“… thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka?” Nghe tên của kẻ vắng mặt từ đại biểu của nhà Seishuuin, Itsuka Ken nhướng mày hỏi.
Hiện giờ cậu đang ngồi trên chiếc ghế chủ của phòng hội nghị, một căn phòng nằm trong căn biệt thự thuộc quyền sở hữu của nhà Sayanomiya. Ngồi ở phía bên phải của cậu vẫn là thiếu nữ có dung nhan tuyệt mỹ nhưng lại đầy nét trung tính: Kaoru Sayanomiya, hôm nay cô vẫn xuất hiện với bộ đồ kiểu nam tính của mình. Là bộ trưởng chi bộ Tokyo của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử và cũng là một hime-miko đầy tài năng, Kaoru có rất nhiều thân phận hiển hách được giới chú thuật Nhật Bản biết tới. Thế nhưng hôm nay, cô chỉ tới đây với thân phận là đại tiểu thư của nhà Sayanomiya để tham gia hội đàm.
Trong số những người tham gia cuộc hội đàm này, ngoại trừ người chủ sự là Itsuka Ken cùng đại biểu cho nhà Sayanomiya là Kaoru ra thì còn có đại biểu của nhà Seishuuin, đại biểu của nhà Renjou, và đại biểu của nhà Kuhoudzuka.
Hiện giờ thì đại biểu của nhà Renjou, nhà Seishuuin và nhà Sayanomiya cũng đều đã đến đủ. Đại biểu của nhà Sayanomiya là Kaoru, hiện đang ngồi bên tay phải của cậu, còn ở bên tay trái của cậu là đại biểu của hai nhà Seishuuin và Renjou, hai nhà này đều đã đến đủ. Đại biểu của nhà Renjou là một thanh niên với vẻ mặt cương nghị và nghiêm túc còn đại biểu của nhà Seishuuin là một trung niên với thần thái lão thành.
Nghe câu hỏi của Itsuka Ken, người trung niên thuộc về nhà Seishuuin đứng lên để hồi đáp. Bởi vì ở đây, ngoại trừ Itsuka Ken ra thì người trung niên này chính là người lớn tuổi nhất và có địa vị lớn nhất, có thể xem như là bậc trưởng bối, thế cho nên theo lễ nghi bình thường, ngoại trừ Itsuka Ken ra thì ông chính là người có quyền lên tiếng nhất ở đây.
Người trung niên đứng lên và hơi khom người về phía Itsuka Ken rồi dùng thái độ cung kính để trả lời: “Vâng, thưa đức vua tôn quý. Thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka là Kuhoudzuka Mikihiko chính là người đại biểu cho gia tộc Kuhoudzuka tới tham gia cuộc hội đàm lần này.”
“Nếu ta nhớ không lầm thì người quản lý Tây Thiên Điện dùng để phong ấn Thánh Hầu Vương là người của gia tộc Kuhoudzuka? Nếu vậy thì trong cuộc họp lần này, người của gia tộc Kuhoudzuka hẳn phải tới từ sớm rồi mới đúng. Vậy tại sao hắn còn chưa tới? Mặc dù ta không ngại việc chờ đợi, thế nhưng việc bắt một vị vua phải ngồi chờ mình thì hẳn cũng phải có lý do gì chính đáng chứ?” Nghe người trung niên báo cáo, Itsuka Ken khẽ nói.
“Vâng, thưa vương! Người phụ trách trông coi đồng thời quản lý phong ấn của Viên Hầu Quân Thần từ xưa tới nay vẫn luôn là thành viên của nhà Kuhoudzuka. Về việc tại sao đại biểu của nhà Kuhoudzuka tới trễ thì chúng tôi thật sự không biết, thế nhưng hẳn phải có lý do gì đó bất khả kháng. Thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka, Mikihiko, xưa nay vẫn luôn nổi tiếng là một người khiêm tốn và lễ độ, lần này tới trễ hẳn là do giữa đường đã gặp phải chuyện bất ngờ gì.”
“Hả? Nghe đại biểu của nhà Seishuuin nói như vậy, đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken chợt lóe lên một cái, dường như trong lòng của cậu đã liên tưởng tới điều gì rồi.
Quay đầu nhìn về phía Kaoru, cậu bảo: “Kaoru!”
“Vâng, thưa điện hạ!”
“Gọi người đi kiểm tra một chút đi! Xem xem là con đường mà thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka chọn để tới đây, có xảy ra chuyện gì hay không?”
Nhận được mệnh lệnh của Itsuka Ken, Kaoru khẽ gật đầu, sau đó cô lấy điện thoại di động của mình ra và chọn một số điện thoại rồi bấm nút liên lạc: “Amakasu, lập tức đi điều tra xem tại sao thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka vẫn còn chưa tới tham gia hội nghị. Tôi cho anh năm phút đồng hồ.”
Gọn gàng và dứt khoát, đây là điều mà Kaoru đã thể hiện ra. Muốn điều tra? Ra lệnh, sau đó chờ đợi, chỉ đơn giản như vậy. Thật không hổ là đại tiểu thư của nhà Sayanomiya, mặc dù nhìn theo vẻ bề ngoài thì cô quả thật là có phần lập dị khi cứ thích mặc đồ nam và chơi trò yêu đương với các bé gái khác, thế nhưng trong khi làm việc thì cô luôn thể hiện ra năng lực lãnh đạo đặc trưng phi thường xuất sắc của mình.
Thấy Kaoru làm việc dứt khoát tới như vậy, Itsuka Ken cũng tiến vào trạng thái làm việc. Nhìn về phía Kaoru rồi sau đó nhìn về phía đại biểu của hai gia tộc khác, cậu quyết định vào thẳng chủ đề: “Năm phút đồng hồ sao? Vậy cũng tốt! Chúng ta có năm phút, trong năm phút này hãy cùng nhau nói rõ về việc hợp tác giữa chúng ta đi. Nói nguyện vọng của các ngươi cho ta nghe, sau đó nói xem các ngươi có thể giúp được gì cho ta.”
“Bẩm tôn thượng, nguyện vọng duy nhất của tất cả chúng tôi, kể cả nhà Kuhoudzuka đang vắng mặt, đều chỉ có một, đó là hi vọng ngài có thể giải quyết Thánh Hầu Vương một cách triệt để. Chúng tôi chỉ mong có thế. Còn về việc hiệp trợ, gia tộc Seishuuin bằng lòng cung cấp một số lượng lớn tử sĩ để cho vua sai bảo, ngoài ra gia tộc chúng tôi cũng nguyện ý dọn dẹp một số phiền toái nhỏ khác thay cho vua.”
“Hả? Đó là quyết định của các ngươi? Ta nghe nói là nhà Seishuuin và những lão già kia có quan hệ rất là mật thiết đúng không?” Hơi nheo mắt lại, Itsuka Ken dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn về phía người trung niên và đặt câu hỏi.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Itsuka Ken, người trung niên cũng có chút cảm thấy toát mồ hôi, thế nhưng bởi vì lần này, gia tộc Seishuuin thật lòng muốn được hợp tác với Itsuka Ken, cho nên ông vẫn không cảm thấy quá lo sợ mà thật lòng hồi đáp: “Vâng, thưa vua. Nhờ có đại tiểu thư Ena, cho nên gia tộc chúng tôi có quan hệ khá là thân mật với Ngự Lão Công. Nhưng cũng nhờ vậy mà chúng tôi có thể biết được vị trí sở tại chính xác của ngự lão công, và chúng tôi cũng nguyện ý dâng phần tình báo này lên cho tôn thượng.”
“Hử? Các ngươi làm vậy mà không sợ bị lão già lôi thôi đó trả thù sao? Hành vi này của các ngươi theo nghĩa nào đó thì cũng đã tương đương với phản bội rồi, nếu như hắn thật sự truy cứu thì gia tộc Seishuuin của các ngươi chịu nổi không?”
“Không, xin vua đừng hiểu lầm! Gia tộc Seishuuin mặc dù có mối liên quan khá mật thiết với Ngự Lão Công, thế nhưng từ đầu tới đuôi, thứ duy nhất mà Ngự Lão Công chú ý cũng chỉ có tiểu thư Ena mà thôi. Cả bốn gia tộc còn lại, kể cả nhà Seishuuin chúng tôi đều chưa từng nhận được sự quan tâm của Ngự Lão Công. Ngoài ra thì chúng tôi cũng không có ý đối địch với các vị trưởng lão, điều chúng tôi đang làm chỉ là thực hiện một giao kèo với vua, chúng tôi chỉ cung cấp cho ngài sự trợ giúp mà chúng tôi phải làm để ngài có thể rủ lòng thương mà giải quyết vấn đề liên quan tới Thánh Hầu Vương thay cho chúng tôi.”
Nghe được những lời giải thích đầy cung kính của người đàn ông trung niên thuộc gia tộc Seishuuin xong, Itsuka Ken cũng chỉ còn biết than thở, không hổ là kẻ chuyên môn chơi chính trị, đem toàn bộ trách nhiệm đều rũ sạch hết. Quả nhiên là một lão hồ ly.
“Nếu vậy thì, người nhà Renjou thì sao?”
“Thưa vua, gia tộc chúng tôi nguyện ý cung cấp tình báo tỉ mỉ về các trưởng lão ở U Thế cho vua. Chúng tôi sẽ đưa hết tất cả những gì mình có cho bệ hạ, hi vọng vua sẽ hài lòng.”
“Tình báo? Thứ này khi cần thì rất đáng giá, thế nhưng nếu không cần thì chẳng đáng một đồng. Hi vọng các ngươi sẽ không đưa cho ta những thứ mà ta đã biết, bằng không thì cũng đừng trách là ta không làm hết sức. Ta sẽ không chấp nhận việc có kẻ giao dịch với ta nhưng lại có thể không làm mà hưởng, hãy nhớ kỹ điều đó.”
Đối với lời nhắc nhở mang tính cảnh báo của Itsuka Ken, người thanh niên đại diện cho nhà Renjou không hề có chút hoang mang mà trả lời: “Dĩ nhiên phỉa là thế. Chúng tôi sẽ dùng tất cả mọi cách để dâng lên thứ mà vua muốn, nhất định sẽ khiến cho vua hài lòng.”
Thấy người thanh niên này trả lời tự tin như vậy, Itsuka Ken gật đầu hài lòng, xem ra là đối phương đã chuẩn bị xong từ sớm, nếu thế thì cậu cũng không cần quan tâm nữa. Quay đầu nhìn về phía Kaoru, cậu hỏi: “Còn cô thì sao, Kaoru?”
“Thật xin lỗi, thưa điện hạ. Bởi vì gia tộc của Kaoru có tuyệt đại đa số thành viên đều làm việc trong Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, cho nên gia tộc Sayanomiya không thể nào cung cấp được tình báo cũng như là đưa ra sự hiệp trợ lộ liễu nào cho điện hạ. Thế nhưng trước khi tới đây, Kaoru đã nhận được sự cho phép của gia chủ. Lần này Kaoru có dẫn theo toàn bộ đội { Ám Vệ } trực thuộc dưới quyền của gia tộc Sayanomiya. Từ giờ trở đi, Kaoru và toàn bộ đội { Ám Vệ } đều sẽ vâng theo sự sai bảo của ngài.”
Nghe Kaoru nói như vậy, Itsuka Ken không hề có phản ứng gì, thế nhưng đại biểu của hai nhà khác thì lại không thể giữ được bình tĩnh. Thanh niên đại diện cho nhà Renjou kinh ngạc mà thốt lên: “Cái gì!? Gia chủ của nhà Sayanomiya cho phép cô đem cả đội { Ám Vệ } đó tới đây?”
Đại diện của nhà Seishuuin thì có phần bình tĩnh hơn đại diện của nhà Renjou, thế nhưng ông cũng nhịn không được mà lẩm bẩm: “Ngay cả những tử sĩ và ninja đó cũng đều đã phái tới, xem ra lần này, nhà Sayanomiya thực sự muốn đặt cược lớn rồi. Gia chủ nhà Sayanomiya không sợ bị thua tới trắng tay sao?”
Quan sát biểu lộ trên mặt của đại diện hai nhà Seishuuin và Renjou, Itsuka Ken lập tức đoán được là thứ mà nhà Sayanomiya chịu bỏ ra lần này thật sự là không nhỏ. Có lẽ đối với nhà Sayanomiya thì đội { Ám Vệ } được Kaoru thống lĩnh thật sự là một thứ rất trọng yếu có thể ảnh hưởng tới sự hưng suy tồn vong của cả gia tộc.
Nghĩ như vậy, Itsuka Ken sờ cằm và nhìn về phía Kaoru một chút, sau đó cậu bật cười: “Được rồi! Không cần phải như vậy! Nếu như nhà Sayanomiya muốn sai người tới phụ giúp ta, vậy thì chỉ cần Kaoru là được rồi, có thêm nữa thì cũng chỉ là lãng phí. Không cần thiết!”
Nghe thấy Itsuka Ken nói như vậy, Kaoru lập tức nóng nảy. Việc dẫn đội { Ám Vệ } tới là ý kiến chung của cả cô và gia chủ nhà Sayanomiya, đây là bằng chứng cho thái độ chân thành của nhà Sayanomiya với Itsuka Ken và cũng là cái giá duy nhất mà gia tộc Sayanomiya có thể bỏ ra được. Nếu Itsuka Ken không chấp nhận, vậy thì sau này nếu như tới khi mọi việc đã thành công, địa vị của gia tộc cô sẽ trở nên rất là lúng túng. Kẻ làm mà hưởng và kẻ không làm mà hưởng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, người trước có thể ưỡn ngực mà hiên ngang bước đi trước mặt kẻ khác còn người sau thì lại lúng túng vô cùng.
“Điện hạ! Thành viên của { Ám Vệ } đều là tinh anh tử sĩ trong gia tộc…”
“Không cần phải nói nữa! Ta hiểu là cô đang nghĩ gì, thế nhưng suy nghĩ đó của cô là không cần thiết. Ta không cần tứ gia phải trả giá quá đắt vì ta, mà ta chỉ cần các ngươi có thể cung cấp cho ta thứ có ích là được. Được rồi, đừng nóng nảy! Nếu cô đã như thế thì nói cho cô biết một chút cũng được. Lần này, độ nghiêm trọng của sự việc lớn hơn mức cô nghĩ nhiều lắm, gia tộc cô có cử thêm bao nhiêu người nữa tới đây để phụ giúp cho ta thì cũng chỉ là phí hoài sinh mạng mà thôi, chết vô ích. Ta không cần các ngươi phải liều mạng vì ta. Các ngươi chỉ cần cung cấp tình báo cho ta để ta có thể biết được là mấy lão già kia đang trốn ở đâu là được rồi, thêm nữa ta muốn các ngươi thay ta giải quyết những phiền toái và rắc rối có thể xảy ra ở Hiện Thế. Thật không biết là lần này mọi thứ sẽ như thế nào? Hẳn là mấy cái tên bị ta gọi tới kia cũng đã bắt đầu ngứa tay chịu không được rồi.”
“Bị ngài gọi tới? Ý của ngài là… Ngài đã gọi những vị vua khác tới?” Đại biểu của nhà Seishuuin sau khi nghe Itsuka Ken nói xong thì khẽ giật mình và dè dặt đặt câu hỏi.
Đối với năng lực của Itsuka Ken, tất cả những người ngồi ở đây cũng đều đã biết được ít nhiều. Đây là một vị vua có thể khiến hầu như gần hết các vị vua khác đang có mặt trên thế giới đều cam tâm tình nguyện chịu nghe lệnh, ngoài ra bên cạnh của vị vua này còn có rất nhiều nữ thần mạnh mẽ nhưng không biết lai lịch. Nếu như nói vị vua này đã chuẩn bị để tiến công U Thế, vậy thì những vị vua khác hẳn cũng đã được ngài ấy gọi tới? Vậy tức là trong lúc mà bọn họ vẫn còn chưa hề hay biết gì thì trong thành phố này đã có hội tụ tối thiểu là 6 vị vua rồi sao?
Nghĩ tới đây, cả ba người đều không kìm được mà rùng mình.
“Ừ! Đều đã tới! Thậm chí cho dù ta không kêu tới thì bọn họ cũng sẽ chủ động mà mò tới đây thôi. Cái chuyện thú vị như vậy thì sao bọn họ có thể bỏ qua chứ? Nếu như không phải là vì ta đã ra lệnh cho bọn họ là ráng kiên nhẫn một chút thì phỏng chừng là lúc này đã có người chạy tới mà hối thúc ta rồi, nhất là cái tên ngố Doni.”
“Kiếm vương Salvatore • Doni khanh của Italy?”
Thì thào lặp lại điều Itsuka Ken vừa nói, ngoại trừ Kaoru đã sớm được biết một số nội dung ẩn ra thì cả hai người còn lại đang ngồi trong phòng hội nghị đều cảm thấy vô cùng rung động và cảm thấy kính sợ vì năng lực của Itsuka Ken. Đây quả thật là… quá kinh khủng!
“Tít Tít ————!”
Đúng lúc này thì điện thoại di động của Kaoru lại vang lên. Vừa đúng 5 phút đồng hồ, Amakasu dường như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ nên mới gọi điện thoại tới để báo cáo.
“Sao rồi? Nguyên nhân là gì?” Mở điện thoại, Kaoru trực tiếp vào đề mà không cần bất cứ câu mào đầu nào.
『 Báo cáo tiểu thư, theo như tình hình lưu lại trên con đường mà thiếu chủ nhà Kuhoudzuka chọn để tới đây thì dường như là trong lúc di chuyển, xe của thiếu chủ nhà Kuhoudzuka có gặp phải tai nạn. Bất quá hiện giờ đã tiếp tục lên đường chạy tới, cũng đã sắp tới nơi rồi.”
Bởi vì lúc này, chiếc điện thoại của Kaoru đã bật chế độ phóng loa để tất cả những người đang có mặt ở đây đều có thể cùng nghe, cho nên những lời báo cáo của Amakasu cũng rơi vào trong tai của ba người khác.
“Tai nạn xe cộ?” Lặp lại điều Amakasu vừa báo cáo, Itsuka Ken có chút trầm tư.
Người khác nghĩ như thế nào về kết quả này thì Itsuka Ken không biết, thế nhưng với cậu thì nguyên nhân này thực sự quá gượng ép, cậu tuyệt đối sẽ không tin. Trước không nói tới thân phận thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka cao quý tới ra sao, coi như là vị thiếu chủ này khi ra đường không chịu mang theo bảo tiêu đi, vậy thì chẳng lẽ biển số xe của chiếc xe dùng để đưa đón vị thiếu chủ đó tới đây là để trưng chơi à? Ai gan lớn như vậy mà dám đâm vào xe của chính phủ? Muốn chết sao?
Bất quá, đối với báo cáo của Amakasu, Itsuka Ken tuyệt đối sẽ không hoài nghi về độ chân thật của nó. Nếu Amakasu đã nói rằng đây là tai nạn xe cộ, vậy thì bằng chứng mà cái tên đó thu thập được tuyệt đối có thể chứng minh được đó là tai nạn xe cộ. Suy nghĩ một chút, Itsuka Ken vẫn không nghĩ ra được là ai đã tấn công thiếu chủ nhà Kuhoudzuka rồi dàn cảnh ra thành tai nạn xe cộ, cậu quyết định tạm thời bỏ qua.
Không biết cũng không sao! Chỉ cần sau này cậu lưu ý vị thiếu chủ này hơn một chút là được rồi. Cậu không tin là trên đời này lại có kẻ có thể giở trò trên người của vị thiếu chủ này mà lại chạy thoát được khỏi cặp mắt của cậu. Chỉ cần cậu phát hiện ra manh mối và hơi tương kế tựu kế một chút, cậu dám khẳng định là nếu có kẻ muốn giở trò âm mưu, cậu tuyệt đối có thể làm cho kẻ đó phải lòi đuôi.
Theo báo cáo của Amakasu thì thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka vẫn đang trên đường tới đây và cũng sắp tới nơi, vậy thì hẳn cậu không cần phải chờ lâu lắm.
Quả nhiên, chỉ chừng vài phút sau đó thì ngoài cửa đã vang lên những tiếng bước chân có phần dồn dập. Cửa được mở ra và một người thanh niên bước vào.
Bước vào cửa, người thanh niên nhanh chóng bước tới trước mặt của Itsuka Ken và cúi đầu cung kính nói: “Thành thật xin vua thứ lỗi! Tôi là Mikihiko của gia tộc Kuhoudzuka, bởi vì trên đường tới đây có gặp phải một chút rắc rối nhỏ nên đã tới trễ. Thành tâm mong vua tha lỗi, tôi cam nguyện chịu sự khiển trách của vua, chỉ cần vua nguôi giận.”