Nhìn thấy Itsuka không nói tiếng nào mà chỉ im lặng ngồi trên ghế chính của căn phòng, tất cả mọi người đều giữ chặt cái miệng của mình mà không dám phát ra một chút âm thanh nào, không khí trong phòng hơi có phần ngột ngạt.
Lúc này thì Itsuka Ken đang ngồi ở ghế chính của căn phòng; bên tay trái của cậu là giáo chủ Luo Hao, người chị kết nghĩa của cậu; còn bên tay phải là Lia, vương hậu của cậu.
Thuận tiện nói luôn là từ khi cậu bắt đầu rủ rê Annie tới nhà của mình cho đến giờ đã được hơn 2 tiếng đồng hồ rồi. Trong hai tiếng đồng hồ này đã xảy ra một chuyện, bởi vì biết được chuyện này nên Itsuka Ken mở cuộc họp nhanh tới như vậy.
Hiện giờ, ở trong căn phòng họp được chính cậu chế tạo ra này có tổng cộng là 16 người. Bản thân Itsuka Ken thì ngồi ở ghế chính của căn phòng, sau đó ở trên dãy ghế ở bên tay trái của cậu, bắt đầu tính từ vị trí của cậu trở đi là giáo chủ Luo Hao ngồi ở ghế chính của dãy bên trái, sau đó tới Annie, rồi tới Hoàng Tử Đen, sau đó là Kusanagi Godou. Về phần Doni và hầu tước Voban thì vẫn còn chưa tới kịp.
Đó là dãy bên trái, sau đó tới dãy bên phải. Ngồi ở vị trí chủ chốt của dãy bên phải là Lia, sau đó tới Nero, Alice, Rance, Erica, Lily, Zola, và Asherah. Ngoài ra ở trong phòng còn có một vài người khác cũng tới theo lệnh triệu tập là Yuri, Ena còn có Kaoru, ba thiếu nữ hiện đang ngồi ở dãy ghế thứ hai xếp đằng sau dãy bên phải.
Từ khi cuộc họp bắt đầu tới giờ đã được hơn 15 phút rồi, ngoại trừ thời gian đầu mọi người cần tự giới thiệu ra thì thời gian còn lại, căn phòng đều im phăng phắc, chỉ bởi vì Itsuka Ken vẫn không chịu mở miệng.
Có người sẽ hỏi rằng trong phòng chẳng phải có một kẻ rất nóng nảy và không chịu ngồi yên là Alec đó sao? Tại sao cái tên này cũng chịu giữ im lặng như vậy?
Câu trả lời rất đơn giản, đó là bởi vì nguyên nhân cuộc họp này được mở sớm chính là vì chuyện đã xảy ra với Alec.
Nếu như không xảy ra chuyện này thì với không khí ngột ngạt của buổi họp trước đó, coi như Alec không thể làm người đốt nóng không khí thì tối thiểu cũng sẽ nhảy ra nói một vài câu mà không phải là giữ im lặng như hiện tại.
Vài giờ trước, Alec đã bị người ta đánh cướp. Khi đang đi trên đường, Alec đã bị một người nào đó quang minh chính đại tập kích và gõ ngất, rồi sau đó cướp mất một thứ khá quý trọng mà anh đang mang ở trên người. Sau khi biết được việc này thì Itsuka Ken đã trầm mặt xuống và hạ lệnh mở cuộc họp sớm.
Ngồi im thêm một vài phút nữa, sau đó Itsuka Ken hơi thở dài rồi mới bắt đầu nói: “Những người có mặt ở đây đều là người biết chuyện, cũng là người thông minh, cho nên tôi sẽ không nói nhảm nhiều. Chuyện đầu tiên, những điều đang xảy ra ở bên ngoài, mọi người đều đã rõ. Mấy con khỉ ở ngoài kia, giết bao nhiêu cũng không hết, nguyên nhân của việc này là do Tề Thiên Đại Thánh, đấu thần mạnh nhất của phương Đông đang muốn trả thù. Cũng có thể xem như đây là lời tuyên chiến.”
Nghe Itsuka Ken nói xong thì mọi người đồng loạt gật đầu. Chuyện này thì Itsuka Ken đã nói từ sớm, cho nên những người đang có mặt trong phòng đều biết được rằng trước đó, cậu và giáo chủ Luo Hao đã có một trận chiến kinh thiên động địa với Đông Phương Đấu Thần ở trong U Giới. Về sau đối phương chạy mất và tới hiện thế trả thù, cho nên mới xảy ra việc này.
“Trong cuộc chiến đó, tôi đã phá hủy vũ khí của đối phương, cho nên đối phương mới thả một đống khỉ ra để làm loạn như vậy. Đối phương có hai mục đích: một, là muốn kéo dài thời gian để khôi phục thực lực; hai, là vì muốn chế tạo binh khí mới. Alec!”
Đang nói, Itsuka Ken đột nhiên gọi tên của Alec.
Itsuka Ken vừa điểm danh thì lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều quay về phía Alec khiến anh hơi có chút không quen.
“Cái… Cái quái gì thế? Chuyện này đâu phải do tôi! Ai mà biết là cái loại thần linh nguy hiểm như thế lại chơi đánh lén chứ? Bị đánh lén cũng là bình thường đi, tôi còn sống được là hên lắm rồi đấy! Hơn nữa xét tới cùng thì nguyên nhân không phải là do cậu không có hạ được nó nên nó mới có cơ hội tới hiện thế để làm loạn và đánh lén tôi sao? Đừng có đùn đẩy hết trách nhiệm lên người của tôi chứ?” Vẫn với cái giọng bâng quơ có chút vô lại của mình, Alec đem mũi dùi chỉa ngược lại về phía Itsuka Ken. Bất quá, có vẻ như kế hoạch của anh chả thành công gì cả, bởi vì đã có người vỗ bàn mà mắng thẳng vào mặt của Alec.
“Hỗn xược! Ngự đệ của ta đổ lỗi cho mi khi nào? Ta nhớ rõ mi là ai. Cho dù chỉ từng gặp mi một lần thì ta vẫn luôn nhớ rõ về mi. Một kẻ ngoại trừ thiên phú ra thì cũng chỉ còn là một kẻ ngu muội, ngoan cố và cứng đầu. Ngươi có biết rằng sức mạnh của Tề Thiên Đại Thánh kinh khủng tới mức nào không? Nếu như không có ngự đệ của ta ở đó, ngay cả ta cũng có thể phải chết dưới tay cô ta. Vậy mà ngươi lại dám đùn đẩy trách nhiệm lên người của ngự đệ ta trong khi mi lại bị cô ta hạ chỉ với một đòn? Loại người vô liêm sỉ như ngươi, cho dù ngươi có là kẻ chia sẻ danh tiếng của ‘vua’ với ta thì ta cũng phải đích thân đem ngươi Đoạn Tội.”
Người vừa lên tiếng chính là người nổi tiếng nóng nảy: giáo chủ Luo Hao. Alec vừa mở miệng tìm cách đổ lỗi cho Itsuka Ken xong thì chẳng cần tới Alice mở miệng, nghĩa tỷ của cậu đã chỉ thẳng vào mặt của Alec mà mắng cho té tát. Thậm chí nếu như không phải vì nể mặt Itsuka Ken thì cô đã trực tiếp động thủ với Alec rồi.
Giáo chủ Luo Hao còn như vậy thì có thể hiểu được là những người thuộc đội quân ‘hậu cung’ của Itsuka Ken có phản ứng thế nào. Hầu như là ngay khi Alec vừa nói xong thì Lia, Nero, Rance và Asherah lập tức dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn Alec. Alec dám cá rằng nếu như anh còn dám nói xấu Itsuka Ken, bốn cô gái này phỏng chừng sẽ nhảy xổ về phía anh và đem anh xé xác.
Về phần Alice, Erica và những cô gái khác thì không có phản ứng kịch liệt như thế, thế nhưng họ cũng nhìn anh với ánh mắt rất là khó chịu.
Thấy Alec bị gậy ông đập lưng ông, sắc mặt tái xanh mà chẳng nói được câu nào, Itsuka Ken phì cười ở trong bụng. Bất quá, hiện giờ không phải là lúc để trêu chọc Alec, cho nên cậu vội vàng khuyên can.
“Được rồi, Lian-nee, không cần phải tức vì việc này. Cái miệng của Alec xưa giờ vẫn vậy, đừng chấp nhặt.”
Quả nhiên, Itsuka Ken vừa mở miệng thì sắc mặt của giáo chủ Luo Hao lập tức hòa hoãn trở lại, Lia và những người khác cũng thu ánh mắt sắc như dao găm của mình về.
Về phần Annie đang ngồi ngay bên cạnh giáo chủ Luo Hao, quan sát phản ứng của những người đang có mặt trong buổi họp, đôi mắt của cô lóe lên những tia sáng khác lạ.
“Alec, nghe nói thứ anh mang tới và bị đánh cướp chính là mảnh vỡ của [ Thánh Đao Cứu Thế ], thứ có liên quan tới [ Tận Thế Vương ]?”
“Ờ! Đúng vậy! Trong một dịp vô tình, tôi đã may mắn tìm được mảnh vỡ đó. Bất quá dù có bị cướp thì hẳn cũng không đáng lo gì mấy, vì tôi cảm thấy số lượng mảnh vỡ của cái thứ đó hẳn không ít. Cho dù Tề Thiên Đại Thánh có thể cướp được mảnh vỡ của tôi thì cũng không thể chế tạo được vũ khí gì quá mạnh, tối thiểu thì trong thời gian ngắn là như thế. Cần gì phải làm lớn chuyện mà triệu tập hội nghị như thế?”
Đối với nghi vấn của Hoàng Tử Đen, Itsuka Ken không trả lời, mà người trả lời lại là một người khác. Nhẹ giọng giải thích, nữ thần tuyệt sắc Lancelot với mái tóc dài màu ong mật chủ động mở miệng giải thích thay cho Itsuka Ken: “Về việc này thì ngài sai rồi, Hoàng Tử Đen. Cháu yêu đã từng nói với ta, ngoại trừ mảnh vỡ mà con bé đã dùng để chế tạo binh khí cho ta thì số lượng mảnh vỡ lưu lạc bên ngoài cũng chỉ còn lại một mảnh, chính là mảnh mà đối phương đã cướp được từ chỗ ngài. Còn những phần còn lại của Thánh Đao, tất cả đều được giấu trong đảo yêu tinh, nơi đặt ngôi mộ của [ Tận Thế Vương ].”
Ở đây thuận tiện nói luôn rằng Hoàng Tử Đen Alec đã biết được thân phận thật của Lancelot rồi. Lúc anh vừa tới phòng họp thì Itsuka Ken đã giới thiệu cho mọi người biết.
“Về [ Tận Thế Vương ], tôi có biết được đôi chút, thế nhưng cũng không nhiều. Nếu như có thể, không biết cậu có thể giải thích rõ được không?”
Đang trầm mặc nghe mọi người nói chuyện, Annie bỗng nhiên lên tiếng và nhìn về phía Itsuka Ken. Vấn đề mà cô vừa nêu thực ra không phải chỉ là của riêng cô mà cũng là nghi vấn của rất nhiều người đang ngồi ở nơi này. Rất nhiều người ở đây, mặc dù có biết đến danh hiệu của Tận Thế Vương, thế nhưng kiến thức của họ về vị vua này đều chỉ là nửa vời. Thậm chí trong số những người ở đây còn có một người hoàn toàn không biết gì về Tận Thế Vương, đó là Kusanagi Godou, một ‘học sinh cấp ba’ luôn chủ trương không thích chuyện phiền toái.
Nhân tiện nói luôn là lúc này, Annie vẫn đang dự họp với bộ dạng thật của mình. Có vẻ như là sau khi bị Itsuka Ken lật tẩy xong, cô đã không còn ý định ẩn giấu nữa. Cô gái tài năng nhưng chẳng có bao nhiêu danh tiếng trong thế giới phép thuật Annie Charlton hóa ra lại là John • Pluto • Smith, thông tin này khi vừa được tuôn ra đã làm giật mình rất nhiều người biết tới vua địa ngục Pluto. Nhất là Hoàng Tử Đen, anh chính là người bị giật mình nhất, còn người bình tĩnh nhất thì là giáo chủ Luo Hao, khi đó cô chỉ hơi nhìn Annie một chút rồi lập tức trở lại như thường.
Thấy mọi người đều có thắc mắc về Tận Thế Vương, Itsuka Ken quyết định mở miệng giải thích: “Nếu mọi người đều đã muốn biết, vậy thì tôi sẽ giới thiệu một chút. Đầu tiên, hắn là quân thần cổ xưa nhất và cũng là mạnh nhất của [ Thép ]. Đồng thời, hắn cũng là kẻ thù chung và là tuyệt đối của tất cả campione, hoặc nên nói là những kẻ mang danh tiếng của [ Ma Vương ]…”
Kế đó, Itsuka Ken bắt đầu giải thích cho những người đang có mặt trong phòng về Tận Thế Vương cùng với những thông tin đi kèm, như là [ Thánh Đao Cứu Thế ], thánh tổ Guinevere, Lancelot, và số mệnh của hắn với các campione.
Sau khi nghe Itsuka Ken nói xong, tất cả mọi người hơi trầm mặc một chút để tiêu hóa những thông tin vừa nhận được
“Vậy tức là, kết luận: kẻ thù của tất cả các Campione, Tận Thế Vương, hay còn được gọi là Strongest of Steel, đang ngủ say trong đảo yêu tinh. Hắn chờ đợi sự kêu gọi của thánh tổ Guinevere để được tỉnh lại, hoặc là hắn sẽ tự tỉnh giấc? Nếu vậy, chẳng lẽ thân phận thật của hắn chưa từng được khảo cứu sao? Hoàng Tử Đen Alec đã điều tra về chén thánh và hắn lâu như vậy mà vẫn không có chút manh mối nào?”
Annie, bởi bản tính thẳng thắn và quyết đoán vốn có, trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
“Hà, cái chuyện đó thì ai mà biết được? Người ta đã điều tra suốt mấy ngàn năm mà vẫn không thành công, tôi làm sao có thể thành công khi mà mới chỉ điều tra có được vài năm chứ? Được mới là lạ!” Cái giọng thiếu nghiêm túc của Alec lại vang lên khiến cho giáo chủ Luo Hao khẽ nhíu mày. Bất quá lần này, người lên tiếng phản bác Alec lại không phải là giáo chủ Luo Hao mà lại là một người khác.
Alice, với tư cách là kẻ thù trời sinh của Hoàng Tử Đen, lập tức mở miệng nói: “Đừng giả ngu ở đây, Alexander. Mảnh vỡ của Thánh Đao ở trong tay của anh mà anh lại dám nói là mình không biết gì hết. Anh coi chúng tôi như kẻ ngu sao?”
Bị Alice nói như vậy, sắc mặt của Hoàng Tử Đen hầu như biến thành cái màu có trong danh hiệu của anh. ‘Con hồ ly cái này, dám chơi trò châm ngòi thổi gió?’ Alec hằn học mà nhìn Alice, chỉ đáng tiếc rằng điều đó hoàn toàn bị Alice làm lơ.
Thấy Alec lại sắp có xu hướng bị vây công, Itsuka Ken đành phải lên tiếng hóa giải.
“Thân phận thật của [ Tận Thế Vương ], tôi đã biết!”
“Cái gì!?!!!” * n
Hầu như là đồng thanh, hầu hết mọi người đều quay phắt lại mà nhìn Itsuka Ken vì câu nói vừa rồi của cậu.
“Lance từng tiếp xúc với Tận Thế Vương, nếu đã từng có tiếp xúc với hắn thì làm sao mà Lance không biết thân phận thật của hắn được chứ? Thực ra thì tôi cũng đã biết từ sớm nhưng không chứng thực được, Lance xem như là mảnh ghép cuối cùng chứng minh cho suy luận của tôi. Về việc tại sao Rance không chịu nói thì đây là lý do cá nhân, cô ấy không muốn nhớ tới quãng thời gian đó. Lúc trước, tôi cũng đã đáp ứng Rance rằng sẽ không nhắc tới cái tên đáng ghét của hắn trước mặt cô ấy. Cho nên mọi người cũng không cần trách cứ Rance, chờ tới khi hắn thật sự thức tỉnh, mọi người sẽ biết thôi.”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy thì Hoàng Tử Đen Alec cũng chỉ có thể dựa lại vào ghế. Nói thật thì lúc này, anh thật sự hơi có chút nhụt chí và buồn bực.
Vất vả nửa đời người, từ khi bắt đầu trở thành campione tới giờ, anh chưa bao giờ ngừng việc điều tra về Thánh Bôi và vị vua Tận Thế, thế nhưng kết quả lại chẳng khả quan bao nhiêu. Vậy mà giờ, Itsuka Ken chỉ tốn có vài tiếng chinh phục một cô gái, sau đó cậu ta biết tuốt.
Mẹ nó! Alec thật sự muốn chửi thề. Đàn bà quả nhiên là giống loài chuyên gây phiền toái.