“Vụt vụt vụt vụt vụt vụt vụt vụt vụt vụt……………”
“Vẫn còn né sao? Ha ha ha ha ha!!! Để ta xem thì giờ, mi còn có thể né được tới mức nào, đồ sâu bọ bẩn thỉu! Lên cho ta!!!!!!” Trong tiếng hét lớn của Itsuka Ken, tất cả những cây thần châm cậu tạo ra bắt đầu nhanh chóng hội tụ lại và dốc toàn lực mà cuốn về phía con ruồi ma mới.
Lúc này thì Itsuka Ken và Athena đã hoàn thành việc tiêu diệt bầy ruồi ma phân thân, bầy cú mèo của Athena và dòng lũ thần khí của Itsuka Ken đã hoàn toàn đem chúng quét dọn sạch sẽ. Cho nên hiện giờ, thứ mà nhóm của Itsuka Ken phải đối mặt chỉ còn có bản thể của con ruồi ma mới vẫn đang phải bận bịu tránh né dòng lũ thần khí của Itsuka Ken mà thôi.
“Coong coong coong coong coong coong coong coong ong ong……”
Theo thời gian trôi qua, số lượng thần châm được Itsuka Ken tạo ra dần tăng lên, không gian né tránh của con ruồi ma mới càng lúc càng bị thu hẹp. Giống như một chiếc thuyền con nằm giữa cơn bão lớn, con ruồi ma mới hầu như đã hoàn toàn bị dòng lũ thần khí của Itsuka Ken cuốn lấy. Nếu như cứ tiếp tục như thế này mà không có sự thay đổi thì chắc chắn là rất nhanh, bản thể mới của ma ruồi nhất định sẽ bị dòng lũ thần khí của Itsuka Ken xoắn nát và hoàn toàn xóa sổ tựa như bầy ruồi ma phân thân trước đó.
“Ha ha! Không hổ là tấu giả của trẫm! Ngay cả thần khí cũng có thể tùy tiện tạo ra nhiều như vậy! Cố lên! Nghiền nát cái thứ buồn nôn đó!” Nhìn thấy ma ruồi bị Itsuka Ken đuổi đánh tới chật vật như vậy, Nero cảm thấy toàn thân đều sảng khoái mà kêu lớn. Lúc trước, cô thật sự bị hai con ruồi ma cũ trước đó làm cho toàn thân đều ức chế, có thể nói là trong cuộc đời của cô chưa bao giờ phải đánh một trận đánh nào mà ấm ức tới như vậy. Hiện giờ, có cơ hội được nhìn thấy ma ruồi bị người khác đuổi đánh cho chạy như chó nhà có tang như thế, cô có thể không vui vẻ được sao?
Mặc dù, người làm điều này không phải là cô mà là tấu giả của cô; thế nhưng với cô thì tấu giả và cô ai làm điều này cũng chẳng có gì khác nhau, vì dù sao thì cô cũng thuộc về tấu giả của mình rồi. Tấu giả của cô làm thì có khác gì cô tự mình làm đâu chứ? Ở trong lòng của Nero, cô và tấu giả của cô đã sớm là tồn tại tuy hai mà một.
“Hừ! Chấp nhặt với một con ruồi, thật đúng là thứ ma quỷ thấp kém!” Nhìn thấy Itsuka Ken đang đắc thế và Nero thì đang cười rất vui vẻ, không hiểu tại sao Athena lại cảm thấy không nhịn được mà muốn chen một câu như vậy. Athena hoàn toàn không nhận ra được một chuyện vô cùng quan trọng với cô, đó là mỗi khi đối mặt với những chuyện có liên quan đến Itsuka Ken thì cô đã hoàn toàn không phải là mình nữa rồi.
Đang truy sát con ruồi ma rất vui vẻ lại đột nhiên bị Athena nói như vậy, Itsuka Ken không cảm thấy tức giận hay khó chịu mà lại chợt cảm thấy rất buồn cười. Nhìn vẻ mặt giống như đang phụng phịu của Athena và vẻ mặt bất đắc dĩ của Metis, Itsuka Ken nhịn không được mà híp mắt lại cười nói: “Hả? Vậy tức là em không muốn chấp nhặt với nó mà thả nó đi? Không phải nó là phân thân của kẻ mà em muốn trả thù nhất sao? Sao giờ lại rộng lượng như vậy rồi?”
Gương mặt chợt cứng ngắc, Athena bị thiếu niên làm cho cứng đờ cả người. Sau đó, giống như thẹn quá thành giận, biểu hiện của Athena lập tức trở nên lạnh lùng, rồi cô nói với giọng còn lạnh hơn cả gió Nam Cực: “Mặc dù ác thần đó còn bẩn thỉu và ti tiện hơn cả một con ruồi, thế nhưng kẻ đi chấp nhặt với thứ buồn nôn như con ruồi là mi cũng chẳng khá hơn. Nếu mi cũng như nó thì để ta giết cả mi và thứ bẩn thỉu kia luôn đi, tránh cho mẫu thần bị mi làm vấy bẩn!”
“Ha ha…” Nghe giọng nói lạnh tới mức có thể khiến linh hồn cũng phải đóng băng của Athena, ma vương trẻ chỉ bật cười nhẹ rồi nói: “Được rồi! Em muốn nói sao thì nói, ta không có ý kiến. Chỉ là ta đồng ý với nửa câu đầu của em, lão già háo sắc đó quả thật không bằng được cả con ruồi. Mà với kẻ như thế, em cho rằng chỉ giết thôi là đủ rồi sao?”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Athena chỉ hơi nheo mắt lại, thế nhưng lần này cô lại không lên tiếng chỉ trích.
“Với cái loại người hoặc thần linh bẩn thỉu như thế, trực tiếp kết liễu thì quả thật là quá sảng khoái cho hắn. Giống như con ruồi này! Từ nãy tới giờ, nó khiến cho chúng ta khó chịu nhiều như thế, nếu không thể khiến cho nó phải trả giá đắt vì điều đó thì cảm giác uất ức mà chúng ta phải chịu đựng từ nãy tới giờ tìm ai để xả đây?”
“Quỷ biện!” Bĩu môi và hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác, Athena không tiếp tục để ý tới Itsuka Ken. Chỉ là mặc dù ngoài miệng thì rất là cứng rắn và có chút phản đối, thế nhưng ở trong lòng, Athena lại không thể phủ nhận được là mình rất đồng ý với câu nói vừa rồi của Itsuka Ken. Nếu như thật sự đánh gục được ác thần kia, Athena cảm thấy rằng dù suy nghĩ theo cách nào đi nữa thì mình cũng sẽ không thể để cho ác thần kia được chết một cách dứt khoát.
Cười cười và nhún vai một cái, Itsuka Ken tiếp tục gia tăng số lượng thần châm dùng để đuổi giết ruồi ma. Mặc dù lúc này thì trông có vẻ như là phe của cậu đang thắng thế, thế nhưng con ruồi ma mà hiện giờ cậu đang đuổi giết không phải là một con quái vật bình thường, cậu không thể nào chủ quan được.
Tuy rất tự tin, thế nhưng Itsuka Ken dám đảm bảo là nếu như mình coi thường con ruồi ma này thì nhất định sẽ xảy chuyện ngoài ý muốn, thậm chí cho dù cậu không coi thường nó thì khả năng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn vẫn là rất cao. Ai biết được lão già háo sắc nhưng lại hung ác đến tận cùng kia có thể làm được gì với phân thân của mình chứ?
Ở một bên khác, Metis và Alter cũng đang quan sát tình trạng chiến trường. Khi thấy Itsuka Ken bắt đầu thắng thế, Metis và Alter lại có những phản ứng khác nhau. Alter thì vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào con ruồi ma đang cố gắng né tránh cơn bão thần khí của Itsuka Ken ở đằng xa, dù Itsuka Ken có thắng thế thì cô cũng không hề thả lỏng. Rất hiển nhiên là cô cũng có cùng suy nghĩ với master của mình, cô không dám xem thường con ruồi ma đang bị đuổi đánh bởi vì không ai biết được là nó có thể làm được gì.
Về phần Metis, khi thấy Itsuka Ken bắt đầu thắng thế thì sự tập trung của cô lại bắt đầu nghiêng về phía bản thân Itsuka Ken và con gái Athena của cô. Nét mặt của cô có chút đăm chiêu, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
“Gần đủ rồi! Để ta xem lần này thì ngươi còn có cách gì…” Lầm bầm một tiếng, Itsuka Ken nheo mắt lại và nhìn chằm chằm về phía con ruồi ma. Hiện giờ, tất cả mọi con đường lui của ruồi ma cũng đều đã bị phủ kín, cơn bão thần khí đã hoàn toàn bao phủ lấy toàn bộ không gian xung quanh ruồi ma. Cho nên trong đợt tấn công kế tiếp, ruồi ma đã không còn khả năng né tránh nữa, chỉ có thể đối đầu trực diện với cơn bão thần khí.
“Xì xì xì…!!”
Điện quang nhấp nháy, luồng sấm sét nấp trong sương mờ bao phủ quanh thân con ruồi ma bắt đầu lấp lóe và phát ra những tiếng sấm nổ đùng đoàng đầy thô bạo. Quả nhiên, Itsuka Ken đoán không hề sai, con ruồi ma vẫn còn năng lực chống cự. Ngay khi bị dồn tới đường cùng và phải đối mặt với hằng vô số những thanh thần châm đang phóng tới, sấm sét màu đen trên người con ruồi ma bắt đầu ‘sống lại’ và đánh về phía những thanh thần châm.
“Hừ! Đang chờ mi làm như thế đây! Lên!!!” Nhìn thấy ruồi ma đem luồng sấm sét dùng để bao phủ cơ thể mình phóng về phía những thanh thần châm, Itsuka Ken biết cơ hội mà cậu đang chờ đã tới.
Lúc trước, sở dĩ cơn bão thần khí của cậu không thể tạo ra bất cứ thương tích nào cho ruồi ma là bởi vì quanh cơ thể nó vẫn luôn được bao bọc bởi luồng sấm sét cực mạnh có màu đen tím. Hiện giờ, luồng sấm sét đó đã bị ruồi ma dùng để đối đầu với những thanh thần châm, điều đó đồng nghĩa nó đã tự vứt bỏ mất tấm màng bảo vệ của nó, cậu nhất định phải bắt lấy cơ hội này.
Tất cả kim châm bắt đầu gia tốc để bắn về phía con ruồi ma.
“Xì xì xì xì… Xì xì xì xì… ————————!!!!!!!” Nhận thấy tốc độ di chuyển của những thanh thần châm có sự thay đổi, luồng sấm sét màu tím đen được ma ruồi bắn ra cũng trở nên có chút cuồng bạo hơn, nó phun ra những tia sáng lấp lóe đầy chói mắt và bắn về phía những thanh thần châm đang cuốn tới.
Thế nhưng, dường như hưởng ứng với sự tăng cường của tia chớp màu đen tím, những thanh thần châm của Itsuka Ken cũng bắt đầu lóe lên những tia hỏa mang màu vàng ròng. Không gian dường như đang bốc cháy, lấy con ruồi quái làm trung tâm, toàn bộ đều đã biến thành một màu vàng thuần túy. Sau đó, những thanh thần châm mang theo ngọn lửa [ Phần Thần ] và sấm sét màu đen tím nhanh chóng đụng vào nhau.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm……!!!!!!!!!!”
Chỉ trong chớp nhoáng, vô số những tiếng nổ đùng đoàng điếc tai bắt đầu vang rền trong không gian của Ranh Giới Tịnh Niết, không gian đã chẳng còn lại gì ngoài những tiếng nổ điếc tai hòa lẫn vào nhau, cùng với ánh vàng chói lọi thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sáng màu đen tím.
“Ta không đâm thủng được cái vỏ rùa của Zeus, chẳng lẽ còn không đâm thủng được cái vỏ rùa rẻ tiền này của ngươi sao? Cho ta lên ————!!!”
Vô cùng vô tận những ngọn thần châm mang theo thần hỏa lại bắt đầu gia tốc thêm một lần nữa. Lần này, chúng không còn đánh về phía ma ruồi theo phương thức trải thảm nữa mà bắt đầu dồn sức để đánh tập trung vào những điểm cố định. Những ngọn thần châm, dưới sự điều khiển của Itsuka Ken tựa như đã trở thành một đội quân tinh nhuệ, sự xung kích của luồng sấm sét màu tím đen bắt đầu trở nên yếu bớt.
Lúc trước, khi còn phải đối đầu với phong ấn được tạo ra từ sấm sét của Zeus ở trong đầu của Athena, Itsuka Ken đã không thể phá bỏ được tầng phong ấn đó, điều này khiến cho cậu cảm thấy khó chịu cho tới giờ. Nếu như cậu không đủ sức làm điều đó thì cũng thôi, coi như tài năng không bằng người ta, cậu cũng không có gì để nói. Thế nhưng lúc đó, sở dĩ cậu không phá được phong ấn là bởi vì cậu không dám manh động sợ gây nguy hiểm cho Athena, đối phương chẳng khác gì bắt Athena làm con tin để đe dọa cậu, điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cho nên từ lúc đó tới giờ, mỗi khi nhìn thấy sấm sét của Zeus, Itsuka Ken đều cảm thấy hận đến ngứa cả răng, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến cậu ghét ma ruồi tới vậy. Hiện giờ, thấy đối phương bắt đầu sử dụng sấm sét để công kích, Itsuka Ken thật sự cảm thấy đây là cơ hội ‘báo thù rửa hận’ mà ông trời đang ban cho, chỉ cần đập tan được luồng sấm sét này thì con ruồi ma đã chẳng còn năng lực chống cự nào nữa, khi đó thì giết nó dễ như giết chó.
Coi như không thật sự dễ như giết chó thì tối thiểu cũng sẽ khiến cho nó yếu đi rất nhiều. Nói chung là nhìn theo hướng nào thì việc đập tan luồng sấm sét màu đen tím này cũng là một việc vô cùng có lợi, bởi vậy Itsuka Ken làm điều này rất là thoải mái.
Bởi vì số lượng thần châm thật sự quá nhiều, cho nên dù mỗi lần tấn công thì số thần châm đâm tới có đến hơn 1000 và đã qua hơn mấy chục giây, thế nhưng số lượng thần châm bao vây lấy con ruồi ma có vẻ vẫn không thay đổi gì mấy. Nhìn tình huống chiến đấu đang diễn ra, Itsuka Ken đã có thể khẳng định là không sớm thì muộn, luồng sấm sét màu tím đen kia cũng sẽ bị mình mài sạch sẽ. Nếu như con ruồi ma này không còn năng lực đặc biệt nào khác thì giờ chết của nó cũng sắp tới rồi.
“Tấu giả! Sấm sét biến mất rồi!” Nero chợt lên tiếng.
Không cần Nero phải nhắc nhở; bởi vì Itsuka Ken vẫn luôn nhìn chăm chú về phía chiến trường, thế nên ngay khi luồng sấm sét màu đen biến mất thì cậu cũng đã lập tức phát hiện. Nguyên bản vẫn còn đánh nhau rất kịch liệt, thế nhưng mới vừa rồi, luồng sấm sét màu tím đen lại đột nhiên biến mất mà không có một chút dấu hiệu nào, thậm chí cả một tia điện xà nhỏ nhất cũng không để lại, cứ như là nó chưa từng xuất hiện vậy.
Hẳn là do ma ruồi chết rồi? Chỉ có ma ruồi chết rồi thì nó luồng sấm sét này mới đột nhiên biến mất sạch sẽ như vậy.
Thế nhưng không đúng! Mặc dù chưa từng gặp mặt hay đối đầu trực tiếp với Zeus lần nào, thế nhưng Itsuka Ken dám đảm bảo rằng mình là một trong những người hiểu rõ về bản tính của lão già háo sắc đó nhất. Hung ngoan và xảo trá! Đây chính là bản tính bất di bất dịch đã ăn sâu vào trong lốt lõi của lão già háo sắc này. Bây giờ, người đang điều khiển thế xác của con ruồi ma kia lại là ác niệm của hắn, sao có thể chết dễ dàng như thế? Muốn cậu tin như thế thì chẳng bằng bảo cậu là mặt trời mọc phía tây, như vậy còn có khả năng.
Hơn nữa, Itsuka Ken không tin là cường độ tấn công vừa rồi của mình có thể giết chết con ruồi ma kia gọn gàng như vậy; theo tính toán của cậu thì phải cần một khoảng thời gian khá dài để cho cơn bão thần khí của cậu có thể đem con ruồi kia mài tới chết. Vì vậy, Itsuka Ken vẫn tiếp tục duy trì cường độ tấn công hiện có, cậu phải đảm bảo rằng dù đối phương đã chết thì cũng phải chết tới không còn sót lại một chút cặn thì mới được.
Đồng thời với đó, cậu cũng cảm thấy mình nên đề phòng một chút. Để đảm bảo là nếu như con ruồi ma kia có giở trò thì mình cũng có thể lập tức phát hiện, Itsuka Ken đem thần niệm của mình phóng ra và bọc lấy toàn bộ không gian ‘chiến trường’ trước mặt.
Cảm thấy cảm thấy mọi việc đã đâu vào đó, Itsuka Ken tiếp tục việc duy trì cường độ tấn công cho cơn bão thần khí của mình.
Thế nhưng, chỉ một lúc sau, Alter lại đột nhiên thốt lên khiến Itsuka Ken giật mình: “Không tốt! Nó ở đó!”
Giật mình và nhìn theo hướng mà Alter đang chỉ, Itsuka Ken phát hiện là con ruồi ma, vốn phải bị cơn bão thần khí bao vây, hiện đã thoát khỏi sự vây khốn mà xuất hiện ở dưới chân cậu.
Hơn nữa nó còn đang dùng tốc độ nhanh như ánh sáng để phóng về phía nhóm của Lily!
Tầng kết giới mỏng manh mà cậu tạo ra dùng để ngăn cách hai chiến trường với nhau mặc dù chắc chắn, thế nhưng với con ruồi ma này thì nó chẳng khác gì một tấm màng mỏng. Chỉ trong tích tắc thì nó đã tiếp cận được với Liliana, hiện vẫn còn đang giao chiến với Perseus.
“Khốn kiếp!!” Itsuka Ken chỉ kịp gầm lên một tiếng, sau đó cậu lập tức bất chấp việc điều khiển cơn bão thần khí mà khởi động Gift không gian.
“Lily!!!”
“Ah…?”
Còn đang chiến đấu với Perseus, Liliana đột nhiên nghe được một tiếng kêu quen thuộc, hơn nữa giọng nói đó còn có chút dồn dập, điều này khiến Liliana không kìm được mà nhìn về phía phát ra thanh âm. Sau đó, cô chợt phát hiện là có một tia chớp màu tím đen đang bắn về phía cô, tốc độ của nó nhanh đến mức khiến cô không kịp phản ứng.
“Ôi chao ——!?”
“Bạch!!!”
“Bành ——————————!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!”
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Liliana cứ ngỡ là mình phải chết thì đột nhiên cô lại thấy không gian xung quanh bỗng thay đổi. Cô bị một vòng tay cứng cáp ôm lấy, đồng thời với đó là một tiếng nổ lớn vang lên ở sau lưng đi kèm với một luồng lôi bạo vô cùng đáng sợ cuốn bay tất cả mọi thứ.
“… Vua!?” Ngơ ngác nhìn lên gương mặt đẹp trai vẫn còn mang theo một chút sợ hãi của thiếu niên trước mặt, Liliana thì thào lên tiếng.
“Ừ! Em có sao không?”
“Không có… Không có việc gì! Đã xảy ra chuyện gì sao, vua?”
“Không có việc gì là tốt rồi! Khốn kiếp! Làm ta sợ chết khiếp! Hóa ra mục tiêu của con ruồi đó lại không phải là Lily!” Giọng nói thì vẫn bình thường, thế nhưng từ trong đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên, Liliana biết được là vua của cô đang nổi giận. Ngài ấy thật sự nổi giận. Hơn nữa nguyên nhân hình như là vì… cô?