“Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc……!!!” Tiếng thái thịt liên miên vang lên tạo thành một chuỗi những âm thanh đều đặn nối liền với nhau, cho thấy trình độ xắt thịt điêu luyện của người đầu bếp. Itsuka Ken trợn tròn hai mắt, đây thật sự là Alter và Nero? Từ khi nào mà hai vị nữ vương chưa từng vào nhà bếp lại có thể có được kỹ thuật xắt thịt điêu luyện tới như vậy rồi? Cậu không nhìn lầm chứ?
Không có khả năng! Nhất định là cậu hiểu sai chuyện gì đó rồi! Đúng! Cũng chỉ mới là xắt thịt thôi, còn chưa nấu nướng nêm nếm gì hết, đâu thể nói rằng hai vị nữ vương biết nấu ăn chỉ vì họ xắt thịt giỏi. Dù sao người ta cũng từng giữ chức giai là Saber nha, dùng dao giỏi thì mới là chuyện bình thường, khi nào dùng không giỏi thì đó mới là quái sự. Mình cần gì phải ngạc nhiên như thế chứ? Thiệt tình!
Thở phào một hơi, Itsuka Ken nghĩ như vậy.
Nói chung là với hai vị nữ vương, hẳn việc dùng dao để thái thịt chắc cũng chẳng khác việc cầm kiếm để chém người là bao nhiêu, cũng đều là chém cả thôi, cho nên họ mới có thể có được kỹ thuật thái thịt điêu luyện tới như vậy. Thế nhưng về khoản nấu nướng, Nero thì Itsuka Ken không biết, chứ còn Alter thì Itsuka Ken hầu như có thể tưởng tượng ra được là mùi vị món ăn mà cô nấu sẽ ra sao.
Cậu còn có thể trông đợi gì ở một người sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh đất nước đang trong tình cảnh loạn lạc và nghèo khó tới cực hạn như Alter nữa đây? Bảo cô nấu ăn thì thật chẳng khác gì bảo một vị khai quốc hoàng đế phải lăn vào trong nhà bếp, đây là quả thực là… Nhất là khi nước Anh còn là đất nước nổi tiếng với những món ăn thuộc hàng bậc thầy của giới thức ăn bóng tối, với trình độ nấu ăn của thời đại mà Alter đã từng sống, cậu thật sự không tưởng tượng ra được rằng cô có thể nấu được món gì cho nên hồn, à mà King Arthur biết nấu ăn sao? Đây thực là một vấn đề đáng để thảo luận.
Nói chung là với Alter, cậu thật chẳng dám trông mong gì, tối đa chỉ có thể mang theo chút tâm lý may mắn rằng món ăn mà cô nấu sẽ không trở thành bát nước được vớt lên từ trong Hồ Tử Vong. Chỉ cần bát canh hoặc món ăn mà cô nấu không phát ra tiếng oán linh đang gào thét hay thứ gì đó đại loại như thế thì cậu cảm thấy mình đều có thể ăn tuốt.
Nhưng thôi, không thể kết luận quá sớm khi mà vẫn chưa có kết quả xác thực, biết đâu được ngộ nhỡ bởi vì tham ăn quá nên thiên phú về nấu ăn của Alter cũng được nâng lên theo thì sao? Cậu tự an ủi mình như vậy.
Về phần Nero thì chắc món ăn mà cô nấu sẽ không quá tệ, dù sao thì Nero ngoại trừ có khuyết điểm là dễ bị đau đầu và ưa thích sự xa hoa ra thì thật khó để có thể tìm ra khuyết điểm từ trên người của vị nữ hoàng đế này. Mà chứng đau đầu của cô thì đã được virus chữa trị, còn việc sống sa hoa thì nó đã trở thành một phần bản chất đặc trưng của cô, đã không thể gọi nó là khuyết điểm được nữa. Vì thế cho nên với một người ‘hoàn hảo’ như Nero, Itsuka Ken cảm thấy mình có thể hi vọng rằng món ăn mà cô nấu sẽ không đến nỗi tồi.
Bất quá, nhìn tình huống ở trước mắt, Itsuka Ken vẫn phải thừa nhận một việc, đó là kỹ thuật xắt lát của hai vị nữ hoàng thật sự là quá điêu luyện. Điêu luyện tới mức Itsuka Ken tin tưởng rằng chỉ cần khả năng nấu ăn và nêm nếm của các cô bằng được 1/10 trình độ xắt lát của mình thì người chiến thắng chỉ có thể là một trong hai vị nữ hoàng, những người khác chỉ có thể đứng sang bên cạnh.
“Ôi cha? Từ khi nào mà hai em lại làm đồ ăn giỏi tới như vậy? Tại sao ta lại không biết?” Tới gần chỗ của hai vị nữ hoàng, Itsuka Ken lên tiếng trêu chọc.
“Ken, hiện giờ đang bận, đừng quấy rầy!”
“Đúng vậy! Đừng quấy rầy trẫm!”
Lần lượt trả lời Itsuka Ken một câu, thế nhưng hai vị nữ hoàng vẫn cắm đầu mà không ngừng điên cuồng xắt thịt. Itsuka Ken tưởng chừng như có thể nhìn thấy được bốn ngọn lửa đang bốc lên từ cặp mắt của hai cô, có vẻ như hai cô đã không rảnh để chú ý tới cậu rồi.
Thấy Alter với Nero như vậy, Itsuka Ken cũng chỉ có thể cười trừ rồi sau đó đem sự chú ý của mình chuyển về phía những người khác. Yuri và Liliana cũng đang chăm chú mà nấu ăn, mặc dù kỹ thuật nấu ăn của hai cô không đạt tới mức kỳ huyễn như của Alter và Nero, thế nhưng cũng có thể gọi là phi thường điêu luyện.
Thấy hai cô gái nấu ăn chăm chú như thế, Itsuka Ken cũng không tới gần để làm phiền. Cậu lại đem sự chú ý của mình chuyển về phía người dự thi cuối cùng là Alice.
“Ồ? Em nấu món gì vậy? Chỉ mới đó mà đã bắt đầu nấu rồi?” Nhìn thấy Alice đang hết sức chăm chú mà canh chừng lấy ngọn lửa riu riu đang cháy ở dưới đáy của một chiếc nồi gốm sứ, Itsuka Ken nhịn không được mà lên tiếng. Đây quả thật là lần đầu tiên Itsuka Ken thấy Alice làm việc mà lại chú tâm đến như vậy, rốt cục thì cô đang nấu món gì?
“Tiếp tục ~~ nhỏ tí nữa là được ~~ phải cẩn thận! Ah? Vua? Xin ngài đừng quấy rầy em, em còn phải canh chừng… Ô ~ nhỏ xuống một chút ~~ duy trì ~~ duy trì. Không được lớn quá, cũng không nên nhỏ quá ~~” Nghe được tiếng của Itsuka Ken thì Alice chỉ có thể trả lời một câu rồi lại chăm chú vào nồi thức ăn của mình, xem ra lần này thì công chúa điện hạ của chúng ta đã thật sự nghiêm túc, không hề có ý định chơi giỡn.
“Ầy ~~~! Thiệt tình! Cứ thần thần bí bí! Thật không biết là tới khi nấu xong thì có thể ăn được hay không đây? Bất quá nói riêng về tâm ý thì tất cả đều rất thật lòng, xem ra chút nữa dù họ có nấu ra độc dược thì mình cũng phải giả như không có gì rồi. Mong rằng sẽ không xảy ra tình huống đó! Thôi được rồi, không làm phiền họ nữa! Chị Zola, Erica, chúng ta tới bàn ăn ngồi trước đi. Nhìn họ nấu thì hẳn không tốn bao nhiêu thời gian, tranh thủ trước đó chúng ta ngồi nói chuyện với nhau một chút.”
Không có đối tượng để giao lưu, chỉ ngồi nhìn các cô gái nấu ăn không thì quả thật có phần hơi chán, còn chẳng bằng ra ngoài ngồi nói chuyện phiếm một chút. Hơn nữa, thân là giám khảo, nếu Itsuka Ken cứ loanh quanh ở đây mãi thì vô tình sẽ khiến cho các cô gái cảm thấy áp lực, cho nên tốt nhất là cậu ra ngoài trước để chờ thôi.
“Ừm! Cũng được! Vậy thì ra bên ngoài chờ!” Gật đầu đồng ý, sau đó hai cô gái liền đi cùng với Itsuka Ken để ra khỏi nhà bếp.
Bước ra khỏi phòng bếp xong, Itsuka Ken dường như đột nhiên nhớ ra việc gì đó. Cậu quay lại và thò đầu vào trong bếp rồi nói một câu: “Đúng rồi, lúc nãy quên nhắc các em một việc cho nên bây giờ ta nói trước luôn: bởi vì tính chất công bằng của cuộc thi, thế cho nên trong mỗi một tua chấm điểm, ta chỉ chấm đúng một món của từng người một, nếu hòa thì mới chấm tới tua tiếp theo. Lưu ý luôn là súp cũng xem như là một món! Chỉ có vậy, mọi người cố lên!” Nói xong, Itsuka Ken đóng cửa bếp lại, để mặc cho hai vị nữ hoàng đang điên cuồng thái thịt bị một câu ‘lưu ý’ của cậu làm cho hóa đá.
“Ngài vẫn chẳng thay đổi gì cả, lúc nào cũng xấu xa như vậy. Xem ra lúc trước, để mặc cho công chúa Alice và hoàng tử Alec dẫn ngài tới thật sự là một quyết định sai lầm, cho nên bây giờ tôi mới phải trả giá cả thân thể và tâm linh của mình cho ngài vì sai lầm đó.” Ra tới bàn ăn ở phòng khách, Zola ngồi xuống và bắt đầu cuộc tán gẫu giữa ba người, và cách mà bà chọn để mở đầu là trêu chọc Itsuka Ken.
Thấy Zola chọn cách mở đầu cuộc tán gẫu bằng cách trêu chọc mình, Itsuka Ken cũng không ngại mà chỉ cười một cách gian xảo và đáp trả: “Nếu như điều đó cũng được gọi là sai lầm thì ta chỉ có thể nói rằng đó là một sai lầm tuyệt vời. Và cũng thật tiếc nuối khi phải thông báo với chị rằng chị sẽ chẳng có cơ hội để ‘chuộc lỗi’ đâu, bởi vì từ lúc ta tới đón chị rời khỏi nơi chị ẩn cư thì chị đã vĩnh viễn thuộc về ta, như một trong những vật sưu tập quý giá nhất mà ta có. Mà ta thì không phải là một ma vương hào phóng, cho nên một khi đã trở thành báu vật trong kho báu của ta thì chị cũng đừng mong rằng có ngày ta sẽ buông tay để chị rời đi. Ngoan ngoãn mà trở thành báu vật riêng của ta đi, ha ha ha!!”
“Vua của chúng ta luôn bá đạo và xảo trá như vậy. Giống như khi còn bé, em thật ngây thơ khi cho rằng ngài tới tổng hành dinh của Copper-Black Cross chỉ vì muốn ghé thăm tổ chức của em. Rõ ràng là ngài đã có ý đồ với em và Lily từ lúc đó, vậy mà tụi em ngớ ngẩn tới mức chủ động đưa dê vào miệng cọp để rồi giờ chỉ có thể trở thành một món ăn ngon bên miệng của ngài.” Erica nghe Itsuka Ken nói như thế thì cũng bắt đầu lên tiếng chỉ trích, nếu chỉ nhìn vẻ mặt u oán tựa như thâm cung oán phụ mà lờ đi ánh mắt trêu chọc của cô thì quả thật là sẽ có rất nhiều người tưởng rằng cô đang nói thật.
“Ai ~~~ Chuyện đó thì chỉ có thể nói là do số phận đã đưa đường chỉ lối khiến ta tới thế giới này, bằng không thì có lẽ là ta đã không thể gặp được các em…” Giả bộ thở dài, Itsuka Ken làm ra vẻ thâm sâu mà nói với Erica.
“Ngài cứ tiếp tục mà giả vờ đi! Cho dù ngài có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không tin rằng khi đó ngài không có ý đồ gì với chúng tôi đâu.” Zola bĩu môi trừng mắt mà nói với Itsuka Ken biểu thị không tin, Erica cũng làm vẻ mặt tương tự như vậy, thậm chí cô còn làm bộ ói một cái để biểu thị rằng ‘lời của ngài thật buồn nôn’.
Thấy hai người có phản ứng như vậy, Itsuka Ken cũng chẳng để ý lắm mà nhún vai rồi nói: “Đúng rồi! Nghe chị nhắc tới Alec thì tôi mới nhớ, cũng lâu tôi chưa gặp anh ta rồi. Chị có tin tình báo gì về anh ta không?”
“Hoàng Tử Đen sao? Nghe nói là từ khi ngài mất tích thì cậu ta vẫn đang không ngừng điều tra về việc của Guinevere và chén thánh. Dạo gần đây, dường như cậu ta có phát hiện ra manh mối nào đấy và bận theo đuổi nó nên mới không có thời gian để tới gặp ngài. Bằng không thì với tất cả những việc ngài đã làm gần đây, thật khó để tìm ra được lý do khiến cậu ta vẫn luôn bặt tăm bặt tích.”
“Guinevere và chén thánh sao? Còn có Lancelot nữa! Thật đúng là có chút hoài niệm! Cũng hơn sáu năm rồi, nếu như lần đó không phải là do ta phạm sai lầm khiến cho bản thân phải ngủ say mất 6 năm thì đúng là ta nên cảm ơn hai người đó. Dù sao thì nếu không nhờ có hai người đó thực hiện nghi thức triệu hoán thì ta cũng không có cơ hội để gặp được Alter.” Nhắc đến những cái tên quen thuộc mà bản thân đã không gặp được từ rất lâu, Itsuka Ken không khỏi cảm thán.
“Ngài muốn tìm họ sao? Dù sao việc đó cũng không khó lắm! Em nghĩ chỉ cần ngài muốn biết thì cho dù họ có trốn đến bất cứ nơi nào đi chăng nữa, thì cũng có bất cứ nơi nào có thể giấu giếm được cặp mắt của ngài.”
“Chuyện đó thì chưa chắc! Em cũng đừng quên rằng ngoại trừ hiện thế thì vẫn còn tồn tại một nơi được gọi là U Thế. Nếu như ba người họ đang ở trong U Thế thì cho dù ta có đích thân ra tay, hi vọng tìm kiếm được ba người đó cũng rất là xa vời, trừ khi là chó ngáp phải ruồi. Dù sao thì nơi đó rộng lớn và hoang sơ đến mức nào, em hẳn cũng biết rồi. Mà đó là còn chưa kể đến Trung Quốc, ta không cảm thấy vị hung nhân đang ẩn cư trên đỉnh của Lư Sơn kia sẽ chịu để yên cho ta nếu như ta dám ngang nhiên bước vào lãnh thổ của cô ta để tìm người.”
“Ngài đang nói tới giáo chủ Luo Hao sao, thưa vua?”
Gật đầu, Itsuka Ken nói tiếp: “Chính là cô ta! Vị hung nhân đó, trước khi trở thành Campione thì cũng đã là võ lâm chí tôn, đạt tới cảnh giới đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Không chỉ thế, cô ta còn là campione duy nhất dám đối đầu trực diện với thần linh khi vẫn còn là một võ nhân bình thường chưa có bất cứ quyền năng nào, và dựa vào võ dũng của bản thân, cô ta đã trở thành campione duy nhất của đương thế có thể trở thành kẻ Diệt thần mà không cần lấy vận khí. Chậc! Ta thật không thể tưởng tượng được là làm thế nào mà một phàm nhân có thể diệt thần chỉ với sự võ dũng mà không cần tới vận may. Thật không hổ là người đã lấy thân nữ nhi mà trở thành bá chủ võ lâm, hiệu lệnh thiên hạ!”
Chậc lưỡi để diễn tả sự cảm thán của mình một lúc, sau đó Itsuka Ken nói tiếp: “Nghe nói vì vậy mà cô ta rất tự hào về dũng khí của bản thân, coi nó là thứ cao quý nhất thế giới. Từ miệng của lão hầu tước, ta được biết rằng cô ta là kẻ duy nhất có thể lấy võ công mà đánh ngang tay với ông ta, thậm chí là ông ta còn không thể biết được hết át chủ bài của vị giáo chủ đó dù rằng hai bên đã từng đánh một trận gần như là sống mái với nhau.”
“Nếu hầu tước đã nói như thế thì hẳn phải là sự thật rồi. Dù sao thì giáo chủ Luo Hao cũng là một trong hai Campione lớn tuổi nhất đương thế, sự hùng mạnh và uy thế của vị giáo chủ đó đã được hình thành từ rất lâu, nói là ngang ngửa với hầu tước thì cũng không ngoa. Uy thế của cô ta đã trấn áp giới chú thuật phương đông trong một quãng thời gian rất dài, và nếu như không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra thì việc đó sẽ còn kéo dài thêm một quãng thời gian rất lâu nữa.”
Không biết có phải là vì đã nhìn thấu được suy nghĩ của Itsuka Ken hay không, hay đơn thuần chỉ là đang trêu chọc cậu, Zola nở một nụ cười có chút quái lạ, đồng thời dùng cách nói cũng quái lạ không kém để nói với Itsuka Ken: “Nghe cách nói của ma vương bệ hạ thì có vẻ như là ngài rất có hứng thú với vị giáo chủ này rồi. Chẳng lẽ ngài muốn…”
“Chị nói gì thế? Chẳng lẽ trong lòng của chị thì tôi là người như vậy sao?” Nhìn điệu bộ và cách nói có chút quái dị của Zola, không hiểu tại sao Itsuka Ken lại cảm thấy có chút lúng túng mà hồi đáp.
“Ừ! Chính là người như vậy!” Trả lời không chút do dự.
“Này! Đừng có nói cứ như là tôi ẩu tả lắm vậy! Chẳng lẽ tôi là người bụng đói ăn quàng như thế sao? Cứ coi như là tôi có chút hứng thú đối với vị giáo chủ kia đi, thế nhưng chị cũng không thể vì thế mà nói tôi có ý đồ với cô ta chứ? Xin đừng hạ thấp tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi, tôi rất là bắt bẻ đấy! Nếu không thì chị nghĩ tại sao có bao nhiêu là miko và nữ phù thủy muốn nhào vào ngực tôi mà tôi lại chỉ chọn có le que một hai người như hiện giờ? Chị mà như thế nữa thì đừng có trách tôi kiện chị vì tội phỉ báng đấy!”
“Tôi không có nói rằng ngài không bắt bẻ, thế nhưng tiêu chuẩn bắt bẻ của ngài thật khiến tôi không dám khen tặng. Trước chỉ nói tới dung mạo, tôi cảm thấy là với dung nhan tuyệt thế của vị giáo chủ đó, thật chẳng có lý do gì để cho vị giáo chủ đó không lọt vào trong tầm ngắm của ngài. Bởi vì mặc dù hung uy hiển hách, thế nhưng không thể chối được rằng vị giáo chủ đó là một mỹ nhân bậc nhất mà không người nào có thể sánh được, ít nhất là trong phạm vi lãnh thổ phương đông.”
Bị Zola nói như vậy, Itsuka Ken quả thật rất buồn bực. Không phải là buồn bực vì không phản bác được mà buồn bực vì bị hiểu lầm. Ừ thì đúng là cậu luôn có hứng thú với những cô gái xinh đẹp, thế nhưng mà từ khi nào cậu lại trở thành người chỉ biết nhìn bề ngoài rồi? Nói vậy thì chẳng phải cậu cũng y như cái gã thần sấm tối ngày chỉ biết động đực của Hy Lạp sao?
“Nếu chỉ có dung mạo thì không nói làm gì, đằng này vị giáo chủ đó còn là một hung nhân có thể trấn áp toàn bộ giới chú thuật phương đông, khí chất và thực lực của cô ta tuyệt đối là không có gì phải bàn. Lùi một bước nữa, coi như không xét đến thực lực và khí chất thì địa vị của cô ta cũng là một thứ có thể khiến cho bất cứ gã đàn ông nào cũng phải động lòng. Có thể chinh phục được một vị nữ chí tôn cao cao tại thượng đã thống trị toàn bộ võ lâm suốt mấy trăm năm, ma vương đại nhân, ngài thật sự khẳng định là mình không có chút xíu dục vọng chinh phục nào đối với một cô gái như thế?”
“Được rồi! Về việc đó thì ta thừa nhận, ta có ý nghĩ như thế, thế nhưng mà đó chẳng phải là suy nghĩ bình thường của một người đàn ông sao? Chị cảm thấy ta không phải là đàn ông? Có cần tối nay ta chứng minh cho chị xem không?” Itsuka Ken thừa nhận một cách thẳng thừng, đồng thời cũng phản công lại bằng một câu nói khiến cho Zola hơi đỏ mặt, sau đó cậu nói tiếp: “Còn về việc ta có ý đồ gì với vị giáo chủ đó không thì ta phải nói là không, ít nhất tới thời điểm này là không. Nếu như muốn ta có ý đồ với vị giáo chủ đó thì tối thiểu cũng phải chờ ta tự mình kiểm tra xem vị giáo chủ đó là người như thế nào cái đã.”
“Rốt cục thì ngài cũng nói được một câu thật lòng, thật đúng là hiếm có ~~~”
“ ‘Hiếm có’? Coi bộ tín dự của tôi trong mắt của ai đó có vẻ không được cao cho lắm nhỉ? Chị Zola, chị cảm thấy là tối nay tôi có nên giúp cho người đó ‘tin tưởng’ mình hơn một chút hay không?”
Mặt đỏ rần và quay sang hướng khác. Đối với hành động đe dọa đầy vô sỉ của Itsuka Ken, nữ phù thủy xứ Sardinia chỉ có thể đầu hàng mà đánh trống lui binh. Bà cũng không muốn là tối nay toàn bộ biệt thự đều phải mất ngủ vì những ‘âm thanh kỳ quái’ phát ra từ trong phòng của mình. Nếu chuyện đó mà thật sự xảy ra thì cho dù là với tâm cảnh đã được rèn luyện hơn 100 năm, bà cũng chỉ còn biết tìm một cái khe mà chui xuống.
‘Thật đúng là ‘nhân vô sỉ vô địch’!’ Nhìn vẻ mặt đắc ý của Itsuka Ken, cả Erica và Zola đều nhủ thầm như thế.