Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 253 : sự u oán của alice

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn những miếng thịt Đông Pha trông vô cùng thơm ngon với sắc hương đều đủ nhưng khi ăn vào miệng thì đắng còn hơn cả khổ qua trong nồi ở thức ăn trước mặt mình, Itsuka Ken buồn bực mà phát ra tiếng thở dài và nói với Alice: “Alice, thức ăn hôm nay của ta vẫn là do em nấu đúng không?”

“Ồ ~ vâng! Đúng như vậy nha! Hôm nay vẫn là Alice nấu ăn, có vấn về gì với việc đó sao, thân • sĩ • đại • nhân của tôi?”

‘Thân sĩ đại nhân’! Được rồi! Coi như không thèm để ý tới những luồng khí đầy u oán đang phát ra từ trên người của Alice thì chỉ dựa vào cách xưng hô này, Itsuka Ken cũng biết là con bé này vẫn còn đang giận dỗi.

Đúng vậy! Là giận dỗi! Hơn nữa theo như kinh nghiệm của bản thân, Itsuka Ken xác định được là dỗi còn không nhẹ. Đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn… Thiệt tình…

Từ cái đêm mà cậu đùa bỡn và chiếm hữu lấy Nero cho tới hôm nay đã qua hơn một tuần rồi, và suốt hơn một tuần liền, Alice vẫn liên tục giận dỗi như vậy. Là một cô công chúa quý phái của Anh Quốc, Alice không giống với những người khác. Khi cô giận dỗi, cô sẽ không chửi đổng lên hay là dùng vũ lực để biểu thị sự bất mãn, cô chỉ biết giở những ‘trò đùa nhỏ’ để cho thấy là mình đang rất u oán và bất mãn mà thôi. Vì vậy từ buổi sáng ngay sau khi Itsuka Ken chiếm hữu Nero xong, cuộc sống của cậu bỗng trở nên ‘thê thảm’ vô cùng.

Đầu tiên là về ăn uống. Cái này thì khỏi phải nói, chỉ nhìn nồi thức ăn ở trước mắt là hiểu được chuyện gì diễn ra. Từ ngày đó tới hôm nay, cậu vẫn không thể nào ăn được bất cứ món ăn nào khác ngoại trừ những món ăn được ‘đích thân Công chúa điện hạ tự tay nấu’. Khi mà cậu muốn dùng bữa ở bất cứ nơi nào khác, cậu luôn luôn vấp phải sự ngăn cản của Alice. Công chúa điện hạ của chúng ta tuyệt đối sẽ dùng tất cả mọi cách mà mình có để ngăn cản việc dùng bữa của Itsuka Ken và bắt cậu phải ăn những món ăn cực kỳ khó nuốt của mình.

Thứ hai là về sinh hoạt hằng ngày. Ăn uống thì cũng thôi, nếu Alice muốn dùng cách này để diễn tả sự u oán của mình thì để dỗ dành Alice, Itsuka Ken cũng chỉ có thể bỏ mặc cho cô làm như thế cho tới khi cô nguôi giận. Chỉ là lần này, oán khí của Alice thật sự rất lớn, cho nên ngoại trừ việc ăn uống ra, Alice cũng không cho phép Itsuka Ken thực hiện bất cứ hành động có tính giải trí nào, đương nhiên bao quát luôn cả việc để cho Zola và những người khác cùng tắm hoặc thị tẩm cho cậu. Nếu như mà cậu dám dùng kết giới để ngăn cản? Hừ hừ! Công chúa điện hạ tuyệt đối sẽ không ngại bỏ ra nguyên một ngày để lẽo đẽo đi theo sau cậu và dùng ánh mắt u oán mà nhìn cậu chằm chằm cho tới khi hết trọn một ngày thì thôi.

Đối mặt với tình huống này, Itsuka Ken không cần nghĩ của hiểu được nguyên nhân là do đâu.

Cũng khó mà trách Alice là tại sao cô lại có thái độ như vậy. Trong tất cả những cô gái có quan hệ thân mật với cậu, ngoại trừ hai cô bé có chút đặc biệt là Erica và Liliana ra thì tất cả những người khác như Alter và Nero, còn có Metis và Athena đã rời đi, tất cả những cô gái này đều đã có quan hệ ‘tối thân mật’ với cậu rồi. Thậm chí là cả Zola cũng đã có quan hệ đó với cậu, tất cả những chuyện có thể làm được đều đã làm hết.

Đã làm việc đó với nhiều cô gái như thế, kể cả người tới sau cùng như là Zola, thế nhưng với người đầu tiên đi theo bên cạnh cậu như là Alice, cậu lại chẳng làm gì. Mặc dù từ khi gặp nhau tới giờ, đôi bên đã đùa giỡn với nhau rất nhiều lần, thậm chí đã làm những việc mà ngay cả vợ chồng với nhau cũng ít khi làm, vậy mà cho tới tận bây giờ, Bạch Phi Điện Hạ của chúng ta vẫn còn trinh.

Được rồi! Không biết có phải là do tâm hữu linh tê hay không mà ngay khi cậu nghĩ tới việc Alice là ‘hàng nguyên tem’, cậu chợt cảm thấy là oán khí tỏa ra từ trên người cô bỗng nhiên trở nên dày đặc thêm mấy phần. Mặc dù không hề nói ra, thế nhưng hành vi của Alice lúc này đã hoàn toàn cho thấy là sự ghen tị và u oán của cô đã sắp đột phá cả chân trời.

Từ ‘vua của em’ chuyển thành ‘thân sĩ đại nhân’ như hiện giờ, cho dù Itsuka Ken có ngu đến mức nào đi nữa thì cũng phải hiểu được ý nghĩa trong đó. Cho nên hiện giờ, vì cuộc sống sau này của mình, Itsuka Ken đang thật lòng suy tính với việc là liệu mình có nên chọn một thời điểm tốt đẹp nào đó để lôi Alice vào một căn phòng kín rồi đem vị ái phi đã chờ đợi mình nhiều năm này ăn sạch hay không.

Bất quá chuyện đó giờ để sau đi. Sau này cậu có ăn mất Alice hay không thì cậu không biết, thế nhưng cậu biết là hiện giờ cậu không thể tiếp tục nuông chiều Alice được nữa rồi. Nếu bây giờ mà cậu không thể để cho cô nàng này phải nếm mùi đau khổ một lần, cậu dám chắc rằng cuộc sống đầy ‘khổ nạn’ này của mình sẽ còn kéo dài rất lâu nữa.

Nghĩ như vậy, Itsuka Ken giả bộ hầm hừ mà nói với Alice: “Vấn đề gì? Hừ hừ! Xem ra lá gan của em đã trở nên càng lúc càng lớn rồi đó, Alice nhé!”

“A? Alice đã làm điều gì khiến ngài tức giận sao?” Thấy Itsuka Ken có biểu hiện như thế, Alice ‘sợ hãi’ nói.

Ngữ khí thành thật, biểu lộ đáng thương tựa như đã bị dọa tới phát khóc, thế nhưng ánh mắt của công chúa điện hạ cho thấy là cô chỉ đang diễn trò, bởi vì trong đó không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ toàn là sự u oán.

“Ồ, sao có thể chứ? Alice tốt với ta tới như vậy, thậm chí mỗi ngày đều chăm chỉ tự mình xuống bếp để nấu ăn cho ta. Chao ôi! Nhìn xem! Ngay cả bàn tay tôn quý và ngọc ngà của em cũng bắt đầu xuất hiện vết chai rồi, thật khiến cho ta xót lòng quá nha, Alice của ta!” Nhẹ nhàng cầm chặt lấy bàn tay trắng như ngọc của Alice, Itsuka Ken làm ra vẻ đau xót mà nói như thế, thế nhưng đồng thời với đó, cậu lại lén lút để cho một luồng ‘Khí’ vô hình xuyên vào trong bàn tay ngọc trắng nõn của Alice.

“Thật vậy sao? Alice thật cảm động. Có thể khiến cho thân sĩ đại nhân quan tâm tới Alice như vậy, cho dù việc đó chỉ… Ah… ~~~~ ?” Làm ra vẻ mặt cảm động, Alice vẫn tiếp tục dùng ánh mắt u oán của mình để nói với Itsuka Ken, thế nhưng đột nhiên, cô chợt mở to đôi mắt trông như hai viên đá quý của mình ra và thốt lên một tiếng hốt hoảng đầy kinh ngạc.

“Hả? Sao vậy? Có chuyện gì sao, Alice?” Nghe được tiếng thét nhỏ có chút hốt hoảng của Alice, những người khác đang ngồi cùng bàn đều giật mình mà ngẩng đầu nhìn về phía cô, Nero thậm chí còn mở lời hỏi thăm.

“Ah? Không… Không có gì! Chỉ là vì em quá cảm động thôi! Thân sĩ đại nhân thật quá dịu dàng, khiến em kìm lòng không được!” Thấy những người khác đều ngẩng đầu lên mà nhìn chằm chằm về phía mình, Alice hơi hốt hoảng. Cô cố gắng kềm nén sự bối rối ở trong lòng xuống và dùng nụ cười thường thấy của mình để trả lời Nero.

“Thật vậy sao?” Nero hơi ngây ngô hỏi.

“Thật mà!”

“Vậy sao?” Nghe Alice nói vậy thì Nero không truy hỏi nữa, thế nhưng dường như lại nghĩ tới một vấn đề khác, Nero chợt hỏi Alice: “Đúng rồi! Alice, gần đây trẫm hay nghe thấy nhữ gọi tấu giả là ‘thân sĩ đại nhân’, đây là có ý gì sao? Chẳng phải trước đây nhữ vẫn luôn gọi tấu giả là ‘vua của em’ đó sao?”

“Chuyện đó sao? Tại vì… A… ~~~~” Mở miệng định trả lời Nero, thế nhưng đột nhiên, Alice lại một lần nữa thốt lên hốt hoảng.

“Hả?” Thấy Alice lại đột nhiên thốt lên một tiếng khó hiểu, Nero dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn về phía Alice.

“Không! Không có chuyện gì? Chị Nero hẳn cũng biết nghĩa của từ ‘thân sĩ’ chứ?” Thấy trên mặt của Nero đã bắt đầu xuất hiện vẻ nghi ngờ, trái tim của Alice hầu như muốn nhảy lên tới cổ họng, thế nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để trả lời Nero.

“Nếu như ý của nhữ là cách xưng hô ‘thân sĩ’ ở trong giới quý tộc, vậy thì trẫm biết! Thế nhưng nghe cách nói của nhữ thì dường như không phải là ý đó chứ?” Nero vẫn tiếp tục hỏi.

“Không! Chính là ý… Ưm ~~~ đó nha! Chẳng lẽ chị Nero không cảm thấy… ưm ~~~ cảm thấy… vua của chúng ta rất là thân sĩ sao… sao… ưm ~~~~” Mặc dù đã sợ tới toàn thân đều muốn phát run, thế nhưng Alice vẫn phải cố giả bộ như là không có gì để trả lời Nero, bằng không nếu như để lộ sơ hở khiến cho những người khác biết được chuyện gì đang xảy ra với cô, cô sẽ xấu hổ chết mất.

Lúc này thì ở bên dưới bàn, bàn tay vốn đang tác quái ở trên đùi cô đã xốc chiếc váy dài của cô lên và lân la lần mò vào trong đó. Hiện giờ, nó đã bắt đầu vuốt ve chiếc đùi ngọc trắng nõn của cô và trêu chọc những nơi nhạy cảm trên đùi cô khiến cô sợ tới phát khiếp.

Hiện giờ đang là giờ ăn trưa, mặc dù có chiếc bàn làm vật che chắn, thế nhưng những người đang ngồi xung quanh nói theo nghĩa nào đó thì đều là chị em trong nhà với cô, mà vua của cô lại đang giở trò với cô như vậy. Nếu như cô bị những người chị em khác phát hiện là cô đang chơi trò ve vãn với vua ở ngay dưới đáy bàn khi đang ngồi ăn trưa cùng với mọi người, cho dù rằng người bắt đầu việc này không phải là cô thì cô cũng sẽ cảm thấy xấu hổ tới chịu không nổi.

Trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng loạn, nếu như có thể, cô thật sự rất muốn ngăn cản vua của cô. Thế nhưng mà hiện giờ cả hai tay của cô, một tay thì cô vẫn đang phải cầm đũa để gắp thức ăn cho vua, còn một tay khác để trống thì đã bị vua của cô giữ lấy. Hai tay đều đã không thể hành động, mà cô thì lại không thể có biểu hiện nào bất thường để tránh bị những người khác phát hiện, nói theo nghĩa nào đó thì hiện giờ, cô đã hoàn toàn biến thành một con cừu non chờ làm thịt mà không có bất cứ phương thức phòng vệ nào.

“Ồ? Nói như thế thì nghe cũng có lý, tấu giả đúng thực là nam tính thân sĩ nhất trên đời này. Ừ! Là tấu giả của trẫm thì sao có thể không thân sĩ chứ? Xưng hô như thế cũng không sao! Chỉ có điều… Hả? Alice, tại sao sắc mặt của nhữ lại đột nhiên trở nên đỏ tới như vậy?” Đang nói chuyện thì Nero chợt phát hiện là gương mặt của Alice lúc này đã trở nên đỏ chót.

Mà không chỉ có Nero, những người khác cũng đã phát hiện ra việc này, và sự chú ý của mọi người lại càng thêm đổ dồn vào trên người của Alice khiến cô cảm thấy càng thêm khẩn trương và căng thẳng.

“Không! Không có gì đâu… chỉ là tại vì ~~~ tại vì…”

Hai chân run rẩy mà kẹp vào nhau, hi vọng rằng hành động có thể ngăn cản được bàn tay vẫn đang không từng tác quái, thế nhưng đây cũng chỉ là hi vọng xa vời. Bất kể Alice có cố gắng kẹp chặt đùi để ngăn cản đến mức nào, sự di chuyển của những ngón tay ma quái vẫn không dừng lại. Từ đầu gối tới bắp đùi ngoài rồi tới bắp đùi trong, thậm chí nó đã bắt đầu dò tìm tới kề sát bên thánh địa thần bí và lân la di chuyển vòng vòng bên ngoài nó khiến Alice run rẩy và căng thẳng vì sợ không biết lúc nào thì nó sẽ tấn công vào thánh địa quan trọng nhất của mình.

Sợ hãi và căng thẳng khiến cho độ nhạy cảm của Alice tăng cao, cô chỉ còn biết chịu trận mà cố gắng kìm nén những biểu hiện bất thường đang dần nổi lên từ trong cơ thể. Những ngón tay ma quái cứ như là đang trêu chọc cô, chúng cứ lần lượt dạo bước mò tới gần thánh địa khiến cô sợ chết khiếp, rồi sau đó lại từ từ lui binh, rồi lại tiếp tục mò tới… Cứ lần lượt như thế, cảm xúc của Alice cứ lên rồi xuống khiến toàn thân cô đều trở nên đỏ ửng.

“… tại vì dược phẩm làm đẹp em ăn trước đó đang phát huy hiệu lực nên hơi khó chịu thôi nha.”

Chỉ cố gắng để nói cho hết câu một cách bình thường nhất có thể, thế nhưng Alice cảm thấy là mình đã hao hết toàn bộ sức lực có trong cơ thể mình. Khẩn trương, căng thẳng, bối rối, sợ hãi, ngượng ngùng… Theo sự dày vò quái ác của Itsuka Ken, Alice càng lúc càng cảm thấy cơ thể mình trở nên nhạy cảm, sức lực bị rút sạch.

Giờ thì cô đã hiểu được là hành động này của Itsuka Ken có ý gì rồi. Đây chính là lời cảnh cáo và cũng là sự trừng phạt của cậu đối với cô. Cô không biết là sự trừng phạt và trêu chọc này sẽ còn tiếp tục tới lúc nào, nếu như nó không kết thúc nhanh, cô sợ là mình sẽ lộ tẩy mất.

“Dược phẩm làm đẹp?”

Những người khác nghe được Alice nói như vậy thì đều có chút hồ nghi. Không phải là vì các cô không tin tưởng Alice, mà là do biểu hiện của Alice lúc này thật sự có chút gì đó quái dị. Thuốc nào mà lại có thể khiến cho Alice đỏ mặt tới mức này? Hơn nữa còn phát ra những âm thanh quái lạ tới vậy? Đoán chừng là trong số tất cả những người đang ngồi ở đây, phỏng chừng chỉ có Liliana là không hoài nghi lời giải thích của Alice, còn những người khác thì đều có chút không tin được.

“Vâng… Là thuốc khiến cho máu huyết lưu động mạnh hơn làm da nóng lên và gia tăng co dãn … Nha ~~ A… ——!!” Còn chưa nói hết câu thì Alice lại thốt lên, và lần này thì cô hầu như muốn gục xuống bàn. Nếu không phải là vì sợ những người khác phát hiện nên cố gượng chống thì cô phỏng chừng là lúc này mình đã phải nằm gục ở trên bàn rồi.

Mới vừa rồi, bàn tay quái ác kia vừa công thẳng về phía thánh địa của cô, thậm chí nó còn chạm vào thánh châu của cô một cái khiến cô muốn giật bắn cả người. Bị đánh lén như vậy, Alice làm sao còn có thể chịu được? Cô chỉ có thể phát ra một tiếng thở nhẹ, thân thể cũng nhịn không được nữa mà khẽ run lên.

“Alice?”

“Không… Không… Không có gì! Thuốc này thật… thật… thật mạnh! Hì hì! Em… Em không ngờ là thuốc này… này… mạnh… mạnh như vậy nên không… phản ứng kịp! Hì hì! Không sao! Hiệu quả của thuốc… hơi… hơi mạnh, nhưng mà không kéo dài, nên… nên chờ một chút là được rồi…”

Đã xấu hổ tới mức choáng váng cả đầu óc, Alice hầu như muốn ngất đi, thế nhưng lúc này thì cô lại không thể ngất, bởi vì nếu ngất thì sẽ lộ hết. Cố gắng khiến cho mình tỉnh táo, Alice run giọng mà trả lời Nero. Lúc này, cô thậm chí không dám quay mặt qua nhìn vua của cô, càng không dám có bất kỳ biểu hiện phản kháng nào, cô chỉ có thể cúi đầu xuống mà cố gắng chịu đựng, đồng thời cầu nguyện rằng mọi chuyện sẽ kết thúc thật nhanh, dù cô biết rằng điều này gần như là không thể.

“Ba cái thứ được gọi là ‘mỹ phẩm’ đó đều chỉ là mấy món đồ thấp kém, đừng có tùy tiện mà dùng như thế. Nếu như lần sau nhữ muốn làm đẹp thì có thể tìm trẫm, trẫm có thể dùng thần lực để giúp nhữ, căn bản không cần dùng tới những thứ thấp kém này.” Nghe Alice giải thích như vậy thì Nero cũng không nghi ngờ gì nhiều mà chỉ thiện ý lên tiếng khuyên bảo Alice.

Sở dĩ Nero không nghi ngờ là vì trong số những cô gái ở đây, ngoại trừ cô và Alter là nữ thần ra thì những người khác vẫn còn chưa hoàn toàn thoát ly ra khỏi phạm trù thuộc về nhân loại, mà nếu như là nhân loại thì có biểu hiện khác thường do dùng thuốc lung tung cũng không có gì là không đúng, cho nên Nero không nghĩ gì nhiều.

“Cảm… Cảm ơn chị Nero! Loại thuốc mỹ phẩm này quả thực… Nha A… ————!?”

Ngón tay của Itsuka Ken lại một lần nữa cạy mở chiếc quần lót mỏng manh của Alice rồi sau đó lần mò vào. ‘Điểm yếu’ đã hoàn toàn bị Itsuka Ken nắm trong tay, Alice đã hoảng loạn tới mức không biết phải làm gì, cô chỉ còn biết run rẩy cả người theo sự chuyển động của những ngón tay kia và phát ra tiếng rên rỉ.

“Sao vậy, Alice!? Nhữ…”

Thấy Alice có biểu hiện kỳ lạ rõ ràng tới như vậy, Nero nhịn không được mà muốn đứng lên đi tới bên cạnh Alice để thăm nom, thế nhưng đúng lúc này thì Alter đang ngồi ở gần đó chợt lên tiếng: “Nero!”

“Hả?”

“Alice không sao đâu! Cô không cần lo lắng. Ăn xong cơm của mình trước đi!”

“Không có chuyện gì sao? Nếu vậy…”

Đang ăn cơm chưa dùng bữa xong mà lại đứng lên đi lung tung cũng là một việc khá thất lễ, nếu không phải vì thấy Alice có biểu hiện bất thường thì Nero sẽ chẳng bao giờ làm như thế. Giờ Alter đã chính miệng nói rằng Alice không có chuyện gì, hơn nữa còn khẽ gật đầu để khẳng định lại với cô, vậy thì hẳn là không có chuyện gì, cho nên mặc dù trong lòng còn có chút hồ nghi, thế nhưng cô vẫn ngồi lại về chỗ của mình và dùng cơm tiếp.

Ở một bên khác, Alter, sau khi ngăn cản Nero tìm tới chỗ của Alice xong, cô lập tức quay đầu nhìn về phía Itsuka Ken để trừng cậu một cái.

Đối với lời cảnh cáo của Alter, Itsuka Ken hoàn toàn làm lơ như không có gì mà tiếp tục hành vi trêu đùa Alice của mình. Lúc này thì cậu đang ‘trừng phạt’ Alice, nếu như chỉ vì Alter trừng cậu một cái mà cậu bỏ qua thì ‘phu cương’ của cậu để đâu chứ? Đừng nói chỉ là trừng mắt, Alter mà dám ngăn cản thì ngay cả cô cậu cũng ‘trừng phạt’ cho xem.

Nhìn thấy Alice có biểu hiện như vậy, đồng thời nhớ tới những việc mà Alice đã làm suốt tuần qua, với tư cách là một người có tuổi đời hơn 100 năm, Zola chẳng cần phải suy tư quá nhiều thì đã có thể đoán được là hiện giờ Alice đang gặp phải chuyện gì.

Dùng ánh mắt đồng tình và thương hại để nhìn Alice, không tự chủ được, Zola chợt nhớ tới những lúc mà mình phải thị tẩm cho ma vương thiếu niên. Mặt hơi đỏ lên, Zola chỉ còn biết cười khổ khi nghĩ về những chiêu trò dày vò quái ác của thiếu niên đối với nữ giới, cuối cùng bà cũng chỉ còn biết than thở một câu: “Thật đúng là ‘thân sĩ’ tiểu điện hạ! Luôn biết cách khiến cho cô gái khóc không ra nước mắt như vậy, quả thực là xấu tới không biên giới, xấu tới thực chất bên trong.”

“Đúng vậy! Vua của chúng ta đương nhiên là thân sĩ nhất!” Erica tán đồng, nghĩ tới những việc đã xảy ra giữa mình và Itsuka Ken, cô bất giác mà nở một nụ cười hơi chút xấu hổ nhưng vô cùng diễm lệ, bất quá, cũng giống với Alice trước đó, trong mắt của Erica cũng có chút u oán.

Về phần Liliana thuần khiết của chúng ta, cô chẳng nói gì nhiều mà chỉ gật gật đầu biểu thị tán đồng, sau đó cô có chút lo lắng cho Alice nên mở miệng hỏi: “Thứ mỹ phẩm kia, thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Không ai trả lời câu hỏi của Liliana, bởi vì lúc này mỗi người ở đây đều đang chìm trong những suy nghĩ của mình, chỉ có Itsuka Ken là còn đang thoải mái mà trừng phạt Alice. Thấy mọi người cứ xì xào bàn tán về độ ‘thân sĩ’ của mình, cậu chỉ cười lớn: “Ha ha ha, các em tuyệt đối không nên nghĩ như thế nha. Ta là ma vương. Ma vương thì không cần thứ danh hiệu lịch thiệp như là ‘thân sĩ’. Ta là kẻ rất xấu, rất xấu đó. Ha ha ha!”

Cười to một cách sảng khoái, Itsuka Ken vừa liếc về những người khác vừa dùng ý niệm để truyền âm cho Alice: 『 Ái phi của ta, em có biết là tất cả những người ở đây trừ Nero và Lily ra thì những người khác đều đã biết là chúng ta đang làm gì rồi không? Ha ha! Sao đây? Có phải là cảm giác này rất sa đọa, rất kích thích đúng không hả? 』

“Ô ô ~~~!” Không thể trả lời, hoặc là nói Alice đã hoàn toàn không dám nghĩ tới câu trả lời. Tất cả những người khác đều đã biết? Coi như là Nero và Liliana vẫn còn không biết thì Alice vẫn không thể nào chịu được. Cô có cảm giác như là mình đang bị vua đùa giỡn ngay trước mặt của tất cả mọi người vậy. Lúc này thì cô đã thật sự hối hận rồi, hối hận vì quá ghen tị mà đã quên mất sự xấu xa của ma vương đại nhân. Ô ~~~ Cô phải làm gì bây giờ?

『 Yên tâm đi, Alice! Vẫn còn nhiều trò lắm, và hãy yên tâm rằng vua của em sẽ không làm lại một trò nhiều lần, ta hứa là mỗi lần em muốn thì em đều sẽ được nếm thử sự kích thích mạnh hơn lần trước gấp vài lần. Nếu em muốn thì cứ ‘ra dấu’ với ta nha, ta tuyệt đối sẽ không keo kiệt, ha ha ha… 』

Xấu hổ, cực độ xấu hổ! Bất tri bất giác, toàn bộ nỗi u oán của Alice đều đã bị cảm giác ngượng ngùng thay thế. Cuối cùng thì Alice vẫn không thể chống lại được đại ma vương xấu xa của cô.

“Thật… Thật thất lễ! Tôi là Mariya Yuri. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người! Xin hỏi, vua có ở đây không?”

Đúng lúc này, ngoài cửa biệt thự vang lên giọng nói của hime-miko trẻ, và nó tựa như là tiếng kêu cứu mạng tuyệt với nhất đến từ trên trời đối với Alice.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio