“Oh? Không tệ! Mặc dù bởi vì ta chỉ chú ý bên này mà lơ là bên đó, hơn nữa thứ này cũng chỉ là tường không gian dạng bình thường nhất, thế nhưng lại có thể tự mình phá vỡ lá chắn không gian trong khi bản thân lại chẳng phải là Dị Thần lẫn Campione. Không tồi! Không tồi! Nếu chỉ xét về thiên phú võ học thì cậu nhóc có lẽ còn hơn xa cả Erica lẫn Lily.” Nhìn bóng người màu đen có chút mảnh khảnh, sau khi đã dùng sức công phá được bức tường không gian xong, đang vội vàng nhảy lên nóc nhà và chạy mất tích ở phía xa xa, Itsuka Ken khẽ gật đầu và phát ra lời tán thưởng.
Quay về phía Asherah, thấy cô vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ, Itsuka Ken cũng không làm phiền mà quay về phía Kaoru hỏi: “Kaoru, tên nhóc đó là đệ tử của Luo Hao sao?”
Vẫn luôn đứng ở bên cạnh của Itsuka Ken để chờ lệnh, Kaoru, sau khi nghe được câu hỏi của cậu, lập tức lên tiếng đáp lời: “Vâng, thưa điện hạ! Thiếu niên vừa rồi chính là đệ tử thân truyền duy nhất của giáo chủ Luo Hao, đồng thời cũng là thiếu chủ của Lục gia ở Hồng Kông, tên cậu ta là Lu Yinghua.”
Nói tới đây, Kaoru hơi chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Điện hạ, mặc dù Kaoru cũng có chút bất ngờ vì việc giáo chủ Luo Hao đột nhiên xuất hiện ở đây, thế nhưng vấn đề bây giờ là Võ Hiệp Vương đã xuất hiện ở đây rồi. Và có vẻ như là Võ Hiệp Vương đang muốn khiêu chiến điện hạ, nếu vậy, thả Lu Yinghua đi như vậy có ổn không? Phải chăng Kaoru nên đuổi theo để bắt cậu ta về?”
Nghe thấy đề nghị của Kaoru, Itsuka Ken chỉ phất phất tay rồi nói: “Không cần! Bởi vì như thế chính hợp ý ta. Nếu như ta mà thật sự muốn nhốt thằng nhóc đó lại, nó sao có thể phá vỡ được lồng giam được tạo ra từ bức tường không gian của ta chứ? Hơn nữa nó phá được xong thì chẳng lẽ có thể chạy được khỏi tay ta sao? Ta cố tình để cho nó đi thôi!”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Kaoru giật mình hỏi: “Điện hạ, ý ngài là… ngài muốn… gặp mặt Võ Hiệp Vương ngay tại đây?”
Khi nói những lời này, trên mặt của Kaoru cũng hiện lên vẻ lo lắng. Theo lời của Itsuka Ken thì cậu đã cố tình để cho Lu Yinghua chạy đi, mục đích là để cho cậu ta có thể tới gặp mặt Luo Hao mà thông báo. Với trí tuệ của Lu Yinghua, hẳn là cậu ta có thể đoán ra được ý định này của Itsuka Ken và sẽ bẩm báo việc đó lại cho Võ Hiệp Vương.
Kết quả sau đó hầu như quá dễ để có thể hình dung, là vị vua đứng ở nơi cao nhất của võ đạo, đồng thời cũng là một giáo chủ quá đỗi ngạo mạn của Trung Hoa, vị giáo chủ đó tuyệt đối sẽ xem hành vi này của Itsuka Ken như là một lời khiêu khích (mặc dù dựa theo đầu đuôi sự việc thì chính bản thân Luo Hao là người khiêu khích trước). Mà đối với những lời khiêu khích thì từ xưa tới nay, giáo chủ Luo Hao vẫn luôn không nương tình.
“Đúng! Ta muốn gặp Luo Hao ở đây, dù sao tới sớm vẫn tốt hơn là tới muộn, nếu cô ta đã muốn tới, vậy có lý do gì để ta từ chối khách tới thăm đây. Đối với một vị vua, chỉ cần có khách tới thăm thì đều nên mở rộng cửa chào đón, đây là thứ mà người ta gọi là khí độ. Về phần khách khứa là thiện khách hay ác khách, cứ chờ tới khi đối phương tới và thể hiện thái độ rồi hẵng tính. Hơn nữa, ta cũng rất muốn gặp vị giáo chủ này.”
“Hiện giờ thì kế hoạch của ta đã vào thế chuẩn bị, một tồn tại hùng mạnh và khó lường như Luo Hao tuyệt đối là một nhân tố mà ta không thể bỏ qua. Là campione mạnh hơn tất cả các campione đương đại, hầu như chỉ có hầu tước Voban, người cùng thời với cô ta mới có thể so sánh hơn thua với cô ta được đôi chút, ta cảm thấy là bất kể về tình hay về lý thì ta đều nên gặp mặt cô ta một lần. Nếu ở đây đã có cơ hội tốt như vậy, thế thì tại sao ta phải bỏ qua?”
Nhìn vẻ mặt sầu lo của Kaoru, Itsuka Ken xoa nhẹ mái tóc của cô và cười an ủi: “Yên tâm đi, gặp mặt không nhất định là phải đánh nhau. Mà nếu như phải đánh nhau, ta cũng có thể đảm bảo được sự bình an cho nơi này. Cô không cần lo lắng.”
“Cảm ta sự ưu ái của điện hạ, thế nhưng điều Kaoru lo lắng thực ra không phải là việc đó. Nếu như ngài và Võ Hiệp Vương xảy ra xung đột, Kaoru lo lắng là sẽ vô tình tác động tới phong ấn của Thánh Hầu Vương. Lỡ như mà phong ấn vỡ tan và Thánh Hầu Vương hoàn toàn thoát khốn, vậy thì tới lúc đó toàn bộ thành phố Nikkou, thậm chí là Tokyo đều sẽ phải đối mặt với sự xung đột của hai campione và một Dị Thần…”
“Nghĩ như thế là không đúng nha, Kaoru. Trái những gì cô nghĩ, ta cảm thấy việc đó lại là việc tốt.”
“Ôi chao?” Chớp chớp mắt và phát ra tiếng kêu nghi ngờ đầy đáng yêu, Kaoru không thể hiểu được ý của Itsuka Ken là như thế nào. Việc tốt?
“Nếu như cái con khỉ kia mà hoàn toàn thoát khốn, ta cảm thấy là mình sẽ rảnh tay hơn rất nhiều. Đừng nghi ngờ điều đó, bởi vì so với việc chiến đấu cùng ta, Luo Hao sẽ càng thêm yêu thích việc chiến đấu với Thánh Hầu. Trước chưa nói tới ác cảm của Võ Hiệp Vương đối với một Tề Thiên đang bị Nhật Bản chăn nuôi, chỉ nói tới việc quan hệ giữa campione và Heretic God là thiên địch cũng đã đủ để có thể đoán được là Võ Hiệp Vương sẽ lựa chọn như thế nào.”
“Nhưng mà…”
“Nói không sai, Tây Man Vương!” Đột nhiên, một giọng nữ tuyệt vời chợt vang lên cắt lời của Kaoru. Âm thanh vừa phát ra thật sự là một giọng nói đẹp, nó tựa như là tiên âm trên trời, thế nhưng từ trong giọng nói tựa như tiếng trời này, bất cứ ai cũng có thể nghe ra được sự ngạo mạn và quý phái đến cùng cực ẩn chứa trong đó.
Ánh hào quang màu trắng đột nhiên xuất hiện và nhấp nháy trước mặt của Kaoru và Itsuka Ken, ngay sau đó nó biến mất cùng với sự kết thúc của tiếng nói mỹ diệu kia. Và bây giờ, ở trước mặt của Itsuka Ken, một mỹ nhân tuyệt thế với phong tư tựa như tiên nữ ở trên trời đột nhiên hiện ra, cứ như là cô ta đã có mặt ở đó từ rất lâu rồi vậy.
Bộ hán phục cổ đại đoan trang mà quý phái, đai lưng thải phiêu kết hợp với chiếc váy hạ điệp đầy vẻ phiêu dật, dung nhan đẹp tới mức có thể khiến cho người thường hít thở không thông, vóc người với những đường cong có thể khiến cho mọi gã đàn ông đều phải nóng cả người lên. Tuyệt đối không ngoa khi nói rằng đây là một tiên nữ, một ma nữ, một họa thế yêu tinh không gì sánh được.
“Ta, Luo Hao, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cho kẻ địch của mình, thế nhưng ta cũng sẽ không ngại gác việc quyết đấu với đối thủ qua một bên khi cần thiết. Thế nhưng với Hầu Vương uất ức và đáng khinh thường kia, dù lý do là gì thì ta cũng sẽ không bỏ mặc. Là anh hùng hiếm thấy cũng Trung Hoa, vậy mà bây giờ lại chỉ như loài súc sinh bị nuôi dưỡng ở trong lồng. Là vị vua đồng hương, ta lấy đó làm nhục, vì vậy, ta nhất định phải ban cho nó sự trừng phạt thích đáng.”
Âm thanh bình tĩnh và ưu nhã của Võ Hiệp Vương vang lên. Uyển chuyển và êm tai, thế nhưng lại có sự đè ép và uy nghiêm dày đặc tới mức khiến cho người ta nghẹt thở. Cái cảm giác mà Võ Hiệp Vương đem lại, đã không phải là thứ mà những từ ngữ thấp kém như ‘kiêu ngạo’ hoặc ‘tự đại’ có thể diễn tả. Võ Hiệp Vương Luo Hao, từ khi sinh ra đã mang tiềm chất của một cái thế anh kiệt, và đồng thời với đó thì cô cũng là phách thế nữ vương.
Hơi rũ mí mắt xuống và ngẩng đầu lên để nhìn về phía mỹ nhân vừa xuất hiện, Itsuka Ken nói với giọng khẳng định: “Luo Hao!”
Đối với mỹ nhân vừa xuất hiện, Itsuka Ken trực tiếp làm lơ sự ngạo mạn, uy nghiêm và phách lối của cô. Miệng khẽ kéo lên một nụ cười, Itsuka Ken không quan tâm đến việc Luo Hao có nhận ra được hành vi của mình hay không, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào những đường cong uyển chuyển trên cơ thể của cô và chăm chú thưởng thức sự mỹ lệ ẩn chứa trong đó.
“Chỉ vừa nhìn qua là đã có thể biết được danh hào của bản giáo chủ, ngươi đã không khiến cho ta thất vọng, Tây Man Vương. Nếu vậy, vì sự hiểu biết này của ngươi, ta bỏ qua cho việc ngươi đang chiêm ngưỡng thân thể của ta mà báo ra danh hào của mình. Ngươi hãy toàn tâm toàn ý mà ghi nhớ kỹ.”
Giọng nói lẫn điệu bộ đều cho thấy vẻ cao cao tại thượng, thế nhưng chúng lại tự nhiên và hài hòa tới không ngờ. Cô gái trước mặt đã hoàn toàn đem sự ngạo mạn và bá đạo của mình hòa vào trong cốt tủy, thậm chí là hồn linh của bản thân.
“Ta họ Luo, tên Cuilian, tự (hiệu) là Hao. Là giáo chủ của thánh giáo, là võ lâm chí tôn, kẻ đang ngự trị ở nơi cao nhất của võ thuật.” Tuyên bố tên mình như đang nói lên một điều thần thánh, đôi phượng nhãn lấp lánh tựa như những ngôi sao trên bầu trời của Võ Hiệp Vương chợt phát ra ánh hào quang chói mắt như có thể đâm sâu vào linh hồn. Chỉ riêng đôi mắt này thôi, võ hiệp vương cũng đã chứng minh được rằng mình là một tồn tại mạnh mẽ, tựa như kiêu dương đang treo trên bầu trời.
“Lần đầu gặp mặt, giáo chủ Luo Hao. Nếu cô đã tự giới thiệu tên của mình, vậy thì theo phép lịch sự, tôi sẽ cho cô biết tên phương đông của tôi. Tôi họ Ye ( Diệp ), tên Jian ( Kiện ), không có tự. Tất nhiên, nếu cô muốn thì cũng có thể gọi tên tiếng Nhật của tôi là Itsuka Ken.” Sau khi trịnh trọng mà giới thiệu tên của mình theo đúng cái cách mà Luo Hao đã thể hiện, Itsuka Ken hơi dừng lại một chút mà nhìn Luo Hao một cái, sau đó cậu thở dài và nói với vẻ uể oải: “Haizz ~~~ Nói thật lòng thì tôi đã mong chờ được gặp một bậc kỳ nhân như cô từ lâu lắm rồi, thưa võ cực chí tôn. Chỉ đáng tiếc là sau khi gặp mặt xong, cô lại khiến cho tôi thất vọng tràn trề. Thật chẳng như tôi mong đợi gì cả.”
“Hả? Lại có người dám nói những lời xấc láo như thế với ta ngay từ lần đầu gặp mặt? Mặc dù ta rất thưởng thức khí khái của ngươi, dù nó chỉ như nghé con mới đẻ không sợ cọp; nếu như mi không phải là một kẻ đang chia sẽ danh tiếng của vua cùng với ta, ta nhất định sẽ ban cho mi sự trừng phạt thích đáng. Thế nhưng vì là tiền bối của ngươi, kẻ đã đi trước trên con đường của bá đạo, ta sẽ khoan dung mà tha thứ cho hành vi vô lễ này. Vậy hãy nói cho ta nghe xem, lý do mà mi cảm thấy thất vọng về ta là gì?”
Khi nói những lời này, cặp phượng nhãn của Luo Hao vẫn nhìn về phía Itsuka Ken với vẻ cao cao tại thượng; chỉ là sau khi nói xong, trong đôi mắt xem thiên hạ như không có gì của cô đã bắt đầu chớp lên những tia hào quang đầy hung hiểm.
Đôi mắt phượng đang lóe lên những tia hung hiểm của Luo Hao quả thật là một thứ vũ khí sắc nhọn. Chỉ với một cái liếc mắt, nó hoàn toàn có thể đánh tan ý chí của kẻ đối mặt; nếu lại bị nó liếc qua lần thứ hai, rất nhiều người đều sẽ chịu không nổi mà phải thần phục dưới chân của chủ nhân nó; còn nếu như bị nó nhìn lần thứ ba, rất có thể kẻ đang bị nó quan sát sẽ phải sợ tới vỡ mật. Tuyệt đại giai nhân đang đứng trước mặt này, không phải chỉ có mỹ mạo mới là thứ mà thế gian không thể kiếm tìm, sự mạnh mẽ của cô cũng là thứ mà thế gian này không thể nào chứa nổi.
Đối với ánh mắt hung hiểm của Luo Hao, Itsuka Ken chẳng buồn quan tâm, cậu chỉ nhìn về phía Luo Hao, sau đó lại thở dài và nói: “Xem ra cô hoàn toàn không hiểu. Vậy thì điểm đầu tiên, cô dựa vào đâu để gọi tôi là Tây Man Vương? Chỉ bởi vì tôi từng ở nước Ý một thời gian thôi sao? Hay là vì danh tiếng của tôi xuất phát từ nước Anh? Thật ngu muội! Vậy chi bằng hiện giờ, tôi thấy cô đang có mặt ở Nhật nên tôi gọi cô là Uy Vương thay vì là Võ hiệp vương được chứ, giáo chủ?”
Đối với lời nói không khác gì một lời chỉ trích, chê bai cộng thêm khiêu khích của Itsuka Ken, Luo Hao rất không hài lòng. Gương mặt của cô lập tức trở nên lạnh lẽo, đồng thời trong đôi mắt phượng của cô cũng hiện lên vẻ cảnh cáo: “Ngu muội, ta, Luo Hao, là bá vương quân lâm toàn bộ trời đất này, là chí tôn đã đạt tới giới hạn cao nhất của võ thuật. Chỉ là ranh giới mặt đất, có tư cách gì để trói buộc ta?”
“Thật sao? Vậy hóa ra cô là kẻ quân lâm thiên địa? Thế nhưng đáng tiếc, ta cũng là kẻ không trong Ngũ Hành, siêu việt thế gian; là ma vương áp đảo tất cả các ma vương còn lại trên thế giới. Vậy giờ, ta hỏi cô, giáo chủ! Nếu như cô đã có thể tùy ý hạ định nghĩa cho ta, vậy phải chăng là ta cũng có thể tùy ý hạ định nghĩa cho cô, theo sự hiểu biết của mình?”
“Kéo mồm kéo miệng lắm! Thế nhưng ta là vị vua mạnh nhất trên cõi đời này, vì thế kẻ có tư cách để quyết định thân phận của ta vẫn còn chưa sinh ra. Ý chí của ta chính là ý chí của trời cao, và là chân lý của mặt đất, vì thế ta có quyền lợi quyết định tất cả mọi thứ trong trời đất. Cho dù ngươi là kẻ đang chia sẻ danh tiếng của ‘vua’ với ta thì điều đó cũng không ngoại lệ.”
Cái tính cách này, chỉ có thể nói là đã vượt xa khỏi mức độ diễn tả của những từ ngữ như là ‘cuồng vọng’ hoặc ‘tự đại’. Bất quá, nếu như trên cõi đời này không tồn tại kẻ được gọi là Itsuka Ken, vậy thì đúng như Luo Hao đã nói, cô thật sự là chí tôn của trời đất, không ai có thể sánh bằng.
Thế nhưng mà hiện giờ, Itsuka Ken đã có mặt ở đây rồi, mà giáo chủ Luo Hao lại hoàn toàn không biết được kẻ đang đứng trước mặt mình là ai, vì thế cho nên, vị giáo chủ của chúng ta hoàn toàn không phát hiện ra được một sự thật là, cô đã lọt vào trong tầm ngắm của một kẻ xấu xa nào đó.