Oliena, một thị trấn nông thôn nhỏ nằm sâu trong nội địa của đảo Sardegna. Nơi này có những khu rừng rậm u tĩnh, có những cánh đồng quê bát ngát, sự bình yên và thoải mái là tông màu chính bao phủ lên vùng đất thôn quê này. Đây cũng là nguyên nhân chính mà Zola đã chọn nơi này làm nơi ẩn cư của mình sau gần trăm năm lưu lạc.
Nhưng giờ, chúng ta không nói về vùng quê yên bình này, hãy chạy tới nơi rìa của hòn đảo. Đêm đầu hè, những làn gió biển vẫn nhẹ nhàng thổi và mang theo sự tươi mát để rải khắp hòn đảo, điều đó khiến cho hòn đảo Sardegna dù đã bước sang những ngày hè vẫn tràn đầy cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Hè về, bầu trời trở nên trong xanh hơn bao giờ hết, và vào ban đêm nó dường như biến thành một tấm lụa màu đen huyền bí với vô số ánh sao như những viên minh châu thi nhau lấp lánh. Sự rực rỡ và chân thật của những ngôi sao khiến cho người ta có cảm tưởng rằng dường như mình chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới. Mặt trăng dần nhô lên cao, không ngừng ban phát ánh sáng minh diệu của mình khiến cho mặt đất dường như được phủ lên bởi ánh ngân quang nên thơ, thanh u và tĩnh lặng.
“Vẫn phải tới sao? Người đến rồi đúng không, mẫu thần?” Trong không gian thanh u và tĩnh lặng của hải đảo, trên một bờ biển ít người lui tới, một tiếng than nhẹ u buồn và cổ xưa chợt vang lên. Âm thanh trong trẻo và nhẹ nhàng như tiếng trời lại réo rắt chỉ như tiếng chuông gió bên tai cất lên và phá vỡ không gian tĩnh mịch.
Mái tóc màu trắng bạc dường như sáng hơn cả ánh trăng khẽ đung đưa theo từng cơn gió, dung nhan khuynh thế và lãnh diễm, chiếc áo choàng màu trắng tinh quấn quanh cơ thể băng thanh ngọc khiết hoàn mỹ tuyệt luân. Cô đứng đó, tựa như đứng ở nơi trung tâm thế giới, hoặc nên nói vì cô đứng đó nên nơi đó chính là trung tâm của thế giới này. Khí chất cao quý và không linh, cô là một thần nữ đang lạc xuống nhân gian, đứng nơi đây, thế nhưng cô dường như không thuộc về trần thế.
“Thực xin lỗi, mẫu thần…” Sự bi thương và u sầu hiện lên trên dung nhan tuyệt mỹ, chỉ một chút bi thương và ưu sầu đó thôi, ánh sao trên trời dường như cũng trở nên tối tăm và u ám.
“Xin lỗi thì có ích gì? Hay cô cảm thấy mình làm không sai?”
Trong nháy mắt, không khí dường như cứng lại. Cô không hề biết được là có người đã tới, chỉ tới khi giọng nói này vang lên thì cô mới biết được là có người đang ở rất gần mình. Nhận ra điều này, đôi mắt trí tuệ của cô chợt lóe lên những tia sáng khác thường vô cùng chói lọi.
“Là mi?” Nhìn về hướng âm thanh phát ra, nữ thần trí tuệ lên tiếng.
“Ừ! Đã lâu không gặp, Athena!” Đáp lại câu hỏi của nữ thần trí tuệ, thiếu niên có mái tóc màu tím bạc nở một nụ cười hiền lành, thế nhưng nụ cười này lại khiến cho nữ thần càng thêm cảnh giác, thần lực được cô vận chuyển với tốc độ nhanh nhất, toàn thân cô đều đã vào thế sẵn sàng.
“Đã lâu không gặp, thế nhưng ta càng hi vọng là sẽ không bao giờ phải gặp lại mi. Mi tới đây để làm gì? Chẳng phải ta đã nói rằng mi nên ở cùng mẫu thần sao?”
“Cô còn giữ lại ký ức khi còn là Heretic Athena hay không?” Không đáp lại lời chất vấn của nữ thần, thiếu niên chợt hỏi một câu không đầu không đuôi khiến nữ thần không kịp phản ứng, vì thế chần chờ một lúc, cô không trả lời.
“Chà ~~~ Nói thật tình thì tôi rất thích cô vào lúc đó nha. Tóc bạc, ba không, siêu moe, loli, ngoài ra còn có thể biến thân nữa, thật là tốt biết bao nhiêu. Bất kể là ôm… Ê! Đang nói ngon lành sao tự nhiên lại động thủ?”
“Câm miệng! Đồ ma vương tà ác xảo trá, nếu mi còn dám nói như thế thêm một câu nữa thì ta nhất định sẽ giết mi!” Tức giận và quát tháo, đường đường là nữ thần chiến thắng và trí tuệ, thế nhưng không hiểu tại sao chỉ cần đối mặt với thiếu niên thì sự bình thản thường ngày của cô luôn biến đi đâu mất. Thiếu niên luôn có thể khiến cho cô cảm thấy tức giận và mất bình tĩnh phi thường.
“Giết ta? Nói thật lòng một câu thì cô dám sao? Cho dù cô không thừa nhận thì bây giờ ta vẫn là chồng của Metis, nếu cô giết ta thì Metis sẽ ra sao nhỉ? Thủ tiết sao? Hay là sống trong dằn vặt vì con gái mình đã tự tay giết chết chồng mình? Là nữ thần của sự thuần khiết, cô chắc phải biết rõ mẹ mình sẽ thế nào trong tình huống đó chứ? Cô dám sao?”
“Ngươi… Đồ khốn kiếp! Ngươi còn dám nói ————” Ánh sáng đỏ ngòm bắt đầu sáng lên trong mắt của Athena, nghe được lời uy hiếp vô liêm sỉ của thiếu niên, sát ý trong lòng cô dường như đã nhịn không nổi nữa mà bắt đầu trào lên.
“Ngừng! Nếu như không muốn thời gian phong ấn bị rút ngắn lại thì tốt nhất là đừng có nổi giận lung tung, bằng không thì cô không chịu nổi hậu quả đó đâu!”
“Mi uy hiếp ta?”
Thiếu niên không trả lời, chỉ tỉnh bơ mà đi tới bên cạnh của nữ thần rồi ngồi xụp xuống, sau đó cậu mở miệng: “Ngồi xuống đi! Có một số việc phải nói cho cô biết!”
“Nói đi!” Nữ thần chỉ nói như thế. Còn ngồi xuống? Cô tuyệt đối sẽ không làm theo ý của thiếu niên.
Tuyệt đối không thể làm theo ý của đối phương, thậm chí là để ý cũng không được! Kẻ trước mặt là một ma vương vô cùng tà ác là vô liêm sỉ, cô chúa ghét những kẻ như vậy, vì thế cô tuyệt đối sẽ không làm theo ý của đối phương. Sỉ nhục cô khi còn là Heretic, sau đó lợi dụng lúc cô gặp khó khăn để chiếm lấy sự trong trắng của mẹ cô, giờ còn muốn cua cô? Đừng hòng! Sau khi cộng hưởng trí nhớ với mẹ mình thì cô đã biết hết mọi chuyện, vì thế cô chẳng thể có được chút thiện cảm nào về đối phương, chưa rút đao mà chém đối phương ngay khi gặp mặt đã là nhân nhượng lắm rồi.
“Ngồi đi! Vì nếu cô không ngồi thì tôi chẳng muốn nói đâu! Nó có liên quan đến mẹ cô, cô dám không nghe không?”
Lại là uy hiếp! Cái tên xấu xa khốn kiếp này, hắn luôn nắm thóp được hai mẹ con cô và uy hiếp vào những nơi chí mạng nhất. Loại thủ đoạn xấu xa ti tiện này… Bất đắc dĩ, nữ thần chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện mà ngồi xuống. Dù cô cảm thấy ghét cay ghét đắng người đang ngồi bên cạnh, thế nhưng vì mẹ của cô, cô buộc phải nhịn xuống cảm giác khó chịu và căm tức này.
“… Athena, cô biết là tôi muốn cô trở thành vương phi của tôi đúng không?”
“Xoeng ————!!” Ngay lập tức, nữ thần bạt kiếm ra và kề sát vào cổ của thiếu niên, chỉ là thiếu niên vẫn giữ nguyên vẻ bình thản và lấy ngón tay mà chống đỡ lưỡi của thanh kiếm.
“Từ chỗ của Metis, tôi được biết là vì muốn báo thù, cả cô và mẹ cô đều đã từng phải nhẫn nhịn xuống mấy ngàn năm, mang theo vô số sỉ nhục cùng thống khổ chỉ để chờ đợi cơ hội.”
“Hừ! Không cần mi phải nhắc lại!”
“Ngay dưới mắt của lão già háo sắc đó, dù căm tức tới muốn băm vằm đối phương thành trăm mảnh vẫn phải nhẫn nhục mà giả bộ như mình là đứa con gái ngoan ngoãn nhất của lão già kia. Chà chà! Thật đúng là khổ cực!”
“Đinh ————!!”
Lại là một kiếm nữa! Lần này, ngón tay của thiếu niên đã bắt đầu rỉ máu.
“Còn dám nói thêm những lời dơ bẩn như thế nữa thì thanh kiếm này sẽ lập tức giết mi!”
“Cô dám giết tôi sao? Hơn nữa là nữ thần hòa bình, A ~~ Quên! Đó là do lão già kia ban cho cô! Thế nhưng tối thiểu cũng là ‘Hòa Bình’ nhỉ? Hiếu chiến như vậy được không?”
“Với mi thì tuyệt đối sẽ không tồn tại hòa bình, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho mi!”
Sỉ nhục cô và chà đạp sự thuần khiết của mẹ cô, làm sao mà cô có thể tha thứ cho đối phương được chứ?
“Ô? Đó là thái độ cô chọn để đối xử với người đã cứu mẹ con cô đó sao?”
“Lợi dụng việc này, thừa dịp người khác gặp nạn để chèn ép và làm xằng làm bậy. Hành vi của mi so với Zeus càng khiến cho người ta buồn nôn.”
“Buồn nôn sao? Ha ha! Nói rất hay, thật khiến cho người ta buồn nôn, thế nhưng sự vong ân phụ nghĩa và đổ lỗi cho người khác để bày tỏ thanh cao càng khiến cho người ta buồn nôn gấp trăm lần. Cưỡng bức Metis? Ta cưỡng bức Metis? Nếu không phải là vì cô thì tại sao ta phải cưỡng bức Metis? Nếu không phải là vì cứu cô thì cô cho rằng ta sẽ làm vậy sao? Cô cho rằng ta là thứ chỉ biết động đực giống cái tên tạp chủng háo sắc kia đúng không?” Nói tới đây, gương mặt của thiếu niên bỗng trở nên lạnh lùng, cậu liếc về phía nữ thần kế bên và nói với giọng ghét bỏ:
“Lần đầu tiên của ta với vương phi của ta lại là trong tình huống bị đuổi giết, không có một nghi lễ chính thức, không có sự lãng mạn, không có chút gì là trao đổi tình cảm, chỉ có sự lo lắng vô cùng, vậy mà giờ lại có kẻ còn dám dựa vào đó để lên án trong khi bản thân lại là người được lợi, cô không cảm thấy là mình quá tự cao tự đại rồi sao, ‘con gái của Zeus’?”
“Ngươi ————”
Nổi giận! Đã được lợi mà còn nói với giọng ghét bỏ, hơn nữa còn dám xem thường cô tới như vậy, thật khiến cho người ta nổi nóng.
“Ngươi cái gì mà ngươi! Con đàn bà ngu xuẩn, để ta nói cho cô biết, Athena, trong mắt ta cô chẳng có tư cách gì để lên án, một kẻ bất hiếu và bất nghĩa như cô có tư cách gì để mà lên án ta?”
“Mi đang nói điều ngu xuẩn gì đó! Ta bất hiếu và bất nghĩa khi nào? Mi…”
“Cô dám thề trên danh nghĩa của mẹ mình rằng cô không phải là đang chờ chết không? Nếu dám vậy thì thề đi, bằng không cô chính là kẻ bất hiếu và bất nghĩa. Tự tiện li khai không nói một tiếng nào, đã vậy còn cam tâm chờ chết. Mẹ của cô đã phải hi sinh cả sự trong trắng của mình, hi sinh cả danh dự đã giữ gìn hơn mấy chục ngàn năm chỉ để mong ta cứu cô, vậy mà cô dám từ bỏ, hơn nữa còn bỏ đi mà không thèm quan tâm đến cảm thụ của mẹ mình, đó chính là bất hiếu! Không tự cố gắng, lại cam tâm đắm mình trong sự bi ai, khi mà trên thân còn mang theo mối thù không thể vứt bỏ của mẹ cô và chính cô với Zeus, đó chính là bất nghĩa! Ta nói cô bất hiếu bất nghĩa thì có gì sai?”
“Ngươi…”
Hầu như không cho nữ thần chiến thắng có cơ hội để phản bác, thiếu niên tiếp tục phát ra lời chất vấn đi cùng với tiếng cười mỉa mai và lạnh lùng: “Athena, cô cho rằng mình là cái thứ gì? Làm con gái của Zeus quá lâu nên cô đã quên mất cả sự sỉ nhục mà mình từng mang trên người rồi đúng không? Cho rằng bản thân mình rất mạnh nên bắt đầu coi thường người mẹ yếu đuối đã bị mất đi thần cách rồi đúng không? Cho rằng mình là nữ thần của sự trong trắng nên sự thuần khiết của mình mới là quan trọng nhất còn những người khác thì chẳng có gì là quan trọng hết? Cô không xem cảm nhận của người khác nhất là khác phái ra gì vì cho rằng mình thanh cao lắm đúng không?”
“Câm miệng!”
“Kẻ phải câm miệng chính là cô, đồ ngu xuẩn khốn kiếp! Đừng có ở đó mà nổi giận với ta, ta với Metis mới chính là người phải nổi giận! Cô cho rằng năm đó Metis tại sao phải bỏ qua cả thần cách và một phần cơ thể, thậm chí là toàn bộ bản nguyên để ‘sinh’ ra cô? Nói xem, cô còn nhớ được gì về chuyện đó?”
“Ta…”
“Chớ có nói với ta rằng cô không biết được là hành động đó của Metis có ý nghĩa gì! Là thần linh, đừng nói với ta rằng cô không biết việc mất đi thần cách, bản nguyên và một phần linh hồn là chuyện kinh khủng như thế nào! Nếu Metis chỉ là vì mình, sau khi thoát khỏi sự giam giữ của Zeus, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể lấy lại những thứ đó từ cô, thậm chí ngay lúc này, Metis muốn khiến cô phải biến trở lại thành sức mạnh nguyên mẫu để hấp thu cũng là chuyện vô cùng đơn giản, vậy tại sao cô ấy không làm vậy?”
“Không hấp thụ lại cô, còn cam tâm tình nguyện để cho bản thân phải ngủ say hằng ngàn năm chỉ để khôi phục lại một tia thần trí. Vậy trong quãng thời gian đó, cô làm gì? Nhẫn nhịn? Chó má không bằng! Nhẫn nhịn là để mưu đồ cho việc lớn hơn, thế nhưng cô có sao? Trong quãng thời gian đó ngoại trừ việc cam tâm tình nguyện giả vờ làm đứa con gái ngoan của hắn ra thì cô làm gì? Không có đúng không? Đã bao giờ cô nghĩ về việc đó chưa?”
Dường như gặp phải sự đả kích nghiêm trọng, Athena chợt điếng người và thở dốc. Lời nói của thiếu niên tựa như một mũi khoan xoáy sâu vào trong tim cô khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Lần đầu tiên, Athena bắt đầu nghi ngờ về chính mình.