Nhìn người mà mới trước đó vài phút còn là một nữ hoàng lãnh diễm, giờ lại biến thành một cô công chúa đầy vẻ thần bí mà yêu mị, nói thật lòng thì Itsuka Ken quả thật là đã bị xốc. Cậu hơi bị xốc một tí vì sự thay đổi có thể nói là 180 độ của Annie.
Về thân phận và tính cách của Vua Địa Ngục cư ngụ ở thành phố Los Angeles, từ trước đây rất lâu, Itsuka Ken cũng đã biết được khá nhiều, thông qua công chúa Alice. Theo những gì mà Alice báo lại thì, trong khái niệm của cậu, Annie là một người có xu hướng tâm lý khác đặc biệt, hoặc nên nói là có những sở thích rất là lập dị: thích mặc những bộ đồ lộn xộn có chút gì đó vớ va vớ vẩn khi xuất hiện với thân phận John Pluto, thích nói những lời dạo đầu vô ích trước khi chiến đấu, thậm chí có xu hướng thích hành hạ kẻ thù, vân vân và vân vân.
Đối với những thông tin nho nhỏ này, Itsuka Ken không biết được là chúng đúng tới đâu, bất quá, vì để phòng ngừa, trước khi gặp được Annie thì Itsuka Ken cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc phải nói chuyện cùng một kẻ lập dị mắc chứng Chuunybyou thời kỳ gần cuối.
Về sau, cũng tức là lúc nãy, khi tận mắt nhìn thấy và nói chuyện cùng với Annie, Itsuka Ken còn tưởng rằng mình đã bị những thông tin nhỏ kia lừa gạt và hiểu lầm Annie. Đây rõ ràng là một cô gái rất bình thường, chỉ là có phần tài hoa hơn người và có phần hơi thẳng thắn.
Bất quá chẳng được bao lâu thì cậu phát hiện là mình nhầm rồi. Cái gì mà tin đồn nhỏ? Đó hoàn toàn là những thông tin miêu tả chính xác về tính cách của Annie có được hay không? Nhìn cô gái với khí thế của bậc nữ vương, hoặc nên nói là công chúa ở trước mắt, Itsuka Ken thật sự hơi có chút há hốc mồm.
“Lần đầu gặp mặt, Đọa Thiên Vương, miện hạ! Trang phục này là trang phục mà tôi chưa bao giờ mặc trước mặt người đời. Chỉ không ngờ rằng người khiến tôi phá lệ lần đầu lại là ngài. Kể cả những người cộng sự biết được thân phận của tôi thì họ cũng chưa bao giờ được nhìn thấy tôi như lúc này cả. Kẻ thấy được tôi trong diện mạo này cũng chỉ có những Dị Thần từng chết dưới tay tôi. Giờ, xin cho phép tôi được tự giới thiệu lại một lần nữa. Tôi là Annie, tên đầy đủ là Annie • Charlton • Smith. Đây là tên thật của tôi!”
Cách nói chuyện rất nhã nhặn, rất quý phái, rất hoàn mỹ. Hoàn toàn xứng đôi với khí thế yêu mị và thần bí của một công chúa bóng đêm.
“Vậy giờ, cái tên xấu xa và bẩn tính nhà ngươi, muốn gì, nói đi!”
“…(O_O)…”
Nên nói gì để hình dung về cách nói chuyện thay đổi 180 độ này bây giờ? Là rất thẳng thắn? Hay là rất dã man?
Thôi được rồi, cứ xem như là thẳng thắn đi. Ít nhất thì từ trong ánh mắt trong suốt và đầy vẻ khôn khéo của Annie, Itsuka Ken vẫn nhận thấy được ý thức tránh nhiệm và tinh thần chính nghĩa mà cô đã thể hiện trước đó. Thứ thay đổi chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn phần nội tại bên trong của Annie thì lại chẳng có gì thay đổi.
Bất quá, về những biểu hiện có đôi chút lập dị của Annie, Itsuka Ken cảm thấy mình nên nhìn thoáng hơn một chút. Có lẽ không phải là vì cô nàng lập dị mà chỉ là vì những người khác không hiểu được mà thôi. Thích nói chuyện dông dài và vô dụng trước khi chiến đấu? Không! Chẳng qua là ý thức trách nhiệm của cô nàng khiến cho cô nàng muốn mở lời khuyên can trước khi sử dụng bạo lực thôi.
Còn cách nói dã man như vừa rồi? Hẳn là do tính cách thẳng thắn của người phương Tây bị phóng to lên một chút. Còn về sự thay đổi về mặt khí chất của Annie thì chắc là do quyền năng nào đó có liên quan tới ‘Mị Hoặc’ mà Annie đã cướp được.
Trang phục thì đúng là hơi có chút lập dị và giống mấy đứa học sinh trung học cấp hai mắc chứng ảo tưởng một chút. Thế nhưng Annie đã nói rằng cô chưa từng mặc nó trước mặt ai khác trừ cậu và những Dị Thần bị cô tiêu diệt, vậy tức là trước đây, cô mặc nó là để chiến đấu? Nếu vậy thì bộ đồ này là đồng phục chiến đấu của Annie, và nguyên nhân nó mang phong cách đặc biệt như vậy là do quyền năng? Đây cũng là một giải thích hợp lý.
“Sao vậy, Đọa Thiên Vương? Không phải mới vừa rồi, cái tên nhà ngươi còn dám trêu đùa ta đó sao? Cái miệng dẻo quẹo như vậy, sao bây giờ lại im ru không dám nói một tiếng nào rồi?”
Khoanh tay trước ngực và nói với giọng khinh bỉ, Annie dùng vẻ mặt khinh thường để nói chuyện với Itsuka Ken. Xem ra sau khi trở thành Vua Địa Ngục của Mỹ Châu thì Annie đã không muốn che giấu cảm xúc của mình nữa, vì vậy cô quẳng cảm xúc bất mãn đặc nghẹt ở trong người mình thẳng vào mặt của Itsuka Ken.
Đối với thái độ khinh bỉ và tràn đầy bất mãn của Annie, Itsuka Ken chẳng thèm để ý, cậu chỉ nói với giọng như không có gì: “Ồ, xin lỗi! Hơi ngẩn người một chút. Cô thay đổi nhanh quá làm tôi không thích ứng được. Đang là một cô gái trí thức và lãnh diễm, ‘đùng’ một cái tự nhiên lại trở thành một cô công chúa thần bí và ma mị. Hỏi câu này hơi thất lễ một chút: cô có bị tinh thần phân liệt không?”
“Pằng ——”
Trán của Annie hơi nổi gân xanh, cái tên xấu xa và bẩn tính này, có cái kiểu nói chuyện như vậy sao? Đứng ngay trước mặt của người khác mà hỏi người ta có phải là bị bệnh tâm thần hay không, chẳng lẽ hắn không biết phép lịch sự?
Hơi thở dài một chút để lấy lại bình tĩnh, Annie nói với giọng không chút lưu tình: “Cách nói chuyện của ngươi khiến ta cảm thấy e ngại, bởi vì bệnh ngu dường như có thể lây qua đường ngôn ngữ. Đường đường là vua mà lại hỏi một câu buồn cười như thế. Khống chế được cảm xúc và hoàn toàn làm chủ được bản thân là bài học và cũng là tố chất bắt buộc phải có đối với một vị vua, đây là điều quan trọng nhất. Xem ra chẳng giống với tin đồn một chút nào, ngươi không đáng để ta ưng ý và gặp mặt. Thật là một điều thất vọng!”
Trực tiếp bỏ qua những lời chê bai của Annie, Itsuka Ken cười xấu xa và trực tiếp bắt lấy sơ hở nằm trong câu nói của cô để tiếp tục trêu chọc cô: “Ô? Nói vậy thì tức là trước đó, cô đã rất chờ mong gặp được tôi sao? Hóa ra là vậy nha! Sao không nói sớm? Ngàn dặm xa xôi, lặn lội từ tận Châu Mỹ để tới được đây chỉ vì muốn gặp được tôi. Nói như vậy tức là cô đã…”
Không chờ Itsuka Ken nói xong, Annie đã rất sáng suốt mà trực tiếp ngắt lời cậu, bởi vì cô biết là nếu còn để cho cái tên này nói nữa thì cô tuyệt đối sẽ bị rối loạn tiết tấu. Cái tên xấu xa và bẩn tính trước mắt thật sự quá rành trong việc chọc cho người ta nổi điên, còn nói tiếp nữa thì chỉ sợ là cô sẽ hoàn toàn bị cái tên trước mắt điều khiển tiết tấu cảm xúc mất.
“Đừng có ở đó mà tự kỷ! Ngươi thật là kẻ xấu xa và bẩn tính, chẳng có chút đức tính tốt đẹp nào của một vị vua.” Nói với vẻ mặt tràn đầy thất vọng, Annie khẽ lắc đầu, rồi sau đó cô trực tiếp làm lơ Itsuka Ken mà nhìn chằm chằm vào thánh tổ Asherah vẫn luôn đứng ở bên cạnh cậu mà nói: “Muốn rửa sạch sỉ nhục đúng không? Thật trùng hợp, bởi vì tôi tới đây cũng là vì để tiêu diệt cô. Nếu đã có cùng ý kiến với nhau như vậy, thế thì làm điều đó ngay tại đây và ngay bây giờ chứ, thánh tổ Asherah?”
Nghe được lời khiêu chiến của Annie, Asherah hầu như muốn mở miệng đáp ứng ngay tức khắc. Đối với cô, mối thù của cô và Annie đã kéo dài quá lâu rồi. Hiện giờ, sau khi được chủ nhân ban ân mà lấy lại thân phận nữ thần đất mẹ, cô thật sự rất muốn giải quyết hết tất cả ân oán của mình trước đó, sau đó, cô sẽ toàn tâm toàn ý mà đi theo chủ nhân của cô.
Bất quá, mặc dù rất muốn lên tiếng đồng ý, thế nhưng Asherah vẫn không quên rằng lúc này, cô chỉ là nữ hầu trung thành của Istuka Ken. Nếu chủ nhân của cô chưa lên tiếng, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không lên tiếng, thậm chí cũng chẳng buồn phản ứng lại cho dù chỉ là với một đầu ngón tay, cho dù điều đó trái ngược với tâm nguyện của cô.
Đây là biểu hiện khiến cho người ta yêu thích của các nữ thần đất mẹ, sau khi họ đã hiến dâng sự trung trinh không đổi của mình lên cho chủ nhân của mình.
“Nếu muốn, vậy thì cứ làm đi, Asherah! Đây cũng là cơ hội của cô. Yên tâm, ta sẽ không nhúng tay vào việc này, cô muốn làm gì thì cứ làm cái đó. Ta sẽ ở một bên và làm khán giả.”
“Vâng, chủ nhân! Vì vinh quang của ngài, thiếp thân nhất định sẽ đặt cược cả tính… Ah A… ~~~~.”
Đang nói thì Asherah đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ đầy vẻ dụ hoặc, nguyên nhân là vì Itsuka Ken đột nhiên giơ tay và tát vào cặp vú căng tròn đáng yêu của cô một cái.
Hung tợn mà trừng mắt với Asherah, Itsuka Ken hầm hừ: “Ai cho cô đặt cược tính mạng? Hỗn láo, tính mạng của cô thuộc về ta, ai cho phép cô đem nó ra để đặt cược? Cô quên lời thề của mình rồi đúng không? Từ giờ trở về sau, nếu không có mệnh lệnh của ta mà cô còn dám tự tiện đặt cược tính mạng, ta sẽ cho cô nhận thức rõ được hậu quả của việc làm trái ý ta là gì. Nếu không biết cách ta trừng phạt như thế nào, vậy thì chờ tới khi về nhà, cô đi mà hỏi những người khác.”
Hơi quát mắng Asherah một chút, sau đó Itsuka Ken xoa xoa đầu của cô rồi nói: “Làm hết sức là được rồi, những việc khác cứ giao cho ta. Hiểu chứ, Asherah?”
“A… thiếp thân đã minh bạch.”
Hơi đỏ mặt và cúi đầu xuống để trả lời, Asherah thật sự cảm thấy ngượng tới không chịu được. Đường đường là nữ thần đất mẹ, vậy mà lại bị chủ nhân mắng và đánh vào vú ngay trước mặt của địch nhân, Asherah cảm thấy mắc cỡ tới đỏ hồng cả mặt. Bất quá, đối với hành vi này của Itsuka Ken, thật khó mà đoán được rằng Asherah sẽ cảm thấy bất mãn hay là hạnh phúc. Theo biểu hiện của cô thì chắc cái sau nhiều hơn.
“Quả nhiên là một vị vua dâm loạn và hạ lưu…”
“Hử? Cô nói gì đó?” Nghe được tiếng lầm bầm của Annie, Itsuka Ken trừng mắt với cô một cái.
Để đáp lại, Annie chỉ dùng vẻ mặt chả có chút biểu cảm nào để che giấu: “Chẳng có gì hết! Xem như ngươi thức thời. Ngươi tốt nhất là chớ có nhúng tay vào cuộc chiến định mệnh giữa ta và Asherah, bằng không ta nhất định sẽ càng thêm xem thường ngươi.”
“Tại sao tôi lại phải nhúng tay? Dù sao đi nữa thì Asherah nhất định sẽ thắng, chả có gì để tôi phải lo lắng.”
“Hừ!”
Đối với lời tuyên bố hùng hồn đầy tự tin của Itsuka Ken, Annie chỉ đáp trả bằng một tiếng ‘hừ’ đầy khinh thường.
Thấy Annie như vậy, Itsuka Ken chỉ cười cười. Xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Asherah, Itsuka Ken dường như chợt nhớ ra điều gì đó mà cúi người và nói nhỏ bên tai của Asherah một chút. Ngay lập tức, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu tựa như là thiên sứ của Asherah bỗng trở nên đỏ chót, nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra là cả người cô cũng đang run lên.
“… cho nên, cố lên nha, Asherah! Nếu như cô mà thua, vậy thì… ha ha, chuẩn bị tâm lý cho tốt nha.”
Nở một nụ cười xấu xa, Itsuka Ken ôm nữ thần Lancelot còn đang hôn mê và chợt biến mất, để lại một Asherah xém chút nữa đã hôn mê bất tỉnh vì quá mắc cỡ.
Trước khi đi, Itsuka Ken cũng không quên việc chuẩn bị sân bãi cho Asherah và Annie. Một kết giới màu trắng đột nhiên bốc lên từ mặt đất và bao trùm toàn bộ tòa cao ốc. Từ giờ trở đi, đây là chiến trường riêng của nữ hoàng và nữ thần.
Nữ thần Asherah và nữ hoàng Annie Charlton, liệu ai trong hai người sẽ là người chiến thắng?
Không biết, mà Itsuka Ken cũng chẳng có thời gian để quan tâm. Bây giờ, việc cần kíp là phải chữa trị cho nữ thần Rance trước đã.
Sau khi Itsuka Ken bỏ đi, hầu như ngay lập tức, hai cô gái liền tiến vào trạng thái chiến đấu. Nhìn nhau với ánh mắt gà chọi, Asherah và Annie yên lặng mà giằng co với nhau.
Nhìn trừng trừng nhau được một lúc, Annie mở miệng trước: “Thật không ngờ lại có một ngày tôi được thấy cô trở thành thuộc hạ của người khác, thánh tổ Asherah. Tính cách ngang tàng và không coi ai ra gì của cô đâu? Cái tên đó đã làm gì để thuần phục được cô vậy?”
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới mi, kẻ diệt thần? Ta có thần phục ai đi nữa thì đó cũng là chuyện của ta. Bất quá lần này, tại sao ngươi lại trở nên đường đường chính chính mà chiến đấu với ta như vậy. Chẳng phải chỉ có âm mưu và phục kích mới là sở trường của ngươi khi chiến đấu sao, giống như lần trước?”
“Trên chiến trường, nếu bị mưu kế hạ gục, vậy thì chỉ có thể tránh cô quá non nớt mà thôi. Nhưng thôi, tôi chẳng muốn tranh cãi với cô về cái chủ đề vớ vẩn này. Asherah, lần này cô phải chết, vì không có bất cứ dị thần nào có thể sống sau khi nhìn thấy hình hài này của ta.”
Nghe Annie nói như vậy, Asherah chợt bật cười, một nụ cười mỉa mai và giễu cợt không thể nhầm lẫn.
“Có gì đáng để cười chứ, Asherah? Nói ra để chia vui với tôi chút coi nào!” Nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Asherah, Annie không hề nổi nóng mà chỉ hỏi với vẻ tò mò.
“Muốn biết sao? Vậy trước đó ta hỏi mi một điều, mi đã nhìn thấy sức mạnh của chủ nhân ta từ trận chiến của ngài ấy với nữ quân thần rồi chứ?” Với nụ cười mỉa mai mang theo chút trêu ghẹo, Asherah hỏi ngược lại.
“Cô muốn nói tới điều gì?” Nghe được câu hỏi của Asherah, nụ cười và vẻ tò mò ở trên mặt của Annie đều bị thay thế bằng vẻ trang nghiêm.
“Ý của ta là, mi cho rằng mình có thể đánh bại được chủ nhân vĩ đại của ta sao?”
Nghe Asherah nói như vậy, Annie hơi khựng lại, sau đó cô mở miệng: “Tôi…”
Bất quá, dường như không muốn cho Annie có cơ hội trả lời, Asherah tiếp tục nói: “Chủ nhân vĩ đại của ta là người mạnh nhất thế gian này. Phong thái của người khiến cho người tự tôn và bá đạo như giáo chủ Luo Hao cũng phải chiết phục. Cho dù là kẻ đáng sợ như marquis Voban của xứ Đông Âu cũng phải nghe theo sự điều khiển của chủ nhân. Ngay cả thần đao cứu thế của Tận Thế Vương cũng không thể khiến cho ngài bị thương. Ngươi cho rằng ngươi, Joh… Annie, có thể sánh được với chủ nhân của ta sao? Ngươi cho rằng mình có thể làm trái ý của chủ nhân? Chủ nhân đã nói rằng ta sẽ không chết, vậy thì không ai có thể giết được ta.”
Vừa nhắc tới sức mạnh vĩ đại của Itsuka Ken, Asherah lập tức trở nên ngạo mạn không gì sánh bằng, cứ như rằng cô tự hào về sự vĩ đại của Itsuka Ken hơn cả niềm tự hào của cô về chính cô. Đồng thời, khi nhắc tới Itsuka Ken, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Asherah cũng hiện lên vẻ sùng kính và hạnh phúc.
“Chủ nhân là người đã ban cho thiếp thân sự cứu rỗi, vì thế, thiếp thân nguyện đem tấm thân và linh hồn này dâng hết cho ngài. Vì thế, thiếp thân sẽ không thua. Thiếp thân không muốn thấy vẻ thất vọng hiện lên trên gương mặt của chủ nhân, cũng không muốn tiếp nhận sự… sự trừng phạt của chủ nhân. Cho nên hãy đi chết đi, Annie • Charlton • Smith!”
Trong nháy mắt, ánh hào quang màu bạc phát ra và chiếm cứ toàn bộ chiến trường.