Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 312 : ma vương triệu tập lệnh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt tái nhợt, Asherah cúi đầu và đứng ở bên cạnh Itsuka Ken. Lúc này, cô đang cảm thấy rất là buồn khổ và tự trách.

Lại một lần nữa bị Annie lừa gạt và suýt bại trận, Asherah thật sự cảm thấy sợ, cô sợ phải đối diện với sự thật rằng mình đã khiến cho chủ nhân của cô thất vọng. Cô thật sự không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Itsuka Ken, người mà cô tôn thờ hơn tất thảy.

Đối với việc mình suýt bị bắn trúng, Asherah hoàn toàn không có cảm giác sợ hết hồn. Đối với việc mình lại bị lừa và thua trong tay công chúa địa ngục Annie • Charlton • Smith, Asherah cũng không cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng đối với việc không hoàn thành nhiệm vụ mà Itsuka Ken giao cho, cô lại cảm thấy sợ hãi; cô sợ sự vô dụng của bản thân làm cho chủ nhân cô phải thất vọng và xấu mặt.

Ở một bên khác, Annie cũng đang đờ đẫn mà nhìn Itsuka Ken. Đòn tấn công trước đó, có thể nói là đòn tấn công mạnh nhất của Annie. Đòn tấn công mà cô luôn tự hào, thứ có thể đục thủng cả bề mặt lục địa, thứ có thể bắn xuyên qua cả núi non, thứ đã tiêu diệt không biết bao nhiêu là Dị Thần, lại bị thiếu niên trước mặt xua tan chỉ với một cái phất tay, tựa như đòn tấn công của cô chỉ là một luồng khói trắng hư ảo.

Điều này quả thật là một sự đả kích rất lớn đối với Annie, cô cảm thấy sự tự tin của mình đã bị thiếu niên xé rách với cái phất tay lúc nãy. Mặc dù rằng trước đó, cô đã tận mắt nhìn thấy biểu hiện của thiếu niên; thế nhưng mãi tới tận lúc này, khi phải nếm trải cảm giác mạnh mẽ đó bằng chính sức mạnh của mình, cô mới biết được rằng giữa cô và thiếu niên hoàn toàn không có cùng đẳng cấp.

Là một cô gái sáng suốt và quyết đoán, đồng thời vô cùng có tinh thần trách nhiệm và tinh thần chính nghĩa, Annie chưa bao giờ tìm cách bẻ cong sự thật hoặc tự an ủi bằng cách trốn tránh chỉ vì lòng tự tôn của bản thân. Là một tài nữ, cô chưa bao giờ làm thế và cũng sẽ không bao giờ làm thế. Cô luôn là một người biết tự cố gắng. Thế nhưng cũng chính vì tính cách đó nên lúc này, cô mới rung động và đờ đẫn tới như vậy. Cô thật sự không thích ứng kịp.

Nhìn thấy Asherah chỉ biết đứng im một chỗ mà không nói lời nào, Itsuka Ken đành phải mở lời trước: “Asherah, lần này là cô thua.”

Nghe thấy giọng của Itsuka Ken, Asherah giật mình tỉnh lại, sau đó cô nói với giọng khẩn thiết: “Thực xin lỗi, chủ nhân! Là lỗi của thiếp thân! Thiếp thân nguyện ý tiếp nhận mọi sự trách phạt của ngài!” Sau đó, Asherah muốn quỳ mọp xuống để tạ tội.

Vốn không có ý định trách cứ Asherah, Itsuka Ken chỉ định an ủi và trêu chọc cô một chút. Thế nhưng khi nhìn thấy Asherah muốn quỳ xuống, Itsuka Ken lại cảm thấy hơi bực mình và bất đắc dĩ.

Ánh sáng màu bạch kim lóe lên, Itsuka Ken dùng linh lực ngăn Asherah quỳ xuống và nâng cô dậy. Sau đó, với giọng nói hung dữ, Itsuka Ken đặt một tay lên đầu của Asherah và khẽ vuốt rồi nói với cô: “Ta đã nói bao nhiêu lần là không muốn cô quỳ xuống trước mặt ta rồi cơ mà? Đừng có lúc nào cũng quỳ xuống! Hừ! Vốn chỉ định phạt nhẹ một chút, thế nhưng vì biểu hiện này của cô, cô chờ mà đón nhận sự trừng phạt của ta đi! Về phần nội dung, cứ dựa theo điều ta đã nói, nhưng thời gian tăng lên gấp đôi: hai ngày.”

“Ah… Vâng–Vâng thưa chủ nhân! Thiếp thân… Thiếp thân nguyện ý tiếp nhận tất cả trừng phạt!” Sắc mặt vốn hơi có chút trắng bệch và có chút lo sợ, thế nhưng sau khi nghe được tiếng phàn nàn và lời tuyên bố của Itsuka Ken, sắc mặt của Asherah đột nhiên đỏ chót vì mắc cỡ, cơ thể nhỏ bé yêu kiều của cô cũng run lên.

“Cho dù cô có không muốn thì cũng không thoát được đâu. Thua trận chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng không để những lời căn dặn của ta vào trong lòng là chuyện lớn. Chờ đó, lần này về nhà, ta tuyệt đối sẽ khiến cô phải nhớ rõ những điều ta đã nói. Còn nếu không nhớ được nữa, ta sẽ bỏ mười ngày ra để ‘trừng phạt’ cô.”

“Ah ~~ Vân–Vâng!” Gương mặt trở nên đỏ chót, trong đầu của Asherah hiện lên điều mà Itsuka Ken vừa nói. Mười… mười ngày? Đừng nói là mười ngày, nếu như chủ nhân thật sự muốn làm điều cậu đã nói với cô, chỉ hai ngày thôi cũng đã đủ khiến cô nhớ đời rồi. Mười ngày? Cô tuyệt đối sẽ xấu hổ chết.

Thấy gương mặt đỏ chót vô cùng đáng yêu của Asherah, Itsuka Ken cười tà và xoa đầu của cô một chút. Sau đó, cậu quay lại và nhìn về phía Annie.

“Lần này, cô cũng thua rồi, Annie-jousan!”

Còn đang hơi đờ người, Annie chợt nghe được lời tuyên bố của Itsuka Ken. Giật mình tỉnh lại và hiểu được điều Itsuka Ken vừa nói, Annie vội vàng lên tiếng muốn phản bác: “Khoan đã! Rõ ràng là…”

“Rõ ràng là cô đã ‘thắng’ mà tại sao tôi lại nói rằng cô đã ‘thua’ chứ gì? Được rồi, để tôi nói cho cô nghe. Trước tiên, tôi sẽ không nói tới việc cô lừa Asherah để đánh lén cô ấy, vì chiến đấu là như vậy, lừa gạt đối phương cũng chẳng có gì. Từ từ, tôi chưa nói xong! Cô đang muốn nói rằng cô không lừa gạt, bởi vì kẻ mà cô thánh đấu là Asherah nên cô tấn công cô ấy không xem là đánh lén đúng không? Hơn nữa cô cũng tấn công cả Leviathan, cho nên cô không có nói dối? Nha, cũng được, hiểu như vậy cũng không sai. Bất quá những điều vừa rồi đều không quan trọng, cái quan trọng mà tôi muốn nói là: cô dám chắc rằng chiêu vừa rồi của cô giết được Asherah?”

Cười cười và nói với giọng thản nhiên, Itsuka Ken đột nhiên đặt một câu hỏi, và gương mặt của Annie hơi khựng lại.

Gặm nhấm câu hỏi của Itsuka Ken, những tia sáng trí tuệ liên tục chớp lóe trong đôi mắt tinh minh và quyết đoán của Annie. Đối phương nói như vậy là ý gì? Đòn tấn công vừa rồi, cô chắc chắn là nó có thể giết chết Asherah, vậy tại sao đối phương lại nói như vậy? Nhìn ánh mắt không chút dối trá của Itsuka Ken, đột nhiên, Annie dường như liên tưởng tới điều gì, đôi mắt cô chợt hiện lên vẻ kinh hãi.

“Đoán được rồi đúng không? Giống như cô vừa nghĩ, Asherah cũng có năng lực [ Bất Tử ], và tốc độ hồi sinh của cô ấy khi còn là thánh tổ cũng đã nhanh hơn cô rất nhiều. Hiện giờ thì Asherah đã là nữ thần, cho nên tốc độ hồi sinh sẽ càng nhanh hơn nữa, mà sau khi được tôi chúc phúc thì nó đã được phóng đại lên tới cực hạn. Hiện giờ, cho dù cơ thể có bị thiêu trụi thành phân tử thì chỉ cần vài chục giây, cô ấy cũng sẽ lại hồi sinh một cách nguyên vẹn. Cô nói xem hai người cùng bị thương, à không, bị chết, mà một bên lại hồi phục nhanh hơn bên kia thì chuyện gì sẽ xảy ra với bên còn lại?”

“…!?” Kinh nghi bất định mà nhìn về phía Asherah, từ trên mặt của thánh tổ nhỏ, Annie chỉ nhìn thấy sự xấu hổ xen lẫn một chút đắc ý mà không có chút bối rối nào.

Từ biểu lộ của Asherah, Annie đã khẳng định được rằng Itsuka Ken hoàn toàn không lừa cô. Asherah xác thực có năng lực đó, thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là, con át chủ bài cuối cùng của cô cũng vô dụng rồi. Cô thật sự đã thua, thua không hề oan ức.

“Còn tại sao tôi đột nhiên ra tay ngăn cản thì không phải là tại vì thấy Asherah sắp thua nên mới làm thế. Tôi làm vậy chỉ vì không thích thấy hai người bị thương thôi.”

“Cái… Ngươi… Cái tên nhà ngươi nói là …?” Trợn tròn mắt, Annie lắp bắp. Bối rối, cô bị câu nói vừa rồi của Itsuka Ken làm cho bối rối. Cô vừa nghe được gì? Cái tên trước mắt nói là không muốn thấy cô và cô ả thánh tổ kia bị thương nên mới ngăn cản? Cô nghe lộn sao?

“Sao ngạc nhiên vậy? Bộ tôi vừa nói gì lạ lắm sao? Tôi không thích thấy cô với Asherah bị thương nên ngăn cản, có gì đâu mà ngạc nhiên vậy? Về phần lý do thì đó cũng là lý do, chỉ đơn giản là vì không thích thấy cô với Asherah bị thương, vậy thôi!” Khẽ bật cười, Itsuka Ken nói cứ như là chẳng có gì xảy ra, thế nhưng những lời cậu nói lại khiến cho Annie bối rối.

“Ngươi… Ngươi đang nói cái gì đó? Ngươi đang coi thường ta đúng không? Ta là vua địa ngục, là ma vương mạnh nhất thế giới! Ngươi… Ngươi coi ta là kẻ yếu nên mới đối xử với ta như thế đúng không? Ngươi thương hại ta đúng không? Ta… Ta…”

Bối rối! Annie thật sự bối rối. Ngay cả cô cũng không thể hiểu được tại sao là mình lại nói như vậy. Biểu hiện của cô lúc này thật quá rõ ràng, chỉ cần là người tinh ý thì đều có thể phát hiện được, thậm chí chính cô cũng biết là như thế, nhưng cô lại chẳng biết làm gì khác ngoại trừ nói như vừa rồi.

Nhìn Annie như vậy, Itsuka Ken cười thầm trong lòng. Cô nàng này nhìn bên ngoài thì trông lãnh diễm và quyết đoán, thế nhưng bên trong thì lại ngây thơ ngoài mức dự tính của cậu. Bất quá, trêu chọc và chinh phục một nữ vương lãnh diễm nhưng ngây thơ như vậy chẳng phải là việc cậu thích nhất đó sao?

Trong lòng thì cười hà hà, nhưng Itsuka Ken mở miệng nói: “Thương cảm? Vậy hóa ra ở trong mắt cô thì hành động đó của tôi là thương cảm sao? Nhưng ở trong mắt tôi thì nó lại chả có ý nghĩa gì, tôi thích nên tôi làm, chỉ vậy thôi. Về phần “vua địa ngục” thì, ở trước mặt tôi, cô cảm thấy mình còn dám xưng là vua địa ngục sao? Trong mắt tôi thì cô gái tên Annie Charlton cùng lắm cũng chỉ là một tài nữ như bao kẻ khác mà thôi…”

“Ngươi…”

“Cô là công chúa địa ngục; phẩm tính và tài năng của cô đáng để tôi hân thưởng, đáng để tôi ca ngợi, đáng để tôi giúp đỡ, cho nên tôi giúp cô, chỉ vậy mà thôi. Cứu cô chỉ vì không thích thấy cô bị thương, điều đó không phải là do cô, là do tôi. Cô sống theo cách sống cô đã chọn, điều đó lọt vào mắt tôi khiến tôi cảm thấy không thích nhìn thấy cô bị thương. Chỉ vậy mà thôi! Không liên quan gì tới việc thương cảm.”

Những lời Itsuka Ken vừa nói, trước đây Annie đã được nghe rất nhiều. Mặc dù cách biểu đạt có phần khác nhau, và cách nói của thiếu niên có phần cao cấp hơn một chút, thế nhưng về bản chất thì cũng chẳng khác gì, đều là những lời nói có tính chất hoa mỹ mà các tay quý tộc cùng thân sĩ thường dùng để ‘cua gái’, đúng, Annie không thích nói lòng vòng, cho nên cô chọn từ ‘cua gái’.

Đối với những lời nói dối trá chuyên dùng để ‘cua gái’ như vậy, từ trong đáy lòng, Annie vô cùng không ưa. Những lời nói hoa mỹ nghe thì rất hay, thế nhưng những thứ ẩn chứa trong đó thì lại bẩn thỉu tới không thể chịu được; cũng giống như bản chất của những tay quý tộc ‘dỏm’ đó: trước mặt mọi người thì quý phái, lịch thiệp và rất đẹp trai; thế nhưng ở trong bóng tối, bọn chúng lại là những kẻ hám tài, hám lợi, hám danh và hám gái tới không còn chút liêm sỉ đạo đức nào.

Với những kẻ dùng cách nói như vậy để nói chuyện với cô, thường thì cô sẽ lựa chọn cách nói lịch sự nhưng đầy thẳng thắn để trực tiếp chấm dứt cuộc nói chuyện, nếu như có thể; sau đó, cô trực tiếp dán cho bọn chúng cái nhãn ‘quý tộc dỏm’ ở trong lòng mình.

Thế nhưng với thiếu niên trước mặt, lần đầu tiên, cô phá lệ không làm như vậy. Là một tài nữ vô cùng xuất sắc, đồng thời còn là vua của Mỹ Châu, cô có thể phát hiện được sự chân thật ẩn chứa trong lời nói của kẻ đang nói chuyện với mình, nhất là khi đối phương lựa chọn nhìn thẳng vào mắt của cô, giống như điều mà thiếu niên đang làm.

Từ trong ánh mắt của đối phương, cô cảm nhận được sự chân thật, hoặc nên nói rằng, cô cảm nhận được đối phương khinh thường nói dối.

Ngẫm lại cũng đúng, người đang nói chuyện với cô là một chúa tể tuyệt đối; bất kể về tiền, về quyền, về sắc hay về sức mạnh thì đối phương đều đã có đủ. Có địa vị chí cao vô thượng có thể ra lệnh cho mọi ma vương và mọi chú thuật sư trên cõi đời này, có sức mạnh vượt trội tới mức ngay cả cô cũng chỉ còn biết ngưỡng vọng, có rất nhiều nữ thần cũng như nữ vương hiệu trung và ái mộ, đối phương còn cần gì ở cô nữa? Cứ coi như là đối phương ham muốn sắc đẹp của cô đi, vậy thì đối phương cũng sẽ chẳng thèm nói dối, mà có nói dối cũng chẳng dùng những lời hoa mỹ như thế, bởi vì cách này thật sự quá thấp kém. Là vị vua chí cao vô thượng của thế giới hiện tại, đối phương khinh thường làm như thế.

Mà nếu đối phương đã khinh thường làm vậy, vậy tức là những lời đối phương vừa nói với cô đều là thật?

Vậy tức là ở trong mắt người trước mặt, cô không phải là queen hay là vua địa ngục mà chỉ là một tài nữ có tên Annie? Hoặc giống như lời đối phương nói là một cô công chúa? Nếu vậy… Ah, không! Không! Không! Mình đang nghĩ cái gì đó? Không được! Không được nghĩ nữa!!

Bất quá, thiếu niên trước mắt quả thật rất đẹp trai, rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô. Đã vậy cậu ta còn có sức mạnh vượt trội, đồng thời cũng rất có phong độ, không kiêu ngạo, không phách lối, ngoài ra còn rất dịu dàng với người mình. Ồ? Đó chẳng phải là cậu ta hoàn toàn ăn khớp với tiêu chuẩn chọn người yêu của mình sao? Ah, không! Không! Không! Không đúng! Đây là một tên lường gạt, một kẻ bẩn tính, một tên xấu xa đào hoa thành tính, là một con ác ma xấu xa và bẩn tính nhất. Mới vừa rồi, chính con ác ma này còn năm lần bảy lượt trêu chọc cô.

Suy nghĩ hỗn loạn, hàng tá các tư tưởng chợt lóe lên trong đầu của Annie khiến cho cô hoàn toàn mất bình tĩnh. Itsuka Ken chỉ mới nói có vài câu, tâm thái của Annie đã hoàn toàn mất bình tĩnh và trở nên rối loạn.

Thấy Annie đã hoàn toàn rối loạn tấm lòng, Itsuka Ken cười thầm ở trong lòng rằng cô nàng này thật ngây thơ, chẳng khác gì các cô bé mới lớn. Nhìn bộ dạng bối rối của Annie lúc này thật sự moe tới không chịu được, khiến cậu nhịn không được mà có hảo cảm, đồng thời cũng rất muốn trêu chọc cô. Trêu chọc những nữ vương cao ngạo và lãnh diễm, khiến cho họ trở nên phi thường nữ tính, đây quả thực là một việc chơi hoài không chán với Itsuka Ken.

Bất quá, trêu chọc thì cũng phải có mức độ, hơn nữa phải đúng lúc đúng chỗ, mà hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, cho nên Itsuka Ken chủ động lên tiếng đánh thức Annie: “Annie-jousan, nếu tôi đoán không lầm thì chắc cô chỉ mới tới Tokyo được có một đêm thôi đúng không? Nếu vậy thì từ khi tới đây, cô hẳn chỉ được nghỉ ngơi có một chút trước khi hầu vương xuất hiện ở hiện thế, rồi sau đó lại phải rối bù đầu để đi cứu giúp những người dân gặp nạn trong thành phố? Nếu đã vậy thì chi bằng cô tới biệt thự của tôi để nghỉ ngơi đi, vừa đúng dịp tôi đang có chuyện, có lẽ cô có thể hỗ trợ.”

Quả nhiên, ngay khi vừa nhắc tới những vấn đề có liên quan tới công việc thì Annie lập tức trở nên tỉnh táo, đôi mắt trong suốt của cô cũng trở lại với vẻ khôn khéo thường ngày của mình: “… hỗ trợ? Ý của cậu là…”

“Trước đó tôi đã ban bố lệnh triệu tập với tất cả những campione mà tôi quen biết. Hiện giờ thì hầu tước Voban của Đông Âu, Kiếm Vương Doni của Italy, Hoàng Tử Đen của nước Anh và Kusanagi-ou của Nhật Bản đều đang chuẩn bị họp mặt với tôi. Trước đây không lâu thì tôi cũng đã thành lập giao ước với giáo chủ Luo Hao của Giang Nam, chị ấy cũng sẽ tham gia vào hành động sắp tới của tôi. Về phần Alice và Erica thì càng không càn phải nói. Nói chung là hiện giờ, ngoại trừ cô ra thì cũng chỉ còn có vị thánh nữ điện hạ ưa thích du hành thời gian kia là chưa biết việc này.”

Nói tới đây Itsuka Ken thở dài: “Đối với vị thánh nữ kia thì tôi cảm thấy không cần phải để ý làm gì. Vị thánh nữ đó quá thiện lương nên hẳn sẽ không thích đấu tranh, nếu như một lúc nào đó thật sự cần thì tôi sẽ đích thân tới tìm để mời vị thánh nữ đó. Cho nên nói chung là hiện giờ, cũng chỉ còn có Annie-jousan…”

Những lời mà Itsuka Ken vừa nói cho Annie quả thật là dọa cho cô sợ chết khiếp, cứ hễ cậu nói thêm một câu thì vẻ kinh hãi ở trên gương mặt cô lại nhiều thêm một phần, tới cuối cùng thì gương mặt của Annie đã hoàn toàn bị vẻ rung động chiếm cứ.

Triệu tập toàn bộ campione có mặt trên thế giới, rốt cục thì thiếu niên này đang muốn làm điều gì?

“Về lý do mà tôi triệu tập campione của toàn thế giới lại thì xin cô hãy ráng chờ thêm một chút. Chờ tới khi tất cả mọi người tới đủ thì tôi sẽ tổ chức cuộc họp và công bố toàn bộ kế hoạch của mình cho mọi người cùng biết. Sẽ nhanh thôi! Bất quá trước đó thì tôi đề nghị Annie-jousan hãy tới chỗ của tôi để nghỉ ngơi, vì hiện giờ Tokyo khá loạn. Cô chắc không muốn mình bị làm phiền vì những việc nhỏ chứ? Hơn nữa có vẻ như Asherah nhà tôi rất thích cô đó. Ha ha ha!”

‘Thích mới là lạ!’ Nghe tiếng cười vui vẻ của Itsuka Ken, Annie nhịn không được mà phun tào một câu ở trong lòng, sau đó trong mắt cô hiện lên vẻ suy tư.

Có thể triệu tập tất cả các campione trên đời này, những người được gọi là ma vương, lại cùng một chỗ theo ý muốn của bản thân, có lẽ trên đời này cũng chỉ có người trước mắt làm được điều đó.

Triệu tập được kiếm vương của Italy là Hoàng Tử Đen của England và Tân Vương của Nhật Bản thì cũng thôi, chẳng nói làm gì. Thế nhưng triệu tập được cả Lang Vương maquis Voban của Đông Âu, đồng thời còn ký được hiệp nghị với Võ Hiệp Vương Luo Hao của Trung Hoa để cho họ làm việc cho mình, chuyện này thì quả thật là một chuyện không thể tin được. Annie hầu như bị thông tin này dọa cho sợ giật cả mình.

Không phải là vì cô yếu bóng vía hay mới ra đời mà bị dọa giật mình, trái lại vì cô đã trở thành campione từ rất lâu nên cô mới hết hồn như vậy.

Cho dù cô chẳng mấy khi xuất hiện ngoài phạm vi của Châu Mỹ, đồng thời cũng ít có liên lạc gì với những vị vua khác, thế nhưng là một người khôn khéo, cô lại chẳng bao giờ buông lỏng vấn đề tình báo đối với những người vừa là đồng tộc lại vừa là đối thủ của mình. Cũng vì thế mà Annie hiểu rõ được hầu tước Voban và võ hiệp vương Luo Hao là gì.

Đó là những bá chủ, những ma vương cổ xưa nhất và hùng mạnh nhất. Tuổi đời của bọn họ còn lâu đời hơn quá nửa số thần chú mà các pháp sư hiện đại đang sử dụng. Kinh nghiệm và sự từng trải của họ là thứ mà không có bất cứ thứ tri thức gì trên cõi đời này có thể sánh bằng.

Nếu thật sự phải so sánh với họ thì kiếm vương Doni và Hoàng Tử Đen Alexander cũng chỉ như những cậu nhóc còn đang phải đi học ở trong trường.

Là những campione đầu tiên và lâu đời nhất của thời đại này, bất luận về mặt sức mạnh hay quyền uy thì hai người này đều là kẻ có thể dọa cho các chú thuật sư phải sợ tới vỡ mật. Sự hung bạo và khí phách của hai người này kinh khủng tới mức chẳng mấy ai dám nhắc tới tên của họ, cho dù các chú thuật sự có biết rằng họ không thể nghe được.

Thế nhưng, hai người kinh khủng tới nhường đó lại bị thiếu niên triệu tập tới cùng một chỗ để thương nghị. Bất luận đối phương dùng cách nào thì đây cũng đã là một điều mà chẳng còn ai trên thế giới này có thể làm được. Hơn nữa nếu dựa theo biểu hiện thoải mái và có chút bâng quơ của đối phương thì có vẻ như việc gọi hai người đó tới chẳng phải là việc gì tốn sức hết, hoặc nên nói, việc triệu tập được hai người này chẳng phải là việc gì tốn sức đối với thiếu niên. Chuyện này quả thật là ngay cả thần linh (Dị Thần) cũng làm không nổi.

Bất quá, tạm thời gạt chuyện đó qua một bên. Lúc này thì có một việc khiến Annie cảm thấy quan tâm hơn, đó là tại sao đối phương lại muốn triệu tập tất cả các campione có mặt trên thế giới?

Theo những lời thiếu niên vừa nói thì có thể phân tích được. Thiếu niên sở dĩ không triệu tập vị thánh nữ đang du hành thời gian, được biết tới với danh hiệu campione thứ ba là bởi vì đối phương không am hiểu và không ưa thích chiến đấu. Vậy tức là nguyên nhân dẫn đến cuộc triệu tập này là vì chuẩn bị cho một cuộc chiến?

Nếu đã là cuộc chiến, vậy thì vấn đề là, chiến đấu với ai? Campione là những người sở hữu quyền năng có thể thổi bay cả một thành phố chỉ trong vài phút. Họ có thể giết chết Heretic, cũng có thể giết chết đồng tộc, thế nhưng nếu đã được triệu tập cùng một chỗ, vậy thì hẳn không phải là vì nội chiến, vậy thì chỉ còn có Heretic là đáng giá để làm vậy.

Thế nhưng, Heretic phải hùng mạnh, hoặc là đông đảo tới mức nào thì mới phải triệu tập toàn bộ campione hiện có của thế giới?

Chẳng lẽ thiếu niên dự định kéo quân đi đánh thiên giới trong truyền thuyết sao?

Nghĩ tới đây, Annie hạ quyết định. Cô khẽ gật đầu với thiếu niên một cái. Cô quyết định là mình phải đích thân tới chỗ của thiếu niên để xem thử. Cô cần phải xác minh tất cả mọi chuyện trước đã, sau đó, cô sẽ xem xét coi kế hoạch của thiếu niên có vi phạm nguyên tắc của cô hay không, lúc đó cô mới hạ quyết định cuối cùng của mình.

Annie không sợ thiếu niên sẽ bắt nhốt cô nếu ý kiến của đôi bên không hợp, bởi vì cô không phải là một cô gái liễu yếu đào tơ chỉ biết thêu thùa may vá. Cô là Annie, là vua của địa ngục, cũng là campione, một kẻ diệt thần. Cô sẽ không khuất phục chỉ vì sức mạnh một cách dễ dàng đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio