Nhìn năm cái mâm được đặt trước mắt, mỗi mâm đều có một món ăn còn đang bốc khói nghi ngút với mùi thơm dập dờn, Itsuka Ken hơi nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái. Đừng hiểu lầm! Không phải là cậu thèm ăn đâu, cậu chỉ đang sợ vì không biết liệu những món ăn trước mắt có món nào là độc dược trá hình hay không mà thôi.
“Trẫm và những người khác đều đã nấu xong, giờ đến phiên tấu giả chấm điểm rồi đó. Mau nếm thử đi! Thế nhưng người chiến thắng lần này nhất định sẽ là trẫm, cho nên trẫm đề nghị tấu giả hãy nếm thử món ăn của những người khác trước, bằng không thì những người khác sẽ không còn cơ hội!” Nero nói với vẻ tự tin tuyệt đối.
“Em chắc chứ? Mặc dù vì là thần linh nên vị giác của ta không dễ bị đánh lạc hướng như người phàm, thế nhưng khẩu vị thì lại là cảm giác chủ quan. Nếu như ta nếm hết những món khác trước rồi mới tới món của em, ta không chắc được là vị giác của mình có còn chính xác hay không đâu. Em chắc chắn việc muốn ta đặt món của em ở cuối cùng chứ?” Thấy Nero tự tin quá mức như vậy, Itsuka Ken thiện ý mà nhắc nhở một câu.
“Chắc chắn, vì trẫm nhất định sẽ thắng. Sẽ không có bất cứ món nào vượt qua được món ăn của trẫm, cho nên tấu giả cứ việc đặt nó ở cuối cùng đi!” Mặc dù đã nghe được lời nhắc nhở của Itsuka Ken, thế nhưng Nero vẫn cho thấy sự tự tin tuyệt đối.
Mặc dù không biết Nero lấy sự tự tin này ở đâu ra, thế nhưng nếu như cô đã nói như thế thì Itsuka Ken cũng không có ý kiến gì nữa, cậu nhìn về phía bàn ăn rồi nói: “Vậy được rồi! Món của Nero sẽ là món cuối, giờ ta sẽ bắt đầu từ… món của Lia trước vậy.”
Cầm lấy chiếc đũa và bước tới trước cái mâm của Alter, Itsuka Ken nhìn thấy một món ăn với màu sắc sặc sỡ tựa như màu của… rặng san hô. Có thể nói là chỉ vừa liếc qua món ăn của Alter một cái, Itsuka Ken lập tức liên tưởng tới đồ biển, bất quá, đây là đồ biển sao?
“Chờ… Chờ một chút! Mặc dù món ăn này nhìn thì rất không tồi, ngửi cũng rất thơm, có thể nói là sắc – hương đều đủ. Thế nhưng tại sao tất cả những thứ ‘nguyên vật liệu’ này đều là những thứ mà ta chưa từng thấy lần nào? Tại sao ta không nhớ được là trong phòng bếp của mình lại có những thứ xanh đỏ tím vàng sặc sỡ tới như thế?”
Màu xanh… tuyệt đối không phải là rau, cũng không phải ớt xanh; màu đỏ cũng không phải là ớt, cà chua hay là tôm cua nấu chín; màu vàng cũng tuyệt đối không phải là trứng; còn màu tím… cậu càng không biết được nó là thứ gì. Nói chung là với món ăn có thể nói là đậm chất ‘biển’ này, cậu hoàn toàn không thể phân tích ra được rằng chúng rốt cục là thứ gì, đến từ đâu, thậm chí việc chúng được nấu ra sao cậu cũng không đoán ra nổi.
“Món này được ghi trong sách. Đừng thắc mắc, nguyên vật liệu và thứ tự nấu ăn tuyệt đối không sai, gia vị cũng canh đúng liều lượng, sẽ không biến thành độc dược!”
Mẹ ơi, tại sao nghe em nói như thế thì ta càng cảm thấy bất an? Từ khi nào mà tiêu chuẩn thi nấu ăn đã xuống thấp tới mức chỉ cần không biến thành độc dược là được rồi?
“Ý em là, món này được làm dựa theo sách? Vậy, tên nó là gì?”
“Món Ăn Hải Sản!”
“Ta biết nó là món hải sản, thế nhưng ta hỏi là tên của nó kìa! Tối thiểu thì nó cũng phải có một cái tên chứ, Lia?”
“Thì là Món Ăn Hải Sản!”
Được rồi! Cuối cùng thì Itsuka Ken cũng hiểu.
“Ý của em là, tên của món ăn này là ‘Món Ăn Hải Sản’ đúng không?”
Alter gật đầu một cách gọn gàng.
“Lại nói tiếp, rốt cục thì quyển sách mà em dùng để học nấu ăn, cụ thể là dùng để học cái món này, ở đâu rồi? Có thể cho ta xem nó một tí có được hay không?”
“Không thấy!”
“…”Câu trả lời dứt khoát của Alter khiến cho chân của Itsuka Ken thiếu chút nữa là đã trở nên mềm nhũn ra luôn. Thực đơn thần bí, cộng với nguyên liệu nấu ăn cũng thần bí không kém, đã vậy còn được đặt một cái tên vô cùng tùy tiện. Ầy… Xin đừng có ai nói với cậu rằng những thứ này đều là rau cỏ với tôm cá được vớt lên từ hồ Tử Vong rồi được Alter dùng phép thuật ngụy trang nhé. Mà không đúng! Không có tiếng oán linh đang gào thét! Được rồi, xem như đây là tin tức tốt đẹp duy nhất với cậu.
“Ọt ọt ~~~”
Nuốt một ngụm nước miếng, Itsuka Ken cảm thấy là dạ dày của mình đã bắt đầu phát ra tiếng gào thét để phản đối.
“Ọt ọt ~~.”
“Ăn đi!”
Hạ lệnh rồi! Hắc nữ vương đã trực tiếp hạ lệnh, trong tình huống này thì cậu hoàn toàn không thể cãi lại, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng để tay mình không run lên mà bắt đầu động đũa.
Hơi có chút sợ hãi mà gắp một miếng… đồ ăn biển rồi bỏ vào mồm, Itsuka Ken cố gắng để nhai nhuyễn rồi nuốt xuống.
Một giây, hai giây, ba giây… Ọt ọt!
Cậu vừa ăn phải cái gì đây? Vừa cay, vừa đắng, vừa mặn, vừa ngọt… nói chung là tất cả mùi vị mà cậu đã từng nếm qua trong đời, cậu dám thề rằng mình vừa được nếm trải lại hết chỉ trong vòng mấy giây vừa qua.
‘Mẹ nó! Thật đúng là cuộc sống nha, ta cảm thấy dường như toàn bộ những cảm xúc mà ta đã từng trải qua giờ lại được tua qua thêm một lần.’ Mang theo biểu lộ ’hạnh phúc’ và ‘thỏa mãn’, Itsuka Ken bi thúc mà nghĩ thầm, ‘Bất quá tạm thời vẫn còn có thể nuốt được xuống bụng mà không cần phải ghé thăm Sanzu no Kawa, xem ra nguyên liệu dùng để nấu ra món này không phải được vớt lên từ hồ tử vong rồi. Chỉ là mình thật ngu khi mang tâm lý may mắn, còn đỡ là vẫn có thể nuốt xuống bụng được.’
“Vị thế nào?” Dùng ánh mắt có chút mong đợi, Alter nhìn chăm chú vào biểu hiện của Itsuka Ken rồi lên tiếng.
“Cũng được! Nhưng để đảm bảo công bằng và chính xác thì ta chưa muốn nhận xét! Chờ ta nếm xong món của những người khác đã!” Để đũa xuống, Itsuka Ken dùng thái độ nghiêm túc và cẩn thận như một ẩm thực gia chính cống để nói với Alter, sau đó cậu hớp một ngụm nước ấm đã được để sẵn ở bên cạnh.
Súc miệng, nhổ ra, sau đó bắt đầu nếm thử món thứ hai. Món thứ hai là của Liliana.
“Lily sao? Món này của em là…”
“Ossobuco, thưa vua!”
“Ồ? Thịt bê om? Đó chẳng phải là món ăn nổi tiếng của Milan các em đó sao?”
Nhìn xem những miếng thịt bê được đặt trong mâm cùng với ngửi mùi thơm tới nức cả mũi của món ăn trước mắt, Itsuka Ken chỉ có thể lén nói một câu ‘Thật có lỗi!’ với Alter, sau đó cậu bắt đầu dùng đũa để gắp một miếng thịt bê lên và bỏ vào miệng. Nhấm nuốt miếng thịt bê om thật kỹ lưỡng, Itsuka Ken chỉ có thể nói một câu: ‘Mỹ vị!’
Vị cay nồng vừa đúng không quá đậm đặc của nước dùng pha lẫn với rượu vang trắng tạo ra vị nước sốt ngon lan tỏa trên đầu lưỡi nhưng lại không lấn át mất vị của những miếng thịt bê được om chung. Lửa được canh vừa đúng khiến cho độ mềm dai của món thịt bê và mùi vị của những món rau cũng được phát huy ra hoàn toàn. Đây quả thật là một món ăn không có khuyết điểm, vô cùng ngon miệng.
“Không tệ!” Vì để tránh cho Alter nhận ra điểm bất thường, Itsuka Ken vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm cẩn của mình. Súc miệng, sau đó tiếp tục đi về phía món ăn kế tiếp của Yuri.
“Đây là món thịt hầm khoai tây sao?
“Vân–Vâng!” Trả lời khá lắp bắp, bởi vì lúc này thì Yuri đang cảm thấy khá là căng thẳng; không phải là vì sợ mình không thắng nổi mà là bởi vì trong mắt của cô, món của cô thật sự có chút đơn điệu và bình thường, thậm chí có thể nói là bình thường nhất trong số tất cả những món được đưa lên. Mặc dù cô biết là vua của cô sẽ không trách tội cô vì những việc nhỏ nhặt như vậy, thế nhưng cô vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.
Thấy Yuri trông khá là căng thẳng, thế nhưng Itsuka Ken không mở miệng an ủi. Lúc này thì chỉ cần cư xử như bình thường là được rồi, nói nhiều thêm nữa chỉ càng khiến cho Yuri cảm thấy căng thẳng hơn mà thôi.
Cầm đũa và gắp một miếng thịt nhỏ để lên thìa, sau đó lại gắp thêm một miếng khoai tây và để chồng lên miếng thịt, Itsuka Ken đưa thìa vào trong miệng rồi bắt đầu cẩn thận nhấm nuốt.
Cực kỳ ngon! Mặc dù chỉ là một món ăn thường thấy trong nhà, thế nhưng Itsuka Ken dám thề rằng đây là món ăn nhà ngon nhất mà cậu từng được nếm. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được sự chú tâm của Yuri khi nấu món này, hương vị được phối hợp hài hòa với mức hoàn hảo, tối thiểu thì với cậu là hoàn hảo.
Yuri đã rất khéo léo khi bắt được sở thích của cậu. Cô biết rằng cậu thích những món ăn hơi chín một chút nhưng không chín quá, vì thế cô đã canh nhiệt độ của ngọn lửa vừa đúng sao cho cả khoai tây lẫn thịt đều tươi nhưng không sống, hơn nữa kích thước của thịt và khoai cũng đều rất vừa vặn. Quả thực là một hiền nội trợ nha!
“Uh, làm không tệ, Yuri!”
Tuy không dám nhiều lời vì sợ bị Alter phát hiện, thế nhưng Itsuka Ken vẫn không ngại tán dương Yuri một câu sau khi nếm xong.
Buông thìa và tiếp tục súc miệng, sau đó Itsuka Ken lại đi tới trước mâm thức ăn của Alice. Nhìn chiếc nồi nhỏ vẫn còn đậy nắp được đặt trong mâm, Itsuka Ken hỏi: “Món của em là…”
“Thịt kho Đông Pha!” Alice rất tự tin mà ngước mặt lên trời và tuyên bố, trông cô cứ như một con thiên nga đang đắc thắng vậy.
Cô nàng này, quả nhiên là người thông tuệ nhất! Phỏng chừng là trong số tất cả những cô gái ở đây, chỉ có mỗi một mình Alice đoán ra được rằng món mà cậu thích nhất chính là món thịt kho Đông Pha, cũng bởi vậy mà khi nghe tới thi nấu ăn, cô mới hồ hởi mà muốn tham gia tới như vậy.
Trách không được là dùng nồi nhỏ, còn có lửa riu riu, hơn nữa bên cạnh còn có một chiếc nồi lớn với một vài cọng chỉ. Mình phải nên nghĩ tới từ sớm rồi.
Nhìn chiếc nồi nhỏ trong mâm với những miếng thịt kho Đông Pha màu đỏ nâu đầy vẻ tươi mới, cùng với nước thịt kho có màu hơi lấp lánh và đặc sệt, Itsuka Ken len lén nuốt một ngụm nước miếng. Ngửi mùi thơm đặc trưng xực nức đang bay vào mũi, cậu không kịp chờ đợi mà cầm lấy đũa và gắp lấy một miếng thịt trong đó rồi bỏ vào mồm.
Bởi vì đã được đun nhừ trong một thời gian dài (thời gian nấu một nồi thịt kho Đông Pha tiêu chuẩn, chỉ tính riêng thời gian ‘nấu’ thì cũng đã cần tới ít nhất là 2 tiếng rưỡi) với nhiều công đoạn, miếng thịt kho đã hoàn toàn chín mềm. Miếng thịt kho ba chỉ chỉ mới vừa vào trong miệng thôi, Itsuka Ken thiếu chút nữa là đã không nhịn được mà nuốt luôn cả lưỡi rồi phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Mềm mà không nhũn, săn chắc nhưng lại không dai, bùi và béo ngậy nhưng lại không khiến người ta chán ngấy, hơn nữa gia vị phối hợp cũng tốt tới mức lạ thường. Đây thật sự là món ăn do Alice nấu sao?
Ngó về phía Alice, lúc này thì cô vẫn đang nhìn cậu không chớp mắt với ánh mắt như đang chờ đợi được cậu khen thưởng, Itsuka Ken cảm thấy nếu không có gì ngoài ý muốn thì Alice thắng chắc rồi. Ngay cả bản thân Itsuka Ken cũng không ngờ được là vì mình, Alice lại có thể làm được tới mức này. Đường đường là công chúa tôn quý nhất của nước Anh, hơn nữa chưa từng tiếp xúc với món ăn phương đông lần nào, vậy mà lại có thể nấu được một món ăn Trung Hoa chính gốc tuyệt vời tới như vậy. Coi như là ở đất Trung Quốc thì nồi thịt kho Đông Pha này của Alice cũng có thể xem như là đứng ở hàng bậc thầy.
Hơn nữa, bởi vì trước khi cơ thể được cậu chữa khỏi thì thể trạng của Alice vẫn luôn trong tình trạng vô cùng yếu ớt, cho nên lúc đó cô không thể nào tự mình vào bếp; từ đó có thể đoán ra được, thời điểm mà cô bắt đầu học nấu ăn nhất định là sau khi được cậu chữa khỏi. Mà ở thời điểm được cậu chữa khỏi thì thói quen của Alice đã được hình thành rồi, một Alice hiếu động nhất định không thể nào đủ kiên nhẫn để chui đầu vào nơi bếp núc mà nấu ăn cho bất cứ ai, cho dù là chính bản thân mình, vậy thì tại sao cô lại học nấu ăn, hơn nữa còn nấu được tốt đến mức này?
Itsuka Ken không phải là khúc gỗ, càng không phải là người thích giả ngu trước tấm lòng của cô gái mà mình thích, cho nên cậu thật sự rất khó để có thể bác bỏ được phần tình cảm này của Alice.
Hít một hơi và tiếp tục duy trì thái độ nghiêm cẩn của mình, Itsuka Ken nhìn vào mắt của Alice rồi gật nhẹ một cái: “Cũng được!”, sau đó cậu quay về phía món ăn cuối cùng của Nero. Không nói nhiều với Alice là vì sợ Alter phát hiện, thế nhưng cậu biết là Alice đã hiểu ý của mình.
Bước tới trước mâm của Nero, Itsuka Ken cười nói: “Món của em là cháo đúng không, Nero? Nếu ta nhớ không lầm thì lúc đó ta có nhìn thấy em nấu cháo?”
“Đúng vậy!” Mở nắp ra, một nồi cháo loãng nóng hôi hổi tỏa hương nghi ngút hiện ra trước mắt của Itsuka Ken.
“Đây là… mạch? Em nấu cháo lúa mạch?”
“Ồ? Tấu giả cũng biết món này sao? Không hổ là tấu giả của trẫm, ánh mắt không tệ. Đúng, đây chính là cháo lúa mạch! Mau nếm thử đi! Và tuyên bố thắng lợi của trẫm, trẫm đã không thể chờ đợi thêm được nữa rồi!” Nero vô cùng tự tin mà hối thúc Itsuka Ken nếm thử món cháo của cô.
Nói thật lòng thì Itsuka Ken đã rất là bất ngờ khi nhìn thấy món cháo dự thi của Nero. Thật không ngờ là tới cuối cùng thì Nero lại từ bỏ việc nấu món ăn mà lại chuyển qua nấu món cháo lúa mạch. Với một món nước thanh đạm như cháo lúa mạch, Nero dựa vào đâu để tin tưởng rằng chiến thắng nhất định sẽ thuộc về cô, nhất là khi món của cô còn là món cuối?
Mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu, thế nhưng Itsuka Ken vẫn không nói gì mà chỉ múc lấy một muỗng đầy và đưa tới trước miệng. Đang định thổi một chút cho bớt nóng, Itsuka Ken chợt nghe được tiếng của Nero.
“Ăn luôn đi! Không cần thổi!”
“Không cần thổi?”
Thấy Nero gật đầu lia lịa, Itsuka Ken quyết định làm theo lời cô. Cậu trực tiếp đút muỗng cháo vẫn còn nóng hổi vào trong miệng mà nhấm nuốt.
“Ô… ————?” Dường như vừa phát hiện ra điều gì đó không thể tin được, Itsuka Ken trừng to đôi mắt của mình và nhìn về phía nồi cháo nhỏ của Nero. Cậu thật sự có chút kềm nén không được mà muốn lên tiếng tán dương món cháo mình vừa ăn được này.
Nồi cháo này nhìn thì rất bình thường, thế nhưng khi ăn vào miệng thì lại dễ ăn tới mức không thể tin được, nó cho người ta cảm giác là dù có ăn nhiều tới mức nào đi nữa thì cũng không bao giờ ngán. Mùi thơm của cháo kết hợp với sự thanh đạm của mạch tạo nên cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái đến cực hạn cho người nếm thử.
“Dễ uống đúng không? Đây là món cháo mà trẫm đã học được từ nhỏ! Trên cõi đời này, có thể được nếm thử món cháo do chính tay trẫm nấu này chỉ có đúng hai người, tấu giả chính là người thứ hai!”
“Thứ hai? Vậy thứ nhất là ai? Là bản thân chị Nero sao?” Đứng ở bên cạnh Nero và nghe cô nói như vậy, Alice lên tiếng hỏi thay cho tất cả mọi người.
Chỉ thấy Nero lắc đầu và nói với biểu hiện có chút sa sút: “Không! Trẫm không tính. Người đầu tiên được nếm thử… là mẫu hậu đã chết của trẫm!”
“Ây…” Nghe tới đây xong thì mặt của Itsuka Ken đột nhiên tái mét, rồi cậu nói với vẻ dè dặt: “Nero, em đừng có nói với ta rằng nguyên nhân khiến chén cháo này ngon miệng tới như vậy là do em bỏ thêm thuốc độc vào đó đấy nhé!”
Itsuka Ken vẫn còn nhớ rõ là trong giới ẩm thực, có một số loại món ăn có chứa chất kịch độc chết người. Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì trông rất đẹp mắt, hơn nữa ăn cũng rất ngon, thế nhưng ăn xong thì tuyệt đối là hết đường cứu chữa.
“Thuốc độc? Không có nha?! Đây chỉ là chén cháo lúa mạch bình thường thôi. Sở dĩ nó ngon là do trẫm cho thêm vào đó một thứ độc quyền khác của trẫm, nhưng tuyệt đối không có độc!” Nero hơi khó hiểu vì câu hỏi của Itsuka Ken, thế nhưng cô vẫn trả lời một cách đàng hoàng.
“Thứ độc quyền? Là cái gì? Ta không có cảm giác được là trong đó có thứ đặc biệt gì nha?” Nghe Nero nói như vậy thì Itsuka Ken truy vấn.
Nhưng Nero chỉ lắc đầu mà không trả lời.
“Tấu giả, mau công bố kết quả thi trước đi. Sau khi nhữ công bố kết quả xong thì trẫm mới nói cho nhữ biết đó là gì!”
“Được rồi! Thật đúng là hết cách với em! Nếu vậy, bây giờ ta sẽ không bố kết quả!” Thấy Nero kiên quyết như vậy thì Itsuka Ken chỉ có thể lắc đầu rồi sau đó hắng giọng nói.
Ngay lập tức, tất cả các cô gái đang có mặt đều dỏng tai lên.
“Xin nói trước là kết quả này hoàn toàn công bằng, không có bất cứ tính thiên vị nào trong đó. Ta lấy danh dự của mình ra để đảm bảo và công bố, người chiến thắng của cuộc thi nấu ăn lần này chính là… Nero!!! Món cháo lúa mạch của em ấy là ngon nhất!”
“Ôi chao~~!?” Người phát ra tiếng kêu đầy ngạc nhiên chính là công chúa điện hạ vẫn còn đang dương dương đắc ý của chúng ta, cô còn tưởng là mình đã thắng chắc rồi. Dựa theo biểu hiện của vua thì người thắng phải là cô mới đúng, tại sao lại như vậy? Ô ~~~
Khác với Alice đang rên rỉ vì bị mừng hụt, đối với kết quả này, hai người dự thi khác là Liliana và Yuri đều chỉ hơi buồn bã một chút, sau đó các cô bắt đầu cảm thấy tò mò về món cháo lúa mạch của Nero. Dù sao thì theo như các cô được biết, Nero chưa từng nấu ăn lần nào, vậy mà lần này lại có thể nấu được một món cháo còn ngon hơn cả món ăn tâm huyết do các cô nấu. Thật kỳ diệu!
“Nếm thử đi, rồi các em sẽ biết tại sao ta chấm nó hạng nhất. Dù sao thì bát cháo vẫn còn ở đây, là người thắng, Nero hẳn sẽ không keo kiệt một vài muỗng cháo. Được rồi! Nếu như người chiến thắng trong cuộc thi này là Nero, vậy thì ta nghĩ mình cũng nên thực hiện lời hứa của mình. Ta sẽ đáp ứng một yêu cầu hợp lý của em, bất quá trước đó thì em có thể nói cho ta biết là em đã bỏ thêm thứ gì vào trong cháo hay không?”
“Ha ha! Quả nhiên là trẫm thắng! Lia, lần này, có nhường nhịn gì nữa không?” Không trả lời câu hỏi của Itsuka Ken ngay, Nero quay đầu về phía Alter và phát ra tuyên ngôn chiến thắng của mình.
“…” Giữ im lặng và dùng chiếc đũa để gắp một miếng thức ăn từ trong dĩa Thức Ăn Hải Sản của mình lên rồi nếm một chút, sau đó, Alter quay đầu bước về phía phòng bếp không chút chần chừ: “Là mi thắng!”
“Ha ha ha! Thắng! Cho nên, trẫm vốn không cần nhữ phải nhường nhịn. Quả nhiên đây mới chính là tài hoa của trẫm, trẫm có thể làm tất, ha ha ha! Tấu giả, nhữ đã nhìn thấy được tài hoa của trẫm hay chưa?”
“Nhìn thấy, nhìn thấy rồi! Vậy bây giờ em có thể cho ta biết là em đã bỏ thêm thứ gì vào trong món cháo lúa mạch đó hay chưa? Em đã bỏ thêm thứ độc quyền gì vào trong đó?”
“Muốn biết sao?” Chấm dứt tiếng cười vang đầy đắc ý, Nero đưa mặt sát lại gần và dùng giọng điệu có chút đặc biệt mang theo vẻ mờ ám để hỏi ngược lại Itsuka Ken.
“Muốn!”
“Vậy thì hãy đi cùng với trẫm! Tiện thể để cho tấu giả thực hiện lời hứa của mình, trẫm sẽ nói yêu cầu của mình với nhữ khi tới đó!”
“Tới đó? ‘Đó’ là đâu?”
“Phòng của trẫm!” Nói xong, Nero kéo tay của Itsuka Ken và dẫn cậu chạy như bay về phía căn phòng của mình.