“… Ẩy? Tình huống này là sao? Sự vùng dậy của loài khỉ? Hay là cuộc xâm lăng của binh đoàn khỉ?” Đứng trên một con đường quốc lộ ở ngoại thành của thành phố Tokyo, Itsuka Ken trợn tròn mắt mà nhìn tình cảnh đang xảy ra ở trước mắt mình.
Lúc này, Itsuka Ken, giáo chủ Luo Hao, còn có Asherah nữa, cả ba đều đã trở về hiện thế. Sau khi bước ra khỏi con đường hầm dẫn tới nơi phong ấn Hầu Vương thì cả ba quyết định sẽ đồng thời trở về Tokyo một chút. Thế nhưng mới khởi hành chưa được bao lâu, chỉ vừa mới bước tới rìa ngoại thành của thành phố Tokyo thôi thì cả ba đều bị tình cảnh hiện ra trước mặt làm cho há hốc mồm.
Lúc này thì mặt trời đã bắt đầu bay lên từ phương Đông, không đúng, nên nói là đã mọc lên rồi. Cũng khó trách tại sao lúc ba người Itsuka Ken trở về thì mặt trời đã mọc lên. Dù sao thì trước đó, tất cả những việc cậu đã trải qua thật sự có phần rất tốn thời gian: cùng giáo chủ đại nhân đi tới nơi phong ấn Hầu Vương ở U Giới, sau đó tốn hằng bao nhiêu tiếng đồng hồ để chiến đấu với loli Đại Thánh, sau đó cậu lại phải khôi phục cơ thể, cuối cùng còn triền miên với nghĩa tỷ đại nhân của mình không biết bao lâu.
‘Công việc’ nhiều tới như vậy, cũng không trách được sau khi ba người trở về thì đêm cũng đã qua.
Bất quá, nguyên nhân khiến Itsuka Ken và hai người khác kinh ngạc lại không phải là việc này. Nguyên nhân khiến cho cậu là hai người khác kinh ngạc lại là việc khác kìa.
Lúc này, toàn bộ thành phố Tokyo đều đang chìm trong khói lửa, nhìn cứ như là đang trong một cuộc chiến cực kỳ khốc liệt nào đó vậy. Mà quả thật là khốc liệt quá đó chứ. Toàn bộ thành phố, đâu đâu cũng toàn là khỉ.
Đúng! Chính là khỉ! Lúc này thì toàn bộ thành phố, chẳng có chỗ nào mà không có khỉ hết. Tất cả đều là những con khỉ có bộ lông vàng óng với đủ mọi ‘khổ’, từ khổ lớn tới khổ nhỏ.
Cũng không trách được tại sao Itsuka Ken lại thốt lên rằng đây là cuộc xâm lăng của binh đoàn khỉ, bởi vì số lượng khỉ ở đây thật sự nhiều lắm, mà chủng loại ‘binh chủng’ còn rất đầy đủ nữa: những con lớn nhất thì cao tới ba bốn chục mét, một quyền đánh ra có thể khiến cho một tòa cao ốc hai mươi tầng cũng phải bị đập thành gạch vụn; còn những con nhỏ nhất thì kích thước cũng chỉ tương đương với con nít bảy tám tuổi, thế nhưng tốc độ của chúng thì thật con bà nó nhanh, chú thuật sư nào không quen cận chiến mà đi đánh lẻ rồi gặp phải cái thứ này thì đúng là chỉ có nước chịu chết.
Có thể nói là dựa theo năng lực cảm nhận của bản thân, Itsuka Ken đã hoàn toàn xác định được rằng: Tokyo đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Xe ở trên đường cái thì trở nên ách tắc tới không chịu được, cao ốc thì đang bị những con khỉ lớn… Không! Chẳng thà nói tụi nó là tinh tinh hoặc King Kong thì thích hợp hơn. Những tòa cao ốc thì đang bị những con King Kong phá hư và lần lượt biến thành từng đống đổ nát.
Cửa hàng, công viên, nhà dân, v… v… Tất cả đều đang phải gánh chịu sự tấn công tới từ bầy khỉ. Quân đội, cảnh sát, chú thuật sư, miko, v… v… tất cả những người đang có mặt trong thành phố, chỉ cần có năng lực thì đều cố gắng chống trả lại sự tấn công của bầy khỉ. Có thể nói là trong thành phố có kích thước chỉ bằng hạt vừng này, hiện đang trình diễn cuộc chiến tranh thực sự giữa nhân loại và ‘binh đoàn’ khỉ.
“Điện hạ!”
Itsuka Ken vừa bước vào trong thành phố, mới đi chưa được bao lâu thì cậu đã nghe được một giọng nói quen thuộc hơi có phần dồn dập. Là Kaoru, thiếu nữ có sở thích mặt đồ nam và cũng là ojou-sama của nhà Sayanomiya; hiện giờ thì cô đang vội vội vàng vàng mà chạy về phía cậu.
“Kaoru…? Chuyện gì đang xảy ra? Bộ có khỉ ngoài hành tinh tới đây để tập kích trái đất sao? Tại sao ta mới rời đi có một đêm mà mọi thứ đã trở thành như vầy rồi?” Với vẻ mặt không tài nào hiểu được, Itsuka Ken đặt câu hỏi với Kaoru.
Chạy tới bên cạnh của Itsuka Ken và nghe được thắc mắc của cậu, Kaoru lập tức quỳ một chân xuống đất. Với vẻ mặt phức tạp xen lẫn vô số cảm xúc như sầu lo, gấp gáp, cầu xin, v… v… Kaoru lên tiếng: “Kaoru cầu xin điện hạ, xin điện hạ hãy cứu lấy Tokyo. Kaoru và gia tộc của Kaoru, cũng như toàn bộ Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử bằng lòng trả bất cứ cái giá nào mà điện hạ yêu cầu. Cầu xin điện hạ…”
“Khoan! Khoan! Khoan! Chờ một chút! Ta cần cô trả lời câu hỏi của ta trước đã, ta phải biết rõ là việc gì đang xảy ra thì mới biết làm sao để có thể trợ giúp Tokyo cho hiệu quả chứ? Giờ thì nói đi! Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Có phải là có liên quan gì đó tới Tề Thiên Đại Thánh hay không?”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Kaoru cũng chỉ có thể trả lời một cách thành thật: “Tâu điện đạ, thực lòng thì Kaoru cũng không biết được rằng điều gì đã xảy ra. Tối ngày hôm qua, sau khi trở về Tokyo thì Kaoru vẫn luôn chờ trong phòng làm việc của mình để đợi tin chiến thắng của điện hạ. Thế nhưng đột nhiên vào khoảng giữa đêm qua, bầu trời đột nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ, rồi sau đó đột nhiên toàn bộ Tokyo đều tràn ngập khỉ. Cho đến thời điểm này thì toàn bộ Tokyo vẫn còn giữ được khá nhiều nơi, thế nhưng có một vài chỗ quan trọng cũng đã bị khỉ chiếm lĩnh. Mặc dù bắt đầu từ tối hôm qua tới giờ, cả ủy ban và Godou-ou vẫn đang gắng sức để bảo vệ Tokyo, thế nhưng khỉ trong thành phố thật sự quá nhiều, hơn nữa mỗi cá thể đều rất phiền toái, cho nên…”
Thôi được rồi! Chẳng cần Kaoru phải nói thêm gì nữa. Itsuka Ken dám cá rằng việc này nhất định là do con loli tóc vàng kia tạo ra. Không phải nó thì chẳng còn ai trồng khoai đất này?
Dựa theo năng lực của loli Đại Thánh, việc khiến cho một thành phố tràn ngập khỉ quả thật chỉ là trò trẻ con. Bất quá, nếu cậu đoán không lầm thì có vẻ như Tokyo lâm vào tình cảnh này cũng chỉ là do tai bay vạ gió. Hẳn là con loli đó muốn hạ chiến thư với cậu, không biết chọn đâu nên chọn đại một thành phố gần nhất để khơi mào thôi.
Nói ‘khơi mào’ là bởi vì, Itsuka Ken cảm thấy đây chỉ mới là bắt đầu. Nếu như cậu không thể giải quyết được loli Tề Thiên thì về sau, ắt hẳn sự hỗn loạn sẽ còn tiếp tục mở rộng và leo thang hơn nữa. Con loli đó muốn trả thù cậu, hơn nữa đã hạ chiến thư, vậy thì hành động kế tiếp của con loli đó tuyệt đối là khôi phục lại thực lực, đồng thời còn phải tìm ra vũ khí tiện tay. Hai điều này chỉ có thể thực hiện được nếu như con loli đó chịu xuất thế.
Với thực lực của loli Đại Thánh, một khi xuất thế thì hậu quả tạo ra sẽ còn kinh khủng hơn so với việc Heretic God xuất hiện ở Nhân Giới rất nhiều. Dù sao thì loli Đại Thánh là thần linh hoàn chỉnh, còn Heretic God là thần linh có ‘khuyết tật’, nếu loli Đại Thánh muốn thì cho dù không có gậy, con bé cũng có thể một mình đánh một đám Dị Thần mà chẳng tốn công sức bao nhiêu.
Lần này thì xem ra tình hình rắc rối hơn so với việc của Athena nhiều. Dù sao thì Athena khi còn bị phong ấn, cô vẫn có thể khiến cho thế giới vĩnh viễn chìm vào trong bóng tối, hiện giờ thì loli đại thánh đã hoàn toàn được giải phóng, chẳng qua là chưa khôi phục được hết, thế nhưng nếu muốn hủy diệt thế giới thì quả thật là chuyện chẳng khó hơn việc uống một cốc nước bao nhiêu.
Bất quá, dựa theo tính cách của loli Đại Thánh thì con bé không thích việc phá hư một cách đơn thuần. Bản tính của con bé mặc dù phá phách, nghịch ngợm và bướng bỉnh, thế nhưng lại không phải là tà thần. Con bé không thích phá hư, con bé chỉ thích chơi thôi.
Phỏng chừng lần này, sở dĩ Tokyo có nhiều khỉ vậy cũng là vì con loli đó cảm thấy ‘làm vậy thật thú vị, nhất định chơi rất vui’ cho nên mới làm vậy. Nếu như có cách chơi nào thú vị hơn, phỏng chừng là con bé chẳng thèm làm việc này.
“Jian, xem ra việc này là do Tề Thiên Đại Thánh gây ra rồi.”
Nghe giáo chủ Luo Hao lên tiếng, Itsuka Ken cũng gật đầu tán đồng: “Uh! Nhất định là do con nhóc nghịch ngợm đó! Đại náo thiên đình còn làm được thì chừng này đúng là chẳng có gì. Bất quá, tôi cảm thấy với tính cách của con nhóc nghịch ngợm đó, nhiêu đây hẳn chỉ mới là bắt đầu. Nếu không thể kịp thời xử lý thì phỏng chừng về sau, toàn bộ thế giới đều sẽ bị khỉ chiếm lĩnh. Tới khi đó thì quả thật là một cuộc xâm lăng chính thức của binh đoàn khỉ.”
Đồng ý với ý kiến của Itsuka Ken, giáo chủ Luo Hao nói với vẻ nghiêm túc: “Không sai! Với tính cách của Tề Thiên, hoàn toàn có thể làm được những việc như vậy! Nếu vậy thì có nghĩa là, đây là nguy cơ của toàn thế giới?”
“Ah? Điện hạ, điều ngài nói là thật sao? Chẳng lẽ… đây là sự trả thù của Thánh Hầu Vương?” Vừa nghe được Itsuka Ken và Luo Cuilian nói rằng đây là nguy cơ của toàn thế giới, Kaoru lập tức trở nên căng thẳng, hoặc nên nói là càng thêm căng thẳng mới đúng.
Thấy vẻ mặt của Kaoru trở nên căng thẳng, Itsuka Ken cười khẽ và lên tiếng an ủi: “Chuyện hơi phức tạp một chút, mà giờ thì có vẻ như ta không có thời gian để giải thích cho cô. Bất quá ta có thể tiết lộ cho cô một chút, trả thù chỉ là một phần nhỏ thôi. Chủ yếu là do Tề Thiên chỉ đang muốn chơi nên mới như vậy. Cứ yên tâm đi, ta sẽ xử lý việc này. Dù sao thì trước đó, ta đã cam đoan với cô rằng sẽ giải quyết việc của Tề Thiên Đại Thánh, vậy thì ta sẽ không bỏ mặt cho tai nạn lan tràn.”
Nhìn về phía thành phố đang chìm trong chiến hỏa với vô số những con khỉ từ lớn tới bé, Itsuka Ken nói với Luo Cuilian: “Hiện giờ thì việc trả thù của con bé vẫn chỉ có thành phố Tokyo, điều đó cũng có nghĩa là nếu chúng ta có thể bao vây toàn bộ Tokyo lại khiến cho nó không lan rộng ra, vậy thì những nơi khác hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Sau khi bao vây, chúng ta hoàn toàn có thể xử lý tất cả khỉ có trong thành phố và chấm dứt tai nạn này. Lian-nee, xem ra lần này chị có muốn đi cũng không được rồi. Bốn hướng đông tây nam bắc, chúng ta cần chặn đứng bốn hướng đó để có thể phong ấn toàn bộ Tokyo.”
“Uh! Ngự đệ nói không sai. Việc gấp rút trước mắt là phải phong ấn được toàn bộ Tokyo, nếu vậy thì giờ ta sẽ tới sườn đông trước, sau đó sẽ chạy tới phía nam…”
Đối với ý kiến của Luo Cuilian, Itsuka Ken chỉ khẽ lắc đầu và nói với vẻ mặt thoải mái: “Không cần phải chạy đôn chạy đáo tới như vậy. Chị chỉ cần trấn thủ ở phía sườn đông là được rồi. Còn bốn phía còn lại, tôi sẽ để cho những người khác làm thay. Tin tưởng tôi đi, Lian-nee!”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, đôi mắt phượng của giáo chủ Luo Hao hơi nhìn chằm chặp vào Itsuka Ken, sau đó cô mở miệng: “… Được rồi! Nếu như nghĩa đệ đã cam đoan, vậy thì Luo Hao này sẽ tin tưởng đệ một lần. Đừng khiến cho ta phải thất vọng! Việc này không nên chậm trễ, giờ ta sẽ đi về sườn đông trước. Đừng làm mất danh tiếng của ta, Jian!” Nói xong, Luo Cuilian lập tức vung tay áo lên và biến mất trong những cánh hoa anh đào.
“Được rồi! Chúng ta cũng nên đi thôi. Kaoru, hãy thông báo cho tứ đại gia tộc và ủy ban về việc ta sẽ cho người phong tỏa bốn hướng đông tây nam bắc của thành phố, nói họ không cần để ý tới việc này nữa, hãy cứ chuyên tâm mà tiêu diệt đám khỉ có trong thành phố đi. Ngoài ra, nếu như phát hiện… À mà thôi, các ngươi cứ chuyên tâm giết khỉ đi là được rồi. Những chuyện khác ta sẽ giải quyết. Đi đi, Kaoru!”
“Vâng, Kaoru đã hiểu. Kaoru sẽ lập tức thông tri cho những người khác.” Gật đầu, Kaoru nói với vẻ kích động không thể che giấu.
Cũng không thể trách tại sao Kaoru lại có biểu hiện như vậy. Dù sao thì từ khi quen với Itsuka Ken tới giờ, cô đã thấy được quá nhiều điều thần kỳ do cậu tạo ra, điều này khiến cho ấn tượng của Kaoru về Itsuka Ken đã đạt tới mức cô hoàn toàn tin tưởng vào việc chỉ cần cậu chịu ra tay thì sẽ chẳng có việc gì là không thể giải quyết.
Đây chính là mị lực, mị lực mạnh mẽ tới từ thực lực thâm sâu khó lường của vị chúa tể mang danh hiệu ‘Đọa Thiên’.
Chờ tới khi Kaoru rút đi, Itsuka Ken trực tiếp ôm lấy Asherah sau đó trực tiếp lóe lên và biến mất. Khi hiện ra lại thì cả cậu và Asherah đều đã ở trong phòng khách của căn biệt thự cậu đang dùng. Nhìn quanh phòng khách một cái, Itsuka Ken phát hiện là Lia và những người khác đều đã có mặt ở đây, họ đang chờ cậu về.
“Vua!” * 4
“Ken!” * 2
Thấy Itsuka Ken trở về, toàn bộ những người đang ngồi trong phòng khách bao gồm Alter, Nero, Alice, Erica, Liliana và Zola đều đồng thời đứng lên và lên tiếng chào cậu.
“Giờ ta không có thời gian để giải thích nhiều, có gì ta sẽ giải thích sau. Nói chung là lần này, cơ hội để các em có thể tùy ý mà làm bất cứ việc gì theo cách mà mình muốn, chỉ cần cách đó có thể giải quyết yêu cầu tối thiểu do ta đặt ra là được. Đầu tiên, Lia hãy tới sườn Nam của thành phố, còn Nero thì tới sườn Tây, hai em hãy phong ấn thành phố từ hai hướng đó cho ta. Ở phía đông thì ta đã để cho Lian… cho giáo chủ Luo Hao ra tay, còn phía bắc ta sẽ tự mình ra trận. Về phần Alice và những người khác, đi tiêu diệt những con khỉ lớn có mặt trong thành phố. Lần này ta không hạn chế gì, các em thích làm gì thì cứ làm cái đó đi.”
Nghe được Itsuka Ken nói như vậy, đôi mắt của bốn người Alice, thậm chí là cả Nero đều lập tức sáng lên.
“Nhớ thật kỹ cho ta, tuyệt đối không được chủ quan. Ta không quan tâm các em làm gì, thế nhưng, ta quan tâm tới việc các em có bị thương hay không. Nếu như người nào trong số những người ở đây, vì sơ suất mà để cho địch nhân ẩn nấp ở trong bóng tối có cơ hội đánh lén, vậy thì tốt nhất lo mà chữa thương đi, vì nếu ta mà biết được ai bị thương thì đừng tránh ta hạ thủ không lưu tình. Ba ngày ba đêm liên tục không ngừng nghỉ, ta nghĩ không ai trong số các em muốn ‘được’ nếm thử cảm giác đó, đúng ~ không?”
Đương nhiên, chỉ một lần thôi là đã muốn ngất đi rồi, một đêm là đã đủ để xấu hổ tới mức không dám nhìn mặt những người khác. Ba ngày ba đêm liên tục… Ầy, hẳn là sẽ hư mất chứ? Nghĩ tới đây, cả sáu cô gái có thân phận vương phi đang có mặt trong phòng đều cảm thấy lạnh run.
Bị Itsuka Ken cảnh cáo như vậy, sáu cô gái cũng đều chẳng còn quan tâm tới việc phải hỏi han về mối quan hệ giữa Itsuka Ken với giáo chủ Luo Hao nữa. Bây giờ, các cô chỉ còn nghĩ tới việc làm sao để đảm bảo mình không bị thương, nếu không thì sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt kinh khủng nhất tới từ ma vương bệ hạ.
Đối mặt với ‘hình phạt’ kinh khủng như thế, các cô gái buộc lòng phải thu tâm thái đùa giỡn của mình lại và nghiêm túc suy nghĩ cách để chấp hành mệnh lệnh của ma vương đại nhân.
Đối với các cô gái, sau khi cảnh cáo các cô xong thì Itsuka Ken không nói gì thêm nữa. Cậu chỉ lấy chiếc điện thoại đi động được cất trong không gian thứ nguyên của mình ra, sau đó gửi một tin nhắn group tới một vài người. Nội dung của tin nhắn cũng rất là đơn giản, chỉ có một chữ —— “Tới!”