngài ấy thừa nhận! Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh ngài ấy! Tôi chỉ muốn vậy thôi, tại sao lại không được??? Ô ô ô ô ô ô ô ô ~~~~~~”
Gào khóc! Liliana gào khóc trong sự thống khổ tột cùng. Cho dù nhận lấy bao nhiêu đớn đau về thể da cũng không thể khiến cô rớt một giọt nước mắt nào, thế nhưng lúc này cô lại gào khóc trong bất lực và đau đớn.
Nước mắt trong suốt cứ rơi từng giọt tí tách trên mặt đất của sân huấn luyện. Nơi đây suốt nửa tháng trời, nó đã chứng kiến đủ mọi vui buồn sướng khổ cùng với sự cố gắng vô cùng của thiếu nữ, giờ phút này, nó cũng chứng kiến sự thất bại và đau khổ của cô.
“Nè, Lia! Mặc dù là ta biết em đang muốn Lily nhìn rõ được bản thân, thế nhưng em cũng không nên làm con bé tuyệt vọng và đau khổ tới như thế chứ? Bắt nạt kỵ sĩ nhỏ của ta tới như thế, coi như em là vương hậu ta yêu thích nhất thì cũng không hay đâu! Ta sẽ giận đó.”
Giọng nói vang lên bất chợt cắt đứt tiếng khóc thê thảm của Liliana, chẳng biết từ khi nào thì vị vua trẻ có mái tóc màu tím bạc đã xuất hiện, và giờ thì cậu đang đứng ở ngay bên cạnh cô.
“Ô… vua…?”
“Ahhh, thôi nào! Là kỵ sĩ thì sao có thể khóc sướt mướt như thế? Nghe lời, sờ đầu một cái! Ngoan, đừng khóc!”
Đặt nhẹ tay lên mái tóc bạc tán loạn của Liliana, vị vua trẻ nhẹ nhàng vuốt ve và an ủi thiếu nữ, chỉ là không biết vì sao, khi bị đối xử như thế thì Liliana càng cảm thấy đau đớn và muốn khóc. Cô nghẹn ngào và mếu máo: “Vâ… Vâng! Thực xin lỗi, vua… em… em cô phụ…”
“Phụ cái gì mà phụ, mặt trời còn đang trên đỉnh đầu, đã lặn đâu mà em tuyệt vọng sớm thế?”
Ánh hào quang màu lưu ly chợt lóe và bao phủ toàn thân của Liliana. Trong ánh mắt ngơ ngác và kinh ngạc của cô, tất cả vết thương và cảm giác đau đớn đang quấn lấy cơ thể cô đều biến mất.
“Vua…?”
“Cầm lấy! Tranh thủ tận dùng thời gian của mình đi, em không còn nhiều thời gian đâu. Để ta lại nhìn xem là quyết tâm của em đạt tới mức nào. Nhớ kỹ, không nên chỉ tin vào đôi mắt, dùng nơi này…” Đưa kiếm gỗ lại cho Liliana, vị vua trẻ có mái tóc màu tím bạc chỉ vào ngực mình rồi sau đó lại biến mất.
“Ở đây…?” Ngay lập tức, Liliana dường như đã hiểu được điều gì.
“Nếu như vua của chúng ta đã cho cô thêm cơ hội, vậy thì tới đây. Thế nhưng vì sự giúp đỡ của ngài ấy nên ta sẽ tấn công mạnh hơn. Nhớ, đừng chết đó!”
Hắc nữ vương lại rút kiếm và chỉ về phía Liliana, lần này, khí thế của hắc nữ vương trở nên mạnh hơn trước đó gấp bội phần.
Nếu như là lúc trước, có lẽ Liliana còn có thể bị khí thế này kềm hãm một chút, thế nhưng hiện giờ, khi đã nhận được sự chúc phúc của vua, Liliana cảm thấy rằng chưa bao giờ mà cơ thể của mình lại nhẹ nhàng tới như vậy.
Gạt đi nước mắt và nhìn thẳng về phía trước, cô đáp trả hắc nữ vương bằng một câu trả lời ngắn gọn và dứt khoát.
“Vâng! Alter đại nhân!”