Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 301 : hoàng tử của tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Lâu ngày không gặp, điện hạ. Suốt thời gian qua, Guinevere vẫn luôn mong nhớ đến ngài. Ngài hẳn vẫn nhớ tới Guinevere chứ?” Giơ nhẹ làn váy của mình và chào hỏi Itsuka Ken một cách vô cùng quý phái và lễ phép, cô bé có tên Guinevere cất giọng nói tựa như chuông gió của mình với người mà cô gọi là ‘lâu ngày không gặp’.

Dung nhan vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn tinh xảo và đáng yêu tựa như búp bê đến từ cổ tích. Phong cách quý phái đi kèm với mái tóc xoăn dài, ngoài ra còn có bộ váy gothic loli viền ren màu đen, Guinevere vẫn giống hệt như lần gặp gỡ trước cách đây 6 năm giữa hai người.

Nhìn chằm chằm vào cô bé có hình hài tinh xảo tựa như là búp bê ở trước mặt, Itsuka Ken khẽ híp mắt rồi nói: “Lâu ngày không gặp, Guinevere. Nếu như cô đã ở đây và dám tìm tới ta, vậy thì có nghĩa rằng kỵ sĩ của hồ, Lancelot du Lac cũng đã có mặt ở đây rồi? Vậy tại sao lại không ra mặt đi nhỉ?” Đang nói thì đôi mắt của Itsuka Ken đã liếc về một hướng, và từ hướng đó, đôi mắt màu hổ phách của cậu dường như nhìn xuyên qua từng tầng không gian mà nhắm thẳng vào người đang ẩn nấp bên trong.

Quả nhiên, ngay khi Itsuka Ken vừa dứt câu thì từ phương hướng mà cậu đang quan sát, một kỵ sĩ mặc bộ áo giáp màu trắng, cưỡi một con ngựa trắng thuần túy đột nhiên bước ra từ trong làn sương mù chẳng biết xuất hiện từ lúc này. Đây chính là Lancelot, người bảo vệ cho thánh tổ vương Guinevere, còn được biết đến với danh hiệu kị sĩ của hồ.

“Xin thứ lỗi cho sự thất lễ, thưa điện hạ! Cảm tạ ngài vì lúc trước, ngài đã cứu cháu yêu của tôi. Từ lần gặp mặt cuối cùng tới nay thì tôi vẫn luôn mong mỏi được gặp lại ngài một lần nữa.” Nói với giọng nói trong trẻo, Lancelot làm một phép chào tiêu chuẩn của người hiệp sĩ. Bộ áo giáp trên người Lancelot phát ra tiếng ‘Ầm’ vang vì phép chào này.

“Hả? Cách nói chuyện này, hơn nữa hơi thở của ngươi. Ngươi đã lấy lại tính chất của Dị Thần rồi sao?” Nghe cách xưng hô của Lancelot, đồng thời cảm nhận được sự thay đổi về mặt khí thế của hiệp sĩ trắng, đôi mắt của Itsuka Ken lóe lên một tia tinh mang.

“Đúng! Vì để có thể chiến đấu với ngài, tôi đã không tiếc việc thu hồi thần cách của Dị Thần. Chẳng hay, điện hạ có thể thỏa mãn tâm nguyện này của tôi hay không?” Thẳng thắn không một chút quanh co, Lancelot đã trực tiếp nói cho Itsuka Ken biết nguyện vọng của ông. Đằng sau chiếc mũ giáp màu bạch ngân, ánh mắt dường như đã trở nên thực chất hóa của Lancelot bắn ra và nhắm thẳng vào đôi mắt của Itsuka Ken.

Ánh mắt nóng bỏng tựa như một ngọn lửa, nó rừng rực và tràn đầy ý chí chiến đấu, tới mức mà dù vẫn còn cách một lớp giáp bạc, Itsuka Ken vẫn có thể cảm nhận được nó thông da làn da của mình.

Ý chí chiến đấu thật mạnh mẽ và cũng rất đáng khen. Nếu như là lúc khác, cậu cũng không ngại chiến đấu với Lancelot một tí, thế nhưng vào thời điểm này thì cậu quả thật chẳng rảnh chút nào, cho nên cậu đáp: “Mi cho rằng lúc này, ta còn có thời gian rảnh rỗi để chiến đấu với mi sao?”

Ý của Itsuka Ken đã rất rõ ràng, cậu từ chối. Hiện giờ, nơi mà cậu đang đứng chính là ở sườn bắc của thành phố Tokyo. Lúc trước, sỡ dĩ Itsuka Ken chọn hướng này là vì cậu phát hiện ra hơi thở quen thuộc của Guinevere và Lancelot. Dựa theo mức độ lộ liễu của luồng chú lực được phát ra, Itsuka Ken có thể khẳng định là hai người này đang cố tình dụ cậu tới. Cho nên cậu tới rồi, thế nhưng mặc dù đã tới, bất quá cậu lại không có dự định phải chiến đấu cùng với Lancelot.

“Dâng đồng bào của mình là Asherah lên như một tế phẩm cho giáo chủ Luo Hao, ắt hẳn cô đã nghĩ rằng, nếu làm thế thì có thể khiến cho giáo chủ Luo Hao chịu hạ sát thủ với ta đúng không? Xem ra vì muốn đối phó ta, cô cũng chịu bỏ công bỏ sức lắm.” Nói tới đây, đôi mắt của Itsuka Ken phát ra những tia sáng lạnh lẽo như có thể khiến cho người ta đóng băng. Ánh mắt đó nhìn chằm chằm về phía Guinevere, điều này khiến cho Lancelot không thể không tiến lên để chắn ở trước mặt Guinevere.

“Không cần đâu, chú! Tôi nghĩ điện hạ sẽ không chủ động ra tay với một thánh tổ nho nhỏ như tôi. Tôi nói có đúng không, thân sĩ điện hạ?”

Bước đi một cách quý phái, Guinevere bước ra từ phía sau lưng của hiệp sĩ trắng và nở một nụ cười vui thích đầy quyến rũ với Itsuka Ken. Rõ ràng chỉ là một con loli, ah không, là ấu nữ, thế nhưng khi nở nụ cười, Guinevere lại có thể khiến cho cả Itsuka Ken cũng cảm thấy kinh diễm. Thật không hổ là nữ thần đất mẹ, chỉ cần có dính dáng tới chữ ‘Thần’ thì chẳng có gì là tầm thường.

Đối với việc Guinevere chụp mũ cho mình, Itsuka Ken cũng không nổi nóng, và cũng chẳng cảm thấy khó chịu. Cậu chỉ bật cười với một nụ cười có chút kỳ quái, rồi sau đó trả lời: “Đúng! Cô nói không sai. Vào lúc này thì quả thật là ta không hề có ý muốn làm gì cô, về phần tại sao như thế thì… Asherah!”

“Vâng! Chủ nhân ~ !” Đáp lại lời kêu gọi của Itsuka Ken, từ trong hư không, một cô bé có dung nhan tinh xảo cũng không kém gì Guinevere chợt xuất hiện và trả lời. Mái tóc dài màu nâu sẫm, dung nhan khả ái tựa như là thiên sứ, đôi mắt to tròn với màu máu đầy vẻ yêu dị nhưng giờ đã trở nên tinh khiết không gì sánh được, cùng với khí thế mạnh mẽ vượt xa bản chất của thánh tổ; người vừa xuất hiện chính là Asherah.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của một người mà mình vốn cho là đã chết đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cùng với cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, Guinevere biến sắc: “Asherah!? Cô… tại sao…”

“Kinh ngạc vì sự thay đổi của thiếp thân sao, Guinevere? Ở đây, xin cho phép thiếp thân được gửi lòng biết ơn của mình tới cô, thưa thánh tổ vương. Vì nhờ có cô mà thiếp thân mới có thể gặp được chủ nhân thật sự của mình như hiện tại.” Mặc một bộ váy ngắn màu đen cao quá gối, hai chân được bao bọc trong một đôi vớ dài màu trắng lên tới giữa đùi, trên người mang theo những món trang sức đáng yêu, nguyên thánh tổ Asherah nở một nụ cười vui sướng mà bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Guinevere.

Lúc này, mặc dù Asherah đã không còn là thánh tổ mà chỉ còn là một cô hầu gái bé nhỏ, thế nhưng với cô, cô lại cảm thấy rằng mình đang hạnh phúc vô cùng. Gạt bỏ hết mọi gánh nặng, bỏ qua hết mọi âu lo, quăng đi hết mọi khổ sở vốn không thuộc về mình, lúc này, Asherah nở một nụ cười tươi sáng và hạnh phúc tới mức dường như không gian cũng biến sắc.

“Chủ nhân? Chẳng lẽ…”

“Được rồi, Asherah, nếu muốn nói gì thì để sau đi. Giờ nhiệm vụ của cô là bắt Guinevere cho ta. Bắt được cô ta xong thì cô muốn nói gì cũng được.”

“Vâng, chủ nhân ~ .”

Nhận được mệnh lệnh của Itsuka Ken, trên người Asherah chợt tỏa ra một lượng linh lực vốn không nên thuộc về thánh tổ.

Vẫn là nguồn sức mạnh có bản chất là nữ thần đất mẹ, thế nhưng lúc này, nó đã không còn mang theo vẻ sa đọa của những nữ thần đất mẹ bị lật đổ nữa. Được chủ nhân là Itsuka Ken chúc phúc, Asherah đã khôi phục lại phong thái nên có của một nữ thần đất mẹ. Hiện giờ, cô đã không còn là thánh tổ.

Nhận thấy luồng linh lực đặc biệt bùng lên từ trên người của Asherah, không đợi cô ra tay, kỵ sĩ của hồ Lancelot đã tiến lên một bước, giơ cây thương màu trắng bạc của mình lên và đứng chắn trước mặt của Guinevere.

Hiệp sĩ trắng, từ đầu tới cuối vẫn luôn là cái bóng của Guinevere, ông luôn theo sát bên cạnh Guinevere và ngăn cản tất cả những nguy cơ có thể ập đến đối tới nữ thánh tổ.

“Chú, xin hãy yên tâm! Asherah không thể đánh thắng được cháu. Chẳng lẽ chú đã quên rồi sao? Cháu còn có chén thánh.” Lại một lần nữa từ chối sự bảo hộ của Lancelot, thánh tổ vương thong dong mà phát ra lời tuyên bố đầy tự tin, “Chú hãy cứ bắt đầu cuộc chiến của mình với điện hạ đi. Chẳng phải chú vẫn luôn muốn thực hiện nguyện vọng này của mình sao? Hơn nữa chú vẫn còn có phương pháp kia, chỉ cần chú chiến thắng nhanh một chút rồi trở về bảo vệ cho Guinevere là được. Về phần Asherah, cháu sẽ cố gắng kéo dài thời gian đến khi chú tới.”

“Cháu thật sự muốn làm như thế sao, cháu yêu của ta?”

“Đúng, thưa chú! Bởi vì Guinevere tin rằng, với sự trợ giúp của thần đao cứu thế, chú nhất định có thể giành được chiến thắng từ tay của điện hạ.”

Guinevere đã nói như vậy, hiệp sĩ trắng cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, không một chút dây dưa dài dòng nào, ông đẩy Guinevere lùi lại phía sau và tiến lên. Cầm chắc cây thương của hiệp sĩ ở trong tay, Lancelot chỉ nó về phía Itsuka Ken.

“Điện hạ! Vì muốn được chiến đấu với ngài, tôi cam tâm tình nguyện đặt cược tất cả mọi thứ mà mình có.”

Sau khi Lancelot vừa dứt lời, bộ áo giáp bao phủ trên cơ thể ông đột nhiên mở ra.

Và một bóng hình xinh đẹp, cao ráo và thon gọn với những đường cong nổi bật đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của vị vua trẻ.

“Ây…?”

Làn gió thơm khẽ thổi và cuốn nhẹ về phía Itsuka Ken, khiến cho cậu có cảm tưởng rằng mình đang ngửi thấy mùi hương của những thảo nguyên rộng lớn ở Mông Cổ.

Mái tóc dài phiêu dật có màu mật ong. Đôi tròng mắt màu xanh lam tựa là như màu của bầu trời nơi thảo nguyên rộng lớn. Gương mặt tinh xảo quyến rũ động lòng người tựa như thiên sứ. Vóc người nổi bật lại thon gọn tựa như yêu tinh trong cổ tích. Đường cong lả lướt, eo thon, chân dài, tố nhan xinh đẹp, cùng với bộ ngực căng tròn với độ cong hoàn mỹ, tất cả những điều này đang nói lên rằng người vừa xuất hiện từ trong lớp giáp bạc là một mỹ nữ, một mỹ nữ đẹp tuyệt trần.

Itsuka đúng chết trân tại chỗ. Trợn tròn mắt mà nhìn về phía người vừa xuất hiện, cậu đã không biết phải nói gì hay nên làm gì rồi. Người ở bên trong bộ giáp kia không phải là Lancelot sao? Nếu vậy thì cô gái cực kỳ xinh đẹp với lối ăn mặc vô cùng cởi mở này là chuyện gì xảy ra? Đùa với ta đấy à?

“Nhìn thấy biểu lộ của điện hạ lúc này, tôi đã vững tin!”

Sau khi thoát ra khỏi lớp giáp bạc, giọng của Lancelot đã không còn là giọng nam trầm thấp và ồm ồm như trước đó nữa. Hiện tại, giọng của cô trở nên vô cùng dễ nghe, nó cho người ta cảm giác tựa như là những cơn gió tươi mát thổi qua kẽ lá ở nơi thảo nguyên, khiến cho người nghe cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái, vô cùng thoải mái.

“Đối với tôi, sau khi trút bỏ áo giáp, điện hạ cảm thấy ngạc nhiên tới như vậy. Thế thì tốt rồi, là nữ hoàng xinh đẹp nhất của những người dân sống trên lưng ngựa, tôi sẽ lấy sự nhiệt tình lớn nhất của ta ra, để đáp lại cảm tình của điện hạ lúc này.”

Chẳng biết từ lúc này, với những bước chân chậm rãi, thiếu nữ đã bước tới trước mặt của Itsuka Ken. Đôi tròng mắt có màu xanh thẳm tựa như bầu trời của cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt có màu hổ phách của Itsuka Ken. Một lúc sau, cô cười khẽ: “Ha ha… Thật khó mà nhịn được. Đôi mắt của điện hạ, ánh mắt của điện hạ thật sự khiến cho ta không thể chịu nổi. Thế gian lại có một tồn tại có thể khiến cho toàn thân ta đều khô nóng chỉ bằng ánh mắt. Sự thật này… thật khiến cho ta cảm thấy khó tin.”

Khi nói những điều này, trong ánh mắt của thiếu nữ lóe lên những tia nóng bỏng, tựa như một cô gái đang khao khát tình dục từ người yêu.

“Ngài biết không, điện hạ? Ở trong lòng tôi, sự xao động cứ luôn cháy bỏng nơi tim kể từ khi tôi gặp được ngài. Tất cả đều là do ngài. Vì muốn cho vận mạng của bản thân và ngài lại xuất hiện giao điểm, tôi thậm chí không tiếc rẻ việc để cho bản thân trở nên điên cuồng. Phần tình cảm cháy bỏng và thuần túy này của tôi, ngài có cảm nhận được không?”

Cánh tay ngọc thon dài vòng qua cổ của Itsuka Ken, thiếu nữ rướn người lên và kề sát đôi môi của mình vào má của cậu và cất tiếng nỉ non: “Rốt cục thì giờ, tôi cũng có thể gặp lại người thêm một lần nữa rồi, điện hạ. Vận mệnh của tôi là ở cùng với ngài. Xin hãy nhận lấy toàn bộ tình cảm cháy bỏng này của tôi. Rồi sau đó, xin hãy dùng phương pháp càng thêm cháy bỏng để hồi đáp. Hoàng tử của tôi ~~ !”

Nói xong, cặp môi thơm của thiếu nữ đã chủ động hôn lên miệng của Itsuka Ken. Và với nụ hôn, một luồng linh lực cháy bỏng đầy nhiệt tình bỗng truyền vào trong cơ thể của Itsuka Ken từ cái miệng nhỏ của thiếu nữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio