“Hỡi cô gái dũng cảm, đối với sự mạo phạm của cô, ta có thể xem như là hành vi tỏ tình đối với người anh hùng. Vậy nên hãy mang theo sự khoan dung của ta mà tránh ra đi!” Mũi kiếm hoa lệ của người anh hùng thần thoại có mái tóc màu vàng đã ngăn cản được đòn tấn công của Lily. Hất tấm áo choàng của mình lên, khí thế mạnh mẽ vô song bắt đầu phát ra từ trên thân của người anh hùng thần thoại.
“Ta thật sự hân thưởng lòng dũng cảm của cô, hỡi thiếu nữ xinh đẹp. Vì thế, chờ tới khi ta tiêu diệt loài rồng độc ác xong, giống như thê tử của ta, hãy dâng tình yêu của cô lên cho người anh hùng, hỡi cô gái.” Ngạo mạn? Không! Đây là bản tính thuần túy đã ăn sâu vào tận cốt tủy. Vốn là một lời trêu chọc đầy lỗ mãng và bất lịch sự đối với một cô gái, thế nhưng khi được nói ra từ miệng của Perseus thì nó lại trở thành lời tuyên ngôn hùng hồn dõng dạc của người anh hùng. Nếu như không phải là Liliana mà là một cô gái bình thường khác đang ở đây, hẳn đã động lòng rồi chứ?
Thế nhưng thật đáng tiếc cho Perseus, bởi vì người đứng ở đây là Liliana, cô không phải là một cô gái bình thường mà là một kỵ sĩ đúng nghĩa đã phải trải qua bao nhiêu trắc trở chỉ để theo đuổi vị vua mà mình nguyện trung thành. Vì thế, cô không hề dao động; gương mặt nhỏ nhắn và tinh xảo tựa như yêu tinh của cô chỉ cho thấy sự nghiêm túc, tập trung và quyết ý tới tận cùng.
Vẫn hướng thanh gươm mỏng màu bạc của mình về phía Perseus, thậm chí lúc này, ánh ngân quang đã bắt đầu bao trùm lên toàn bộ thanh gươm. Đây là thanh kiếm được tạo ra phù hợp nhất với hình tượng trong lòng cô, vua của cô đã ban nó cho cô với tư cách là phần thưởng cô nên được nhận sau khi vượt qua thử thách. Cầm nó trong tay, Liliana tựa như đang cầm lấy niềm tin mà cô vẫn luôn kiên trì sau bao khó khăn vất vả.
“Xin thứ lỗi, thưa người anh hùng giết rồng thần thoại! Hôm nay, tôi nhất định phải đánh bại ngài, vì đây là thử thách của tôi cũng là sứ mạng của tôi.” Chỉ mũi nhọn của thanh gươm về phía Perseus, Liliana nói với vẻ mặt không thay đổi, “Ngoài ra, điều trọng yếu nhất, xin ngài nhớ kỹ cho, đó là tôi là kỵ sĩ! Mọi thứ của tôi đều thuộc về đức vua vĩ đại của tôi. Cho dù ngài là vị anh hùng nổi tiếng trong thần thoại thì cũng không thể thay đổi được điều này và khiến tôi phải dao động!”
“Ồ? Là kẻ giết thần đương thời sao? Ta cũng đã từng gặp những kẻ đó, kẻ giết thần, thù khấu trời sinh của thần linh chúng ta. Thật là đáng tiếc, cô gái xinh đẹp mà ta hân thưởng lại là kỵ sĩ của thù khấu trời sinh của ta. Nếu vậy thì không còn cách nào khác, ta chỉ có thể biểu hiện ra sự vũ dũng của mình. Ta sẽ dùng sức mạnh của mình để chinh phục cô.” Ngay khi nói xong, một lượng thần tính cường đại lập tức phun trào ra từ trên người của Heretic God; toàn bộ cỏ cây đất đá ở xung quanh đều trở nên dao động một cách kịch liệt vì nguồn sức mạnh này.
Thần linh, cho dù nhỏ yếu đến mức nào thì cũng vẫn là những tồn tại vượt ra ngoài khả năng đối phó của nhân loại. Kẻ giết thần, cho dù ở bất cứ thời đại nào đi nữa, cũng đều là những đứa con của số phận, những người có thể tạo ra kỳ tích không gì thay thế nổi, một tỷ người mới có được 1, cũng vì thế họ mới là những vị vua ngự trị ở nơi cao nhất trong thế giới loài người.
Có thể chống lại thần linh, từ xưa đến nay chỉ có campione và cũng chỉ có thể là campione, chưa từng có ngoại lệ.
Thế nhưng hôm nay, một thiếu nữ loài người nhìn như mỏng manh, yếu đuối và đáng yêu lại dám gửi lời khiêu chiến của mình tới vị thần giết rồng của thần thoại. Vóc người nhỏ bé của cô tung lên và thanh gươm của cô nhanh chóng chém về phía người anh hùng thần thoại đang đứng ở trước mắt.
“Xin thất lễ! Hây ————” Lưỡi gươm được bao trùm bởi ánh sáng màu bạc chợt lóe lên những tia sáng trắng khác lạ, Liliana nhanh chóng vọt về phía Perseus.
“Thực là dũng cảm! Đối mặt với thần linh nhưng vẫn không khiếp đảm mà dám khiêu chiến không chút ngại ngần, cô quả là cô gái mà ta coi trọng.” Vẫn đứng tại chỗ, Perseus nói với thái độ ung dung, toàn thân của anh thả lỏng tựa như không đặt sự công kích của Liliana vào trong mắt.
“Đinh ————!!”
Kiếm và kiếm chạm vào nhau, trên gương mặt của vị thần trẻ có mái tóc màu vàng chợt hiện lên một nụ cười đầy sung sướng: “Hãy nhận thấy sự vũ dũng của ta đi, cô gái trẻ. Sự uy nghiêm của thần linh là không thể phản kháng. Giờ chính là lúc để cho cô bày tỏ tình yêu của cô với ta, một người anh hùng giết rồng thần thoại.”
Thanh gươm hoa lệ của người anh hùng thần thoại đột nhiên nghiêng nhẹ và sau đó nó chém thẳng xuống đầu của Liliana. Kiếm khí gào thét cuốn bay vô số cát đá, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa của Liliana bị thổi tung lên và đong đưa.
“Chỉ cần tin vào vua của tôi, cho dù là thần linh cũng không phải là không thể chiến thắng. [ Mese Argento ], phản công!”
Trong ánh nhìn chăm chú đầy ngạc nhiên của Perseus, thanh gươm với lưỡi đao màu bạc đang được Liliana cầm trong tay chợt phát ra một lớp màng sáng nhàn nhạt. Ngay sau đó, khi đòn tấn công của Perseus chạm phải tấm màng ánh sáng thì nó liền bắn ngược về phía anh.
“Vụt vụt vụt…!!” Buộc lòng phải lùi vài bước về phía sau, Perseus né tránh những luồng kiếm khí đột nhiên bắn ngược về một cách vất vả. Trên gương mặt anh tuấn của anh, một vệt máu nhỏ dần hiện lên.
Nhìn thanh kiếm bạc Liliana đang cầm trong tay một cách ngơ ngác, Perseus cảm thấy khó tin. Chỉ là một nhân loại tầm thường, vậy mà cô gái này lại có thể khiến đòn tấn công của một vị thần như anh bắn ngược lại về phía chủ nhân?
“Là người anh hùng thần thoại, chẳng lẽ ngài không biết rằng một chút phân tâm nhỏ nhoi khi chiến đấu cũng đủ để trí mạng sao?” Giọng nói trong trẻo cất lên, một luồng kiếm khí màu trắng bạc quét ngang và bay vụt tới.
Lấy lại tinh thần, Perseus chỉ kịp thời ngăn cản luồng kiếm khí, thế nhưng lúc này, Liliana đã nhảy lên tựa như loài chim ưng và xuất hiện ở trên đầu của anh.
“KIIII..AI…!!!”
Kiếm quang màu trắng bạc chẻ thẳng xuống về phía Perseus khiến anh buộc lòng phải nhảy mạnh về phía sau để né tránh.
“Bành ————!!!!”
Mặt đất nổ tung, đất đá và gỗ vụn bay lả tả, xen lẫn trong đó còn có cả một vài sợi tóc vàng và chiếc áo choàng trắng của người anh hùng thần thoại.
“Cô cũng là kẻ giết thần sao, cô gái? Tội lỗi khi lừa gạt thần linh, cô biết điều đó nghiêm trọng đến mức nào không?” Sự tức giận không thể nào kềm chế nổi hiện lên trên mặt của Perseus khiến cho gương mặt anh tuấn cũng trở nên có chút vặn vẹo. Perseus thật sự nổi giận.
“Tôi không phải là campione và tôi cũng chưa từng lừa gạt ngài. Trung thực là đức tính của kỵ sĩ. Tôi chỉ đang tin tưởng và tôn thờ chủ nhân của mình, nếu như vậy, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về tôi, cho dù người mà tôi phải đối mặt là thần linh như ngài thì cũng thế.” Không hề sợ hãi, Liliana nói với sự tự tin hoàn mỹ. Chưa bao giờ Liliana cảm thấy rằng mình lại tự tin như vậy, cũng chưa bao giờ mạnh mẽ được như vậy. Được chiến đấu với kẻ thù mạnh vì vị vua mà mình muốn hiến dâng lên tất thảy, Liliana cảm thấy sức mạnh đang tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần của cô.
Thứ cô đang nắm trong tay là lễ vật của vua, là bằng chứng cho tất cả những cố gắng cô đã bỏ. Hiện giờ, thứ cô đang đối mặt là cơ hội mà đức vua ban cho cô. Thần linh vốn khiến cô e dè, nay đã không còn là cao không thể chạm.
Vua của cô, chị của cô và thầy dạy của cô, tất cả họ đều là những người có sức mạnh vượt xa Perseus. Cô không có lý do gì phải sợ Perseus cả.
“Tốt! Thật là sự mỹ lệ khiến cho người ta say mê. Ta chưa bao giờ gặp được cô gái nào vừa dũng cảm lại vừa kiên định giống như cô. Thật là một nét đẹp khiến người ta càng lúc càng muốn chinh phục cho bằng được. Hỡi cô gái, xin thứ cho ta được nói cho cô biết tên của ta một lần nữa. Ta là Perseus, người anh hùng của thép đã giết chết loài rồng rắn tà ác của thần thoại. Hôm nay, ta nhất định sẽ tự tay dùng sự vũ dũng của mình để thuyết phục cô. Và ta cũng thề trên thanh kiếm này, ta nhất định sẽ đánh bại chủ nhân của cô. Giải thoát cho cô khỏi bàn tay độc ác của ma vương!”
Thần tính mạnh mẽ lại một lần nữa bộc phát, thần thái cũng trở nên rực rỡ, không có điểm nào mà không chứng minh cho sự dũng mãnh từng giết chết Ác Long. Người anh hùng thần thoại Perseus, mang trên mình sự cao ngạo đã thấm sau vào trong cốt tủy và linh hồn. Hiện giờ, đối mặt sự khiêu khích của thiếu nữ chỉ có thể bị mình chinh phục, cuối cùng anh cũng nhịn không được mà hạ quyết tâm.
“Hỡi người anh hùng thần thoại, tôi chắc chắn sẽ dùng thanh kiếm này để chém nát lời thề của ngài. Nếu ngài hỏi tại sao thì bởi vì người thắng trận chiến này chỉ có thể là tôi, kỵ sĩ Liliana • Kranjcar của Đọa Thiên Chúa Tể”
Hai bóng người lại một lần nữa đụng vào nhau, ánh sáng màu bạc và ánh sáng màu vàng cứ liên tiếp lấp lóe. Kỵ sĩ của vua và người anh hùng thần thoại, rốt cục thì ai mới là người có thể giữ vững được lời thề của mình và lấy được thắng lợi cuối cùng đây? Chỉ có thể để cho thời gian giải đáp.
“Ai ~~ thiệt tình… Lily lúc nào cũng vậy, cô ấy không bao giờ sửa được thói quen xấu này của mình. Tại sao cứ luôn thích nói nhiều với kẻ thù trong khi cả hai còn đang chiến đấu chứ?” Sờ đầu, Erica làm ra vẻ khổ não mà nói với Alice.
Nghe Erica nói như vậy, Alice chỉ cười nói: “Ha ha, ta lại cảm thấy là phản ứng của con bé lúc này thật sự rất giống với vua của chúng ta. Tốt rồi, chuyện của Lily-chan bên đó tạm thời giao lại cho em. Ta còn có nhiệm vụ phải đưa con thánh thú khổng lồ này trở về với đất.”
“Vâng! Cứ giao cho em đi, Alice-neechan! Dù thế nào đi nữa thì Lily cũng là bạn thân của em.”
“Nếu Lily-chan cũng nghĩ như vậy thì tốt rồi!”
“Ara… Lily chỉ là đang thẹn thùng mà thôi.”