“Ta dùng sự trịnh trọng và trang nghiêm lớn nhất cuộc đời ta để hỏi ngươi ———— Đọa Thiên Vương, Ye Jian. Ngươi có bằng lòng trở thành kẻ kế tục của ta, Luo Cuilian, người được gọi là võ lâm chí tôn, giáo chủ của thánh giáo này hay không?” Với thái độ trịnh trọng và nghiêm túc chưa từng có, giáo chủ Luo Hao đột nhiên nói như thế với Itsuka Ken.
Lúc này, sắc mặt của giai nhân đang khá là tái nhợt, tựa như không còn chút máu nào. Đây là dấu hiệu cho thấy rằng vào lúc này, giáo chủ Luo Hao đang lâm vào tình trạng suy yếu nghiêm trọng, hẳn là do chú lực và [ Ki ] đã bị tiêu hao gần hết sau đòn phong ấn loli Tề Thiên trước đó.
Đây cũng chẳng phải là điều gì đáng ngạc nhiên, với một chiêu thức phong ấn có uy lực kinh khủng tới như thế, việc hao tổn ở mức độ lớn là không thể tránh khỏi. Itsuka Ken phỏng chừng là lúc này, toàn thân của giáo chủ Luo Hao đã chẳng còn lại chút [ Ki ] nào, chú lực chắc cũng chỉ còn lại ngót nghét có một vài tia. Có thể nói là vào thời điểm này, giáo chủ Luo Hao đã lâm vào tình trạng suy yếu chưa từng có.
Bất quá, mặc dù đã lâm vào tình trạng suy yếu tới như vậy, thế nhưng khí phách của giáo chủ Luo Hao vẫn chẳng giảm xuống bao nhiêu, hoặc nên nói là chẳng thay đổi gì hết, vẫn tựa như một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên: cao ngạo, cô độc và lạnh lẽo.
“Ầy, mặc dù tôi rất cao hứng khi được giáo chủ coi trọng như vậy, thế nhưng về việc làm kẻ kế tục của giáo chủ thì tôi nghĩ, hay là thôi vậy. Dù sao thì tôi…”
“Vậy sao? Nếu thế thì không cần nhiều lời! Quả nhiên, ngươi thật sự rất khác so với những đồng tộc khác của ta. Ta cũng cảm nhận được là ngươi có bản chất hoàn toàn khác với chúng ta. Hàng trăm năm qua, ta đã gặp được rất nhiều người, thế nhưng trong số những kẻ ta gặp được, không có kẻ nào có thể sánh được với ngươi. Trẻ tuổi nhưng lại không sốc nổi, khôn khéo hơn người, lại có sức mạnh vượt trội; ngươi là kẻ trí dũng song toàn nhất mà ta từng gặp phải ~~~~” Nói tới đây, vẻ nghiêm túc trên mặt của Luo Hao chợt giảm đi; sau đó, cô đột nhiên nở một nụ cười, một nụ cười đáng yêu và xinh đẹp tới mức khiến cho người ta hít thở không thông.
“Ha ha ha, lần này, vì danh dự của chính ta, ta đã ra tay cứu ngươi, thế nhưng ngươi lại từ chối việc trở thành truyền nhân của ta. Ta phải nên làm sao cho đúng đây, khi mà ngươi đã từng tiết độc thân thể của ta? Là võ lâm chí tôn và cũng là giáo chủ của Thánh Giáo, với bất cứ kẻ nào, hễ nhìn thấy ta thì phải móc mắt, nghe tiếng của ta thì phải chặt tai. Nhưng ngươi không những nhìn và nghe, mà còn tiết độc thân thể này, thế nhưng ta lại không thể trừng phạt ngươi, ta nên làm gì đây nhỉ?” Nhìn Itsuka Ken với ánh mắt vui vẻ cong cong như hai vầng trăng khuyết, lúc này, giáo chủ đại nhân đẹp tới mức trời đất dường như cũng phải phai màu.
“Ây… Chuyện đó, tôi chỉ là…”
Itsuka Ken còn chưa kịp nói xong thì giáo chủ đại nhân đã nhíu mày và hứ một câu: “Là vua thì đừng trốn tránh trách nhiệm. Trên đời này, ta ghét nhất là thứ chuột nhắt do do dự dự chẳng dám thừa nhận hành vi và ý muốn của mình. Ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”
Phải nói rằng vào lúc này thì giáo chủ đại nhân thật sự rất xinh đẹp, có thể nói là đẹp với vô lý. Chỉ với đôi ba câu chất vấn cùng với một cái nhíu mày, giáo chủ đại nhân đã khiến cho Itsuka Ken rối loạn tay chân. Cậu hầu như nhịn không được mà muốn mở miệng để giải thích với giáo chủ Luo Hao.
Lúc này thì Itsuka Ken hầu như đã hiểu được rằng tại sao trong 36 kế, mỹ nhân kế luôn được nghĩ tới đầu tiên khi muốn đối phó với nam nhân. Mỹ nhân, một khi đã đẹp tới mức nào đó, nó tuyệt đối sẽ trở thành tấm bia mộ cho người anh hùng, nó đáng sợ hơn bất cứ thứ độc dược nào trên thế giới.
“Trước kia ngươi đã có lời rằng ngươi sẽ thiếu nợ ta nếu như ta giúp ngươi xem chừng loài rồng rắn đang ẩn nấp dưới mặt đất. Ngươi đã cứu ta những bốn lần, lần này ta cứu ngươi, lại giúp ngươi xem chừng loài rồng dưới đất, vậy là ta còn thiếu nợ ngươi hai lần nữa, ta sẽ trả cho ngươi.”
“Khục! Thực ra thì, tôi chưa từng có ý định muốn giáo chủ nợ ơn, coi như có thì tôi cũng không có ý muốn bắt ép giáo chủ phải trả lại…”
“Vậy sao? Nếu vậy thì tốt rồi! Nếu như đã không còn thiếu nợ gì ngươi, vậy thì hẳn là ta có thể khiển trách người vì việc ngươi đã khinh nhờn thân thể ta mà không cần lo lắng bị gọi là kẻ bội bạc?”
“Ây…” Quýnh (囧), bị giáo chủ Luo Hao nói như vậy, Itsuka Ken thiệt tình quýnh (囧). Giáo chủ đại nhân vốn nghiêm túc, vậy mà giờ lại thích nói đùa như vậy, cậu nhìn ra được là cô thật sự đang nói đùa, vì vậy Itsuka Ken hơi có chút không quen lắm. Cậu thật sự không biết phải ứng đối ra sao với cách cư xử hiện giờ của Luo Hao.
Thấy vẻ mặt hơi có chút quýnh của Itsuka Ken, giáo chủ đại nhân chợt nâng bàn tay ngọc thon thả và trắng muốt của mình lên và sờ vào má cậu, sau đó cô nở một nụ cười đáng yêu và mị hoặc tới cực hạn rồi nói: “Nếu vậy thì, Ye Jian, từ hôm nay trở đi, ngươi có thể gọi ta là ‘onee-chan’, được chứ?”
“… Gì?” Não của Itsuka Ken chết máy trong một chốc lát, cậu trố mắt mà nhìn chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ của giáo chủ Luo Hao. Cậu cảm thấy mình thật sự không theo kịp nhịp suy nghĩ của giáo chủ Luo Hao, cô nàng này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Sao tự nhiên lại…
“Ta không muốn trừng phạt ngươi, vì dù rằng ta đã không thiếu nợ ngươi, nhưng Luo Hao này tuyệt đối sẽ không quên rằng ngươi đã từng cứu ta những bốn lần. Thế nhưng nếu buông tha cho ngươi mà không khiển trách việc ngươi từng tiết độc thân thể của ta một cách không lý do, uy nghiêm của võ lâm chí tôn sẽ bị bôi nhọ. Đã vậy thì, chi bằng ngươi hãy trở thành người nhà kết nghĩa với ta đi, khi đó thì việc giữa hai chúng ta là việc giữa người nhà với nhau, sẽ không ai nói gì được nữa.” Khi nói điều này, trên gương mặt đẹp như tiên nữ của giáo chủ Luo Hao hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Đối với ‘ý tưởng tuyệt vời’ này của giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken đã chẳng biết phải phun tào như thế nào rồi. Cái logic quái đản gì thế, người lạ chạm vào cơ thể ( bộ ngực ) là xúc phạm uy nghiêm, vậy nghĩa đệ chạm vào thì không xúc phạm sao? Nếu vậy thì xem ra nghĩa đệ của giáo chủ Luo Hao sung sướng quá nhỉ?
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngươi là một kẻ ta càng ngày càng đánh giá cao. Thay vì bỏ lại ngươi ở đây như một chồi non, sẽ tốt hơn khi đào tạo ngươi thành một anh hùng vĩ đại. Một hành động phù hợp với thân phận Minh Chủ Võ Lâm… B-Bên cạnh đó, ta và ngươi thực sự đạt tới mức có sự tiếp xúc da thịt với nhau.”
“PHỐC! Khoan! Chờ…”
Làm lơ ý kiến của Itsuka Ken, hoặc nên nói là chẳng muốn cho Itsuka Ken cơ hội, giáo chủ đại nhân dùng bàn tay ngọc đặt khẽ lên miệng của Itsuka Ken để ngăn cậu nói tiếp. Sau đó, cô bỗng nhiên hơi tỏ vẻ ngượng ngùng khi dùng cánh tay còn lại để che ngực mình.
“Người ta thường nói rằng không đánh thì không quen biết, chúng ta đã từng đánh nhau, hơn nữa sau đó còn cùng nhau chiến đấu với cường địch, cho nên ta muốn kết nghĩa với ngươi, và ta sẽ hướng dẫn cho ngươi như là một người chị. Nghĩa đệ yêu quý, bù lại đệ phải tôn trọng ta tối đa, và thực hiện đầy đủ các bổn phận của lòng hiếu kính.”
“Chờ một chút! Tôi…”
“Ta sẽ dành tình yêu thương và sự bảo vệ của mình cho nghĩa đệ của ta, và ta cũng sẽ tự tay chỉ bảo cho đệ về võ nghệ. Chuyện đó thế nào?”
Luo Cuilian nhẹ nhàng mỉm cười. Đó là một nụ cười đáng yêu giống như sự xuất hiện của mặt trời sau một cơn bão dữ dội, một nụ cười đáng yêu tới mức hầu như khắc vào trong lòng của Itsuka Ken, khiến cho những lời cậu chuẩn bị nói ra đều bị nghẹn ở trong cổ họng và phải nuốt ngược trở về.
Thực ra thì điều Itsuka Ken muốn nói cũng không phải là việc gì lớn, cậu chỉ định chứng minh thực lực của mình một chút rồi nói rằng chi bằng làm nghĩa đệ thì hãy để cậu làm nghĩa huynh đi. Nếu vậy thì cậu có thể quang minh chính đại mà bày tỏ sự ‘yêu thương’ của mình với nghĩa muội rồi.
Bất quá, sau khi nghe tới việc giáo chủ Luo Hao muốn truyền thụ võ nghệ cho cậu, cậu cảm thấy do dự.
Không do dự cũng không được, bởi vì giáo chủ Luo Hao vừa nói gì đó? Cô muốn dạy võ cho cậu. Nếu nói về thực lực, Itsuka Ken tự tin rằng mình đủ mạnh để có thể hoàn toàn áp chế, thậm chí là khuất phục giáo chủ Luo Hao, thế nhưng nếu chỉ nói riêng về võ thuật, cậu cảm thấy nếu phải so với giáo chủ Luo Hao thì võ nghệ của mình… Thôi! Không nói nữa! Quá thảm! Thảm không nỡ nhìn! Đây cơ bản là thuyền mái chèo mà đòi đua với máy bay tiêm kích. Làm sao so?
Nói thật thì từ khi thấy giáo chủ Luo Hao chiến đấu với loli Tề Thiên xong, Itsuka Ken đã sớm có ý muốn nhờ giáo chủ Luo Hao chỉ bảo cho mình một chút về võ nghệ, cho nên khi nghe thấy giáo chủ Luo Hao muốn chỉ bảo cho mình, cậu do dự về việc mình có nên tự chứng minh bản thân để trở thành nghĩa huynh của giáo chủ đại nhân hay không? Làm nghĩa huynh mà lại muốn nghĩa muội chỉ bảo, hình ảnh đó thật quá đẹp, cậu chỉ nghĩ tới thôi cũng cảm thấy da mặt mình trở nên nóng rát. Thế nhưng nếu làm nghĩa đệ, vậy thì muốn nghĩa tỷ chỉ bảo cho mình một chút cũng là bình thường, không phải sao?
Hơn nữa, nếu tính theo tuổi thì tới thời điểm này, cậu cũng chỉ mới có tối đa là bảy tám chục tuổi chưa tới, trong khi đó giáo chủ đại nhân đã sống hơn 2 thế kỷ, nói vậy tức là kinh nghiệm chiến đấu của giáo chủ đại nhân hẳn phải vượt xa so với cậu chứ?
Nghĩ như vậy, đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken bắt đầu hiện lên vẻ suy tư.
Đại khái là vì chờ lâu, hơn nữa cũng đã đoán được suy nghĩ trong đầu của Itsuka Ken, giáo chủ đại nhân bỗng nhiên đặt đôi tay ngọc thon thả và trắng muốt của mình lên hai vai của Itsuka Ken, sau đó, cô dùng đôi mắt dịu dàng long lanh đẫm nước của mình để nhìn chằm chằm và mắt của Itsuka Ken.
“Chẳng lẽ cậu cho rằng việc trở thành nghĩa đệ của Luo Hao này là oan ức đối với cậu sao? Ta đã khoan dung cho việc cậu khinh nhờn tấm thân quý giá này của ta, chẳng lẽ chừng đó còn chưa đủ để trở thành nghĩa tỷ của cậu? Là nghĩa tỷ, ta có đầy đủ giác ngộ về việc phải kính dâng thứ gì cho đứa em kết nghĩa của mình. Nếu cậu không trở thành nghĩa đệ của ta, ta sao có thể cam tâm tình nguyện mà kính dâng cho cậu? Tề Thiên Đại Thánh là đấu thần đồng thời cũng là chiến thần mạnh nhất của Trung Hoa, sau khi khôi phục bản chất thần linh, trình độ côn pháp của cô ta đã chẳng kém gì ta. Nếu như có thời gian, ta tin tưởng rằng đệ có thể vượt qua cả ta lẫn cô ta, thế nhưng trước mắt thì không được. Nếu như cậu muốn thắng được Tề Thiên, vậy thì chỉ có một cách. Cho nên, hãy trở thành nghĩa đệ của ta đi!”
Không biết tại sao, khi nghe giáo chủ Luo Hao nói tới chỗ này, cậu chợt phát hiện ra là trên mặt của giáo chủ Luo Hao hình như chợt trở nên hơi xấu hổ, ảo giác sao?
“Vậy, phương pháp mà giáo chủ đang nói tới, có liên quan gì với việc tôi trở thành nghĩa đệ?”
“Sao cậu có thể xưng hô với nghĩa tỷ của mình như thế? Hãy mau sửa lại theo cách mà ta đã dạy cậu đi!” Ánh mắt bất mãn mang theo một tia hờn dỗi với sự lôi cuốn tự nhiên, giáo chủ đại nhân lại một lần nữa tùy tiện phóng ‘Mị Hoặc Quang Hoàn • lv MAX’ của mình về phía Itsuka Ken.
Được rồi! Có vẻ như giáo chủ đại nhân của chúng ta đã mặc định việc Itsuka Ken là nghĩa đệ của mình mà không cho cậu cơ hội từ chối.
“Được rồi, tôi hiểu rồi! Nếu vậy thì, Lián-nee?”
“Khi nói chuyện với một người chị tuyệt vời như ta, lời nói của đệ nên chứa đựng sự tôn trọng tuyệt đối. Dù sao thì hôm nay ta sẽ thông cảm. Đệ cần phải cải thiện trong thời gian tới.” Giọng nói mang theo đôi chút không thỏa mãn, thế nhưng theo biểu hiện bên ngoài thì có vẻ như giáo chủ đại nhân đang cảm thấy rất hài lòng? Hình như cô đã cao hứng trở lại.
“Được rồi! Nếu đệ đã trở thành nghĩa đệ của ta, vậy thì ta cũng có thể sử dụng thuật Quán Đỉnh của mình để truyền thụ võ học cho đệ. Ta sẽ đem tất cả kinh nghiệm võ học mà ta, võ lâm chí tôn, đã tích lũy suốt một đời truyền hết lại cho đệ. Hãy mang theo lòng biết ơn cao nhất đệ có, mà tiếp nhận sự truyền thụ của ta đi!”
“Quán Đỉnh? Là Quán Đỉnh Đại… A… Um ~~ ?” Đang muốn mở miệng hỏi giáo chủ đại nhân về cái phép Quán Đỉnh mà cô vừa nói, thế nhưng khi vừa mở miệng ra, Itsuka Ken lập tức sửng sốt.
Sửng sốt! Cậu hoàn toàn sửng sốt. Không sửng sốt cũng không được, không phải vừa rồi bảo là muốn sử dụng phép Quán Đỉnh sao? Sao tự dưng lại…
Nhìn trừng trừng vào gương mặt mỹ lệ đã kế sát ngay trước mặt mình, Itsuka Ken thoáng bối rối một chút. Lúc này, giáo chủ… a không đúng, là nghĩa tỷ mà Itsuka Ken vừa nhận, đã lấy đôi tay ngọc xinh đẹp của mình để bụm lấy mặt của cậu, đồng thời kéo cậu lại và dùng đôi môi nhỏ đáng yêu của mình để hôn lấy Itsuka Ken.
Ừ! Là hôn! Không phải là đỉnh đầu của hai bên chúc vào nhau rồi truyền công như trong phim võ hiệp, mà là hôn!
Từ cảm xúc ở trên miệng, Itsuka Ken khẳng định được rằng đây không phải là ảo giác. Giáo chủ, ah không, là nghĩa tỷ đại nhân đang thật sự hôn cậu. So với trình độ võ nghệ siêu quần của mình, kỹ xảo hôn môi của nghĩa tỷ đại nhân thật sự non nớt chịu không được, bất quá, cảm giác ngọt ngào tựa như mật đường tới từ miệng này là sao? Nếu cậu đoán không lầm thì đây hẳn là nụ hôn đầu của nghĩa tỷ đại nhân chứ? Tại sao lại tuyệt tới quá sức tưởng tượng như vậy?
Là do trong đó xen lẫn thêm kinh nghiệm võ học được tích lũy suốt một đời của võ lâm chí tôn sao? Hay là vì sự cưng chiều của nghĩa tỷ với đệ đệ? Hay chỉ đơn thuần là do sự mỹ lệ riêng của Lián-nee?
Mặc kệ, vứt quách ba cái suy đoán vớ vẩn đó đi! Giai nhân đã ở trong ngực, lại đang kính dâng nụ hôn đầu của mình lên cho bản thân, lúc này mà còn đi suy đoán ba cái chuyện vớ vẩn đó nữa thì tuyệt đối là não có vấn đề, hoặc là thân thể có khuyết tật. Ôm chặt lấy Luo Hao, Itsuka Ken bắt đầu hấp thu lấy tri thức võ học mà Luo Hao truyền lại, đồng thời cậu cũng không quên tận hưởng lấy nụ hôn ngọt ngào đầu tiên mà Luo Hao tặng cho mình.