Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 256 : sayanomiya kaoru.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Tôi là trưởng của chi bộ tại Tokyo của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, tên là Sayanomiya Kaoru, thưa điện hạ. Đối với hành vi trước đó của mình, Kaoru biết mình mạo phạm, vạn mong ngài có thể tha thứ. Nếu như ngài cảm thấy bất mãn, Kaoru nguyện ý tiếp nhận mọi sự trách phạt của ngài, chỉ mong ngài nguôi giận.”

Sếp của Amakasu Touma, Sayanomiya Kaoru, sau khi nhận được mệnh lệnh của Itsuka Ken thì lập tức tất tả chạy tới quán cà phê mà Itsuka Ken đang có mặt. Ngay khi vừa có mặt trong quán cà phê, Kaoru lập tức phát hiện ra Itsuka Ken đang ngồi ở đâu, và cô lập tức bước tới rồi dùng thái độ thành thật và cung kính nhất để thỉnh tội.

“Ừm! Sayanomiya Kaoru đúng không? Ta đã từng nghe Amakasu nhắc đến cô. Cô là đại tiểu thư của nhà Sayanomiya thuộc tứ đại gia tộc, phải chứ?”

“Vâng, thưa điện hạ!”

Mặc dù là đang thỉnh tội, thế nhưng trong giọng nói của Kaoru lại không hề có sự sợ hãi hay bất an. Vị đại tiểu thư năm gần 18 tuổi này thật không hổ là đại tiểu như của nhà Sayanomiya, rất có nét giáo dưỡng đặc thù của những thành viên thuộc gia tộc lớn.

“Không bất an, không bối rối, cũng không sợ hãi, dường như cô không hề lo lắng về việc bị ta trừng phạt?” Nhìn vẻ mặt bình thản của Kaoru, Itsuka Ken không bày tỏ thái độ gì đặc biệt mà chỉ đặt câu hỏi với vẻ bình thản hiếm thấy.

“Không, thưa điện hạ! Kaoru chỉ là đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc đón nhận mọi sự trừng phạt đến từ ngài.” Cách trả lời dứt khoát và ánh mắt ngay thẳng, cho thấy rằng vị tiểu thư của nhà Sayanomiya đang đứng trước mặt của Itsuka Ken hoàn toàn không nói dối, cô thật sự đã chuẩn bị tinh thần cho việc đón nhận trừng phạt.

“Ô? Quả là một câu trả lời khiến ta kinh ngạc, đã có giác ngộ này rồi sao? Vậy xem ra trước khi lên kế hoạch nghe trộm này, cô hẳn cũng đã đoán ra được là nó không thể nào giấu giếm được ta? Cho nên cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc bị trừng phạt? Cho nên mới không hề có bất an hay bối rối? Phải vậy không, tiểu thư của nhà Sayanomiya?”

Một chuỗi những câu hỏi liên tiếp nhau đầy vẻ truy vấn như muốn đánh thẳng vào tâm lý của Kaoru, thế nhưng Kaoru vẫn không hề bối rối mà chỉ trả lời một cách thành thực: “Vâng, thưa điện hạ!”

Nhìn thiếu nữ tóc đỏ đang mặc bộ đồng phục nam sinh của trường quý tộc có thể không hề biến sắc mà trả lời câu hỏi của mình một cách bình thản, ánh mắt của Itsuka Ken hiện lên vẻ thích thú. Dường như là đã phát hiện ra một thứ gì đó thú vị, khóe miệng của cậu chợt hiện lên nét cười vui vẻ của kẻ đang muốn thực hiện một trò đùa dai.

“Hi vọng điện hạ tha thứ cho hành vi vừa rồi của Kaoru. Kaoru làm vậy chỉ là vì cảm thấy tò mò, không biết rằng ngài đột nhiên muốn gặp cấp dưới của mình vì điều gì.” Vẫn giữ vẻ mặt thành khẩn, Kaoru nói ra nguyên nhân khiến mình làm ra hành vi có tính chất mạo phạm trước đó.

“Tò mò? Thật sự chỉ là vì tò mò thôi sao? Chẳng lẽ cô không biết rằng sự tò mò có thể giết chết cả một sinh vật có chín cái mạng như là mèo hay sao? Nhưng thôi, được rồi, có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn. Cô đã mạo phạm ta, hơn nữa cũng đã có giác ngộ sẽ bị trừng phạt, vậy thì hãy thành thật mà đón nhận sự trừng phạt của ta đi. Giờ ta ra lệnh cho cô, cởi sạch quần áo trên người ra, để ta kiểm tra xem rằng cô có thật sự là thiếu nữ hay không. Sao? Cô cảm thấy hình phạt này như thế nào?”

“…!” Hai vai chợt run lên, lời nói vô cùng có tính vũ nhục của Itsuka Ken khiến cho thiếu nữ vốn luôn duy trì sự tỉnh táo như Kaoru cũng phải biến sắc. Đây thật sự là một hình phạt quá có tính làm nhục đối với một cô gái. Bắt cô phải cởi sạch đồ và trần như nhộng ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật như vậy, danh dự và uy tín của cô còn đâu?

“Nếu như cô đang lo lắng về việc người khác có thể nhìn thấy thì cứ yên tâm, sẽ không có bất cứ ai trên đời này có thể nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của cô ngoại trừ ta. Ta đã nói là nếu như không có sự cho phép của ta, không ai có thể nghe được, thậm chí thấy được cuộc trao đổi này, cả thuộc hạ của cô cũng không ngoại lệ.”

Bởi vì nơi Itsuka Ken chọn là một phòng riêng trong quán cà phê, hơn nữa toàn bộ căn phòng cũng đã được cậu dùng phép thuật không gian bao kín, vì vậy giống như lời cậu nói, nếu như không được cậu cho phép thì sẽ không có bất kỳ ai có thể biết được là điều gì đang diễn ra ở trong căn phòng này. Còn về phần Amakasu? Từ khi sếp của anh là Sayanomiya Kaoru tới đây thì anh đã chủ động lui ra ngoài để trông chừng cho nơi này, vì anh biết là mình đã không còn tư cách để có mặt trong này nữa.

“Sao vậy? Sao lại dần lân như thế? Cảm thấy bối rối và nhục nhã vì mệnh lệnh của ta sao? Chẳng phải chính cô đã nói rằng mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận mọi hình phạt mà ta đưa ra đó sao? Chỉ là cởi sạch quần áo trước mặt của một trong số những bạo chúa thống trị thế giới thôi mà, chẳng phải đó là chuyện mà bất cứ chú thuật sư nào cũng có thể làm được đó sao? Nếu ngay và việc này mà cô cũng không làm được, vậy thì nếu ta ra lệnh cho cô phải sự sát, vậy cô có thể làm được không?”

Thấy Kaoru vẫn đứng im tại chỗ mà không làm gì cả, Itsuka Ken cũng không tức giận. Cậu chỉ dùng giọng nói bình thản để nói ra một sự thật mà bất cứ chú thuật sư nào trên đời này cũng đều biết để nói với Kaoru, sau đó cậu dùng ánh mắt hài hước đầy vẻ trêu cợt để quan sát phản ứng của thiếu nữ tóc đỏ.

“Không! Tôi chỉ là… Kaoru đã hiểu. Nếu đó là yêu cầu của điện hạ, vậy thì…” Khi nói tới đây, đôi mắt tràn đầy linh tính của thiếu nữ đã trở nên có chút long lanh đầy xấu hổ. Trên gương mặt tuyệt mỹ có phần trung tính của cô, nét ửng hồng cũng dần hiện lên khiến cho phần thiếu nữ của cô bỗng trở nên có chút nổi bật.

Bàn tay trắng nõn như ngọc của Kaoru cũng có chút khẽ run. Cắn chặt môi và tháo chiếc cà vạt đeo trên cổ ra, mang theo vẻ khuất nhục, Kaoru bắt đầu từng bước từng bước một mà tháo những chiếc nút thắt và trút bỏ xiêm y của mình xuống ngay trước mặt của một nam tính.

Nhìn cô gái mặc dù đang cảm thấy vô cùng nhục nhã và thất vọng, thế nhưng vẫn không nhanh không chậm mà trút bỏ xiêm y của mình, Itsuka Ken hơi nhếch miệng cười. Cậu lên tiếng: “Có phải là đang cảm thấy rất thất vọng đúng không? Thất vọng khi vị vua được truyền tới ba hoa chích chòe chưa từng mang tiếng xấu nào như ta lại là một kẻ dâm đồ thấp kém?”

“Kaoru không dám.”

“Sao không dám? Chẳng phải là mặt cô lại hiện rõ điều đó sao? Vẻ mặt thất vọng tới tột cùng mà cô đang dùng hiện giờ, chẳng phải là đang muốn nói như thế sao?”

Cười lạnh một tiếng, Itsuka Ken lấy tay quàng lấy hông của Kaoru, người đã cởi xong chiếc áo đang mặc và đã bắt đầu muốn cởi tiếp chiếc áo lót đang mặc. Nhìn vẻ mặt hơi có phần tái nhợt mang theo khuất nhục xen lẫn đau khổ của Kaoru, Itsuka cười gằn một tiếng.

Đột nhiên bị Itsuka Ken ôm ngang hông và kéo tới, Kaoru hơi giật mình mà ngẩng đầu nhìn về phía Itsuka Ken, và trong ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn bối rối của cô, Itsuka Ken giơ tay và nắm lấy chiếc cằm nhọn để nâng đầu của cô lên. Dùng ánh mắt bén nhọn để nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Kaoru, Itsuka Ken gằn giọng: “Ta biết cô, Sayanomiya Kaoru! Ta biết rõ về cô trước cả khi hai chúng ta sinh ra mối dây liên lạc dù là nhỏ nhất.”

Bối rối! Kaoru bối rối. Bị ánh nhìn như có thể nhìn thấu cả linh hồn của Itsuka Ken quan sát, Kaoru tưởng chừng như tất cả mọi thứ của mình đều đã bị vị vua thần bí trước mắt xem thấu. Thông qua đôi mắt đó, cô tưởng chừng như đang nhìn thấy một tồn tại chí cao vô thượng đang dùng ánh mắt miệt thị để quan sát cô, tất cả mọi bí mật của cô đều đang hiện ra trước mắt của tồn tại đáng sợ đó, và điều Itsuka Ken đang nói, càng khiến cho cô cảm thấy run rẩy và lo lắng.

“Cô là đại tiểu thư của nhà Sayanomiya. Mặc dù là một cô gái xinh đẹp, thế nhưng cô lại thích giả trai, thậm chí là trong những nghi thức cần cô thực hiện với thân phận là hime-miko, cô cũng đều chỉ mặc những bộ đồng phục của các kannushi (thần chủ) để thực hiện nghi thức. Không chỉ như vậy! Khi đi học ở trường, cô thường xuyên thích đóng vai con trai để đi dụ dỗ những bé gái khác, thậm chí còn có các mối quan hệ bất chính và lộn xộn với những bé gái đó. Hà ~~ Có vẻ như cô cũng là một thành phần đồng bóng giống như rất nhiều những miko khác nhỉ?”

“…!!” Trợn tròn mắt với vẻ bất khả tư nghị, Kaoru ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn gương mặt điển trai đang kề sát ngay trước mặt mình, sau đó, cô hơi lắp bắp nói: “Ngài… Ngài làm sao…”

Không để ý tới sự bất ngờ và bối rối của Kaoru, Itsuka Ken chỉ hơi híp mắt lại rồi nói: “Giờ, hãy nói đi! Nói ta nghe về mục đích thực sự của cô. Ta chỉ cho cô một cơ hội. Nếu như muốn biết về cuộc đối thoại giữa ta và Amakasu, cô chỉ cần chờ tới khi Amakasu trở về là có thể hỏi rõ. Là trưởng nữ của nhà Sayanomiya và cũng đồng thời là chi bộ trưởng của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử tại Tokyo, cô không thiếu chút kiên nhẫn đó. Cô hoàn toàn không cần phải làm ra việc mạo hiểm tới như vậy, thế nhưng cô vẫn lựa chọn việc nghe lén ta một cách ngu xuẩn. Vậy thì, tại sao?”

Nhìn thấy trong đôi tròng mắt có màu hổ phách của thiếu niên trước mắt đã bắt đầu lóe lên những tia lạnh buốt có thể đông cứng cả lòng người, Kaoru chợt cảm thấy toàn thân phát run, đây là phản ứng gần như là bản năng khi một sinh vật nhỏ yếu phải đối mặt trực tiếp với một tồn tại mạnh hơn bản thân quá nhiều. Lần đầu tiên, trên gương mặt của cô xuất hiện vẻ sợ hãi.

Có thể ngồi chiếc ghế chi bộ trưởng của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử tại một thành phố có tính chất quan trọng bậc nhất như là Tokyo khi tuổi đời còn chưa tới 18, tài năng của Kaoru là không thể phủ định. Mặc dù trong đó cũng có sự trợ giúp đến từ gia tộc, thế nhưng nếu như không có đủ tài năng, trí tuệ cùng với uy vọng, cô tuyệt đối không thể nào phục chúng mà khiến cho chi bộ ở Tokyo có thể vận chuyển một cách trơn tru và thuận lợi như hiện nay.

Với tài năng như thế, Kaoru tuyệt đối không phải là một đứa ngốc không biết thời thế. Cô biết là hiện giờ, mình tuyệt đối không thể nói dối một chữ nào, thậm chí là có ý giấu giếm cũng không được, vì điều đó có thể sẽ khiến cho bản thân, thậm chí là chi bộ mình thống lĩnh tại Tokyo gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt.

Nếu không muốn gặp phải hậu quả không thể vãn hồi, vậy thì lúc này, cô tuyệt đối phải nói thật, hơn nữa còn phải nói hết tất cả mọi thứ mà mình có thể. Cho nên, dù rất sợ hãi, thế nhưng cô vẫn cố nhìn thẳng vào mắt của Itsuka Ken và thưa: “Tôi làm vậy chỉ vì hai mong muốn, một trong số đó là vì muốn biết về cuộc đối thoại giữa Amakasu và điện hạ. Còn một nguyên nhân… nguyên nhân nữa là vì… tôi tò mò và khát vọng được biết về ngài. Tôi muốn được biết là thực sự thì ngài là vị vua như thế nào!!”

“Tò mò và khát vọng muốn được biết về ta? Cô chắc chứ?” Trợn tròn mắt, toàn bộ khí thế đáng sợ mà Itsuka Ken đang tạo ra bị câu trả lời bất ngờ này của Kaoru hoàn toàn xua tán. Câu trả lời này thật sự quá bất ngờ, bất ngờ tới ngoài sức tưởng tượng của Itsuka Ken. Nếu như cậu nhớ không nhầm thì cô nàng này phải là đồng bóng đi? Từ khi nào mà mị lực của cậu trở nên mạnh tới mức có thể đem ‘cong’ bẻ cho ‘thẳng’ lại luôn rồi? Cái quái gì thế?

Trố mắt mà nhìn về phía cô gái vẫn còn hơi có chút phát run ở trước ngực, Itsuka Ken chớp chớp mắt và hỏi lại một lần nữa: “Thật sự chỉ có nguyên nhân đó? Chỉ vì điều đó mà cô dám làm cái chuyện liều lĩnh này?”

“Vâng! Kaoru không dám nói ngoa!” Gương mặt đã trở nên ngượng tới phát chín, Kaoru nhịn không nổi nữa mà cố gắng nghiêng đầu thoát khỏi bàn tay vẫn đang cầm chặt lấy cằm của cô mà quay về một bên, rồi cô nhắm tịt mắt lại. Thật quá xấu hổ! Theo dõi một đứa con trai và giờ thì lại bị đối phương ép phải nói rõ ra ngay trước mặt, ngay cả một người có chút bất thường về giới tính như Kaoru cũng nhịn không nổi nữa mà cảm thấy mắc cỡ tới muốn tìm một cái khe nào đó để chui xuống.

Nhìn gương mặt đã ngượng tới mức đỏ lừ của Kaoru cùng với biểu hiện bối rối của cô lúc này, Itsuka Ken đã hoàn toàn minh bạch là thiếu nữ trước mặt không hề nói dối.

Như vậy tức là, nguyên nhân khiến thiếu nữ muốn nghe lén cậu cũng chỉ là vì tò mò và muốn biết thêm về cậu?

Càng quan sát vẻ mặt đỏ ửng và biểu hiện bối rối đầy nữ tính của Kaoru, Itsuka Ken càng lúc càng cảm thấy có chút gì đó quái dị.

Không phải là vì cậu không tự tin vào mị lực của mình, thế nhưng mà cậu vẫn muốn hỏi lại lần nữa là từ khi nào mà mị lực của cậu lại ‘mạnh’ tới như vậy rồi? Nếu như hiện giờ, người đang được cậu ôm trong ngực và nói với cậu rằng cô ta yêu thích cậu tới mức muốn tìm hiểu về cậu là một hime-miko bất kỳ nào khác, cậu tuyệt đối sẽ không cảm thấy nghi ngờ gì hết mà chỉ cho rằng đó là việc bình thường. Bởi vì với địa vị, bản lĩnh và danh tiếng của cậu hiện giờ, trong giới chú thuật đang có không biết bao nhiêu là miko và phù thủy phi thường sùng bái cậu và muốn tự tiến cử giường chiếu nhưng không được.

Thế nhưng, thiếu nữ đang bị cậu ôm trước ngực này, thiếu nữ được gọi là Sayanomiya Kaoru này, lẽ ra phải không nằm trong danh sách những người có hứng thú với cậu mới đúng. Cho dù có hứng thú thì cũng không nên tới mức muốn nghe lén cậu như vậy, và bây giờ, cũng không nên có biểu hiện thẹn thùng đầy nữ tính cứ như là bé gái đang theo dõi người mình thích rồi đột nhiên bị người đó phát hiện như thế. Cái này đã không gọi là ‘có hứng thú’ rồi! Phải gọi là ‘yêu thích’ thì mới đúng.

Thế nhưng Sayanomiya Kaoru, giống như Itsuka Ken đã từng nói, là một cô gái có phần ‘đồng bóng’, bởi vì khi ở trường, cô thường xuyên chơi những trò chơi yêu đương cùng với những bé gái khác. Người như thế thì sao có thể yêu thích một người khác phái tới mức này được, nhất là khi cả hai còn chưa gặp nhau được lấy một lần, không tính lần này?

Nói thực thì đối với Kaoru, Itsuka Ken thật chẳng có ý nghĩ gì đặc biệt, càng không cần phải nói tới ý đồ. Thân phận và địa vị thì không cần phải bàn, từ khi có sức mạnh rồi thì cậu chẳng mấy khi quan tâm tới vấn đề này; về dung mạo và khí chất thì Kaoru chỉ có thể xem như là một thiếu nữ đẹp, mặc dù rất đẹp và rất có đặc điểm, thế nhưng vẫn chưa đạt tới mức kinh tâm động phách khiến cậu thèm thuồng như là Athena; còn về thực lực thì Kaoru thật sự vẫn còn quá kém, cho dù cô là một hime-miko cực kỳ có thiên phú, thế nhưng bên cạnh cậu thiếu người như vậy sao chứ?

Nói chung là với Kaoru, cậu thật chẳng có cảm quan gì quá đặc biệt, tối đa thì cũng chỉ là vì cô từng là một nhân vật cậu từng chú ý tới trong ‘Campione’, chủ yếu là vì tài năng có phần tương đồng với bốn vị nữ chủ khác… À không! Nhầm! Là ‘nguyên’ nữ chủ khác trong truyện, cùng với dung mạo xem như là ưa nhìn thôi. Ngoài ra thì thật chẳng có cảm quan gì đặc biệt.

“Đầu tiên phải nói trước là xu hướng tình dục của ta rất bình thường.”

“Hả?”

“Không có gì! Được rồi! Lần này ta tạm tha cho cô, xem như thiếu nợ. Chính sự quan trọng hơn. Nếu như chi bộ trưởng của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử tại Tokyo như cô đã tới đây, vậy thì vừa vặn, chúng ta có thể bắt đầu mọi chuyện luôn. Lần này, chuyện ta muốn nói là chuyện có liên quan tới những lão già vẫn luôn đứng ở đằng sau của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, việc này hẳn cô đã nghe được rồi chứ?”

Đột nhiên nghe được Itsuka Ken chuyển chủ đề, Kaoru hơi có chút kinh nghi. Thế nhưng rất nhanh, cô liền điều chỉnh tâm thái của mình lại. Mặc dù lúc này thì cô vẫn còn chưa được mặc áo lại và vẫn còn đang bị cánh tay của vua vòng giữ ở bên hông, bất quá nếu như vua đã muốn nói chính sự trong trạng thái này, vậy thì cô cũng chỉ có thể dùng tâm thái làm việc bình thường của mình để nói chuyện với ma vương điện hạ.

Về việc tại sao Kaoru có thể không biết xấu hổ tới như vậy? Được rồi! Thật xin lỗi! Nói một câu không dễ nghe, trước chưa nói tới việc Kaoru có phải là loại cô gái vô liêm sỉ hay không, chỉ nói riêng tới việc người đang giữ lấy cô là người quyền thế nhất của thế giới hiện nay và có thể diệt quốc chỉ với một ý nghĩ, nếu hắn đã muốn cô làm như vậy rồi thì cô có tư cách gì để phản kháng chứ? Đừng có nói là chỉ ép cô không mặc một chiếc áo ngoài để nói chuyện, coi như vừa bàn bạc mà vừa đè cô xuống để xxoo cô thì cô cũng phải cắn răng mà chịu.

Vả lại, vị vua này tuyệt đối không phải là hạng dâm đọa trong đầu chỉ có toàn là chất lỏng màu trắng. Vị vua này tinh minh lắm, nếu như vua đã không chủ động nhắc cô phải mặc áo, vậy thì tốt nhất là cô đừng chủ động nhắc tới làm gì. Dù sao thì vị vua này cũng là người mà cô có chút thích, hơn nữa còn là người quyền thế nhất thế giới, mà hiện tại thì ngoại trừ vị vua này ra lại không ai có thể thấy được cô như hiện giờ, bị như vậy cũng không lỗ, cô sợ gì chứ?

“Vâng! Kaoru đã nghe được từ trong điện thoại. Đôi mắt tinh minh của ngài quả thật đã nhìn thấu triệt được sự thật về Ủy Ban, chính phủ và các vị trưởng lão. Kaoru bội phục. Thế nhưng vì ngài đã nói rõ ràng như vậy, hẳn là ngài đã có kế hoạch riêng của mình và muốn Ủy Ban phối hợp, để đối phó với những vị trưởng lão đang ‘ẩn cư’ nơi U Thế?”

“Nói chuyện với người thông minh quả thật là thoải mái. Đúng! Ta muốn tìm các ngươi là vì việc này. Ta muốn ra tay với những lão già đang ‘ẩn cư’ đó. Nếu như bọn chúng đã dám lợi dụng Ena để thăm dò ta, vậy thì ta không thể nào không đáp lễ. Ta chẳng cần biết rằng ý định của bọn họ ra sao, thế nhưng hành vi này đã chạm vào ranh giới chịu đựng cuối cùng mà ta có thể tha thứ. Cho nên, ta bằng lòng làm không công cho các ngươi, thay các ngươi dọn dẹp mấy tên khốn đó!”

“Dọn… dẹp!? Dường như nghe được điều gì đó bất khả tư nghị, gương mặt của Kaoru chợt trở nên có phần cứng ngắc. Cô lẩm bẩm lặp lại một từ vô cùng mấu chốt mà cô vừa được nghe thấy, và gặm nhấm ý nghĩa ẩn chứa bên trong.

“Đúng! Là dọn dẹp! Ta sẽ giúp các ngươi, giải quyết triệt để mọi hậu hoạn của chuyện này.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio