“… Ừ! Thứ này không tệ. Ah! Cái đó cũng không sai… Nhạc khí này gọi là violon đúng không? Hồi trước trẫm sớm đã muốn mua một cái, chỉ đáng tiếc là vùng cực đông kia thật nghèo khó quá (“Có sao?” …(←_←)…), ngay cả một cây đàn cũng mua không nổi (“Yuri mà nghe được câu này phỏng chừng là sẽ khóc chết!” …(←_←)…). Ha ha! Xem ra vùng đất trẫm từng cai quản vẫn là tốt nhất, muốn gì cũng có… Mua! Toàn bộ mua hết về! Mau đóng góp hết toàn bộ những thứ này lại cho trẫm.” Trong một cửa hàng nhạc khí khá lớn, Nero đang vô cùng hưng phấn mà chọn mua tất cả những thứ mà mình thích.
Đi ở bên cạnh và nhìn Nero hăng hái mua đồ với thái độ cứ như là chẳng có gì vừa xảy ra, ánh mắt Itsuka Ken trở nên có chút vi diệu.
Trước đó, bởi vì Nero tự nhiên kiếm chuyện lôi cậu ra khỏi giường rồi quăng cậu vào trong biển vào lúc 4 giờ sáng, cậu đã hết sức nổi đóa nên đã đè nữ hoàng bệ hạ của chúng ta ra mà đét vào mông. Tuy nhiên mặc dù lúc đó, Itsuka Ken có mở lời đe dọa Nero rằng sẽ đánh đòn cô cho tới hết ngày, thế nhưng cuối cùng thì cậu vẫn buông tha cho Nero khi phát hiện ra là Alter và những người khác đã bắt đầu tỉnh lại.
Dù rất tức giận với hành vi kiếm chuyện vô cớ của Nero, thế nhưng bởi vì hôm nay là một ngày vui của cô, cậu cũng không muốn làm chuyện quá đáng tới như thế. Đã biết bản tính của Nero là như vậy, cậu cũng chỉ có thể hơi trừng phạt cô một chút cho bõ tức rồi thôi, chứ chẳng thể nào ép buộc cô thay đổi được hết, hơn nữa cậu cũng không muốn Nero phải thay đổi, bởi vì nếu đổi rồi thì Nero có còn là Nero nữa không.
Bất quá trừng phạt thì vẫn phải trừng phạt, cho nên Itsuka Ken vẫn quất cho Nero một trận. Mãi tới khi Itsuka Ken chịu buông tha cho Nero thì nữ hoàng đế của chúng ta đã hoàn toàn nhũn ra như một cọng bún và xụi lơ trong ngực của ma vương trẻ.
Phải nói là bộ dạng mềm nhũn và yếu ớt của Nero nhiều khi thật sự quá mê người. Nếu như không phải Itsuka Ken biết được rằng Alter và những người khác đều đã bắt đầu tỉnh dậy thì cậu thật sự không dám chắc được là liệu mình có nhịn không nổi cám dỗ mà trực tiếp đè Nero ra và ăn tươi cô ngay trên bãi biển hay không.
Chỉ là mặc dù rất muốn đem Nero ‘ăn sống’ ngay tại trên bãi biển, thế nhưng phần vì những người khác đã bắt đầu tỉnh giấc, phần vì cậu cũng không muốn lấy đi lần đầu tiên quan trọng nhất của Nero trong tình trạng ‘màn trời chiếu đất’ như thế này. Cho nên cuối cùng ngoại trừ hơi táy máy tay chân một chút cho đã ghiền ra thì cậu hầu như không làm thêm chuyện gì khác mà buông tha cho Nero. Tất nhiên, nếu như không phải là lần đầu tiên mà là lần thứ hai trở đi thì cậu hoàn toàn không ngại, hoặc nên nói là sẽ rất thích thú được ‘đánh pháo’ ở những nơi như thế này.
Nhưng thôi, giờ không nói về chuyện đã xảy ra nữa, quay về thời điểm hiện tại. Lúc này thì thời gian cũng đã tiếp cận giữa trưa, rất nhiều tiệm ăn và quán nhậu đã bắt đầu tiến vào giờ làm việc cao điểm và trở nên đông khách. Phải nói là mỗi khi hè tới thì lượng khách của đảo Sardegna vẫn luôn rất là khả quan, cho nên theo như bình thường thì vào thời điểm giữa trưa như hiện giờ, nếu như không có hẹn trước thì du khách rất khó để có thể tìm được một nơi dùng bữa sao cho hợp ý.
Nguyên một buổi sáng, sau khi đi dạo suốt mấy con phố, Nero biểu thị là hứng thú mua sắm của mình đã nhận được sự thỏa mãn vô cùng lớn. Bởi vì suốt từ sáng tới giờ, phương thức mua sắm của nữ đế Rome chỉ có một, đó là mua, rồi bọc lại. Hết!
Phương thức mua đồ của Nero chỉ đơn giản như vậy. Cũng bởi vì thế mà suốt từ sáng tới giờ, cô đã mua bao nhiêu đồ rồi thì cả Itsuka Ken cũng không thể nào đếm hết. Bởi vì quá nhiều, mà cậu thì lại lười đi nhớ ba cái chuyện linh tinh như thế, bất quá nếu theo ước lượng mơ hồ của cậu thì hẳn là đủ để mở một trung tâm bách hóa lớn luôn rồi chứ nhỉ?
Nói chung là cách mua sắm của Nero thật sự rất là hào phóng, hào phóng như chính nét xa hoa mà cô luôn thể hiện ra. Còn về phần trả giá thì Nero biểu thị rằng từ khi sinh ra tới giờ cô vẫn chưa biết được mặt mũi của nó ra sao. Hoàng đế La Mã đi mua sắm cần phải trả giá sao? Cần sao? Ai dám nói cần thử xem, Nero tuyệt đối sẽ dùng [ Aestus Domus Aurea ] để dạy cho người đó biết là phải làm sao để đi mua sắm.
Từng là bạo chúa vĩ đại nhất của đế chế La Mã, sự giàu có của Nero hầu như là không thể dùng những từ như là ‘núi vàng núi bạc’ để hình dung, đó là đang sỉ nhục cô. Số tiền mà cô sở hữu, nếu như thật sự phải quy đổi thành tiền giấy, nó tuyệt đối là đủ để chôn vùi toàn bộ đất nước Rome mà cô từng thống trị khi xưa.
Đó là còn chưa kể đến những tác phẩm nghệ thuật lớn mang tính lịch sử được Nero sưu tầm và cất giữ trong [ Aestus Domus Aurea ]. Có thể nói là cho dù cô chỉ đem một cái chén được đặt trong [ Aestus Domus Aurea ] lấy ra thôi thì cũng đã đủ cho toàn bộ những người yêu thích cổ vật trên thế giới này giành nhau tới vỡ đầu chảy máu cũng không tiếc.
Nhưng lẽ hiển nhiên là Nero sẽ chẳng bao giờ làm như thế. Đối với vật sưu tập của mình, Nero không bao giờ có ý định đưa nó đi chỉ vì lý do tục như là cần tiền cả. Cô không thiếu tiền, vàng trong kho của cô, có lẽ là cho dù cô có dùng tới khi thế giới diệt vong thì cũng không bao giờ hết nổi, bởi vì cô sở hữu sự xa hoa mang tính khái niệm tương tự với [ Quy Luật Vàng ] của Gilgamesh. Vàng của cô là dùng mãi không cạn, dùng hoài không hết, cho nên, lặp lại một lần nữa, đó là cô không thiếu tiền.
Thấy Nero vẫn còn đang điên cuồng mua sắm, mà thời gian thì đã tới gần 12 giờ trưa, Itsuka Ken nhịn không được mà lên tiếng: “Nero, đã tới giữa trưa rồi đấy! Chẳng lẽ mua nhiều như thế mà còn chưa đủ với em sao? Tìm nơi nào để ăn trưa trước đi! Muốn gì thì cứ hẵng ăn trưa đi đã, sau đó tới chiều thì ta sẽ dẫn em đi chơi tiếp, được không?”
“Chơi? Ý của tấu giả là muốn dẫn trẫm tới những nơi có tính giải trí sao?”
“Ừ! Hiểu vậy cũng không sai! Sao? Ý em thế nào, Nero?”
“Nếu đó là đề nghị của tấu giả, vậy thì… được! Nếu tấu giả đã nói vậy thì chắc hẳn sẽ không để trẫm phải thất vọng, vậy thì chiều nay trẫm sẽ đi theo tấu giả. Còn về phần ngọ thiện thì trẫm đã chuẩn bị thỏa đáng từ hôm qua rồi. Thời đại bây giờ thật là thuận tiện, chỉ cần gọi một cú điện thoại và đặt chỗ trước từ sớm là được, chẳng cần phải cử người đi thông báo trước cả buổi giống như hồi trẫm còn tại vị nữa. Ừ! Thật là thuận tiện!” Nero gật gù nói.
“Đặt trước?” Nghe Nero nói như vậy, không hiểu tại sao trong lòng của Itsuka Ken lại đột nhiên cảm thấy có chút gì đó ‘không lành’.
Một người xa hoa và hào nhoáng tới cùng cực như Nero, nếu như thật sự gọi điện để đặt chỗ thì… chẳng lẽ ————
Năm phút sau, linh cảm ‘không lành’ của Itsuka Ken lập tức biến thành sự thật. Cậu biết ngay mà!
Vừa bước xuống xe cùng với Nero và nhìn về phía cổng của khách sạn quốc tế Santa Maria, Itsuka Ken hầu như nhịn không nổi mà muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức. Nữ vương đại nhân của chúng ta vì muốn dùng cơm trưa nên đã đem toàn bộ khách sạn này bao trọn gói luôn rồi.
Nhìn cái khách sạn to tới mức có thể phục vụ cả mấy chục ngàn lượt khách giờ vắng hoe cùng với không biết bao nhiêu là nhân viên phục vụ đứng thành hai hàng để chào đón, thậm chí là quản lý của khách sạn còn ra tận nơi để nghênh đón và dẫn dường, nếu không phải là vì sợ bất lịch sự và làm phật lòng Nero thì Itsuka Ken sẽ quay đầu mà bỏ đi ngay lập tức. Cậu không thể nào quen nổi với sự phô trương này, quả thực là so với lãnh đạo thành phố tới chơi còn lớn hơn.
Itsuka Ken thì không quen, thế nhưng với Nero lại vô cùng hưởng thụ lấy sự phô trương này, nó quả thật là quá hợp ý cô. Vì thế cô vô cùng vui vẻ mà ôm lấy một tay của cậu và kéo cậu vào trong khách sạn để dùng bữa.
Hai tiếng đồng hồ kế tiếp, Itsuka Ken có thể nói là rất bất đắc dĩ. Bảo là dùng bữa, thế nhưng cả cậu và Nero đều không hiểu được đồ ăn mà khách sạn muốn bán là ra sao, cuối cùng, nữ hoàng bệ hạ của chúng ta đưa ra ý kiến là cho nhân viên khách sạn bưng hết tất cả những món ăn ngon nhất trên toàn thế giới mà khách sạn có lên, và sau đó thì nhân viên của khách sạn bưng hết lên thật.
Ai bảo người đặt bao hết khách sạn là Nero làm chi? Khách hàng là thượng đế. Nero đã nói như thế thì nhân viên khách sạn chỉ biết làm theo thôi. Còn việc lãng phí hay không thì không phải là vấn đề mà họ cần để ý đến, bởi vì —— “Tiền không phải là vấn đề!” trích lời của Nero.
Thậm chí sau đó, Nero còn kêu cả đầu bếp chuyên môn của khách sạn tới để hướng dẫn cho cô và Itsuka Ken về tất cả những món ăn được bưng lên. Sau đó, thì hai người mới có thể từ từ lựa chọn món ăn mà mình muốn.
Có thể nói là mãi đến tận khi kết thúc bữa ăn, bộ não của Itsuka Ken vẫn còn đang quấn quýt với hai câu hỏi ‘mấy món này là gì?’ và ‘mình nên chọn món nào đây trời?’. Bước ra khỏi khách sạn Santa Maria, trong đầu của Itsuka Ken vẫn còn bị ám ảnh bởi mấy chục cái bàn ăn và hàng trăm món ăn được bày ở trên đó.
Bước ra khỏi khách sạn và đi trên đường được một lúc, Itsuka Ken mới thở phào một hơi rồi sau đó nói với Nero: “Nero, nếu như em muốn làm gì đó bốc đồng hay tùy hứng thì tranh thủ làm hết trong ngày hôm nay đi. Còn đợi tới hết ngày hôm nay thì ta sẽ không đi theo em và để mặc cho em giở trò bốc đồng nữa đâu. Thật khiến cho ta mệt rũ cả người!”
“Bốc đồng? Trẫm chỉ là muốn mời tấu giả ăn…”
“Được rồi, nếu như em thật sự muốn mời ta ăn cơm thì không cần phải làm như thế. Tốt nhất là em hãy tự nấu cho ta ăn, ta thích như thế hơn.”
“Tự nấu? Ý của tấu giả là muốn trẫm tự tay làm?” Nghe được đề nghị của Itsuka Ken, Nero mở to đôi mắt đẹp của mình để nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên vô cùng.
“Ừ! Em cũng biết Lia từng là Kỵ Sĩ Vương của England, vì thế cô ấy có thể làm được rất nhiều chuyện, và cô ấy cũng đã từng hứa sẽ làm rất nhiều chuyện cho ta. Bất quá chỉ có mỗi việc nấu ăn cho ta là Lia chưa từng làm, cho nên nếu như trước khi được nếm thử tay nghề của Lia mà ta lại được nếm thử tay nghề của em thì ta sẽ rất cao hứng.”
“Sao!? Chuyện đó… Chuyện đó là thật sao? Tấu giả sẽ cao hứng nếu trẫm làm vậy?” Sự kích động hiện lên trên gương mặt của Nero khi cô nghe thấy Itsuka Ken nói như thế, và khi cô thấy được Itsuka Ken gật đầu với mình, cô lập tức ôm lấy cánh tay của Itsuka Ken mà kéo cậu đi.
“Ê ah! Nè! Nero, em tính làm gì thế?”
“Làm đồ ăn! Không phải là tấu giả muốn như vậy sao? Nếu như tấu giả đã có thỉnh cầu, vậy thì trẫm cũng miễn cưỡng đáp ứng nguyện vọng của tấu giả. Cho nên…”
“Cho nên chúng ta hãy đi chơi trước cái đã! Thiệt tình! Lúc nào cũng hấp tấp như vậy, chờ tới tối rồi hẵng làm chẳng lẽ không được sao? Chúng ta chỉ mới ăn trưa xong, gấp gáp như thế để làm gì? Chẳng lẽ em muốn lãng phí thời gian còn dư lại vào buổi tối hôm nay sao?”
“Ah! Đúng! Tấu giả nói đúng! Tốt! Vậy thì hành trình kế tiếp, giao cho tấu giả rồi! Đi! Chúng ta mau đi thôi! Tấu giả muốn đưa trẫm đi đâu?” Nụ cười sáng láng hiện lên trên gương mặt của Nero cho thấy là lúc này cô đang cảm thấy phi thường vui vẻ.
“Yên tâm, mặc dù không thể nói là xa hoa, thế nhưng nếu nói về giải trí thì nhất định sẽ không khiến em thất vọng. Đừng quên hiện giờ đã là thế kỷ XXI! Em nhất định sẽ rất thích thú với nơi này.” Thấy Nero như vậy, Itsuka Ken cũng cười nói.
“Vậy thì trẫm chờ mong hành trình của tấu giả! Đi thôi!”
Lên đường! Dưới sự dẫn dắt của Itsuka Ken, Nero và cậu rất nhanh đã tới được nơi cần đến. Nơi đó là casino.
Đúng! Chính là Casino! Nếu như phải nói nơi nào là nơi giải trí tốt nhất dành cho người ‘có tiền’, casino tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Casino không phải chỉ đơn thuần là sòng bạc, sòng bạc chỉ là một phần rất nhỏ của nó, bởi vì ngoài sòng bạc ra thì nó còn có karaoke, có nơi biểu diễn nhạc kịch, có trường đua ngựa, có quán bar v… v… Có thể nói là ở đây, chỉ cần có tiền, bạn sẽ luôn tìm được phương pháp giải trí mà mình muốn.
Ở vùng đất có thể nói là một trong những thánh địa du lịch bậc nhất trên thế giới như đảo Sardegna, hơn nữa còn là đang giữa mùa hè, những nơi giống như casino tuyệt đối luôn kín hết chỗ. Vì để có thể vào được trong đó, Itsuka Ken và Nero thậm chí phải đem phép [ Xua Đuổi Người Lạ ] bọc ở trên người của mình thì mới có thể thành công bước vào.
Sau đó thì không có gì để nói, chỉ đơn giản là Nero, dưới sự hướng dẫn của Itsuka Ken, đem toàn bộ casino lộn tới chổng vó lên trời, chơi tới quên cả trời đất. Một buổi chiều hầu như thấm thoắt trôi qua trong sự tiếc nuối của Nero vì cô vẫn còn chưa thể chơi được hết tất cả những thứ thú vị có trong đó.
Mãi tới khi trời đã chuyển màu hoàng hôn, Nero mới hơi thỏa mãn mà đi theo Itsuka Ken về bãi biển riêng dưới sự thúc giục của cậu. Mặc dù nói là chỉ mới hơi thỏa mãn, thế nhưng Nero vẫn cảm thấy vui sướng vô cùng, vì cô đã có nguyên một ngày đi chơi vô cùng vui vẻ và phong phú riêng với tấu giả của cô.
“Chỗ đó thật là thú vị, chơi quá vui. Hay là lần sau để trẫm mời tấu giả đi chung thêm lần nữa?”
“Được! Được! Nếu em muốn sao cũng được. Dù sao những nơi như thế thì chỉ cần tới thành phố du lịch nào đó hơi lớn một chút thì đều có, thích thì cứ đi thôi. Nhưng ta bảo trước với em là có chừng có mực thôi, đừng có làm quá tải.”
“Yên tâm đi, trẫm đương nhiên…”
…… chị Lia, hôm qua chị nhường cho chị Nero sao? Cuộc thi hôm qua ấy?
Em nhận ra được ý đồ của ta?
Ừm! Quả nhiên, chị Lia thật dịu dàng. Là bởi vì muốn vua của chúng ta quan tâm tới chị Nero nhiều hơn sao?
Ừ…
Vừa đi tới cửa, Nero nghe được như vậy, và cô lập tức ngớ cả người.