“… ồ, hóa ra ‘hậu đại’ là có ý như vậy sao?” Sau khi nghe Himiko tận tình giảng giải về việc tại sao cô lại gọi Yuri là hậu đại của mình xong, Itsuka Ken mới ồ lên một tiếng ngạc nhiên.
Suy nghĩ một lúc, cậu nhún vai một cái. Cũng đúng, trong thế giới của thần linh thì thiếu gì hiện tượng ‘cách thế di truyền’. Dù sao thì theo những gì cậu biết, ba mẹ của Yuri đều chỉ là những con người vô cùng bình thường, hoàn toàn không có một chút liên quan nào tới thế giới chú thuật, cho nên việc di truyền trực tiếp trong trường hợp này thì quả thật là có chút phi lý. Nói là ‘cách thế di truyền’ thì cũng không có gì là không đúng, chỉ đơn giản là sự di truyền cách nhau vài thế hệ mà thôi.
Thế nhưng rất hiển nhiên, việc di truyền cách nhiều thế hệ như thế này có rất là nhiều hạn chế. Mặc dù khi còn ở Khu Vườn Nhỏ, Itsuka Ken cũng đã gặp được một ví dụ tiên minh rất là rõ nét, đó chính là Asuka, thế nhưng Itsuka Ken tuyệt đối sẽ không cho rằng việc di truyền cách thế này là một việc thường thấy và dễ thực hiện. Asuka là sự di truyền đến từ công tích được vận mệnh quyết định, linh cách cực cao của cô được hội tụ từ tinh hoa số mệnh của toàn Nhật Bản thời cô sống.
Thế nhưng với Yuri thì điều này lại không đúng, cô tối đa cũng chỉ có thể xem như là một miko được nhận sự khải mông thần thánh từ công chúa Himiko mà thôi. Với thân phận là miko được nhận sự khải mông đến từ vị hime-miko xưa nhất của Nhật Bản, Yuri xác thực có thể được xem như là hậu đại của Himiko. Thuận tiện nói luôn là nếu như dựa theo quan điểm này thì em gái của Yuri là Hikari cũng có thể xem như là hậu đại của Himiko.
Nhìn vị công chúa dịu dàng đoan trang đang có phần giận dỗi và xấu hổ ở trước mặt mình, Itsuka Ken thầm gật đầu một cái. Nói Yuri là hậu đại của Himiko thì cũng không phải là không có lý, bởi vì khí chất và đặc chất của cả hai người này thật sự quá là giống nhau, giống nhất ở chỗ là cả hai đều quá dịu dàng và thiện lượng khiến cho cậu không thể nào nhịn được mà muốn ăn hiếp họ. Nghĩ như vậy, Itsuka Ken cười khà khà nói: “Cũng may, nếu thế thì tốt. Lỡ như cô mà thật sự kết hôn rồi thì ta sẽ thua lỗ lớn. Hầu gái của ta sao có thể không phải là thiếu nữ băng thanh ngọc khiết được chứ?”
Thấy hai bên đã trao đổi với nhau tới nước này rồi mà Itsuka Ken vẫn nhất quyết muốn bắt mình về để làm hầu gái, Himiko thật sự cảm thấy tức giận và thất vọng tới cực độ, vì thế cô lập tức lên tiếng chỉ trích, và bộ dạng của cô lúc này thật sự giống hệt với Yuri: “La Sát Vương, xin ngài hãy có sự tự giác của cường giả và vương giả đi. Làm nhục người có ơn với mình như vậy, chẳng lẽ ngài không biết xấu hổ sao?”
Ôm chặt ngọc thể đang tỏa hương bốn phía của công chúa điện hạ tôn quý và nghe những lời cô chỉ trích, Itsuka Ken chỉ cười nhẹ mà hồi đáp: “Cái này sao có thể gọi là làm nhục? Đây phải gọi là trừng phạt, là sự trừng phạt của ta với cô khi cô dám mạo phạm ma vương. Còn việc có ơn? Mặc dù cô tới đây vì để báo cho ta một tin mà cô cho là quan trọng, thế nhưng hiệu quả của nó chưa đủ để gọi là ân nhân của ta đâu, chỉ có thể xem như là kẻ mang theo thiện ý tới đây mà thôi. Mà thiện ý của cô không đủ để ta tha thứ cho hành vi mạo phạm của cô trước đó, cho nên ta trừng phạt cô là đúng người đúng tội.”
“Ngài nói không sai, có tội thì phải phạt, thế nhưng cách trừng phạt của ngài thật sự rất quá đáng. Tôi đã nhìn lầm ngài. Ngài quả thật là một bạo chúa không hơn không kém, vậy mà trước đó tôi còn tưởng rằng ngài là một minh quân vì vẫn luôn che chở cho Yuri.” Khi nói những lời này, đôi mắt đẹp trong suốt và lấp lánh ánh lưu ly màu ngọc bích của công chúa điện hạ hiện lên vẻ thất vọng và giận dỗi không thể nhầm lẫn được, xem ra cô đã hoàn toàn thất vọng về Itsuka Ken rồi.
“Yuri là miko của ta, cho dù chỉ là dự khuyết thì cũng là của ta, vì thế ta không cho phép bất cứ ai được quyền chạm vào vật báu nằm trong kho báu riêng của mình. Che chở cho Yuri không phải là vì ta là minh quân, mà đó là bổn phận ta nên làm với tư cách vua của con bé. Thế nhưng cô thì có tư cách gì để đòi hỏi sự khoan dung từ ta? Tự ý xâm nhập vào hành cung và quấy rối giấc ngủ của vua, cô cho rằng ta bắt cô lại là sai sao? Nếu như ai cũng có thể tùy ý tiếp cận ta khi ta đang ở một mình ngay trong dinh thự này, giả như lúc đó là lúc ta đang tu luyện hay minh tưởng thì hậu quả sẽ ra sao hả?”
“Ngài đang cưỡng từ đoạt lý, tráo đổi khái niệm. Cho dù ngài có chụp mũ tôi như thế thì cũng không thể phủ nhận được sự thật rằng lúc đó ngài chỉ đang ngủ thôi. Hơn nữa, lúc đó ngài còn làm… còn làm những chuyện vô lễ như thế đối với tôi. Không chỉ khinh bạc tôi và cướp mất nụ hôn đầu của tôi, ngài thậm chí còn vấy bẩn sự thuần khiết của tôi nữa. Chẳng lẽ chừng đó còn chưa đủ với ngài hay sao?” Nói với vẻ xấu hổ xen lẫn một chút oan ức, công chúa đại nhân tôn quý lên tiếng cáo trạng.
Những điều cô nói hoàn toàn là sự thật. Lúc Itsuka Ken đột nhiên ôm lấy cô, cậu không chỉ đã cướp mất nụ hôn đầu của cô mà còn sờ soạng khắp cơ thể của cô, thậm chí cậu còn nắn bóp lấy bộ ngực thánh khiết của cô nữa. Làm chuyện như thế với một cô công chúa truyền thống, như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ để gọi là làm bẩn sự thuần khiết của cô sao?
Được rồi! Về việc cướp đi nụ hôn đầu của công chúa đại nhân, Itsuka Ken thừa nhận, thế nhưng làm bẩn sự thuần khiết của cô. Cái này thì cậu tuyệt đối không thể nhận.
“Ê! Nè! Đừng có thấy là ta hiền mà được nước làm tới nha? ( “Hiền? Có sao? … ?_? ...”). Cô nói chuyện rõ ràng cho ta, ta cướp đi sự thuần khiết của cô hồi nào?”
“Ngài… Ngài rõ ràng đã làm, vậy mà… vậy mà ngài thậm chí còn không có khí lượng để thừa nhận việc mình đã làm sao? Tôi thật sự thất vọng về ngài, tôi quả thật là có mắt như mù khi tin rằng ngài là một vị vua đúng nghĩa.” Thấy Itsuka Ken rõ ràng đã làm bẩn sự thuần khiết của mình, vậy mà giờ còn không muốn thừa nhận. Trong mắt của Himiko thì việc đặt câu hỏi của Itsuka Ken cũng chỉ là để trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
Cũng không thể trách cô nghĩ như vậy, ai bảo từ đầu tới giờ thì biểu hiện của ma vương đại nhân kém quá làm chi? Cô nghĩ vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhìn thấy biểu lộ và ánh mắt thất vọng tới cực độ của Himiko, Itsuka Ken thật sự phát hỏa. Chuyện khác thì coi như xong, cho dù cô có nói cậu là thấp kém, nhỏ nhen, xấu xa, hẹp hòi, ác liệt, gian trá, v… v… thì cậu cũng chẳng lấy làm lạ gì, và tuyệt đối cũng sẽ không nổi nóng. Thế nhưng hiện giờ, cô dám nói cậu là thằng đàn ông dám làm mà không dám nhận? Hơn nữa còn là trong vấn đề vô cùng có tính nguyên tắc với cậu như thế này?
Giời ạ! Cái này còn nghiêm trọng hơn cả việc mắng cậu là thấp kém và ti tiện nữa, đây hoàn toàn là đang sỉ nhục và giẫm đạp lên nhân cách của cậu. Mặc dù nói thực thì sự việc còn không nghiêm trọng tới mức đó, thế nhưng không hiểu tại sao, cậu lại đột nhiên cảm thấy bực bội không gì sánh được.
Nhìn chằm chằm vào công chúa điện hạ mà mình vẫn còn đang ôm ở trong ngực, Itsuka Ken gằn giọng hỏi: “Cô nói lại một lần nữa cho ta nghe xem! Ta dám làm mà không dám nhận? Ta chỉ mới hôn cô có một cái, ngoài ra thì tiện tay sờ vào ngực của cô và nắn bóp một chút, nếu cô nói là ta khinh bạc cô, ta tuyệt đối sẽ không chối một tiếng nào. Thế nhưng cô lại dám nói rằng ta cướp mất thuần khiết của cô? Cô đang giỡn mặt với ta sao?”
“Chính ngài cũng đã nói là ngài đã làm những việc như thế với thiếp, như thế chẳng lẽ còn chưa đủ để gọi là điếm ô sự thuần khiết của thiếp sao?”
“Haaa? Hôn một lần và sờ một cái thì gọi là điếm ô sự thuần khiết của cô? Cô cho rằng mình là ai? Athena sao? Hay là Artemis?”
Đối với lý luận của Himiko, Itsuka Ken triệt để bó tay rồi. Mặc dù cậu biết rõ rằng cô là một công chúa sinh ra từ thời đại thần thoại có lễ giáo vô cùng bảo thủ, thế nhưng bảo thủ tới mức này thì cũng quá đáng rồi chứ? Chẳng lẽ cô nàng này còn cho rằng mình đang sống ở thời đại hôn một cái là phải lấy nhau sao?
Và thế là, cậu nổi đóa!
“Được! Nếu như cô đã nhất quyết bảo rằng ta điếm ô sự thuần khiết của cô, vậy thì để ta điếm ô nó thử cho cô xem. Không làm thì thôi, làm thì làm tới. Để ta cho cô xem cái gì mới gọi là cưỡng gian.” Nói xong, cậu lập tức bất kể đôi mắt ngọc đang mở to và nhìn cậu với vẻ kinh hãi lên tới tột độ của công chúa điện hạ. Cậu bắt tay vào sau gáy của cô rồi kéo tới rồi lập tức dùng miệng của mình để chiếm dụng lấy đôi môi hồng xinh xắn của Himiko.
“————!! Ngài… A… Ô ô ô ~~~!!” Mở to mắt với vẻ hoảng sợ, công chúa điện hạ hoàn toàn không ngờ được là Itsuka Ken lại đột nhiên làm như vậy. Tỉnh hồn lại, cô cố gắng giãy giụa, thế nhưng lần này, bởi vì toàn bộ sức mạnh của cô đều đã bị phong ấn, cho nên sự giãy giụa của cô hoàn toàn là có cũng như không, cô thậm chí còn không đủ sức để cắn rách môi của ma vương điện hạ giống như lần trước.
Nếu như Itsuka Ken còn tỉnh táo và có thể đứng ngoài để quan sát, vậy thì lúc này, cậu nhất định sẽ nhận ra được là hành vi của mình từ nãy tới giờ vẫn luôn rất là bất thường. Mặc dù vẫn luôn xấu xa và ác liệt, thế nhưng cậu sẽ không cộc cằn, hung tàn và đầy tính công kích như thế. Nếu như bình thường, biểu hiện của cậu là một thằng nhóc vô cùng xấu xa, xấu đến thực chất bên trong khiến cho người ta tức nhưng không thể làm gì được, vậy thì biểu hiện của cậu lúc này hoàn toàn là của một tên ma đầu thô lỗ và vô cùng khó ưa, nhất là khi cậu lại chỉ vì một chút nghi ngờ của Himiko mà lại muốn làm việc như là cưỡng gian cô, điều mà lúc bình thường, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.
Bất quá hiện giờ, cậu đã chẳng thể nào rảnh để mà bận tâm đến sự thay đổi của mình nữa rồi, bởi vì lúc này thì cậu đã bị nước da tuyệt diệu tới chí cực của công chúa Himiko làm cho mê mẩn. Bàn tay của cậu đã vươn vào bên trong bộ lễ phục cung đình vốn đã bị cậu dùng kiếm cắt ra làm đôi kia và dò xét lấy ngọc thể của công chúa Himiko.
Cảm xúc khi chạm vào da của công chúa Himiko thật sự là tuyệt vời tới không thể tưởng tượng được, quả thật là nước da của nữ thần. Trơn trượt như ngọc, mềm tựa như gấm, mềm như bông vải, lại dính như mỡ đông, đây tuyệt đối là một làn da được chăm sóc và nuôi dưỡng kỹ lưỡng tới chí cực. Thậm chí là lúc này, với kinh nghiệm từng tiếp xúc với rất nhiều nữ thần của mình, Itsuka Ken dám khẳng định là ngay cả Athena cũng không thể so sánh được với công chúa Himiko nếu chỉ xét riêng về da thịt.
Cảm nhận được làn da tuyệt mỹ tới chí cực của giai nhân trong lòng ngực mình, ngọn lửa ở trong người của Itsuka Ken dường như càng đốt càng mạnh. Cậu bắt đầu cảm thấy không thể thỏa mãn được chỉ với việc hôn hít và vuốt ve được nữa, vì vậy bàn tay của cậu bắt đầu chạy dọc suốt trên cơ thể của công chúa Himiko.
“Ô ô ô ô ô ~~~~~~~!!”
Theo sự xâm phạm của Itsuka Ken, công chúa Himiko càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ mà giãy giụa càng thêm kịch liệt. Miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng kêu ‘ô ô’ kháng nghị đầy sợ hãi, công chúa Himiko cứ cố gắng uốn éo cơ thể của mình để né tránh việc xâm phạm của Itsuka Ken, thế nhưng hành vi này của cô chỉ khiến cho Itsuka Ken càng muốn xâm phạm cô hơn nữa.
Thần lực đã bị phong ấn hoàn toàn, công chúa Himiko đã không còn sức để phản kháng. Mọi hành vi chống đối của cô lúc này dường như đã trở nên vô nghĩa, chúng thậm chí chỉ có thể trở thành thứ gia vị đặc biệt để cho Itsuka Ken tận hưởng lấy con mồi của mình mà thôi.
Chiếc lưỡi mềm mại và thơm tho vẫn đang bị Itsuka Ken gặm lấy và kéo vào trong miệng của cậu, sau đó lại bị cậu trêu đùa và mút lấy một cách thỏa thích. Thân thể cũng bị chiếm mất, bộ ngực, vòng eo và đôi bờ mông vểnh của cô liên tục phải chịu sự tập kích đến từ cái tay còn lại của ma vương.
Đối với công chúa điện hạ của chúng ta, Itsuka Ken thật sự cảm thấy có chút yêu thích tới không nỡ thả ra rồi. Đây quả thực là một người con gái phương đông hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức quá đáng, tựa như là báu vật được tụ tập tất cả tinh hoa của đất trời, khiến cho người ta say mê không thể nào tự kềm chế.
Đối với một người con gái có thể nói là quá mức nhu mì và hoàn mỹ như vậy, Itsuka Ken thật sự không nỡ cưỡng ép, ở trong lòng cậu cứ có một tiếng kêu liên tục bảo rằng cậu phải cẩn thận mà che chở cho báu vật này, tuyệt đối không thể để nó bị tổn thương. Nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cũng không có gì là không được.
Thế nhưng cùng với đó thì ở một nơi sâu nào đó trong lòng của cậu, cũng có một giọng nói khác đang gào thét, nó muốn cậu phải thực hiện việc chinh phục một cách điên cuồng hơn. Phải điên cuồng mà dày vò và hành hạ người con gái hoàn mỹ này để biến cô ta thành của cậu, nó muốn cậu phải ngược đãi cô một cách không thương tiếc.
Hai loại âm thanh kỳ quái cứ liên tục vang vọng ở trong đầu của cậu, chúng cứ đụng vào nhau và kích thích lẫn nhau, không bên nào chịu nhường bên nào. Tâm linh và dục vọng cực độ mâu thuẫn với nhau, tựa như là cái thiện và cái ác ở trong người cậu đang không ngừng giao chiến. Dục vọng cứ dần trở nên mất khống chế, lý trí dù giãy giụa nhưng cũng dần trở nên đục ngầu. Mọi thứ đã trở nên mất kiểm soát.
Tay phải đã không tự chủ được mà đặt lên đùi của Himiko, thông qua bộ lễ phục cung đình đã bị phá tan, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng nước da hoàn mỹ được ẩn giấu ở bên dưới. Bất quá, với cậu thì như thế vẫn là chưa đủ, không thể nào đủ được.
Vung tay và tìm cách xé toang toàn bộ những mảnh vải còn đọng lại ở trên người của công chúa điện hạ. Vận dụng sức mạnh của Lôi Quang, Itsuka Ken khiến cho bộ thần y của công chúa Himiko biến thành những mảnh vụn tung bay trong gió. Dưới ánh trăng, nước da trắng noãn và non mềm phát ra ánh sáng lung linh mộng ảo. Thật là một tuyệt tác không thể tìm ra tì vết, cho dù là thứ bạch ngọc quý nhất của thế giới cũng không có tư cách để so sánh với nước da này.
Đôi tròng mắt màu hổ phách bắn ra những tia thú dục nóng rực như có thể thiêu đốt cả thế gian, gặp phải thánh địa đẹp nhất đã hiện ra trước mắt của mình, Itsuka Ken đã không còn do dự nữa mà lập tức đưa tay xâm phạm vào trong đó.
“A… ————!! Ô ô ô ~~~~~ .”
Toàn thân đột nhiên rung mạnh và phát ra một tiếng kêu yêu kiều có thể khiến xương của bất cứ ai cũng phải trở nên mềm èo, đôi mắt trong suốt và lấp lánh như ngọc bích của công chúa Himiko dần hiện lên những tia sáng lấp lánh, đó là ánh trăng được phản chiếu thông qua những giọt lệ đọng lại trong mắt của công chúa Himiko.
Nhịn không nổi nữa rồi! Dục vọng đã hoàn toàn bị nhen lửa và áp đảo lấy tâm linh, Itsuka Ken cảm thấy là dường như thân thể của mình đã thoát ly khỏi sự điều khiển của ý thức.
Dục hỏa càng lúc càng trở nên thịnh vương, thân thể càng lúc càng đi về hướng sa đọa và lạc lối, thế nhưng lúc này, ý thức của Itsuka Ken lại trở nên tỉnh táo vô cùng.
Nhìn thân thể của mình dần giở trò với thân thể của công chúa Himiko, Itsuka Ken lập tức phát hiện ra là có điều bất thường. Tâm Ma! Cậu lập tức nghĩ tới điều đang xảy ra, tâm ma của cậu phát tác rồi.
Luống cuống, Itsuka Ken bắt đầu luống cuống. Nhìn thân thể của mình giở trò với Himiko, cậu luống cuống tìm cách để giành lại quyền điều khiển cơ thể. Không thể để cho nó tiếp tục như vậy!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng Itsuka Ken lại chẳng thể làm được gì. Thân thể đã hoàn toàn mất khống chế, nó đã bắt đầu muốn xách thương lên ngựa. Dùng sức mạnh để khiến cho công chúa Himiko không thể giãy giụa nữa, ‘Itsuka Ken’ đặt cơ thể của công chúa Himiko xuống mái ngói và ngắm nhìn.
Không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự mỹ lệ và quyến rũ của công chúa Himiko vào lúc này, chỉ có thể dùng cách miêu tả trừu tượng như là ‘tác phẩm nghệ thuật được đắp nặn ra từ chính tay thượng đế’ để hình dung mà thôi. Itsuka Ken biết là thân thể của mình tuyệt đối không thể chống lại nổi, ngay cả ý thức của cậu còn muốn khống chế không nổi chứ đừng nói là thân thể chỉ còn có dục vọng.
Ọt ọt ~~~ yết hầu đã trở nên khô rang và ngứa tới không chịu nổi, ý thức vốn cực kỳ tỉnh táo, nay khi phải đối mặt với ngọc thể hoàn mỹ quá tới quá sức tưởng tượng của công chúa Himiko, nó cũng đã bắt đầu có dấu hiệu không chế không nổi.
Mà khi ý thức còn chịu không nổi thì thân thể đương nhiên phải càng thêm điên cuồng. Nó nhào mới mà gặm lấy gặm để ngọc thể hoàn mỹ của công chúa Himiko.
Thôi, xong! Coi bộ lần này mình thật sự lại phải trở thành cầm thú rồi. Chẳng lẽ sau Ellen thì công chúa Himiko chính là người thứ hai thực sự bị mình cưỡng gian sao?
Lúc này thì Itsuka Ken đã hoàn toàn bó tay, cậu không biết là mình phải làm sao giờ. Mặc dù việc cưỡng gian một người con gái đối với địa vị của cậu hiện giờ cũng chẳng phải là việc nghiêm trọng gì lắm, hơn nữa cậu cũng chơi trò này không ít lần với những cô gái mà cậu chinh phục rồi, thế nhưng mà đó chỉ là thú vui trên giường thôi. Thế nhưng mà lần này là hoàn toàn phá bỏ nguyên tắc của mình, Itsuka Ken cảm thấy rất buồn bực, làm vậy rồi thì mai mốt làm sao ngẩng mặt lên để làm người được nữa?
Mẹ nó! Rốt cục thì cô nàng nữ thần may mắn đã chết ở đâu rồi? Ngủ gục rồi đúng không? Làm ơn mau tỉnh lại đi! Ầy… Dường như đã nghe được lời cầu nguyện ‘thành tâm’ của Itsuka Ken, nữ thần may mắn lại một lần nữa ra tay để giúp cậu. Thân thể mỹ miều của công chúa Himiko đang bị cậu ôm và ngấu nghiến lấy, vốn phải hoàn toàn bất lực và không thể làm gì được, lúc này đây đột nhiên lại phát sáng. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Itsuka Ken, ngọc thể của công chúa Himiko chợt biến thành những đốm sáng và dần biến mất.
“Nỗi nhục ngày hôm nay… Thiếp thân nhất định sẽ không quên… Đây chỉ là phân thân của thiếp… Ngài nhất định sẽ không thể được toại nguyện …”
Hả? Phân thân? Không thể được toại nguyện? Đừng có nói giỡn! Đã bị đeo vòng cổ của ma vương lên trên cổ, vậy thì cả đời này cũng đừng hòng thoát khỏi tay của ma vương. Phân thân của Himiko đã biến mất và trở về với bản thể, thế nhưng mà chiếc vòng cổ màu trắng vàng cũng đã biến mất theo, không biết là khi Himiko phát hiện ra là chiếc vòng cổ đó đột nhiên xuất hiện trên cổ của cô thì cô sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ?
‘Thật là đáng để chờ mong!’ Ma vương đại nhân vừa thoát khỏi rắc rối xong thì vẫn chứng nào tật nấy. Cậu nhanh chóng lấy lại quyền khống chế của cơ thể và sờ cằm suy nghĩ, trên mặt lại hiện lên nụ cười xấu xa thường thấy của mình.