“Đã lâu không gặp cô, Ena jou-san. Cho phép tôi gửi lời ân cần thăm hỏi!” Trong một căn phòng nằm trong tổng hành của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, một thanh niên có vẻ ngoài hơi lôi thôi lên tiếng để chào hỏi một cô gái đang đứng cách đó không xa.
Người thanh niên này có tên là Amakasu Touma. Nếu chỉ xét theo vẻ bên ngoài thì, khi nhìn tới anh chàng Touma này, điều đầu tiên mà tất cả mọi người nghĩ tới đều sẽ là bốn chữ: ‘lôi thôi lết thết’. Còn nếu như mà Nero có mặt ở đây và nhìn thấy Touma, điều đầu tiên cô làm tuyệt đối sẽ là dùng vẻ mặt khinh thường để nhận xét: ‘Thật là kẻ dân đen hạ đẳng nghèo kiết hủ lậu!’.
Bất quá, nói thì nói thế, mặc dù Touma quả thật là có vẻ bề ngoài trông khá là lôi thôi lết thết, thế nhưng thân phận của anh thì lại không thấp kém một chút nào. Là một thanh niên chỉ có hai mươi tuổi, thế nhưng ở trong Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, địa vị của anh phải nói là có phần khá cao, bởi vì anh là bộ hạ trực thuộc của gia tộc Sayanomiya, một trong bốn gia tộc hạch tâm đã thành lập nên tổ chức Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử này. Và thậm chí có đôi khi… không, hẳn phải là thường xuyên, anh thường xuyên phải đóng vai trò là sứ giả cho Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử trên đất Tokyo. Thật không hiểu được là tại sao Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử lại thường xuyên sai một người có vẻ ngoài lôi thôi như anh làm công việc này.
Hiện giờ thì anh đang đứng trong văn phòng của thủ trưởng mình, và đang cùng với thủ trưởng của mình tiếp đón một vị khách khá là trọng yếu: Seishuuin Ena, đại tiểu thư của gia tộc Seishuuin, một gia tộc có địa vị ngang ngửa với gia tộc Sanyanomiya, và cũng là một thành viên trong tứ đại gia tộc.
Thuận tiện nhắc tới, tứ đại gia tộc đang nói ở đây là chỉ bốn gia tộc cổ xưa đã tồn tại từ rất lâu trên đất Nhật Bản, theo thứ tự lần lượt là: nhà Seishuuin, nhà Sayanomiya, nhà Renjou, và nhà Kuhoudzuka. Bốn gia tộc này, từ những ngày mới thành lập, đã luôn đi theo và phụng sự cho các bậc đế vương thời xưa. Bằng vào chú thuật cùng với vũ lực của bản thân, bốn gia hệ này đã thành lập nên khá nhiều công lao hiển hách cho quân chủ của mình, và đó cũng là một phần nguyên nhân khiến cho bốn gia tộc này có thể hưng thịnh và tồn tại được cho tới thời điểm hiện tại.
Tiện thể nói luôn, Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử là do bốn gia tộc này cùng nhau lập nên, và trong Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử thì nhà Sayanomiya đóng vai trò như là quân sư, còn nhà Seishuuin thì có khuynh hướng nghiêng về mặt chính trị cùng quân sự.
“Hôm nay em đại diện cho bản gia và ông nội, tới đây là để thương lượng với hai người. Nếu không phải vì chuyện này thì em cũng chẳng muốn cuốc bộ tới đây, thật phiền toái.” Người đáp lời chính là Ena jou-san trong miệng của Amakusa, mặc dù nói với vẻ phàn nàn và có chút thẳng thừng, thế nhưng trên mặt cô lại chẳng có bao nhiêu biểu lộ cho thấy là cô đang bất mãn.
Seishuuin Ena, đại tiểu thư của nhà Seishuuin. Cô là một vị tiểu thư khuê các với vẻ ngoài khá bình dị những cũng rất cuốn hút: mái tóc đen thật dài tựa như thác nước rũ ở sau vai, dung mạo mỹ lệ tới rung động lòng người, khí chất linh động lại đầy vẻ thanh xuân; cô thật sự là một cô công chúa chính cống.
“Cô vẫn chẳng thay đổi gì cả, Ena jou-san!” Đối với tính cách thẳng thắn và hào sảng trước sau như một của Ena, Amakusa thật sự rất bất đắc dĩ. Anh chỉ có thể cười khổ một cái, sau đó đem những thủ đoạn giao thiệp thường thấy của mình thu về, với một người có lối cư xử chân thật tới quá mức như Ena thì nghệ thuật giao tiếp dường như chẳng có ích gì cả.
“Nếu cô đã tới, vậy thì đại nhân của nhà Seishuuin có điều gì muốn truyền đạt cho chúng tôi? Để Ena jou-san phải tới tận đây chỉ để thông báo, hẳn đó phải là việc gì đó rất quan trọng chứ? Nếu không thì chỉ cần sai một ai đó tới báo một tiếng là được rồi!”
“Không! Em tới đây là theo ý muốn của ông nội, còn bản gia chỉ là phụ thôi. Ông nội muốn em tới đây để báo với hai người một việc.”
“Ngự lão công? Vị đại nhân đó muốn tìm chúng tôi?” Nghe được việc Ena tới đây là do ‘ông nội’ của cô phái tới, Amakusa và người thứ ba khác đang có mặt trong căn phòng đều cảm thấy kinh ngạc mà thốt lên.
“Đúng vậy! Ông nội muốn em tới đây để nhắn một câu, đó là ông ấy muốn hai người tìm cách để giúp cho em có thể tiếp xúc với vị vua kia.”
“Cái gì!?” Đối với yêu cầu mà Ena vừa nói, hai người khác đang có mặt đều cảm thấy có chút kinh nghi. Hai người không tự chủ được mà hơi liếc mắt với nhau một cái.
“Mọi chuyện đại khái là vậy, bởi vì đó là ý muốn của ông nội nên Ena không thể cãi lời. Mặc dù Ena cảm thấy là việc này hoàn toàn không cần thiết, thế nhưng nếu ông nội đã nói như thế thì hai người cứ làm đi. Với riêng Ena thì chỉ cần hai người đừng làm gì phá rối công việc của Ena là được rồi. Thật không biết vị chúa tể thần bí đó là người ra sao? Ena thật sự rất mong đợi được gặp mặt vị chúa tể đó!” Bỏ qua phản ứng của hai người trước mắt, Ena thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, trên mặt cô lộ rõ sự mong đợi.
“Chẳng phải xưa giờ, ông già đó vẫn luôn không thèm để ý tới những cuộc phân tranh quyền thế ở hiện thế sao? Tại sao lần này Ngự lão công lại muốn nhúng tay vào việc này? Còn cho cháu gái của mình đích thân tham dự?”
Người vừa lên tiếng là người thứ ba khác đang có mặt nhưng vẫn luôn giữ im lặng từ đầu cuộc đối thoại tới giờ, Sayanomiya Kaoru. Cô chính là thủ trưởng trực tiếp của Amakasu và cũng là người đại diện cho gia tộc Sayanomiya, đồng thời cô còn là người đứng đầu chi nhánh tại Tokyo của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử. Có thể nói rằng Kaoru là một trong những người có quyền lực và sức ảnh hưởng lớn nhất của Ủy Ban trong khu vực Kantou.
Bất quá, mặc dù là người có địa vị quan trọng và quyền lực lớn như vậy, thế nhưng thực ra thì Kaoru vẫn chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi, vì năm nay thì cô cũng chỉ mới có 17 tuổi, gần được 18. Bằng chứng cho việc này đó là hiện giờ, cô đang mặc một bộ áo sơ mi trắng có đeo cà vạt, khoác một chiếc áo jacket dạng tây cùng một chiếc quần tây có phong cách đồng nhất, đây là đồng phục chính thức của một trường trung học cấp ba.
Mà sự thực thì thân phận ‘bình thường’ của cô ở thế giới người thường đúng là một nữ sinh cấp ba, chỉ khác là bởi vì có học lực siêu việt, lối cư xử quý phái, ngoại mạo đẹp tới kinh người, cùng khí chất ‘mày liễu bất nhượng đấng tu mi’ nên cô được rất nhiều cô bé khác hâm mộ và theo đuổi.
“Ena jou-san, cô có biết tại sao Ngự lão công muốn cô làm vậy không?”
“Về chuyện đó thì Ena cũng không biết rõ ràng. Bất quá Ena biết một chuyện, đó là mặc dù bên ngoài thì ông nội trông rất hào sảng, thế nhưng thực ra thì bên trong, ông lại xấu xa và phúc hắc lắm nhé. Phỏng chừng là hiện giờ, ông đang có ý đồ xấu gì đó cũng chưa biết chừng, chỉ là Ena không biết được thôi!”
Đối với hành vi nói xấu ông nội của mình một cách thẳng thừng của Ena, Kaoru cũng có chút dở khóc dở cười, ngoài ra thì cô cũng có chút cười khổ. Bởi vì mặc dù Ena rất thẳng tính, thế nhưng cách trả lời lập lờ nước đôi này thật khiến cho người ta không thể nào yên tâm.
“Ena thật chẳng thay đổi gì cả, vẫn chẳng thèm bận tâm vì điều gì, cứ y như lúc trước. Thế nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì như thế thì mới giống Ena.” Bật cười và nói với vẻ thoải mái, Kaoru khẽ lắc đầu với vẻ mặt đầy cảm xúc.
Phải nói rằng chất giọng của Kaoru thật sự là một chất giọng đặc biệt, đó là một chất giọng vô cùng có từ tính, và nụ cười của cô lúc này cũng vậy, đó là một một nụ cười tươi với sức mê hoặc đầy vẻ quyến rũ đặc biệt. Phương thức trả lời hoàn mỹ kết hợp với nụ cười đầy ma tính vô cùng tự nhiên, nếu như lúc này, người đang nói chuyện với Kaoru không phải là Ena mà là một bé gái khác thì hẳn đã bị nụ cười của cô làm cho tim đập rộn lên và bắt đầu mê luyến cô rồi chứ?
“Vậy ra lần này, nhiệm vụ của Ena là phải tiếp cận với vị chúa tể thần bí đó sao? Xem ra vị chúa tể đó thật sự rất biết cách tạo ra sự cuốn hút đối với các cô bé nhỉ? Thậm chí ngay cả tôi cũng rất có hứng thú và tò mò về vị chúa tể đó. Nếu được thì tôi cũng rất hi vọng được yết kiến vị chúa tể được gọi là ‘Đọa Thiên’ kia. Thật không biết vị vua đó là người như thế nào?”
“Ôi chao? Hóa ra Kaoru cũng có ý tưởng đó giống Ena sao?” Dường như vừa nghe được điều gì đó rất là ngoài ý muốn, Ena mở to mắt và dùng biểu hiện có chút quái lạ để nhìn về phía Kaoru.
“Hà ~~ Mặc dù chính bản thân tôi cũng cảm thấy rất là khó tin, thế nhưng nói thế nào đi nữa thì tiểu thư Kaoru cũng là một thiếu nữ hoa quý đang ở độ tuổi thanh xuân, chỉ là cô ấy không có chút tự giác nào về điều này và rất thích chơi những trò chơi yêu đương cùng với những bé gái khác cùng tuổi thôi…” Đứng ở một bên và nghe thấy cuộc đối thoại giữa Ena và Kaoru, Amakasu biểu thị là mình cũng rất bất ngờ và không ngần ngại nói thẳng ra nguyên nhân khiến mình cảm thấy ngạc nhiên.
“Amakasu!” Kaoru nghe Touma nói như vậy thì lập tức hét lên, xem ra bị thuộc hạ trêu chọc như thế thì cô cũng không chịu nổi mà thẹn quá thành giận.
“Khụ! Khục! E hèm! Coi như tôi không nói gì hết!” Biết thủ trưởng của mình đã thật sự nổi nóng, Amakasu ho khan một cái rồi quay đầu về hướng khác, không nói gì nữa.
Đúng như những gì Amakasu vừa nói, mặc dù có thói quen ăn mặc như là nam tính (“tomboy?”), hơn nữa cũng rất thích chơi trò yêu đương với những cô bé khác (…⊙o⊙…), thế nhưng về bản chất thì Kaoru xác thực là một mỹ thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân. Ngoài ra thì cũng giống như Mariya Yuri và Seishuuin Ena, cô cũng là một hime-miko rất có uy vọng trong Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử.
“Ồ? Hóa ra là còn có chuyện như thế sao? Vậy thì cũng không tệ! Nếu đã vậy thì Kaoru có muốn đi chung với Ena tới chỗ của vị vua đó không?” Dùng vẻ mặt ‘hóa ra là như vậy’, Ena đưa ra lời nhận xét của mình về thói quen của Kaoru mà mình vừa nghe được, thế nhưng sau đó thì cô lập tức chuyển hướng câu chuyện mà đưa ra lời rủ rê với Kaoru.
Thấy Ena có biểu hiện như vậy, Kaoru chỉ biết lắc đầu cười khổ. Cô biết rõ là mình không thể tiếp tục dây dưa về vấn đề vừa rồi nữa, bằng không hai kẻ xấu bụng đang có mặt ở đây nhất định sẽ tiếp tục cười nhạo và khiến cô phải xấu hổ tới mức cắm mặt xuống đất.
“Ena, về yêu cầu của Ngự Lão Công, Ủy Ban sẽ cố hết sức để phối hợp, thế nhưng nếu như có thể thì xin Ena hãy nói cho tôi biết về nguyên nhân thực sự mà ông già đó muốn cô tiếp cận với vị vua kia. Có thể không?”
“Đương nhiên! Chỉ cần Kaoru chịu đi cùng với Ena, vậy thì Ena nhất định sẽ nói cho Kaoru biết. Sao? Kaoru thấy thế nào? Ena cảm thấy nếu làm như thế thì cả hai chúng ta đều sẽ cùng có lợi.” Vẫn không từ bỏ việc rủ rê, Ena tiếp tục tìm cách dụ hoặc Kaoru đi chung với mình, chỉ là cách rủ rê của Ena khiến cho Kaoru cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Được rồi! Coi như tôi chưa nói!” Câu này không biết là do Kaoru nghe thuộc hạ của mình Amakasu nói nhiều nên học được, hay là Amakasu học được câu này từ xếp của mình là Kaoru, nói chung là khi nói câu này, biểu hiện và giọng điệu của Kaoru thật sự giống với Amakasu như đúc.
Nghe Kaoru nói như vậy xong, trên mặt của Ena liền xuất hiện vẻ thất vọng. Cô thất vọng không phải là vì Kaoru không chịu đi chung với mình, cô thất vọng chỉ vì cảm thấy Kaoru chịu thua sớm như thế có chút chơi mất vui thôi.
Mất hứng và chu mỏ, Ena cuối cùng cũng nói thật với Kaoru: “Thật cụt hứng! Ena còn muốn chơi thêm chút nữa đây. Thực ra thì lần này, Ena muốn gặp vua là vì Ena muốn trở thành Vương Phi!”
Không kịp chuẩn bị, khi Kaoru vừa nghe được mục đích thật của Ena thì cô thật sự có chút trợn tròn cả mắt và lắp bắp: “Vương–Vương–Vương Phi?”
Kaoru thì bị Ena làm cho ngẩn ngơ, thế nhưng Ena thì lại chẳng có một chút tự giác mà tiếp tục oán trách: “Rõ ràng nếu Kaoru chịu đi chung thì tốt rồi, nếu như vậy thì Ena có thể đem tất cả những chuyện phiền toái như là H và sanh con giao hết lại cho Kaoru, Ena chỉ cần hoàn thành những việc khác là được. nếu Kaoru đã không chịu, vậy thì xem ra Ena cũng chỉ có thể tìm Yuri.”
“Ena… thật sự vì muốn trở thành Vương Phi của vị đại nhân kia nên mới muốn tiếp cận ngài ta? Đây là ý của Ngự lão công? Hay là ý của đại phụ nhân – gia chủ nhà Seishuuin?” Hơi tỉnh hồn lại, Kaoru dùng giọng nói có chút thận trọng để nói với Ena.
“Đương nhiên là của Ena rồi! Chẳng lẽ Kaoru không cảm thấy việc có thể trở thành vương phi của một vị vua vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ như vậy là một việc rất thú vị sao?”
Thấy Ena lại tiếp tục giả ngu để lảng tránh việc trả lời, Kaoru cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà than thầm một tiếng, sau đó cô nói: “Mấy ngày trước, vị vương thượng đó đã trở về sau chuyến đi tới Italy, nếu như Ena muốn yết kiến ngài ấy thì…”
“Không cần! Ena sẽ tự mình tìm đường và tới dinh thự của ngài ấy để yết kiến. Bất quá, nếu như Kaoru đã thật lòng không muốn đi cùng với Ena tới đó, vậy thì Ena cũng không ép, thế nhưng Kaoru tuyệt đối không nên làm gì đó cản trở kế hoạch của Ena nha!”
Giọng nói hơi có chút uy hiếp, thế nhưng Kaoru lại chẳng mấy để ý, thậm chí cô còn không nổi giận chút nào vì điều này mà chỉ khẽ gật đầu. Hơi thở dài, cô đứng lên khỏi vị trí đang ngồi và nói với Ena: “Việc của vị đại nhân đó không phải là việc mà Ủy Ban có tư cách can thiệp. Giờ tôi có việc nên muốn đi trước, thế nhưng Ena, là bạn, tôi cũng muốn nhắc nhở cô: nếu như cô thật sự muốn được vị vua đó thừa nhận và trở thành vương phi, vậy thì hãy bỏ những ý đồ lén lút nào đó ở trong lòng đi. Vị vua tinh minh đó sẽ không để cho một người muốn tiếp cận mình với lý do không thuần trở thành vương phi đâu. Vị vương thượng đó không dễ dãi như vậy! Cẩn thận!”
“… Có ý đồ lén lút sao? Đương nhiên là không rồi! Bất quá, tại sao Kaoru lại có vẻ hiểu vị đại nhân kia tới như vậy? Nếu Ena nhớ không lầm thì Kaoru chưa từng tiếp xúc với vua lần nào mới đúng?”
“Bởi vì mỗi lần mà tiểu thư Kaoru nhận được tình báo mới thì thông tin đầu tiên mà tiểu thư xem xét đều là tình báo có liên quan với vị vua kia…”
“Amakasu!” Vẻ mặt có chút khác thường, Kaoru trừng mắt với thủ hạ của mình một cái.
Thấy Kaoru như vậy, Amakasu lập tức câm miệng, thế nhưng ở trong lòng, phỏng chừng là anh đã bắt đầu cười tới nghiêng ngửa rồi đi?
“Hóa ra là vậy sao? Thì ra Kaoru cũng đang nhìn chăm chú về phía vua, nếu vậy tranh thủ dịp này đi chung với nhau không phải là được rồi sao?”
Thấy Ena vẫn còn muốn giả ngu, Kaoru chỉ có thể khẽ thở dài một cách bất đắc dĩ rồi cảnh báo: “Ena, tự lo cho tốt!”. Sau đó cô chỉ nhìn thẳng vào mắt của Ena một cái rồi dẫn Amakasu ra khỏi phòng.
Đối với cô nàng thẳng tính nhưng đôi lúc lại thích giả ngu này, Kaoru sao có thể không hiểu là cô đang muốn làm gì chứ? Thế nhưng nếu Ena đã quyết tâm như vậy rồi thì Kaoru cũng chỉ có thể hơi cảnh báo một chút thôi, bằng không thì cô còn có thể làm gì nữa chứ?
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Kaoru và Amakasu đã hoàn toàn biến mất khỏi thính giác đặc biệt nhạy bén của Ena, Ena mới hơi nghiêng người và cầm lấy chiếc túi chứa thanh thần đao mà cô vẫn luôn mang theo bên cạnh xuống. Đây là thanh thần đao mà ‘ông nội’ của Ena đã đưa cho cô, và nó cũng là một trong ba thanh thần khí có địa vị cao nhất của quốc gia nằm ở vùng cực đông này.
Nhẹ nhàng mà vuốt ve lấy thân đao, ánh mắt của Ena trở nên có chút mê ly. Cô hơi ngẩn người và lẩm bẩm: “Không nên có ý đồ gì lén lút sao? Ama No Murakumo, Ena phải làm gì bây giờ?”