Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 317 : đêm đồng thoại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thật… Thật dũng cảm… Không ngờ Alice-nee chan lại trở nên to gan như vậy!”

“Xuỵt ~~~ Ena, nói nhỏ một chút! Nếu lỡ như để vua của chúng ta phát hiện ra là chúng ta đã chạy trốn thì…”

“Ai ya, Yuri, sao mặt của cậu lại đỏ như vậy? Ồ? Chẳng lẽ Yuri cũng muốn được giống như Alice-nee chan, được Ou-sama làm như vậy sao?”

“Hì hì! Phỏng chừng không chỉ có Yuri nghĩ như vậy đâu nha, mà cả Lily cũng nghĩ như vậy nữa. Nếu không thì tại sao mặt của hai người lại đỏ tới như vậy? Ờ, dường như đỏ hơn cả Alice-neechan!”

“Ồ? Đúng vậy! Lily cũng đỏ tới mang tai luôn rồi. Hì! Hai người thật thuần khiết!”

“Cái… Tôi… Tôi… Chỉ tại vì ngâm suối nước nóng quá lâu nên mặt của tôi mới đỏ như vậy thôi. Nếu nói muốn thì phải là Erica mới đúng. Không phải như vậy sao?”

Trong một bụi cỏ rậm rạp mọc gần con suối nước nóng, bốn cô gái đang dáo dác ngó về phía bên trong con suối và xì xào bàn tán với nhau.

Kiếm cơ tóc đen, Seishuuin Ena, thì đang dùng đôi mắt đen tuyền đầy linh động của mình để quan sát những việc đang xảy ra trong con suối với vẻ hiếu kỳ, gò má của cô hơi đỏ lên cho thấy sự ngượng ngùng.

Ở bên cạnh cô là hime-miko tóc trà, Mariya Yuri, người đang ngượng tới đỏ rực cả mặt và lấy tay che mắt nhưng vẫn len lén mở ra một khe hở nhỏ để nhìn lén.

Bên cạnh nữa là nữ phù thủy Erica Blandelli tóc vàng đầy vẻ kiêu sa, bất quá lúc này thì vẻ kiêu sa của cô đã hoàn toàn bị sự u oán thay thế. Đôi mắt long lanh và quyến rũ tựa như muốn chảy ra nước, Erica nhìn chằm chằm vào ‘sự kiện’ đang xảy ra bên trong con suối với vẻ u oán tột độ.

Bên ngoài cùng là yêu tinh nhỏ đáng yêu có mái tóc màu bạc, Liliana Kranjcar, người đang cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng gương mặt đỏ rực mà ánh mắt say mê của cô lúc này lại bán đứng cô.

Bốn thiếu nữ, sau khi ‘may mắn’ được giải cứu khỏi tay của ma vương thì đã trốn tới trong bụi cỏ này. Sau đó, khi xác nhận được là mình đã an toàn thì bốn cô gái lại bắt đầu không kềm nén được sự tò mò của mình mà nấp lại bên trong bụi cỏ này để rình, và đối tượng mà các cô đang rình lại chính là người đã cứu các cô thoát khỏi ma trảo của ma vương đại nhân, công chúa Alice, người chị mà hiện giờ đã bị ma vương bệ hạ bắt lại và đang phải liên tục phát ra những tiếng rên rỉ đầy khó xử.

Yuri thiện lương. Nghĩ tới việc nhờ có sự hi sinh của công chúa Alice nên mình và những người khác mới có thể chạy thoát, thế nhưng hiện giờ mình và ba người khác lại nấp ở đây để rình xem bộ dạng khó xử của công chúa Alice, Yuri chợt cảm thấy làm vậy thật có chút gì đó không tốt, cho nên cô ngập ngừng hỏi: “Chúng… Chúng ta làm vậy có phải là hơi quá… quá…?”

Thấy tính thiện lương của Yuri lại bắt đầu phát tác và có dấu hiệu muốn đánh trống lui quân, Erica lập tức ngắt ngang: “Yuri, nghĩ như thế là không đúng! Đây là cơ hội mà chị Alice đã hi sinh để chúng ta có thể nắm thóp được vua, chúng ta phải tranh thủ quan sát cho thật kỹ mới đúng! Không thể có suy nghĩ bàn lùi như vậy.”

“Ừm! Erica nói rất đúng! Với lại Ena đã muốn phục vụ cho ou-sama từ lâu rồi, thế nhưng Hen hay gì đó thì Ena hoàn toàn không hiểu. Cho nên nhân dịp này phải quan sát cho thật tốt, nếu như có thể nhìn thấy vua và Alice-neechan làm… làm… làm chuyện đó thì… Ena cũng có thể suy tính tới việc có nên sinh con với ou-sama hay không…” Nói tới đây, gò má của Ena cũng hiện lên chút xấu hổ, thế nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm về phía bên trong con suối, cho thấy rằng những điều cô vừa nói đều là thật lòng.

“E–Ena! Là con gái sa–sao có thể… sao có thể nói những lời không biết liêm sỉ như thế? H… Hen… gì đó… là không được!!!” Gương mặt đỏ như một cục than nóng, Yuri lắp bắp lên tiếng chỉ trích bạn của mình, thế nhưng bất tri bất giác, ở trong đầu cô lại hiện lên cảnh mình phải thế chỗ cho công chúa Alice hiện giờ, và mặt cô càng trở nên đỏ hơn.

“Ồ? Không được? Nếu vậy thì để Yuri làm việc đó với vua thay cho Ena là được chứ gì? Làm những việc như thế… như thế với vua?”

“Ôi chao —— ôi chao~~!? Mình… Mình…”

“Xuỵt ~~~~ ! Mọi người mau nhìn kìa, vua của chúng ta sắp làm chuyện xấu với Alice-neechan rồi!”

Câu nói này vừa vang lên thì tiếng xì xào của cả bốn cô gái đều bỗng nhiên trở nên im bặt. Bốn đôi mắt long lanh hiếu kỳ lập tức nhìn về phía con suối, và sau đó, những tiếng hô khẽ đầy sợ hãi cùng với tiếng kêu đầy xấu hổ của cả bốn người chợt vang lên.

Trong con suối nước nóng ấm áp tràn đầy hơi sương, thiếu niên với mái tóc màu tím bạc, người được giới chú thuật biết đến với cái tên Đọa Thiên Chúa Tể, hiện đang tiến hành một câu chuyện văn thơ đầy hương diễm và lãng mạn với ái phi của mình, công chúa điện hạ đầy tôn quý có mái tóc dài tuyệt mỹ màu bạch kim.

Ánh trăng dường như vì quá ngượng ngùng nên đã trốn vào trong những đám mây, nhường lại không gian hơi tối đi đầy vẻ mập mờ cho đôi tình nhân trẻ. Hơi nước mờ ảo dường như cũng muốn che đậy cho câu chuyện hương diễm này mà trở nên càng thêm dày đặc.

“Ngài… A ~ Ngài là đồ xấu xa ~ ô ~ xấu đến thực chất bên trong… Ân ~ Ma vương… của tôi… ô ~~~” Trong không gian tối tăm mờ ảo được bao phủ bởi màn sương trắng, tiếng rên rỉ đầy xấu hổ của công chúa Alice chợt cất lên.

Từ khi bị ma vương điện hạ ôm lấy cho tới giờ, đôi thỏ ngọc thuần khiết ở trước ngực cô không biết đã bị xoa nắn và hái ngậm bao nhiêu lần. Nơi thuần khiết và cũng là nơi nhạy cảm trên cơ thể bị ma vương điện hạ bá chiếm lấy, Alice cảm nhận được là tình dục bên trong người mình đang dần bị ma vương đại nhân nhen lửa, cảm nhận được điều đó, công chúa điện hạ cảm thấy thẹn thùng vô cùng.

Tình dục bốc lên, cảm xúc xấu hổ dần đan xen với sự khát vọng chất chứa trong lòng, chúng khiến cho lý trí của công chúa điện hạ dần bị ăn mòn từng chút một.

“Xôn xao ~~~ .”

Cơ thể được đặt vào bên trong con suối nước nóng, công chúa Alice bỗng cảm thấy nhiệt độ của con suối nước nóng đã không còn cao giống như lúc trước. Đó không phải là vì nhiệt độ của con suối đã giảm xuống, mà là vì vào thời điểm này thì nhiệt độ cơ thể của công chúa điện hạ đã vượt qua cả độ ấm của nước suối.

Việc này, đã rất lâu rồi. Cảm nhận được thiếu niên đã bắt đầu di chuyển xuống bên dưới, Alice chợt nhớ lại là việc này thật sự đã rất lâu rồi. Đã rất lâu rồi, vua của cô không ‘khi dễ’ và ‘bắt nạt’ cô như vậy.

Từ khi mất tích trở về và có ‘niềm vui mới’ cho tới nay, vua của cô chẳng thèm đoái hoài gì tới cô. Ngài ấy cứ suốt ngày ngâm mình trong phòng của những tân hoan khác mà bỏ mặc cô, bỏ mặc công chúa điện hạ, người đầu tiên phụng sự cho vua và cũng là người đầu tiên đã thề nguyện trung thành cùng ngài ấy.

Không cao hứng! Đối với điều này, công chúa điện hạ cảm thấy rất là mất hứng! Rất là khó chịu! Rất là không hài lòng!

Rõ ràng mình mới là người đầu tiên hiến dâng tất thảy của mình lên cho vua, rõ ràng mình mới là người tha thiết chờ đợi sự trở lại của vua sau sáu năm vắng bóng, rõ ràng từ sáu năm trước, mình đã chuẩn bị xong cho việc hiến dâng thân xác là linh hồn này. Rõ ràng mình đã làm nhiều tới như thế; thế nhưng cái tên đại ma vương tham lam, bẩn tính và xấu xa tới thực chất bên trong này lại làm lơ. Hắn xa lánh cô cứ như là chẳng thèm nhớ gì tới cô hết.

Oan ức và u oán cũng là chuyện đương nhiên. Lòng kiên nhẫn và sự chờ đợi cũng đã gần đạt tới cực hạn.

Hôm nay, bất luận như thế nào, cô, Alice • Louise • Oph • Nefal, nhất định phải lấy được câu trả lời, hoặc nên nói là lấy được sự hồi đáp mà cô nên có được từ vua. Cô nhất định phải lấy được thứ mà cô nên nhận được từ rất sớm từ chỗ của vua, sau khi cô đã dâng hết con tim và linh hồn này cho ngài.

Cô đã không muốn phải chờ đợi thêm nữa rồi! Cô không muốn lại phải mất ngủ và cảm thụ sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của đêm một mình thêm nữa, trong khi những ‘tân hoan’ đến sau khác lại nhận được sự yêu thương và sủng ái đến từ vua.

“Rõ ràng… Rõ ràng là ngài đã biết… đã biết là em yêu ngài như vậy… Rõ ràng là trước đó, vua chỉ thuộc về Alice… Hô ô ~~~ Rõ ràng là lúc trước… thích bắt nạt Alice này nhất. Thế nhưng tại sao… tại sao lại bắt Alice phải chờ lâu đến như vậy? Trong khi đó… lại đi tìm những niềm vui khác mà bỏ mặc Alice? Ô ~~~ Rõ ràng em đã sớm chuẩn bị kỹ càng… Cho dù… Ôi chao? Ô ah ~~~~ .”

Cơ thể giật bắn. Một luồng điện giật trước nay chưa từng có chạy dọc trong cơ thể Alice khiến cả người cô đều kéo căng. Bàn tay trắng như ngọc xiết chặt lấy cái đầu của thiếu niên đang vùi ở trong nước, cơ thể của Alice cong lên và rung mạnh.

Chuyện mắc cỡ như thế này, mặc dù đã xảy ra rất nhiều lần rồi, thế nhưng mỗi lần phải nếm thử thêm một lần nữa như hiện giờ thì Alice đều cảm thấy toàn thân nóng lên, trong lòng run lẩy bẩy vì sợ hãi và mắc cỡ.

“Chuyện này… Mấy chuyện xấu như vậy… A… Ân ~~~ Em sẽ… Em sẽ… Nha ah ~~~~ .” Đang nói mà cũng chẳng biết là mình đang nói gì, Alice đột nhiên hét lên, sau đó cô chợt kẹp chặt đôi chân ngọc đang ngâm trong nước, thân thể mềm mại yêu kiều của Alice không nhịn được mà hơi giật nảy lên.

“E… Erica và… những người khác… đang nhìn… Nhưng mình… lại, lại làm chuyện vô liêm sỉ như… như vậy… Mình nhất định là đã bị… bị hư nha ~~~~~ !!!”

Mặc dù đã ý loạn tình mê, thế nhưng với trực giác quá đỗi là mạnh mẽ của một hime-miko xuất sắc nhất thế giới, Alice không thể nào không phát hiện ra được là bốn đứa em gái khác của mình đang nấp ở một nơi gần đó mà nhìn lén.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bốn đứa em gái mà cô lại làm cái chuyện vô liêm sỉ như thế này cùng với vua. Dù biết bị nhìn mà vẫn làm, cảm giác xấu hổ tựa như hồng thủy tràn vào trong đầu của Alice và kích thích nghiêm trọng phần lý trí còn sót lại của cô. Cơ thể dường như cũng bị cảm giác xấu hổ xâm chiếm và trở nên tê liệt.

“Ào rào ~~~~ !!”

Tiếng nước vang lên, cái đầu của thiếu niên đang chôn giữa hai chân của công chúa Alice cuối cùng cũng đã trồi lên khỏi mặt nước.

“…… Alice của ta! Chúng ta về phòng ————”

Còn chưa kịp nói xong thì miệng của thiếu niên đã bị Alice dùng chặn lại bằng môi của mình. Không cho muốn cho thiếu niên nói gì hết, Alice hôn một cách điên cuồng, rồi rất nhanh sau đó, hai bên lại tách ra và Alice thở dồn dập. Chưa bao giờ lớn mật tới như vậy, Alice cảm thấy là mình đã hư mất rồi. Đã hư mất rồi, vì cô đã không muốn phải chờ đợi thêm nữa, cho dù chỉ là một giây thì cũng không.

“Hồi ứng với em! Ở ngay đây… Vua của em! Người yêu của em! Chủ nhân của em! Chúa tể của em! Ở ngay đây, xin hãy muốn Alice của người đi!”

“Thế nhưng……”

Ánh mắt yêu thương, van xin, và quyết tâm tới mức chẳng còn gì khác ngoài những điều này của Alice khiến cho thiếu niên im tiếng. Bốn mắt nhìn vào nhau, đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên dần lập lòe những tia hào quang nóng rực tựa như lửa.

Nhìn không chớp mắt vào ánh mắt yêu thương và khẩn nài của Alice, thiếu niên khẽ cúi người và hôn nhẹ lên đôi mắt của Alice, sau đó cậu dịu dàng ôm sát lấy cơ thể của công chúa điện hạ.

“Được! Ta đáp ứng! Đêm nay, bất kể em muốn điều gì thì ta cũng đều đáp ứng, công chúa điện hạ của ta!”

Kết giới nhàn nhạt tự động mở ra, sau đó, thiếu niên lại một lần nữa tiến sát lại gần cái miệng nhỏ của công chúa điện hạ, môi của hai người quyện vào nhau.

Sáu năm chờ đợi mỏi mòn, đối với một thiếu nữ hoa quý vừa được nếm trải vị ngọt của tình yêu vừa chớp nở, quả thực là sự tra tấn đến cùng cực. Gặm nhấm lấy từng giờ, từng ngày trôi qua trong nỗi nhớ khôn nguôi, nỗi quyến niệm tựa như kim châm đâm vào trong lòng của thiếu nữ. Tuy vậy, dù khát khao mà mong nhớ tới phát điên trong vô vọng, thế nhưng chưa có một phút giây nào, cô cho rằng vua của cô từ bỏ cô. Cô vẫn luôn tin rằng vua của cô là mạnh nhất, và đến một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ quay về đây để đón cô, đón công chúa của hắn trong vòng tay rộng mở và yêu thương với khí phách quân lâm thiên hạ.

Tới lúc đó, cô sẽ hoàn toàn hiến dâng tất cả mọi thứ cùng sự thuần khiết lên cho vua, để cho thân xác và linh hồn này vĩnh viễn khắc lên dấu ấn của vua tới vĩnh viễn.

Thời khắc này, cuối cùng cũng đến rồi. Sự chờ đợi và trả giả của cô cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.

“Công chúa của ta, sẽ rất đau đó…”

“… Đến đây đi, vua của em! Dùng tình yêu điên cuồng nhất của người… để cướp sạch mọi thứ của Alice đi!!”

Nghe vậy, ma vương trẻ yêu thương mà ôm lấy công chúa điện hạ. Cơ thể khẽ nghiêng, cậu hơi đè lên cơ thể của Alice.

Bởi vì cả hai đều đang chìm trong nước, thế cho nên Alice không cảm thấy nặng nề nhiều. Bất quá, phần tình cảm nóng bỏng có thể hòa tan cả thể xác và tinh thần cô kia, cô lại cảm nhận được hết sức là rõ ràng.

Bàn tay trắng như ngọc ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của thiếu niên, cảm nhận được phần nóng cháy ở bên dưới kia, sự chờ mong và khẩn trương ở trong lòng của Alice dần dâng lên tới đỉnh.

“Hồi đáp em, công chúa của ta. Hãy cùng ta ký khế ước thân mật nhất tới vĩnh hằng của chúng ta đi!!!”

Trong dòng suối nước nóng bỏng, khu vườn địa đàng của công chúa đã hoàn toàn mở rộng ra cho nhà vua. Khẽ ôm chặt lấy công chúa điện hạ mỏng manh, nhà vua dùng sức đâm một phát tới cùng.

“A… Ô ô ô ô ô ô ————————!!!!!!!!!!”

Sự đau đớn khiến Alice cắn chặt lấy bả vai của thiếu niên. Nước mắt chảy ra, thế nhưng là giọt nước mắt của sự hạnh phúc, vì Alice đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi.

Lạc hồng yêu diễm tuôn ra, sau đó dần tan đi trong dòng suối nước thiên nhiên ấm áp.

Sau sáu năm chờ đợi, cuối cùng thì công chúa điện hạ thuần khiết cũng đã đạt được ước nguyện của mình, dâng hiến tất cả mọi thứ của mình lên cho ma vương điện hạ mà cô si mê và quyến luyến.

『 đinh ——! Khế ước ‘Virus’ ký kết thành công. Nhân vật khế ước: Alice • Louise • Oph • Nefal của thế giới《 Campione 》. 』

Âm thanh vang lên trong đầu của thiếu niên, là bằng chứng cho việc cậu và công chúa điện hạ mà cậu yêu thương sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau không rời không bỏ, cho tới vĩnh hằng.

Cảnh ban đêm mông lung, đây là đồng thoại hạnh phúc nhất chỉ thuộc về công chúa điện hạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio