“Đọa Thiên vương, thả thánh tổ ra. Cô ta là tế phẩm mà ta sẽ dùng để đánh thức kẻ thù của ta. Trận quyết đấu giữa chúng ta không phải là lúc này. Sau khi ta tru diệt cừu khấu của mình xong, đó mới là lúc ta dành để đấu với ngươi. Tới khi đó ta nhất định sẽ cho ngươi hiểu một việc, đó là dù ngươi có được vinh hạnh chia sẻ danh tiếng của vua cùng với ta, thế nhưng sự chênh lệnh giữa ta và ngươi là không thể so sánh.”
Giọng nói uy nghiêm mang đầy tính mệnh lệnh, nhưng lại tự nhiên cứ như rằng đó là lẽ đương nhiên chẳng có gì để bàn. Rất hiển nhiên là ngay từ đầu, vị giáo chủ phong hoa tuyệt đại này đã xem Itsuka Ken như một kẻ thấp hơn mình một bậc, mặc dù lúc này thì thân phận của cả hai người đều là những vị vua thống lĩnh nhân loại.
“Thật ngạo mạn và cũng thật xấc xược! Nhưng thôi được rồi, bá giả chính là như vậy, càng không cần nói là một bá giả thuần túy như cô. Chấp nhặt miệng lưỡi với người như cô chỉ tổ khiến cho mình khó chịu, còn chẳng bằng dùng nắm đấm.” Nhìn vẻ ngạo mạn trước sau như một của Luo Hao, Itsuka Ken cũng chẳng buồn chấp nhặt, cậu chỉ cười cười và thở dài một hơi rồi nói: “Mặc dù hơi thừa, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô một câu: Võ Hiệp Vương, chẳng hay, việc cô muốn hiến tế Asherah để đánh thức Hầu Vương, là việc đã trải qua sự đồng ý của con bé?”
“Hả? Buồn cười! Có thể làm việc và hi sinh vì ta, đó là vinh quang của thánh tổ. Ý muốn của ta chính là ý muốn của cô ta, vì nếu cô ta không đồng ý với ta, ta cũng sẽ dùng võ lực của bản thân để khiến cô ta phải đồng ý làm việc cho ta, dù việc đó có khiến cô ta phải chết.”
Như trong tưởng tượng, Luo Hao vẫn dùng lối trả lời đầy ngang ngược để đáp lại câu hỏi của Itsuka Ken. Đối với câu trả lời này của Luo Hao, Itsuka Ken hầu như đã có thể tưởng tượng ra được một cách rõ ràng trước cả khi cô nàng trả lời, và vì thế khi Luo Hao trả lời xong, Itsuka Ken nở một nụ cười ác liệt và nói: “Thật là một câu trả lời hợp phong cách của cô. Thế nhưng thật đáng tiếc là phải nói với cô một việc, thưa Võ Hiệp Vương, đó là thánh tổ Asherah đã thuộc về ta. Ta ưng ý cô ta, và giờ thì cô ta đang nằm trong tay của ta. Nếu như cô có thể chấp nhận nhường thánh tổ cho ta thì ta cảm thấy là chúng ta vẫn có thể nói chuyện một cách hòa bình.”
“Ngươi biết mình đang nói gì sao, Đọa Thiên Vương? Ngươi đang muốn thách đấu với ta, võ lâm chí tôn, ở nơi này sao? Những lời xấc xược như thế, nếu như chỉ nói một lần thì ta còn có thể rộng lòng tha thứ. Thế nhưng nếu ngươi không thu hồi lại điều đã nói, vậy thì cũng đừng trách ta ban tội chết cho ngươi.”
Biểu lộ bình thản và cách nói cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, thế nhưng nội dung thì lại đầy vẻ uy hiếp không hề có chút che giấu. Rất hiển nhiên là những lời nói có tính khiêu khích của Itsuka Ken đã khiến cho Luo Hao cảm thấy bất mãn, nếu như cậu còn tiếp tục như thế nữa thì sau đó, trận chiến giữa cậu và Luo Hao nhất định sẽ diễn ra.
“Thật đáng tiếc! Có vẻ như Võ Hiệp Vương không có ý định nhường thánh tổ lại cho ta rồi. Thế nhưng như ta đã nói là ta ưng ý Asherah, cho nên ta vẫn muốn thuyết phục cô một lần nữa, trong hòa bình. Asherah từ khi sinh ra đã phải sống trong bóng tối, con bé chưa từng được biết đến thứ gì khác ngoại trừ bóng tối và máu tanh. Hiện giờ, cuộc sống của con bé đã dần lụi tàn, ta không muốn một linh hồn ngây thơ như vậy lại phải chết khi mà chẳng được sống lấy một giây phút thuộc về chính bản thân. Chẳng lẽ giáo chủ không cảm thấy bằng việc ban ân cho một linh hồn thuần túy được quyền sống theo ý mình muốn là một việc rất tuyệt vời sao? Nếu như giáo chủ bằng lòng nhường thánh tổ Asherah lại cho ta, ta có thể cho con bé được sống tiếp một cách hạnh phúc tới mãi mãi, vậy bây giờ, giáo chủ, tôi muốn hỏi lại một lần nữa: cô có thể nhường thánh tổ Asherah lại cho ta không?”
Nghe được những lời này của Itsuka Ken, giai nhân đột nhiên hết giận mà nở một nụ cười chúm chím đầy hàm súc, và điều đó khiến cho dung nhan tuyệt mỹ của cô trở nên càng thêm lộng lẫy tới khó tả.
Nhìn Itsuka Ken một chút, giai nhân lại khẽ mở miệng và nói: “Ngươi thật là một kẻ kỳ lạ khi lại muốn ban ân cho kẻ địch vừa có mưu đồ quấy rối với mình. Thật quá mềm yếu và trẻ người non dạ, Đọa Thiên Vương. Thế nhưng ta lại rất thưởng thức sự non trẻ này của ngươi, vì thế ta lại tha thứ cho ngươi thêm một lần, như một đặc ân của ta dành cho ngươi.”
Đôi mắt phượng khẽ dời về phía thánh tổ Asherah, Luo Hao bắt đầu giải thích: “Dù rằng rất tán thưởng độ lượng của ngươi, thế nhưng với ta, thánh tổ là vật dụng không thể bỏ qua dùng để mở ra phong ấn của kẻ thù. Muốn mở phong ấn của Hầu Vương, việc hiến tế một kẻ có dòng máu của rồng thần hoặc xà thần là điều bắt buộc, nếu như không làm thế thì kẻ thù của ta sẽ không chịu thức tỉnh. Chỉ là suốt hằng trăm năm nay, ta vẫn luôn tìm kiếm một kẻ có dòng máu của long xà nhưng vẫn không thành, kẻ mang dòng máu của long xà quá hiếm hoi, và muốn bắt sống được thì càng hiếm hoi hơn nữa, vì khả năng lẩn trốn của chúng còn tốt hơn cả loài chuột dưới lòng đất. Sau lần giao chiến với cừu khấu và để nó vuột khỏi tay hơn 100 năm trước, ta đã chuẩn bị tốt tinh thần cho việc mình vĩnh viễn không có cơ hội để giết được nó.”
“Thế nhưng vài ngày trước, có một vị thánh tổ sắp chết mang theo dòng máu của long xà đột nhiên xuất hiện và nguyện ý thực hiện hiến tế cho cô? Cho nên cô mới nói rằng thánh tổ Asherah là thứ không thể thiếu?”
“Hừ! Thật vô lễ! Chẳng lẽ ngươi không có chút lễ độ nào khi nói chuyện với kẻ khác sao? Nhớ kỹ, Đọa Thiên Vương, nếu lần sau ngươi lại dám ngắt lời của ta, ta sẽ cho ngươi sự trừng phạt thích đáng. Còn bây giờ, nếu đã hiểu được tình huống, vậy thì hãy thức thời mà giao trả thánh tổ cho ta và rút khỏi đây đi!”
Đối với lời cảnh cáo của giai nhân, Itsuka Ken chẳng thèm để ý. Cậu chỉ khẽ nhún vai một cái, sau đó lại quay về phía Asherah, người lúc này đã hoàn hồn lại, và nói: “Như cô đã nghe, Asherah, ta cho cô cơ hội để tự quyết định cuộc đời của mình. Muốn trở thành một tế phẩm chết không chỗ chôn với thân xác hoàn toàn biến mất, hoặc là sống lại với một cuộc đời mới hoàn toàn thuộc về bản thân cô. Lựa chọn đi, Asherah! Nếu như nơi sâu nhất trong lòng cô vẫn còn dục vọng sinh tồn và khát khao muốn được sống một cách thực sự, vậy hãy cầu nguyện với ta đi. Dâng cho ta toàn bộ sự trung thành của cô, và đổi lại tất cả mọi thứ mà cô đã mất.”
“Thiếp…” Không biết phải trả lời thế nào, Asherah há miệng nhưng chẳng nói ra được một chữ. Từ nãy tới giờ, Asherah thực ra đã tỉnh lại và nghe hết những gì mà Itsuka Ken và Luo Hao đã nói, thế nhưng cô lại chẳng biết phải trả lời làm sao.
Nói thật lòng thì lúc này, con tim của Asherah đang rất bối rối. Sống? Cô muốn sống sao?
Muốn lắm chứ! Trên đời này có ai mà lại không muốn sống? Nếu như có thể sống tiếp, hơn nữa còn là được sống một cuộc sống đúng nghĩa như Itsuka Ken nói thì ai mà không muốn? Nếu có thể tiếp tục sống thì cô thật sự không muốn trở thành một tế phẩm. Thế nhưng bây giờ, khi đứng trước hai sự lựa chọn có thể trực tiếp quyết định số phận của mình, Asherah lại không biết phải chọn như thế nào.
Asherah thật sự không biết được là lúc này, mình phải lựa chọn như thế nào mới chính xác. Chọn Itsuka Ken sao? Làm sao cô có thể biết được rằng vị vua này thực ra là người ra sao? Là hiền vương như những gì cậu vừa thể hiện, hay là một ác ma có nội tâm tà ác tới mức khiến người ta tức lộn ruột? Làm sao cô biết được là Itsuka Ken thật lòng nghĩ cho cô mà không phải là đang đùa cô chơi để rồi nhìn cô phải chìm trong tuyệt vọng khi biết hi vọng lớn nhất của mình chỉ là hư ảo? Vả lại, nếu cô chọn Itsuka Ken thì cậu có thể cản được cơn thịnh nộ tới từ giáo chủ Luo Hao sao?
Ngoài những việc đó ra thì còn một việc khác nữa khiến Asherah cảm thấy lưỡng lự, đó là việc cô đã hứa với giáo chủ Luo Hao. Trước đó, cô rõ ràng đã hứa là sẽ giúp Luo Hao mở phong ấn của Thánh Hầu, giờ nếu cô chọn Itsuka Ken thì có khác gì lật lọng? Đường đường là thánh tổ mà lại lật lọng như thế thì…
Trong lúc Asherah trầm ngâm và không biết phải làm như thế nào thì Luo Hao, người vẫn luôn đứng đó và nhìn chằm chằm vào cô và Itsuka Ken, chợt nở một nụ cười, một nụ cười tuyệt mỹ tựa như vạn hoa đang khoe sắc thắm. Tiếng cười tuyệt mỹ vang lên tựa như là tiếng ca tới từ trời cao, thế nhưng với Asherah thì nó lại chẳng khác gì bài hát chiêu hồn đáng sợ nhất của địa phủ.
“Ra là vậy! Chỉ cần là vua đi trên con đường của bá đạo, thì cho dù phải đối mặt với điều gì đi nữa, việc không chiến mà hàng luôn là không thể tha thứ. Ngươi đang nghĩ vậy sao, Đọa Thiên Vương? Nếu thế thì xem ra, ta phải dành chút thời gian của mình ra để chứng minh cho sự bá đạo của mình. ‘Chỉ có vua mới có thể hạ được vua’, đây là nguyên nhân mà Ưng nhi muốn ta giá lâm nơi đây khi còn chưa chuẩn bị xong sao? Ha ha ha, thật không ngờ rằng lời của Ưng nhi lại có trở thành lời tiên đoán trong trường hợp này.”
“Giáo…”
“Câm miệng! Nếu như mi đã không lựa chọn được, vậy thì để ta tự mình chọn thay cho mi!”
Đôi mắt lạnh như băng liếc về phía Asherah khiến cô sợ hãi tới không thể nói nên lời. Đối với vua địa ngục Pluto của Mỹ Châu, Asherah có lẽ còn có dũng khí để chiến đấu, thế nhưng với Võ Hiệp Vương, Asherah lại hoàn toàn không có lá gan để đối đầu, không, thậm chí cả đối mặt cũng không dám.
Sự mạnh mẽ của Luo Hao, Asherah đã tự mình nhìn thấy. Đây là một vị vua có thể khai sơn bạt hải chỉ với một cái phất tay, tê thiên liệt địa cũng không phải chỉ là một từ ngữ trừu tượng đối với vị chúa tể này; so với vị vua này, vua địa ngục của Mỹ cũng chẳng khác gì một chàng trai mới lớn.
“Chờ chút chứ, giáo chủ…” Thấy Luo Hao muốn động thủ, Itsuka Ken mở miệng muốn lên tiếng ngăn cản, thế nhưng cậu còn chưa kịp nói hết câu thì Luo Hao đã ngắt lời.
“Nhiều lời vô ích, Đọa Thiên Vương. Nếu mi đã muốn cướp thánh tổ Asherah từ tay ta, vậy thì hãy dùng nắm đấm của ngươi để thuyết phục ta đi. Hãy cảm ơn trời đi, vì hôm nay, ngươi sẽ có cơ hội được luận bàn với bậc chí tôn đạt cảnh giới cao nhất của võ thuật như ta. Ta sẽ nghiêm túc xem ngươi như chướng ngại lớn nhất của mình lúc này, và sẽ dùng võ thuật của mình để hạ gục ngươi.”
Nói xong, bóng hình của giai nhân đã biến mất.
“Ầm ————!” Vừa ra tay liền dùng tuyệt kỹ, Võ Hiệp Vương đã làm đúng như lời cô nói, xem Itsuka Ken như đối thủ chân chính của mình, vì thế cô không hề nương tay. Với tuyệt kỹ thần túc thông ( súc địa thành thốn ), cô hầu như chỉ tốn thời gian chưa tới 1% giây để xuất hiện trước mặt của Itsuka Ken và tung ra một chưởng vào giữa ngực của cậu.
Một chưởng thần tốc và lưu loát cứ như là đã luyện tập qua hàng trăm ngàn lần, chỉ với một đòn này thì Luo Hao đã chứng minh được cảnh giới võ thuật vô địch của cô. Với một chưởng này, có lẽ hầu hết chú thuật sư đều không thể ngăn được mà chỉ có thể bó tay chịu chết; thậm chí là với các campione, một chưởng này cũng là một đòn phi thường hiểm hóc, thế nhưng với Itsuka Ken thì việc tránh né chiêu này của Luo Hao lại chẳng phải là việc gì khó khăn.
Bàn tay trắng như bạch ngọc chạm vào bóng hình của Itsuka Ken, thế nhưng sau đó, nó vẫn không dừng lại mà tiếp tục xuyên qua cơ thể cậu. Hóa ra đó chỉ là tàn ảnh mà Itsuka Ken lưu lại, còn chân thân của cậu thì đã vọt sang một hướng khác, hai tay của cậu thì lại đang ôm lấy Asherah và Kaoru.
“Hả?” Hơi kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Itsuka Ken, khẽ nhíu đôi mi, giai nhân đặt câu hỏi với Itsuka Ken về điều mình vừa trông thấy: “Ngươi cũng biết thần túc thông?”
Đối với câu hỏi của giai nhân, Itsuka Ken không trả lời. Lúc này, cậu chỉ lắc đầu và dùng ngữ điệu có chút bất đắc dĩ để nói với giai nhân trước mặt: “Thật đúng là một bá giả thuần túy, chẳng chịu nghe người khác nói gì cả. Giáo chủ, chẳng lẽ từ xưa tới nay cô vẫn luôn cư xử như vậy hết sao? Động một chút là đấu võ? Mà đấu võ thì cũng thôi, dù sao cô cũng là Võ Hiệp Vương, thế nhưng ra tay khi người khác còn chưa chấp nhận lời thách đấu, chẳng lẽ cô không sợ bị người đời cười chê là đánh lén sao? Như vậy mà còn gọi là ‘Võ hiệp’?”
“Hừ! Binh gia từ xưa tới nay vẫn luôn thờ phụng một chân lý, đó là ‘tiên hạ thủ vi cường’. Đã là địch nhân, vậy thì cũng đừng có trách việc đối phương dùng quỷ đạo. Đọa Thiên Vương, nếu như ngươi còn nói những lời vô tri và thấp kém như thế nữa, vậy thì cũng đừng trách ta khinh thường ngươi.” Mày liễu khẽ nhăn, giai nhân dùng thái độ bất mãn lộ rõ rành rành để nói với Itsuka Ken. Chà, cái này có thể xem như là thẹn quá thành giận hay không?
Nha, bất kể đó có phải là thẹn quá hóa giận hay không thì, tóm lại là vào lúc này, tâm trạng của Luo Hao Luo đại giáo chủ đang rất là tồi tệ.
Đối với tính tình nóng nảy có phần chẳng chịu nói lý của Luo Hao, Itsuka Ken đã chẳng muốn tranh cãi thêm nữa, cậu chỉ hơi buông Asherah và Kaoru xuống rồi thở dài: “Cho dù là như thế thì ít nhất cô cũng phải để cho tôi nói xong hết đã chứ? Chẳng lẽ độ lượng của cô nhỏ tới mức không nghe nổi những lời tôi nói sao? Cô muốn Asherah chẳng qua là vì muốn mở phong ấn của Tề Thiên Đại Thánh, vậy tức là chỉ cần mở được phong ấn của Tề Thiên Đại Thánh rồi, cô sẽ chẳng cần tới một thánh tổ có dòng máu long xà như Asherah nữa, đúng không?”
“Lời đó là ý gì?” Ngay lập tức, tròng mắt của Luo đại giáo chủ khẽ co lại.