“Sao? Không còn nói được gì nữa rồi đúng không? Chợt phát hiện ra là mình không thể nào so được với Đại Thánh tỷ nên không nói được gì hết?” Cười khẽ, Itsuka Ken nói tiếp: “Nói thật thì ta cũng rất rõ ràng, thực ra chính bản thân cô cũng chẳng quan tâm tới danh hiệu Tề Thiên Đại Thánh, và cô cũng không hề có chút thù hận nào với Đại Thánh tỷ. Không cần chối! Ta biết chắc là như thế.” Nói tới đây, đôi mắt của Itsuka Ken bỗng lóe lên những tia sáng thâm thúy như tinh không, và cậu tiếp tục nói:
“Thứ mà cô muốn không phải là một mối hận, cô chỉ đang cảm thấy không cam lòng vì sự tồn tại của mình bị người khác xem là vật thay thế hoặc thậm chí chỉ là phân thân của Đại Thánh tỷ mà thôi. Đi tới đâu, cứ hễ cô xưng danh thì người ta cũng đều chỉ nghĩ rằng cô là phân thân, thậm chí là thứ thấp kém nào đó mà Đại Thánh tỷ đã vứt bỏ. Không ai thừa nhận rằng cô mới chính là Tề Thiên Đại Thánh, không ai thừa nhận rằng cô là một tồn tại độc nhất vô nhị trong trời đất và chẳng có liên quan gì tới Đại Thánh tỷ. Thậm chí lúc này, cô còn chẳng có lấy một cái tên. Bởi vì cái tên Tôn Ngộ Không là cái tên mà Đại Thánh tỷ có được sau khi gia nhập Phật Môn, đồng thời cũng là cái tên mà chỉ có Đại Thánh tỷ mới có tư cách được hưởng.”
“Câm… Câm miệng!!!! Ai… Ai thèm quan tâm chuyện đó chứ?!! Ta… Ta chỉ là… chỉ là…” Dường như bị Itsuka Ken nói trúng tâm sự, loli Tề Thiên hét lớn lên và muốn ngắt lời cậu, thế nhưng chợt cô bé không biết phải nói gì.
Bỏ qua thái độ của loli Tề Thiên, Itsuka Ken chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi liếc ngang về phía mình của cô bé và nói tiếp: “Điều cô muốn chỉ đơn giản là một sự thừa nhận. Cô muốn cho mọi người biết rằng cô mới thật sự là Tề Thiên Đại Thánh chân chính đã từng ba lần đại náo Thiên Cung. Cô là một tồn tại độc lập và chưa bao giờ là thứ giả mạo hay là thay thế, thậm chí là phân thân của bất kỳ ai khác. Không phải là phân thân của Đại Thánh tỷ, cũng không phải là thứ thấp kém bị vứt bỏ. Cô là chính cô. Cô muốn cho tất cả mọi người đều biết và phải thừa nhận sự thật đó. Cô là chính cô, là tồn tại không hề có bất cứ liên quan gì tới Đại Thánh tỷ. Điều ta nói có đúng hay không?”
Mỗi lời mỗi chữ thốt ra từ trong miệng của Istuka Ken đều như tiếng sấm nện vào trong tai của loli Tề Thiên khiến cô bé cứng cả người. Vẻ mặt hốt hoảng, loli Tề Thiên cố gắng trừng to đôi mắt màu vàng óng của mình để nhìn về phía Itsuka Ken. Hoảng loạn và không biết làm sao, cô bé bối rối. Những điều mà Itsuka Ken vừa nói thật chẳng khác gì đang khoét sâu vào trong lòng của loli Tề Thiên và đang đào móc lấy bí mật được cất sâu ở trong lòng của cô.
Muốn há miệng ra để phản bác, thế nhưng không thể được. Cô không thể phản bác, bởi vì nếu phản bác thì chẳng khác gì đang phủ định khát vọng sâu nhất trong lòng cô.
“Ngẫm lại xem! Ngẫm kỹ lại xem! Nguyên nhân khiến cô muốn kéo quân đi đánh Thiên Đình, nguyên nhân khiến cô nhất quyết muốn ta và những người khác trở thành thuộc hạ, nguyên nhân khiến cô coi trọng Kim Cô Bổng tới như vậy, thậm chí là nguyên nhân khiến cô quan tâm thân phận Tề Thiên Đại Thánh là gì? Tất cả chẳng phải đã nằm hết trong lòng cô rồi sao? Nó rõ ràng hơn bất kỳ thứ gì và cô không thể nào chối bỏ nó, cũng giống như cô không thể nào phủ định sự tồn tại của chính mình.”
“Không! Không phải! Không phải! Không phải như thế! Ta làm sao có thể làm những điều đó chỉ vì ————”
Đột nhiên, Itsuka Ken chợt cúi đầu xuống và hôn lên cái miệng nhỏ của loli Tề Thiên, thứ đang mở ra vì kích động và muốn mở lời giải thích cho hành động của mình.
Bị Itsuka Ken hôn một cách đột ngột, cả người của loli Tề Thiên đều run khẽ lên vì sợ. Mặc dù chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng chạm vào là qua, thế nhưng hiệu quả của nó lại vô cùng nổi bật: cảm xúc kích động của loli Tề Thiên đã hoàn toàn tắt ngúm.
“Không cần phải tự lừa dối mình làm gì, bởi vì cho dù cô có giải thích thêm tới mức nào đi nữa thì cô cũng không thể lừa được nội tâm của cô. Nó vẫn luôn đang gào thét trong khát vọng về điều này. Không việc gì phải xấu hổ, không việc gì phải ngượng ngùng, hãy cứ gào lớn nó ra. Đừng để nó ở mãi trong tâm trí của cô, hãy biến nó trở nên thực tế hơn bằng lời nói, rồi sau đó ‘chúng ta’ sẽ cùng biến nó thành sự thật bằng hành động. Ta sẽ không cười nhạo, không chê bai, không dè bĩu, không khinh thường cũng không chối bỏ nó. Ta sẽ không làm thế, mà ta sẽ làm điều ngược lại. Giờ, cô hãy đoán xem: tại sao cô là kẻ thù đã năm lần bảy lượt gây khó dễ cho ta, mà ta vẫn kiên nhẫn nói nhiều như vậy với cô?”
“…”
Người ta làm sao mà biết! Nói những điều không thể hiểu được như vậy, còn đột nhiên hôn trộm người ta…
“Đó là bởi vì ta thừa nhận cô!”
Cả người rung mạnh, toàn thân bỗng cứng đờ. Ở sâu trong nội tâm, dường như có vật gì đó đã bị xúc động. Nó muốn trồi lên, muốn bật ra, muốn hét lên với thế nhân về sự tồn tại của nó, nhưng dường như vẫn còn điều gì kềm kẹp nó lại khiến nó không thể hoàn toàn giải phóng được sự tồn tại của mình.
“Ta thừa nhận cô rằng cô là một tồn tại hoàn toàn tách biệt với Đại Thánh tỷ. Cô không phải là vật thay thế, không phải phân thân, cũng không phải thân ngoại hóa thân hay bất cứ thứ gì tương tự như thế. Ta xem cô như một tồn tại đơn thuần, xem cô như chính cô. Bởi vì nếu không là thế, ta sẽ chẳng đời nào lãng phí thời gian của mình để nói chuyện với một thứ ‘chẳng có thực’. Giờ, để ta cho cô biết một bí mật nhỏ: đó là Bằng Ma Vương, tức là Karyou-chan, đứa em gái kết nghĩa của cô, chính là nữ nhân của ta. Và Giao Ma Vương, nghĩa đệ Kouryuu của cô, cũng đồng thời là bằng hữu của ta.”
“Cái —— Ngươi nói… Ngươi nói là Karyou… Ngươi… Ngươi… Ngươi biết Karyou và Kouryuu?”
“Đương nhiên là quen biết! Sao có thể không quen được chứ? Tình hình của bọn họ hiện giờ ra sao, ta hiểu rõ như lòng bàn tay. Nếu không tin, vậy thì cô xem thứ này đi…” Nói xong, Itsuka Ken đem tay lật ngửa ra một cái, sau đó, một chiếc áo lót tơ tằm màu vàng óng chợt hiện ra từ trong hư không.
Loli Tề Thiên, sau khi nhìn thấy Itsuka Ken đột nhiên lôi một chiếc áo lót màu vàng ra thì chợt ngẩn người. Méo đầu qua một bên, cô bé không hiểu được là vào lúc này, Itsuka Ken lấy thứ này ra để làm gì.
Bất chợt, dường như nghĩ tới điều gì đó, loli Tề Thiên chợt trợn to đôi mắt màu vàng óng của mình. Quay phắt lại để nhìn về quan sát chiếc áo lót tơ tằm có màu vàng óng, loli Tề Thiên có chút cà lăm mà nói: “Ngươ–Ngươ–Ngươ–Ngươ–Ngươi… Tạ-Tạ-Tạ-Tạ-Tạ-Tại sao ngươ–ngươ–ngươi lại có Kim Sí Vũ Dệt? Đây không phải là thứ mà thất muội ————”
Nói tới đây, loli Tề Thiên mới chợt ý thức được là thiếu niên vẫn đang đè ở trên lưng của cô không hề nói dối. Tối thiểu thì hắn thực sự có quen với Karyou và Kouryuu.
Tại sao loli Tề Thiên có thể khẳng định được điều này? Rất đơn giản, bởi vì chỉ cần bất kỳ ai biết được lai lịch của cái áo mà Itsuka Ken đang cầm thì đều sẽ không thể không tin rằng lời cậu nói là sự thật.
Bộ áo tơ tằm màu vàng này được gọi là [ Kim Sí Vũ Dệt ], là chí bảo quý giá nhất của tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, và cũng chỉ có tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu mới có
Tại sao gọi là quý giá nhất? Bởi vì ý nghĩa của bộ vũ y này đối với tộc nhân của tộc Kim Sí Đại Bằng cũng chẳng khác gì Hoàng Bào của vua với nhân tộc, không, thậm chí còn quan trọng hơn. Phải nói là Hoàng Bào + Hòa Thị Bích + Xích Tiêu Kiếm mới đúng!
Cũng chính vì như thế nên theo như những gì loli Tề Thiên được biết, trong toàn bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu thì cũng chỉ có Kim Sí Đại Bằng Vương là được mặc bộ vũ y này. Ngoài ra thì cũng chỉ còn có đúng một người khác được mặc, đó chính là nghĩa muội của cô, Bằng Ma Vương Karyou. Đồng thời cũng phải lưu ý rằng, tộc Kim Sí Đại Bằng chỉ có đúng 2 bộ [ Kim Sí Vũ Dệt ], là 2 bộ vừa được nhắc tới.
Nhớ lại khi Karyou giành lấy bộ vũ y này, con bé đã phải tốn biết bao công sức để có thể giật được nó từ tay các anh chị em khác. Đối với Karyou, nó không chỉ đơn thuần là một bộ thần y mà còn là một chứng tích lừng lẫy của cô đối với toàn bộ các thành viên khác của tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Suốt mấy ngàn năm qua, từ khi sở hữu bộ vũ y này, Bằng Ma Vương Karyou chưa bao giờ để cho nó rời khỏi cơ thể mình. Lúc nào cô cũng đều mặc nó ở trên người và không bao giờ tháo nó xuống kể cả khi tắm. Thậm chí là trong số bảy anh chị em kết nghĩa của liên minh Thất Yêu Vương, ngoại trừ cô ra thì hầu như không còn bất cứ người nào trong khác biết được hình dạng thật của bộ vũ y này.
Về phần nguyên nhân tại sao thì cũng có chút buồn cười, đó là bởi vì [ Kim Sí Vũ Dệt ] có khả năng biến hóa theo ý muốn của người sở hữu, mà Bằng Ma Vương Karyou, không biết vì nguyên nhân gì mà lại luôn để cho [ Kim Sí Vũ Dệt ] biến thành một cái yếm mà mặc lót sát ở bên trong cùng. Nói đơn giản là Bằng Ma Vương Karyou luôn xem [ Kim Sí Vũ Dệt ] như là áo lót!
Cái gì là áo lót? Là đồ mặc ở bên trong và không thể nào để lộ ra nhất, cũng không thể để nó rời tay, à nhầm, rời người.
Thế nhưng bây giờ, thứ vốn phải là nội y thiếp thân của nghĩa muội cô, đồng thời cũng là chí bảo của tộc Kim Sí Đại Bằng lại rơi vào trong tay của một thiếu niên nam tính.
Chuyện này có nghĩa là gì? Là quan hệ giữa thiếu niên và nghĩa muội của cô đã tốt tới mức trao đổi cả áo lót + chí bảo của tộc mình cho rồi phương rồi!!!!!
Loli Tề Thiên thật sự có chút không thể tin được vào mắt mình. Rốt cục thì quan hệ giữa thiếu niên này và Karyou phải thân thiết tới mức nào thì mới có thể lấy được bộ vũ y thiếp thân mà Karyou quý trọng hơn tất thảy này như vậy?
Còn về phần cướp? Đừng có đùa! Với loại thần khí mang theo khí vận của một bộ tộc và được truyền thừa bởi huyết mạch từ đời này qua đời khác như thế này, nếu như mà không được đối phương tận tay giao cho thì cho dù đối phương có đứng ở ngay trước mặt ngươi để cho ngươi cướp ngươi cũng cướp không được.
Hả? Tại sao loli Tề Thiên lại rành tới như vậy? Ha ha! Xin đừng có quên rằng loli Tề Thiên là ai nha! Cô là ai? Là Tề Thiên Đại Thánh, người nổi tiếng về những vụ trộm cướp ‘khét tiếng’ nhất trong tam giới. Từ long cung tới thiên đình, có chỗ nào mà cô chưa từng ăn cướp? Thậm chí lần xuống địa ngục, nếu như không phải bởi vì chẳng có thứ gì để sơ múi thì thì cô cũng cướp sạch qua một lần luôn rồi.
Cho nên nha, nếu như chí bảo [ Kim Sí Vũ Dệt ] của tộc Kim Sí điểu có thể bị người ngoài cướp được, vậy thì cô cũng đã chẳng phải rơi xuống nước này.
Nói tới đây thì hẳn là nhiều người cũng đã rõ! Đúng! Sở dĩ loli Tề Thiên có thể rành được tới như vậy là bởi vì lúc trước, cô cũng từng có ý đồ với bộ [ Kim Sí Vũ Dệt ] của tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu rồi, hoặc nên nói cho chính xác thì là có ý đồ với bộ [ Kim Sí Vũ Dệt ] mà Kim Sí Đại Bằng Vương đang mặc. Chỉ bất quá bởi vì tính chất của [ Kim Sí Vũ Dệt ] đã quyết định rằng không ai có thể cướp được nó từ tay của tộc nhân tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu nên Tề Thiên Đại Thánh mới không thực hiện được ý đồ của mình mà thôi, hoặc nên nói là không có ý định động thủ.
Nếu như không phải là vì như vậy, Tề Thiên Đại Thánh đã sớm giết tới tận ổ của tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu để biến bộ ‘Hoàng Bào’ của tộc Kim Sí điểu thành vật sở hữu của mình rồi. Mà nếu như thế thì chưa biết chừng là chiến quả giữa Tề Thiên Đại Thánh và Thiên Đình sẽ phải thay đổi. Dù sao thì so với Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp, [ Kim Sí Vũ Dệt ] tuyệt đối là món hàng cao hơn từ hai tới ba cấp là ít. So với nó, Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp chẳng khác sắt vụn là bao nhiêu.
Nói nhiều như vậy là để cho thấy rằng: [ Kim Sí Vũ Dệt ] là không thể bị đánh cướp. Mà nếu như, nó đã là thứ không thể bị đánh cướp, vậy thì Itsuka ken làm sao có được nó?
Chỉ còn một khả năng duy nhất, đó chính là: nghĩa muội của cô, công chúa nhỏ của tộc Kim Sí Điểu, Hỗn Thiên Đại Thánh Bằng Ma Vương, chủ động cởi món nội y quý giá này xuống và tự tay trao nó cho thiếu niên này.
Thế nhưng, nếu thật là vậy thì quan hệ của Karyou-chan và thiếu niên đáng hận này phải thân mật tới mức nào? Loli Tề Thiên thật sự không thể tưởng tượng ra được.
Nhìn thấy biểu lộ của loli Tề Thiên, Itsuka Ken biết là mình kế sách của mình bắt đầu có hiệu quả rồi. Cho nên, cậu nói tiếp: “Hiện giờ, Kouryuu thì đang là đại lý Floor Master cho khu vực Miền Đồng. Karyou-chan thì đang kinh doanh và phát triển community, giống như nghĩa huynh Ngưu Ma Vương của cô. Từng ngày từng giờ trôi qua, bọn họ đều đang tích góp sức mạnh của mình để chờ tới ngày đó, cái ngày mà người tỷ muội anh hùng của bọn họ là Tề Thiên Đại Thánh sẽ trở về từ Thượng Tầng của Khu Vườn Nhỏ. Họ mong đợi rằng Tề Thiên Đại Thánh sẽ trở về và dẫn bọn họ giết lên tới tận Thiên Giới để có thể báo mối thù thiên cổ thí huynh sát đệ năm xưa.”
“A… ~~~!”
Nghe Itsuka Ken nói tới đây, biểu lộ của loli Đại Thánh bỗng trở nên bi thương và thống khổ vô cùng. Sự giằng xé ở trong lòng hầu như đều hiện lên hết trên gương mặt nhỏ đáng yêu của loli Đại Thánh. Hiện giờ, điều mà cô lo lắng nhất cũng chỉ có những người huynh đệ muội kết nghĩa của cô, những người còn đang sống trong Khu Vườn Nhỏ. Lúc này, bọn họ ra sao rồi? Còn mối thù của những người đã khuất nữa.
Năm đó, bởi vì tính cách và lý niệm của bản thân, Tề Thiên Đại Thánh đã gây ra họa lớn khi quyết định trở thành kẻ thù của Thiên Giới.
Bảy người bọn họ, với thân phận là bảy đại yêu vương, đã thống lĩnh liên minh [ Thất Yêu Vương ] với vô vàn yêu binh yêu tướng tuyên chiến với Thiên Giới. Trận chiến đó lớn tới mức nào, có lẽ không cần nói thêm. Về sau, thậm chí cả hai đại cự đầu trong thần thoại phương đông là Phật Môn và Đạo Giáo cũng bị bọn họ ép phải lộ diện.
Mặc dù tới cuối cùng, Tề Thiên Đại Thánh đã dùng sức của riêng mình mà chặn đứng toàn bộ đạo giáo, thậm chí Phật Thích Ca Mâu Ni của Phật Giáo của phải bị ép lộ diện để ra mặt dàn xếp, mãi tới khi đó thì mọi chuyện mới dần chấm dứt.
Thế nhưng hậu quả của trận chiến đó thật quá thảm khốc. Bảy đại yêu vương, sau khi kết thúc chiến tranh cũng chỉ còn lại bốn người.
Bảy người đi, ba người về, một người ở lại. Bình Thiên đại thánh —— Ngưu Ma Vương, Phúc Hải Đại thánh —— Giao Ma Vương, Hỗn Thiên Đại Thánh ———— Bằng Ma Vương chính là ba người đã sống sót và trở về từ thượng tầng sau trận chiến này. Còn một người ở lại chính là Tề Thiên Đại Thánh ———— Mỹ Hầu Vương.
Vì để giữ gìn và bảo vệ cho ba người huynh đệ muội kết nghĩa của mình, Tề Thiên Đại Thánh đã bị ép chiêu an và phải đầu nhập Phật Môn.
Dùng tuệ kiếm của Phật Môn để chém rời phần linh cách ‘kém cỏi’ của bản thân, Tề Thiên Đại Thánh cam nguyện để cho danh hiệu của mình rơi vào quên lãng. Tề Thiên đã chết, Đại Thánh đã vong. Còn dư lại cũng chỉ có một Tôn Ngộ Không đã cùng pháp sư Huyền Trang đi tới Tây Thiên để thỉnh kinh và trở thành Đấu Chiến Thắng Phật.
Vốn dĩ tưởng rằng danh tiếng và uy nghiêm của Tề Thiên sẽ từ đây chìm vào quên lãng và không bao giờ có cơ hội để phục hồi. Thế nhưng không ngờ chỉ sau vài trăm năm, ở vùng đất tuyệt vọng được gọi là [ Táng Thần ] này, phần linh cách bị cho là ‘yếu kém’ kia đã một lần nữa thoát khốn.
Phong ấn không thể ngăn trở, nguyền rủa cũng không thể cản đường, linh hồn bất khuất chịu cả phong ấn lẫn nguyền rủa của Tề Thiên lại một lần nữa cho thấy Thánh Uy vốn không thể khuất phục.
‘Chẳng lẽ đây là vận mệnh sao? Là luân hồi? Hay là mọi thứ đã được định sẵn từ trước.’ Ngơ ngác mà nhìn gương mặt của thiếu niên, loli Tề Thiên không khỏi nghĩ như thế.
Linh hồn có lẽ vốn phải bị giam cầm tới vĩnh viễn, không bao giờ có cơ hội thoát thân. Thế nhưng nhờ có sự tồn tại và can thiệp của thiếu niên mà lại một lần nữa có cơ hội hiện thế. Nhưng cũng đồng thời, thánh uy vốn không thể bị ngăn cản, thì nay lại hết lần này tới lần khác bị thiếu niên ngăn chặn, và đồng thời cũng nhờ đó mà nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh vốn có của Tề Thiên.
Đây thật sự là mệnh sao? Lần đầu tiên, loli Tề Thiên cảm thấy trong lòng chợt trỗi lên những luồng cảm xúc khó mà nói rõ.
“Cho dù ngươi nói như vậy, thế nhưng ta…”
“Đó không phải là vấn đề! Chẳng phải câu trả lời và phương pháp giải quyết đã nằm trong đầu của cô ngay từ đầu rồi sao? Nếu như nhìn thấy cô trong bộ dạng này, họ đương nhiên sẽ không thừa nhận, vì họ là những người có tình có nghĩa. Họ sẽ không vong ân mà quên mất người nghĩa tỷ nghĩa muội đã hi sinh vì mình mà gia nhập Phật Môn. Hơn nữa cô cũng là một tồn tại khác biệt, sao có thể gộp cô vào chung với Đại Thánh tỷ? Đây chẳng phải la điều mà cả chính cô cũng không thể chịu đựng đó sao? Họ sẽ không đời nào xem cô là Đại Thánh tỷ. Không đời nào!”
“Thế nhưng điều đó không có nghĩa là họ hoàn toàn chối bỏ cô. Mỗi người đều có vị trí riêng của mình, cho nên, với tư cách là Tề Thiên, cô chỉ cần trở nên mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa là được rồi. Đầu tiên là lấy lại phong thái nên có của Tề Thiên khi đó, sau đó là siêu việt bản tôn, a không, là Đại Thánh Tỷ đang ở Phật Môn. Cuối cùng dùng tư cách Tề Thiên để tìm cách lấy được sự thừa nhận của những người anh em khác. Cô muốn đánh thiên giới chẳng phải là vì lý do đó sao?”
“Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, rồi bốn lần, năm lần, sáu lần, … , làm cho tới khi bọn họ thừa nhận sự tồn tại của cô thì mới thôi. Bọn họ là người có tình nghĩa, cho nên họ không đời nào từ chối một Tề Thiên có tình có nghĩa và thành tâm với họ. Cái khác biệt duy nhất ở đây là thời gian sẽ lâu một chút thôi. Cũng chỉ thế mà thôi!”
Loli Tề Thiên trầm mặc. Thiếu niên đã nói đúng. Cô biết là như thế, và cũng đã có ý định làm như thế ngay từ đầu.
Không thể nào thừa nhận, đây là đương nhiên! Vì đúng như thiếu niên nói, huynh đệ của cô là người có tình có nghĩa. Họ sao có thể quên được một người nghĩa tỷ nghĩa muội vĩ đại đã hi sinh cái cao ngạo của bản thân trước Phật Môn vì muốn giành lấy quyền sinh tồn cho bọn họ?
Biết là như thế, nên loli Tề Thiên mới không muốn tìm họ ngay. Cô muốn mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa; để có thể một mình lẻ loi mà lật tung thiên giới và báo thù cho những người khác, từ đó mà nhận được sự thừa nhận của những người còn lại. Trong mắt người khác, cô vĩnh viễn không thể là Đại Thánh tỷ khi còn là Tề Thiên. Cô biết là vậy, nên cô mới muốn dùng thân phận ‘Tề Thiên’ mới này để lấy được sự thừa nhận của những huynh đệ muội còn sống khác của mình.
Nhưng mà ————