“… Hở? Bắt đầu? Alice đâu?” Đây là thắc mắc của Hoàng Tử Đen khi phát hiện ra là Alice đang vắng bóng.
“Khục! Đại khái là còn đang nghỉ ở trong phòng! Được rồi! Nói chung là không cần phải để ý tới cô ấy, hiện giờ thì Alice đang cần nghỉ ngơi nhiều một chút, có gì tôi sẽ nói cho cô ấy sau. Giờ thì chúng ta chính thức bắt đầu hội nghị thôi. Buổi họp mặt hôm nay là để bàn về việc tiến quân tới U Thế, hôm nay thì tôi sẽ khái quát phương châm hoạt động của chúng ta sau khi tới đó. Thế nhưng trước đó thì chúng ta cũng nên thống nhất ý kiến với nhau trước, cho nên ai cảm thấy có điều gì cần nói thì cứ nói lên để những người khác cùng nghe đi.”
Hôm sau, hội nghị lại một lần nữa được tổ chức. Lần này những người tham gia, ngoại trừ kiếm vương của Italy là Salvatore • Doni, bởi vì chưa kịp tới Tokyo nên chưa có mặt ra thì tất cả những người được mời khác đều đã đến đông đủ, để cả hầu tước Voban cũng vậy.
Về phần công chúa Alice…, dựa theo biểu hiện hơi có chút khác thường của những cô gái đang ngồi trong góc khuất và cúi đầu ở đằng kia để đoán thì cũng có thể đoán ra được. Phỏng chừng là giờ phút này, công chúa điện hạ của chúng ta vẫn đang mềm nhũn cả người mà nằm bẹp ở trên giường và ngủ vô cùng thơm ngon. Dù sao thì đêm qua, ngay cả chính Itsuka Ken cũng phải thừa nhận là đã làm hơi quá, thậm chí về sau thiếu chút nữa là đã đốt tới trên người của bốn cô gái khác. Nếu như không nhờ có việc Itsuka Ken đột nhiên tỉnh lại ở phút cuối cùng thì phỏng chừng là cả bốn cô gái khác đều sẽ gặp phải độc thủ của ma vương đại nhân.
Thế nhưng mặc dù Itsuka Ken kịp thời tỉnh lại thì hậu quả vẫn vô cùng ‘thảm khốc’. Bởi vì bị ma vương đại nhân bắt được… Không! Không phải! Phải nói là vì ‘cứu’ Liliana và Yuri mới đúng! Bởi vì muốn cứu hai người này, cho nên Erica và Ena đã chủ động lưu lại hiến thân, kết quả là sau đó, cả hai bị Itsuka Ken dày vò tới mức cao trào ba bốn lần, toàn thân đều bị cậu hôn sạch hết. May mắn mà cuối cùng cậu cũng kịp thời phanh xe lại, bằng không thì chỉ sợ là cậu đã hoàn toàn sa đọa thành một đại ma vương dâm tà ngoại trừ xxoo ra thì chẳng còn biết được chuyện gì khác.
Trong lòng âm thầm tiếc nuối, Itsuka Ken cũng cảm thấy mình cần cảnh giác thêm vài phần. Sự đề phòng của cậu đối với ‘Tâm Ma’ lại được nâng lên thêm một bậc nữa. Có lẽ sau khi giải quyết chuyện ở U Thế xong, cậu cũng nên bắt tay vào việc giải quyết Tâm Ma rồi. Cậu có cảm giác là nếu như để càng lâu, hậu quả của việc này sẽ càng nghiêm trọng.
Bất quá hiện giờ thì cứ tập trung vào việc tấn công U Thế trước đã, sau đó tính sau.
“U Thế là một nơi vô cùng đặc biệt. Nếu như tùy tiện mà bước chân vào đó, cho dù chúng ta có là Campione đi chăng nữa thì cũng cần một chút thời gian để thích ứng. Tôi cảm thấy trong tình trạng phải thích nghi với môi trường của U Thế mà phải chiến đấu với Dị Thần là một việc có chút không sáng suốt.” Người đặt vấn đề đầu tiên là Hoàng Tử Đen Alec.
“Về việc đó thì không có gì phải lo, bởi vì khi tới đó thì tôi sẽ chúc phúc (buff) thêm cho từng người, mãi cho tới khi mọi người đều thích nghi hết với môi trường của U Thế thì mới chấp dứt. Cho nên mọi người có thể yên tâm!”
Trả lời một cách nhẹ nhàng, vấn đề của Hoàng Tử Đen lập tức đã được giải quyết.
“Chúng ta sẽ đi vào từ đâu?” Đây là vấn đề của Annie.
Sở dĩ Annie hỏi như vậy là bởi vì mặc dù cô nắm giữ cánh cổng có thể giúp cô đi tới U Thế, thế nhưng đó chỉ là cánh cổng dẫn tới khu rừng yêu tinh ở phía Tây, mà cô lại không thể để nơi đó biến thành một bãi chiến trường được, cho nên việc bước vào U Thế bằng cánh cổng đó là điều khó có thể chấm nhận đối với Annie.
Thế nhưng U Thế là một nơi rộng lớn như thế nào, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ. Nếu như không có một cánh cổng cố định để tiến vào đó, vậy thì chỉ với chừng này người, nếu như vào đó rồi bị phân tán thì kết quả tuyệt đối là rất không xong. Tất cả những người đang có mặt ở đây đều là những người thông minh, cho nên không ai muốn phải đối mặt với tình huống này, nếu Itsuka Ken không thể giải quyết được tình huống này thì cuộc viễn chinh này căn bản không cần phải tồn tại.
“Về điểm đó thì mọi người có thể yên tâm, tôi sẽ không bỏ quên vấn đề trụ cột nhất như thế này. Nếu không thể đáp ứng được cả yếu tố cơ bản nhất đó thì tôi sẽ không khoác lác mà mở miệng nói rằng muốn tiến công U Thế.”
“Nếu vậy thì sau khi tới đó, việc phân phối như thế nào?”
Đây là vấn đề của hầu tước Voban, cũng là vấn đề được hầu tước quan tâm nhất. Mục tiêu tới U Thế của ông là để săn bắn, nếu như vậy thì việc phân chia con mồi là vấn đề quan trọng nhất mà hầu tước cần phải quan tâm.
“Dựa vào bản lãnh, ai giành trước thì được trước. Ông cảm thấy cách này được không, hầu tước?”
“Được! Nếu thế thì tốt!”
“Bất quá, có một việc tôi phải tuyên bố trước. Mất lòng trước, được lòng sau. Đó là sau khi có sự thông tri của tôi thì mọi người muốn làm gì thì cứ làm, thế nhưng trước đó, tôi yêu cầu tất cả mọi người chịu khó kềm chế hành vi của mình lại, chớ có tự tiện hành động. Bằng không thì cũng đừng trách tôi tại sao lại ra tay khiển trách.”
Miệng thì khẽ cười cười, thế nhưng khi nói đến câu cuối cùng thì giọng của Itsuka Ken trở nên buốt giá khiến cho rất nhiều người biến sắc, chủ yếu nhất là Hoàng Tử Đen Alec và hầu tước Voban, về phần Annie thì cô chỉ hơi chớp chớp mắt rồi thôi. Còn Kusanagi Godou thì vẫn giữ nguyên cái biểu lộ ‘thật là phiền toái’ của mình, bất quá nếu quan sát một cách cẩn thận thì có thể thấy được là ở chỗ sâu bên trong đồng tử của cậu, có một vài tia sáng lạ chợt lóe lên mà cả chính cậu cũng không hề hay biết.
“Được rồi, nếu mọi người đã không còn ý kiến gì nữa, vậy thì tôi sẽ nói thẳng về kế hoạch và phương thức hoạt động của chúng ta sau khi bước vào U Thế.”
Sau khi chờ một lúc và xác nhận là không còn ai muốn đặt câu hỏi nữa, Itsuka Ken bắt đầu hắng giọng và vào vấn đề chính.
“Kế hoạch của tôi rất đơn giản. Bước đầu tiên, tôi mang mọi người vào U Thế. Bước thứ hai, tôi hiệp thương với đối phương. Bước thứ ba, tôi sẽ thông báo với mọi người sau khi đã kết thúc việc hiệp thương, khi đó mọi người có thể tự do hành động. Bước thứ tư, mọi người tùy ý tìm kiếm kẻ thù và con mồi mà mình muốn để giao chiến, đừng gây ảnh hưởng tới tôi. Kế hoạch chỉ đơn giản như vậy!”
“Ây…?”
“Chuyện này… Cái này mà là kế hoạch gì!?” Hoàng Tử Đen hầu như thốt ra theo phản xạ sau khi nghe xong cái ‘kế hoạch’ của Itsuka Ken.
Mà không chỉ có Hoàng Tử Đen, hầu như tất cả những người còn lại, ngoại trừ những người hiểu rõ Itsuka Ken nhất như Alter, Nero v… v…, sau khi nghe Itsuka Ken nói kế hoạch của mình xong thì cũng đều hơi ngẩn người.
“Cái chuyện đơn giản như vậy mà cũng hỏi, anh là thằng đần sao? Nếu như anh đồng ý nghe tôi chỉ huy, để rồi tới lúc chiến đấu bị co cóng hết cả tay chân thì cứ làm, tôi không ngại. Nói chung là tôi sẽ rất vui sướng nếu như có một tấm bia đỡ đạn có đẳng cấp cao như anh, anh cứ ở đằng trước mà làm khiên thịt, tôi ở đằng sau ngồi mát ăn bát vàng là được rồi. Sao? Anh thích như thế chứ?”
“… Hừ! Coi như tôi chưa nói!”
Cách giải thích mặc dù rất khó nghe, thế nhưng những người đang có mặt ở đây đều là người thông minh, Itsuka Ken chỉ thoáng nhắc nhở một chút thì lập tức hiểu được bản chất của lời giải thích này.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều là những người bất phàm, việc bị bó lại cùng một chỗ và bị phân công là việc không ai chịu đựng được. Itsuka Ken xếp kế hoạch như vậy cũng là vì cân nhắc tới lòng tự trọng và cũng là tự tôn của bọn họ.
Hơn nữa mỗi người ở đây đều là những thiên tài có bản lĩnh riêng, so với việc gom họ lại chung một chỗ và chỉ huy thì tốt hơn hết là cứ để cho họ tự do hoạt động, chỉ có như vậy thì họ mới có thể phát huy ra được bản lĩnh thật sự của mình. Đây cũng là một yếu tố khác khiến Itsuka Ken đem kế hoạch của mình ‘tối giản’ tới mức tối đa như vậy, cậu chẳng việc gì phải cầm đèn chạy trước ô tô cả, vừa phí sức mà chẳng được ích lợi gì hết.
“Nói chung kế hoạch là như vậy. Bởi vì hiện giờ thời gian khá là cấp bách cho nên mọi người về chuẩn bị cho cẩn thận; ngay ngày mai, chúng ta sẽ lập tức tiến quân U Thế!” Thấy đã không còn ai muốn nêu ý kiến nữa, Itsuka Ken hạ thông báo cuối cùng.
“Hả? Nhanh như vậy?” Người lên tiếng là Godou, đây là lần đầu tiên Godou lên tiếng trong hội nghị, vẻ mặt của cậu khá là bất ngờ.
“Nhanh? Như vậy là chậm rồi đấy! Nếu không phải là do cái tên ngốc Doni kia còn chưa tới khiến chúng ta phải ở lại chờ thì ngay hôm nay chúng ta đã xuất phát rồi. Đừng có quên là ngoại trừ việc tiến công U Thế ra thì chúng ta còn một rắc rối khác đang chực chờ đó là Tề Thiên Đại Thánh cùng với Tận Thế Vương. Để tránh việc hai kẻ đó đột nhiên nhảy ra và tạo ra những việc ngoài ý muốn, tôi cảm thấy tốc chiến tốc thắng thì vẫn tốt hơn. Sao vậy? Chẳng lẽ cậu còn vấn đề gì sao, Godou?”
“Ah, không! Không có! Chỉ là tôi có hứa với Shizuka… Thôi được, tôi hiểu rồi! Tối mai tôi sẽ có mặt.”
Thấy Godou ủ rũ mà cúi đầu chịu thua, Itsuka Ken khẽ bật cười mà tuyên bố giải tán.
Chờ tới khi hầu tước Voban, Kusanagi Godou cùng với Hoàng Tử Đen Alec đã rời khỏi phòng xong thì Itsuka Ken mới ra hiệu cho Annie và giáo chủ Luo Hao ngồi lại gần.
“Ngài muốn tôi ở lại là có ý gì đây? Đọa Thiên Vương điện hạ ~~~” Nói với giọng có chút mềm nhẹ, Annie dùng ánh mắt u oán để nhìn chằm chằm vào Itsuka Ken, có vẻ như cô có chút bất mãn về nữ nhân duyên của cậu.
Nhận ra được sự bất mãn ẩn chứa trong lời nói của Annie, mặc dù giáo chủ Luo Hao không biết rằng Annie đang bất mãn về điều gì, thế nhưng cô chẳng quan tâm mà hừ lạnh: “Hừ! Nghĩa đệ muốn chúng ta ở lại đương nhiên là vì có chuyện để thương lượng, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Thái độ bất mãn đó là có ý gì? Nếu không muốn thì có thể rời đi!”
Đối với đứa em trai kết nghĩa vừa nhận được của mình, giáo chủ Luo Hao duy trì thái độ ủng hộ tuyệt đối. Trong nhận thức của cô thì trên đời này, người duy nhất có tư cách để dạy bảo em trai của cô cũng chỉ có một mình cô, còn người khác cho dù có bất mãn với Itsuka Ken tới cách mấy thì cũng không có tư cách đó, thậm chí biểu thị sự bất mãn của mình cũng không được.
Ầy! Quả nhiên là giáo chủ đại nhân, thật bá khí, bá khí tới mức mà cô vừa nói xong thì Annie lập tức bị tức tới xanh cả mặt. Bất quá, khi cô còn chưa kịp mở miệng giải thích thì Itsuka Ken đã mở miệng nói chen vào: “Đúng như Lian-nee vừa nói, tôi giữ hai người lại là vì muốn bàn với hai người một chuyện. Ngày mai là ngày chúng ta tiến công U Thế, giờ thống nhất là buổi tối, thế nhưng trưa mai thì hai người hãy tới đây trước, cụ thể là sau 12 giờ. Lúc đó tôi sẽ để cho Kaoru và Ena dẫn đường cho hai người đi tới U Thế trước. Về phần tôi thì chờ tới tối, tôi sẽ dẫn những người còn lại vào.”
“Vì… Ý của cậu là trong số ba người kia, có kẻ phản bội?” Đang định hỏi về yêu cầu đặc biệt này của Itsuka Ken, thế nhưng với tư cách là một tài nữ thông minh tuyệt đỉnh, Annie lập tức nhận ra được ý đồ của cậu là gì, hoặc nên nói rằng cô cảm thấy chỉ có lý do này thì mới khiến cho Itsuka Ken đột nhiên đưa ra một yêu cầu khó hiểu như vậy.
Lời của Annie vừa thốt ra khỏi miệng thì ngay lập tức, ánh mắt thăm hỏi của Alter và những người khác liền bắn về phía Itsuka Ken.
Nếu như lời của Annie mà là thật, vậy thì các cô tuyệt đối sẽ không e ngại việc ra tay giết một hai kẻ phản bội. Từ xưa tới nay, phản bội luôn là một trong những thứ khiến cho người ta căm ghét nhất, nhất là khi mục tiêu của sự phản bội còn là đối tượng mà mình thề nguyện hiến dâng cả mạng sống và linh hồn thì cảm giác thù ghét càng cao hơn gấp trăm ngàn lần.
“Không hẳn là như vậy! Có thể tính chất sẽ không giống. Bất quá, cho dù là loại nào đi nữa thì phòng bệnh hơn chữa bệnh. Cẩn thận không bao giờ là thừa, đúng không?”
“…” Nghe được câu trả lời này của Itsuka Ken, Annie đột nhiên nhìn chằm chằm vào cậu. Một lúc sau, giọng nói của Annie bỗng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, cô bảo: “Nếu vậy thì tại sao lại chọn tôi? Nếu đề cập tới khả năng phản bội và trợ giúp cho Tinh U Giới thì dường như tôi mới là người đáng nghi nhiều nhất mới đúng, tại sao lại nói điều quan trọng như vậy cho tôi. Cậu không sợ tôi…”
“Hì hì, chuyện này còn phải hỏi sao? Rõ ràng ou-sama đã giữ cô lại và nói hết, vậy tức là ngài ấy tin tưởng cô rồi. Cho nên mang theo sự cảm kích để nhận lấy sự tin tưởng của ou-sama đi!” Itsuka Ken còn chưa kịp trả lời thì Ena đã cười hì hì và lên tiếng giải thích thay cho cậu.
Nhìn vào ánh mắt của Itsuka Ken, Annie muốn xác minh lại câu trả lời thêm một lần nữa, và từ trong ánh mắt không mang theo chút nghi ngờ nào kia, cô đã tìm được đáp án mà cô mong muốn.
Âm thầm siết tay lại, những suy nghĩ trong đầu của Annie lại bắt đầu tung bay.