“Chị nói là chị định rời khỏi Nhật Bản và trở về Lư Sơn sao, Lian-nee?” Nằm gối lên đùi của giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken khẽ cục cựa cơ thể mình một chút rồi hỏi với giọng có chút ngạc nhiên.
Đầu gối chẩm, hiện giờ, Itsuka Ken đang nằm dựa lên đùi của người chị kết nghĩa đẹp tuyệt trần của mình. Người ta thường nói giấc mộng lớn nhất của nam nhân là khi tỉnh thì nắm quyền thiên hạ, khi say thì gối lên người mỹ nhân. Hiện giờ thì Itsuka Ken xem như đã là kẻ nắm quyền thiên hạ, giờ mệt rã cả người thì lại được gối đầu lên đùi của mỹ nhân bậc nhất thế giới như giáo chủ Luo Hao và được cô chăm sóc, vậy cậu có thể xem như là đang ‘Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, túy ngọa mỹ nhân tất’ không?
Nằm gối lên cặp đùi tuyệt đẹp của nghĩa tỷ đại nhân, Itsuka Ken không nhịn được mà nghĩ lan man.
Cũng không trách được cậu nghĩ lan man như vậy, dù sao thì vừa rồi, cậu mới vừa có một trận chiến vô cùng căng thẳng với loli Tề Thiên xong, cho nên cậu cảm thấy là lúc này mình cũng nên xả hơi một tí. Đầu óc thả lỏng, mà lại được gối đầu lên cặp đùi quá ư hoàn mỹ của giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken không muốn nghĩ lung tung cũng không được.
Hiện giờ thì cách thời điểm loli Đại Thánh cưỡi rồng bay đi cũng được hơn 15 phút rồi. Loli Đại Thánh thì đã được rồng trắng chở đi, thế nhưng dấu vết còn lưu lại từ cuộc chiến vô song giữa cô bé với Itsuka Ken thì vẫn còn nguyên vẹn.
Nơi mà Itsuka Ken dùng để đánh nhau với loli Tề Thiên vốn là một góc nhỏ cực kỳ hiếm người trong U Thế, thế cho nên ngoại trừ lán ngựa vốn được dùng để nhốt Hầu Vương ra, cùng với Tử Cấm Thành cách đó không xa thì tất cả cảnh vật ở đây đều cực kỳ nguyên thủy, và cũng cực kỳ xinh đẹp.
Thế nhưng lúc này, sau cuộc chiến của Itsuka Ken với loli Đại Thánh xong, tất cả mọi thứ đều đã bị cào bằng và xới tung lên, trông chẳng khác gì vừa trải qua một cơn bão kinh thiên động địa nào đó: cỏ cây thì đều bật gốc, mặt đất giăng đầy những khe nứt đi kèm với một đống hố thiên thạch với đủ mọi kích cỡ, các công trình kiến trúc trong tòa thành giống Tử Cấm Thành thì đều bị dập nát, chỉ còn lại đá vụn, gạch ngói và những bức tường đổ bể ở khắp mọi nơi.
Cho dù là phần duy nhất còn nguyên vẹn nằm bên trong Tử Cấm Thành, tức là căn phòng mà Itsuka Ken và giáo chủ Luo Hao đang có mặt, sở dĩ nó còn nguyên vẹn như vậy cũng chỉ là vì Itsuka Ken muốn dùng căn phòng này nên mới dùng phép thuật để khiến nó khôi phục lại như cũ thôi.
Trở lại với cuộc đối thoại giữa Itsuka Ken và giáo chủ Luo Hao. Sau khi nghe Itsuka Ken đặt câu hỏi, giáo chủ Luo Hao giơ nhẹ tay của mình lên và khẽ xoa đầu của Itsuka Ken một cái rồi nói: “Đúng! Người ta thường nói ‘quân tử chi giao đạm tự thủy’, mặc dù ta rất đau lòng khi phải bỏ đệ ở lại đây, thế nhưng là giáo chủ của Thánh Giáo, ta không thể vắng mặt quá lâu vì Thánh Giáo còn cần có sự trông nom của ta. Huống hồ, thanh cư ở Lư Sơn chính là nguyện vọng của ta…”
Nghe giáo chủ Luo Hao nói như vậy, Itsuka Ken liền biết là không thể để cho cô nói xong, cho nên cậu lập tức bật dậy và khẽ xoay người; sau đó cậu lập tức ôm chặt lấy giáo chủ Luo Hao.
“Không được! Tôi không cho chị đi vào lúc này. Hơn nữa chị tới Nhật Bản không phải là để đánh bại Tề Thiên Đại Thánh sao? Giờ Tề Thiên Đại Thánh vẫn còn sống khỏe, cô ta chỉ tạm thời bỏ chạy, sau này cô ta nhất định sẽ còn quay lại, hơn nữa tôi linh cảm là cô ta sẽ quay lại rất nhanh. Chị cũng biết là với những người như chúng ta, linh cảm là thứ đáng tin như thế nào đúng không, Lian-nee? Cho nên nếu bây giờ chị mà bỏ về, có thể người ta sẽ cho rằng chị lâm trận bỏ trốn? Cho nên chi bằng chị tạm thời ở lại đây đi!”
Bất ngờ bị Itsuka Ken ôm chặt, cơ thể của Luo Cuilian cũng có chút căng lên, bất quá, sau khi nghe Itsuka Ken nói xong thì nó hơi chùng xuống trở lại.
Trầm ngâm một chút, sau đó Luo Cuilian trả lời: “Nghĩa đệ nói cũng không sai. Là ta suy nghĩ thiếu chu toàn. Nếu như vẫn chưa diệt trừ được Tề Thiên Đại Thánh mà ta lại trở về Lư Sơn, vậy thì rất nhiều người trong võ lâm sẽ chế nhạo ta, cho rằng Luo Cuilian chỉ biết nói mà không biết làm, hơn nữa còn lâm trận bỏ chạy. Đó sẽ là vết nhơ cho sự uy nghiêm của ta. Ừ! Nếu vậy thì ta sẽ ở lại đây cho tới khi kết thúc việc thẩm phán với Tề Thiên. Tạm thời… Tạm thời ta sẽ ở lại đây để chỉ bảo cho đệ về võ thuật.”
Thấy Luo Cuilian đã bằng lòng ở lại Nhật Bản, Itsuka Ken âm thầm thở phào một cái. Hiện giờ, mối quan hệ giữa cậu và Luo Cuilian đang trong giai đoạn ‘tình yêu cuồng nhiệt’, sao có thể để cho cô rời đi được? Bất quá, giáo chủ nee-chan ở lại đây cũng chỉ là để chỉ đạo cho mình trong việc tu luyện võ thuật? Không nên! Không nên! Tuyệt đối không được!
Ở trong lòng âm thầm lắc đầu nguầy nguậy, Itsuka Ken quyết định thay đổi chủ đề: “Khục! Ah! Đúng rồi! Nhắc mới nhớ! Lian-nee vừa nói là mình ưa thích ẩn cư ở Lư Sơn. Ở Lư Sơn chán như vậy, chẳng có điều kiện điện đóm hay máy móc gì cả, chẳng lẽ chị không thấy cô đơn sao?”
“Là đạo cô, việc chịu đựng được sự cô tịch cũng là một phần của việc tu đạo. Là người tu đạo, sao có thể có tâm thái như thế chứ? Mặc dù là võ lâm chí tôn, đồng thời cũng là vị vua chí cao vô thượng, thế nhưng nói cho cùng thì ta vẫn là người của đạo giáo. Mạnh Tử đã dạy: Trời muốn giáng một trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước khiến cho khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt, đói rét thể xác, cùng quẩn thân thể. Chỉ có trải qua tất cả những thứ đó mà vẫn kiên cường thì mới có thể hoàn thành được nghĩa vụ trời ban. Đây cũng là tốt chất mà một vị vua tu đạo nên có…”
“Không! Không! Không! Tôi cảm thấy rằng suy nghĩ này của chị rất có vấn đề.”
Itsuka Ken vừa nói xong thì trên ngọc nhan tuyệt mỹ của Luo Cuilian lập tức hiện lên vẻ bất mãn: “Jian, bởi vì niệm tình đệ là em trai kết nghĩa của ta, cho nên ta bỏ qua cho lời nói hỗn hào vừa rồi của đệ. Chỉ có một lần thôi đấy! Hãy nhớ kỹ là đệ là nghĩa đệ của ta, đối với chị mình, đệ phải có sự tôn kính nên có của một đứa em. Lần sau nếu như đệ còn tái phạm, vậy thì ta sẽ phải ra tay giáo huấn đệ.”
“Ây…” Đối với tính cách có chút cổ hủ của người chị kết nghĩa này, Itsuka Ken thật sự không biết phải nói gì rồi, cậu đã chẳng muốn đi phun tào nữa. Thôi được rồi! Đổi chiến thuật! Xem ra từ giờ trở đi, nếu muốn nói gì với nghĩa tỷ đại nhân thì tốt nhất là cứ dùng cách ‘nói thẳng’ là tốt nhất.
“Tôi nói cho chị nghe, Lian-nee, bây giờ đã là thời hiện đại rồi, mà cứ coi như bây giờ không phải là thời hiện đại thì suy nghĩ này của chị vẫn rất không đúng. Chị quá câu nệ quy củ của người xưa đặt ra. Đó là quy củ của người ta, đâu phải là của chị đâu? Chị nghĩ xem, chị đường đường là vua, là chúa tể áp đảo tất cả mọi thứ. Sở dĩ chị trở thành vua là vì chị nắm giữ quyền uy tuyệt đối mà không ai có thể cãi lại, chứ đâu phải rằng vì chị là vua nên mới có quyền uy, vậy thì chị cần gì phải để ý tới quy củ của người xưa nữa? Hơn nữa bản chất của vua là ‘duy ngã’, nó hoàn toàn trái ngược với bản chất ‘vô vi’ của đạo gia. Hiện giờ, trong số các campione thì cũng chỉ có mình chị… ôi chao! Đau ~~~ !”
Trừng đôi mắt phượng của mình về phía Itsuka Ken, Luo Cuilian tức giận mà lên tiếng răn dạy: “Ai nói vô vi mâu thuẫn với đạo của vua? Lão Tử đã dạy là ‘vô vi mà trị’, cũng tức là ‘không tranh mà tranh’ . Lời nói hỗn hào của đệ vừa rồi, nếu như để người của Thánh Giáo nghe được, cho dù đệ có là vua của dị quốc đi nữa thì thánh giáo cũng sẽ dốc toàn lực để đuổi giết đệ.”
“Xì ~ ! Bọn chúng dám sao? Nếu dám thì cũng đừng trách tôi không nể mặt chị. Truy sát campione? Rốt cục thì ai cho bọn chúng lá gan để làm việc đó vậy? Là do có chị làm chỗ dựa lâu quá nên đầu của bọn chúng bị mọt ăn hết rồi sao? Hay là trong đó chứa toàn chất thải? Ba cái tổ chức như là Ngũ Ngục Thánh Giáo, coi như chấp hai chân một tay cộng thêm ba ngón thì tôi vẫn có thể một giây diệt một đống.”
“Nghĩa đệ, đệ ————” Bị Itsuka Ken nói như vậy, giáo chủ đại nhân thật sự bị tức tới không nói nên lời.
Có thể nói là trong cuộc đời của Luo Cuilian, chưa bao giờ cô lại gặp được người nào dám phản kháng mình như vậy. Không đúng! Không phỉa là không có, thế nhưng toàn bộ những người đó đều đã đi tong hết rồi, tất cả đều bị Luo Cuilian thẩm phán một cách thích đáng. Thế nhưng bây giờ, người phản kháng và đang dùng cách nói chuyện không chút nể mặt với cô lại là đứa em kết nghĩa mà cô thương tới tột cùng, cô làm sao nỡ trừng phạt chứ? Đánh thì không được, mắng thì không xong. Lần đầu tiên, Luo Cuilian phải đối mặt với tình huống này, cô không biết phải làm sao cho đúng.
“Nói thật với chị, Lian-nee, đó là ở trong mắt tôi, toàn bộ Ma Giáo đều chỉ là một lũ ô hợp, ngoại trừ việc nịnh nọt ra thì cũng chỉ biết có nịnh nọt thôi, mặc dù không phải toàn bộ, thế nhưng tuyệt đối là đúng tới 8 phần. Là một vị vua thanh cao, chẳng lẽ chưa bao giờ chị cảm thấy rằng bọn chúng là một lũ ngu muội sao?”
Trong lòng cảm thấy nao nao, Luo Cuilian hơi cúi đầu trầm tư. Về việc này, nói thật thì chưa từng có ai nói với Luo Cuilian, kể cả đồ đệ của cô. Bây giờ, nghe em trai kết nghĩa của cô là Itsuka Ken nói như vậy, cô mới thật sự nghiêm túc nhìn thẳng vào suy nghĩ ở trong lòng mình về Thánh Giáo.
“Lian-nee, chị đã từng nói rằng mình là vị vua tối cao của trời đất này, thế nhưng chẳng lẽ chị không để ý thấy rằng cách cục của chị lúc này hơi bị nhỏ sao? Nếu đã là vị vua cao nhất trong trời đất, vậy thì lòng của chị phải bao trùm toàn bộ thế giới mới đúng. Chỉ là một giáo phái nho nhỏ, nếu so với toàn thế giới thì nó đáng là gì? Thay vì ẩn cư tại Lư Sơn rồi nhận lấy sự thờ phụng của một đám ngu muội, chi bằng hãy đứng ở nơi cao nhất của thế giới để toàn thế giới đều phải thờ phụng và kính sợ mình.”
“Toàn thế giới?”
“Đúng! Toàn thế giới! Khi đó thì nếu cần thuộc hạ, vậy thì bước chân của chị đi tới đâu, người ở đó đều phải nghe theo sự điều khiển của chị. Nếu chị muốn tìm đệ tử, vậy thì toàn bộ những thiếu niên anh kiệt có mặt trên thế giới đều phải chen chúc tới mà tranh giành, tới cuối cùng thì kẻ mạnh nhất, tốt nhất và hợp ý chị nhất thì mới có thể trở thành đệ tử thân truyền của chị. Còn nếu như muốn tìm kẻ thù trời sinh để chiến đấu, vậy thì tất cả thần linh trên thế giới đều là con mồi, và tất cả những người địa phương sống ở nơi xuất hiện Dị Thần đều phải sẵn sàng trong việc chuẩn bị chiến trường cho chị mà không được phát ra một lời oán than.”
Dùng giọng nói đầy dụ hoặc, Itsuka Ken bắt đầu nói huyên thuyên bất tuyệt về chỗ tốt của việc ‘thống trị thế giới’. Tất nhiên, mặc dù những ý trên cũng có phần đúng, thế nhưng nguyên nhân chính khiến Itsuka Ken nói như vậy, đa phần vẫn là vì muốn thay đổi tư tưởng cứng nhắc vốn đã thâm căn cố đế ở trong đầu của người chị kết nghĩa này.
Nếu có thể thay đổi được tư tưởng của cổ hủ của người chị này, vậy thì cậu xem như đã bắt đầu bước ra bước đầu tiên trong kế hoạch của mình, khi đó thì việc khiến cho người chị kết nghĩa này sa lưới và trở thành vương phi của cậu tuyệt đối sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đối với những suy nghĩa xấu xa và có phần bất chính của Itsuka Ken, Luo Cuilian hoàn toàn không biết. Cô hoàn toàn không biết được rằng đứa em kết nghĩa mà cô hết mực yêu thương lại đang có ý đồ với mình. Lúc này, cô chỉ đang suy nghĩ về những điều Itsuka Ken vừa nói.
Lần đầu tiên trong đời, có người có thể ngồi ở vị trí ngang hàng với cô và nói những điều như thế với cô. Điều này khiến cho Luo Cuilian bắt đầu suy ngẫm về điều mình vừa nghe được, vì có vẻ như, nghe cũng có lý?
Thấy Luo Cuilian đã bắt đầu suy nghĩ về những điều mình vừa nói, Itsuka Ken biết là mình thành công rồi. Việc cần làm kế tiếp là phải tiếp tục tấn công, không thể để cho nghĩa tỷ của mình có thời gian để suy nghĩ, bằng không thì với mức độ thâm căn cố đế của những tư tưởng mà Luo Cuilian đang có, chúng tuyệt đối sẽ lại hạn chế cô.
‘Ừm… Nếu vậy thì phải làm sao đây?’ Nghĩ thầm ở trong đầu, rồi đột nhiên, Itsuka Ken nở một nụ cười xấu xa.
Hơi chống người của mình dậy, sau đó, Itsuka Ken đưa mặt của mình lại sát gần bên tai của Luo Cuilian và nhẹ nhàng thổi một hơi: “… Lian-nee, nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như trước đó, chị có hứa với tôi là: nếu tôi có thể thắng được Tề Thiên Đại Thánh, vậy thì chị sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi. Giờ có phải đã tới lúc để thực hiện lời hứa đó không?”
“Ôi chao?”
Nghe Itsuka Ken đột nhiên nói như vậy, Luo Cuilian kinh ngạc và giật mình quay đầu lại để nhìn Itsuka Ken. Bất quá, hành động này của cô lại trúng ý của Itsuka Ken.
Đã chực chờ sẵn từ trước, ngay khi Luo Cuilian vừa quay đầu sang, Itsuka Ken lập tức đẩy nhẹ người mình tới và bắt đầu hôn lên đôi môi anh đào của Luo Cuilian.
Giống như là một con hổ đói vừa vồ được miếng mồi, ngay khi vừa hôn lên miệng của Luo Cuilian xong thì, tranh thủ lúc Luo Cuilian vẫn còn đang ngu ngơ vì nụ hôn bất ngờ, Itsuka Ken lập tức dồn sức mà đẩy ngã Luo Cuilian về phía sau, còn cậu thì tiếp tục chồm lên và đè lên người của người chị kết nghĩa.
『 A… ~~ Ji-Jian… Đệ… Ta là tỷ tỷ của đệ, đệ không nên làm chuyện thất lễ như vậy… 』
『 Chuyện này sao có thể gọi là thất lễ được chứ? Tôi chỉ đang nhận phần thưởng của mình thôi. Đây chẳng phải là phần thưởng mà chị đã hứa sẽ cho tôi nếu như tôi thắng Tề Thiên sao? Giả như chị từ chối, vậy thì tức là chị đang chơi xấu. Người ta sẽ xem thường chị, cho rằng chị là kẻ ăn vạ không chịu thực hiện lời hứa đó. 』
Ngay lập tức, cơ thể mềm mại của giáo chủ đại nhân lập tức ngưng hẳn việc giãy giụa. Hai mắt liếc về xung quanh để né tránh ánh mắt nóng rực của Itsuka Ken, Luo Cuilian dùng giọng nói run run có phần cậy mạnh của mình để đáp lại.
『 Chuyện… Chuyện đó… Ta sao có thể làm ra việc bôi nhọ thanh danh của mình như thế được chứ? Chẳng… Chẳng phải chỉ là hôn môi thôi sao, Luo Cuilian này sao có thể sợ hãi chứ? Hơn nữa người làm việc này lại là Jian… A… ~~~ Đừng–Đừng kịch liệt quá như vậy! Chẳng phải đệ đã nói là sẽ dịu dàng với nee-chan sao? 』
『 Xin lỗi! Hơi có chút kích động quá! Thế nhưng việc này không thể trách tôi nha. Ai bảo miệng của chị lại ngọt tới như vậy, thật khiến người ta nhịn không được. Ây da, thật xin lỗi! Có vẻ như tay của tôi cũng nhịn không được rồi. 』
『 Ôi chao? Khoan… Chờ… Chờ một chút! Tay… Rõ ràng phần thưởng không có nói tới tay… A… ~~~ ! 』 Rên khẽ lên một tiếng, sau đó Luo Cuilian hoàn toàn xụi lơ xuống.
Lần này, Luo Cuilian đã không thể đẩy người em kết nghĩa của mình ra được, chỉ có thể bỏ mặc cho đối phương được nước mà làm tới. Đáng yêu tới mức khiến cho người ta phạm tội, giáo chủ Luo Hao chỉ có thể nằm im một chỗ, toàn thân mềm nhũn, bỏ mặc cho đứa em trai mà cô cưng chiều nhất tùy ý mà dày vò lấy cơ thể cô. Tất nhiên, việc đẩy ngã vẫn là không thể nào.