“Ô ô ô ô!!! Đồ ác nhân, giờ này ngươi mới nói như thế thì có ích gì? Rõ ràng người năm lần bảy lượt làm hư vũ khí của người ta chính là ngươi. Ô ah ah ah! Ta muốn đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh — A… ~~~!?”
Đang khóc nháo muốn giãy giụa, thế nhưng loli Tề Thiên chỉ mới uốn éo khóc nháo chưa được vài câu thì đã lại im re, bởi vì Itsuka Ken đã khiến cho cô nhóc phải im lặng. Cậu không sử dụng Gift để cắn nuốt thời gian, cũng chẳng sử dụng thiên phú để khiến cho thời gian đình chỉ. Cậu chỉ đơn giản là dùng phương thức miệng đối miệng để ‘gặm’ lấy cặp môi anh đào nhỏ của loli Tề Thiên, tước đoạt quyền nói chuyện của cô nhóc.
“…!”
Đôi tròng mắt kim tình yêu dị nhìn trừng trừng vào gương mặt đang gần trong gang tấc của Itsuka Ken và không nháy lấy một cái. Lại một lần nữa bị Itsuka Ken đánh lén, loli Tề Thiên lại chợt cảm nhận được cái cảm giác nhộn nhạo khó tả lúc trước lại nổi lên ở trong lòng, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng dày đặc.
‘Đây là hôn môi sao?’ Loli… không, thiếu nữ Tề Thiên, người kế thừa lấy ký ức cùng chiến ý bất diệt dài hằng ngàn năm của Yêu Vương Tề Thiên Đại Thánh, lần đầu tiên chợt chăm chú nghĩ tới vấn đề ‘kỳ diệu’ này.
Hơi nóng một chút, tê tê, lại có một chút gì đó ngọt ngào.
Ah? Không! Không! Không! Không đúng! Sao mình lại đi nghĩ cái chuyện đó vào lúc này? Không đúng! Không đúng! Giờ không phải là lúc để nghĩ tới chuyện đó! Bị đối phương làm hư vũ khí tới mấy lần, hiện giờ còn bị đối phương đè ở trên người rồi tùy ý táy máy và hôn… hôn… Nói chung là đối với uy danh của Tề Thiên thì đây thực sự là sỉ nhục! Đúng! Là sỉ nhục! Cái tên bại hoại này! Cho dù hắn có quan hệ đặc thù với nghĩa đệ và nghĩa muội của mình tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể tha thứ được! Năm lần bảy lượt xúc phạm tới thánh uy của Tề Thiên, đây tuyệt đối là một chuyện không thể tha thứ. Cho dù nói gì đi nữa thì cũng phải trả thù, nhất định phải cho đối phương một bài học thì mới được.
Trong lòng tự nói với mình như vậy, loli Tề Thiên bắt đầu vận chuyển chú lực trong người. Chú lực trong cơ thể bắt đầu sôi trào, lần này, loli Tề Thiên thầm hạ quyết tâm rằng sẽ dùng một chiêu độc ác nào đó để dạy cho Itsuka Ken một bài học nhớ đời. Dám hôn… hôn… hôn trộm cô mới mấy lần, không dạy cho đối phương một bài học là không được.
Thế nhưng vào đúng lúc này thì Itsuka Ken lại đột nhiên nhả cái miệng nhỏ của cô ra và mắng: “Ngươi còn dám nói? Rốt cục thì đây là lỗi của ai? Con nhóc phá phách đáng ghét, chẳng phải người đầu tiên đi kiếm chuyện với ta chính là cô sao? Ta vừa giải trừ phong ấn cho cô xong thì cô lại xách gậy ra đòi đem ta đánh cho một trận. Cô làm vậy mà không cho phép ta phản kháng sao? Cô tưởng việc ta phải đấu với cô khi đó là vui lắm sao? Khốn kiếp! Lúc đó ta suýt chút nữa là đã mất cái mạng của mình rồi! Đánh! Đánh! Đánh! Cả ngày chỉ biết có đánh! Không thuận ý cô là đánh! Cô có cho ai cơ hội nói chuyện không? Nếu cô ngon như vậy thì đi tìm kẻ nào mạnh hơn mình để đánh đi! Nếu cô không tìm được thì để ta tìm cho cô! Tới lúc đó đừng có nói là mình đánh không lại rồi bị đối phương đánh cho tè ra quần hay chạy mất dép!”
“Cái…!? Ngươi dám nói là người ta bị đánh cho tè ra quần!? Chạy mất dép? Người ta Tề Thiên Đại Thánh chân đạp Địa Phủ, quyền đánh Thiên Đình. Ngươi lại dám xem thường người ta. Ta cho ngươi biết là… A ~~~~~~~!?”
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Lại hôn người ta! Không cho người ta nói hết câu! Ngươi nhất định là không muốn cho người ta có cơ hội để nói hết câu! Tên ghê tởm!
Loli Tề Thiên hung tợn mà trừng mắt với Itsuka Ken, linh lực trong cơ thể của cô nhóc lại bắt đầu sôi trào. Lần này, cô nhất định phải cho tên khốn kiếp bại hoại này một bài học mới được. Phải một cước đạp bay hắn ra ngoài!
“Tư ~~~… Hừ! Đừng có nói như là mình mạnh lắm! Nếu cô mà lợi hại như thế thì cũng không rơi xuống tình cảnh này. Nếu như ta mà không giải phong cho cô thì cô chờ bị phong ấn tới thiên thu vạn kiếp đi. Hiện giờ, cả ta mà cô cũng đánh không lại, vũ khí cũng bị hủy, còn kiêu ngạo cái gì? Khoác lác ai mà không biết? Là loli thì đàng hoàng mà làm loli đi! Ở nhà ngoan ngoãn mà làm nũng với bán moe là được rồi!”
“Oa nha nha! Ngươi dám nói ta như vậy? Ngươi lại dám làm nhục người ta như vậy… Ta ————”
Lại một lần nữa nghẹn lời, chỉ khác là lần này, loli Tề Thiên không bị Itsuka Ken chặn miệng bằng cách hôn môi nữa. Cậu chỉ dùng một câu nói bình thường để chặn miệng của loli Tề Thiên.
“Được! Cô dám chắc là mình mạnh lắm đúng không? Vậy được, để ta dẫn cô đi! Để ta xem là cô rốt cục có làm được hay không, hay là chỉ biết nói dóc!”
Oa ah! Tên khốn kiếp! Dám coi thường người ta! Đi! Nhất định phải đi! Nhất định phải cho cái tên này biết là cô mạnh tới mức nào! Uy danh của Tề Thiên là không thể bị bôi bẩn. Ai mà dám sỉ nhục nó thì cô nhất định sẽ không tha thứ, bằng mọi giá phải khiến cho đối phương hối hận.
Thế nhưng mà điều kiện tiên quyết là, cô phải có vũ khí mới được. Nhưng mà bây giờ, vũ khí yêu của cô là Kim Cô Bổng đã bị Itsuka Ken làm hư mất rồi.
“Được rồi! Cô nghĩ gì trong đầu tưởng ta không biết sao? Không phải chỉ là một món vũ khí thôi sao, lo cái gì? Có ta ở đây thì cô muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Chọn đi!”
Khẽ búng tay một cái, sau đó, ngay lập tức, không gian xung quanh Itsuka Ken và loli Tề Thiên đều bị bao phủ trong ánh sáng muôn màu muôn vẻ của vô số các thanh vũ khí. Vì chiếu cố đến sở thích và thói quen của loli Tề Thiên nên lần này, Itsuka Ken chỉ tạo ra những món thần khí có hình dạng côn bổng, nói chính xác thì là trường côn.
Một rừng các loại côn bổng hiện lên và vây kín lấy không gian bán kính vài ngàn mét. Trên trời dưới đất, đâu đâu cũng là côn. Ánh sáng của chúng khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt. Sức mạnh của chúng khiến cho nhiều người phải thèm chảy nước miếng và si mê.
Bất quá, Itsuka Ken cũng biết là rừng côn này rất khó để có thể khiến cho loli Tề Thiên hài lòng, bởi vì cấp bậc của chúng quá yếu so với cấp bậc của loli Tề Thiên. Tối đa thì cái đống này cũng chỉ có thể làm vật tiêu hao để cô bé có thể xài tạm thôi.
Quả đúng như những gì Itsuka Ken đã nghĩ. Nhìn rừng côn ở xung quanh, loli Tề Thiên rất là không hài lòng. Cô bé hừ lạnh: “Hừ! Một đống rác rưởi! Lấy một đống rác rưởi ra như thế để làm gì? Rác rưởi có nhiều tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Ah! Đúng rồi! Tên bại hoại, ngươi mau đền cho ta! Đền cho ta! Ngươi làm hỏng vũ khí của người ta tới những hai lần. Nếu ngươi mà không đền cho ta một cây gậy tốt hơn thì người ta đánh chết ngươi!”
Nhe cặp răng mèo đáng yêu của mình ra, loli Tề Thiên sừng sộ mà cố gắng đe dọa Itsuka Ken. Chỉ là bộ dạng nhe răng mèo của loli Tề Thiên thật là quá đáng yêu khiến cho bộ dạng sừng sộ của cô bé lúc này chẳng có chút hung dữ nào mà chỉ có moe trông thấy. Bất quá, Itsuka Ken vẫn biết được là con loli này không phải là đang bán manh. Con loli này nhất định nói được thì làm được. Nếu cậu mà không thể đền cho con loli này một cây gậy tốt hơn, vậy thì nhất định là nó sẽ lại làm ầm ỹ.
“Khục! Về vũ khí thì… tạm chấp nhận dùng đỡ trước đi! Dù sao thì cũng nhiều như vậy, hư cũng không sao mà, đúng không? Nếu hư thì có thể thay cái khác. Còn nếu không đủ thì có thể…”
“Không chịu! Không chịu! Người ta không muốn! Không muốn! Người ta muốn Kim Cô Bổng! Người ta muốn vũ khí mạnh hơn! Phải mạnh hơn vũ khí của bản tôn nữa! Nếu như ngươi mà dám không đền cho người ta, người ta đánh ngươi cho xem! Lúc đó người ta cũng mặc kệ là ngươi có quan hệ gì với Karyou-chan!”
Chu cái miệng nhỏ, bất tri bất giác, cách nói chuyện của loli Tề Thiên đã càng lúc càng trở nên giống như là đang làm nũng. Chỉ bất quá là trong cách nói giống như đang làm nũng của loli Tề Thiên lại bí mật mang theo một chút uy hiếp, một chút uy hiếp mà Itsuka Ken không thể nào làm lơ.
“Chuyện này, nói thật đi! Ta cảm thấy là trên đời này chỉ sợ không có ai có thể tạo ra được cây côn mạnh hơn cây [ Như Ý Thần Bổng ] của Đại Thánh tỷ. Coi như là Indra có tới đây thì chỉ sợ cũng khó mà làm được. Dù sao thì cây côn của Đại Thánh tỷ là thần khí được tạo ra từ [ Thế Giới Trụ ], lại cộng thêm rất nhiều yếu tố khác mà người thường khó lòng thu thập được, sợ là cũng chỉ có Yêu Vương vô pháp vô thiên như Tề Thiên Đại Thánh khi đó mới có thể lấy được thôi. Mà hơn nữa, ta cảm thấy là hình như thứ vũ khí duy nhất thích hợp với cô cũng chỉ có cây [ Như Ý Kim Cô Bổng ] đang nằm trong tay của Đại Thánh tỷ thôi. Cô không thấy như vậy sao?”
“Ôi chao?”
“Chẳng lẽ không phải là như thế sao? Trước chưa nói tới sức mạnh của nó, chỉ nói riêng nguồn gốc tạo thành thì nó cũng đã là thứ được gắn liền với cái tên [ Tề Thiên Đại Thánh ] rồi. Bởi vì cũng chỉ có người dám tuyên chiến với Thiên Đình cùng hai đại cự đầu khác của Khu Vườn Nhỏ là Đạo Giáo và Phật Môn như Tề Thiên Đại Thánh thì mới có phách lực, đảm đương, bản lĩnh và khí độ để tạo ra món vũ khí như thế mà thôi. Trong toàn bộ Khu Vườn Nhỏ, vũ khí của Tề Thiên là một trong những món vũ khí không thể bị bắt chước, là dấu hiệu thực sự của Tề Thiên. Đó mới là vũ khí chân chính của Tề Thiên Đại Thánh, còn những thứ khác, cho dù có mạnh hơn tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là đồ giả. Cô nói xem nếu như mà cô chỉ biết dùng đồ giả để xuất hiện trước mặt người đời, vậy thì liệu còn có ai tin được rằng cô mới là Tề Thiên thật hay không?”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, loli Tề Thiên chợt ngây người. Đúng nha!
Mặc dù lời của đối phương đúng là có chút đùn đẩy, thế nhưng mà loli Tề Thiên vẫn phải thừa nhận là đối phương nói cũng rất có lý. Một kẻ vốn đã không được thừa nhận, giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người với một món vũ khí giả, trong khi thứ vũ khí đó lại là dấu hiệu chân chính cho thân phận Tề Thiên, vậy thì thử hỏi người khác có thể tin được là kẻ đó chính là Tề Thiên thật hay không?
Loli Tề Thiên vốn rất quan tâm tới việc người khác không chịu thừa nhận cô nhóc là Tề Thiên chân chính, và đang phải bôn ba để tìm cách khiến cho mọi người thừa nhận. Nếu lỡ như mà cô xuất hiện với một món vũ khí giả khiến cho việc nhận được sự thừa nhận của mọi người trở nên khó khăn, cô nhóc thật sự sẽ khóc chết.
Nghĩ tới đây, loli Tề Thiên bắt đầu nhíu đôi lông mày đáng yêu của mình lại.
“Cho nên về vũ khí, ta cảm thấy là cô hãy chờ tới khi trở về Khu Vườn Nhỏ rồi từ từ tìm cơ hội rồi hẵng tính. Việc cô cần làm là tìm cơ hội để lấy lại được Kim Cô Bổng từ tay của Đại Thánh tỷ, sau đó dùng vũ lực tuyệt đối để áp chế và đánh bại vị đại tỷ ấy. Tình huống tốt nhất là cô vừa lấy lại được Kim Cô Bổng, vừa có thể đánh bại được Đấu Chiến Thắng Phật, vừa có thể lật tung cả Thiên Đình, Đạo Giáo và Phật Môn, nếu như vậy thì mọi người đều sẽ thừa nhận cô là Tề Thiên Đại Thánh rồi.”
“Là… Là như vậy sao?”
Giống như là nỉ non, lại giống như là đang hỏi thăm Itsuka Ken; vào lúc này, loli Tề Thiên đáng yêu đã hoàn toàn rơi vào trong bẫy rập của Đại Ma Vương xấu xa tà ác.
“Chuyện đó chẳng phải là rõ như ban ngày rồi sao? Tự cô cũng có thể suy nghĩ được là lời của ta đúng hay sai mà. Coi như bây giờ nghĩ không ra thì về sau cũng có thể nghĩ ra. Thần linh chúng ta có vô vàn năm tháng để tiêu xài, còn sợ việc không thể nghĩ rõ ràng được một việc nhỏ như vậy hay sao?”
“A… ~~~ nói thì nói như thế á… Thế nhưng mà… Không đúng! Nói cho cùng thì người làm hư Kim Cô Bổng của người ta là ngươi. Ngươi đền cho ta đi! Ngươi phải giúp người ta đòi lại Kim Cô Bổng! Bằng không người ta ————”
“Nè! Cô nói vậy là sai rồi! Chẳng lẽ cô còn không hiểu sao? Ta để cho cô tự tay đòi là để cho cô có cơ hội chứng minh bản thân. Cô nghĩ thử xem: việc cô đòi lại Kim Cô Bổng là để chứng minh cho thân phận Tề Thiên Đại Thánh của mình. Người ngoài như ta là không thể xen vào, thậm chí là cả Karyou-chan, Kouryuu và Ngưu Ma Vương cũng không thể xen vào được, đó là danh bất chánh. Người ta nói là danh bắt chánh tắc ngôn bất thuận, ngôn bất thuận tắc sự bất thành. Nếu như ta mà giúp cô, cho dù việc có thành công thì người khác cũng sẽ cười nhạo cô là ‘Thật là đồ giả mạo! Cả vũ khí cũng không dám quang minh chính đại đòi lại, phải luồn cúi/kéo bè kéo cánh để đi đánh hội đồng mới cướp được gậy Như Ý, vậy mà còn dám tự xưng là Tề Thiên. Thật là một đứa hề…’ ”
“Ah ——!? Không! Không! Không! Không được! Nếu vậy thì từ bỏ! Từ bỏ!” Itsuka Ken còn chưa nói hết câu thì loli Tề Thiên đã hét lên như bị ai đó đánh lén và vội vàng vung vẩy cái đầu nhỏ mà cự tuyệt. Thế nhưng sau đó, cô bé lại hơi nhút nhát mà chần chừ: “Thế nhưng mà… người ta… Nếu như không có vũ khí… vậy…”
“Được rồi! Về vấn đề vũ khí thì cô không cần phải lo. Nếu như thật sự không được, cùng lắm thì ta bỏ công bỏ sức ra chế cho cô một cây côn mới để cô xài tạm trước. Cô thấy cây thương đang bay ở đằng kia không? Cây thương vừa phá hư vũ khí của cô ở đằng kia, nếu cô muốn, vậy thì ta có thể để cho con gái bảo bối của ta đúc ra một cây côn có năng lực giống vậy cho cô, xem như là bồi thường.”
Nghe Itsuka Ken nói như thế, ngay lập tức, ánh mắt của loli Tề Thiên liền nhìn về phía cây thương đang bay ở trên trời.
Cây thương màu bạc đã từng khiến cho cô có cảm giác nguy hiểm chí mạng đó, nói không động lòng là hoàn toàn không thể.
Ngay cả cây Kim Cô Bổng của cô cũng bị cây thương này đánh nát. Trong khí đó, cây Kim Cô Bổng mới lại được cô rèn đúc ra từ việc dung hợp ba thứ vũ khí mạnh nhất là [ Hắc Nhận ], [ Thánh Đao ] và [ Thời Gian Kiếm ], trong đó hai cái trước còn có cả bản nguyên, có thể biết được là cây Kim Cô Bổng mới của cô mạnh tới mức nào. Vậy mà vẫn bị đối phương đánh nát.
Coi như trong đó có sự ‘đóng góp’ rất lớn của Itsuka Ken, thế nhưng mà đối phương lại đánh tan vũ khí của cô trong khi cô đang sử dụng [ Càn Khôn Nhất Kích ], điều đó cho thấy là sức mạnh của cây thương kia đáng sợ vô cùng.
Nếu có thứ vũ khí nào như vậy, loli Tề Thiên tuyệt đối sẽ không đòi hỏi thêm. Có nó, cô nhất định có thể sử dụng được toàn bộ thực lực của mình. Chỉ là ————
“Ngươi… Ngươi sẽ tốt bụng tới như vậy sao? Cho người ta thứ binh khí tốt như thế? Rõ ràng là một người xấu, xấu tới thực chất bên trong, vậy mà lại nói chuyện dễ nghe như vậy. Đúng! Nhất định là ngươi đang có ý đồ gì đó với người ta, đúng không?”
Ánh mắt lại một lần nữa lườm về phía Itsuka Ken, trong mắt bắn ra nhưng tia sáng lạnh lẽo và đề phòng. Kinh nghiệm sống hằng ngàn năm của Tề Thiên kết hợp với thân phận linh chủng trời sinh đã cho loli Tề Thiên một bộ óc thông minh vô cùng, cô bé lập tức phát hiện ra được ý nghĩa ẩn sâu trong hành vi của Itsuka Ken từ nãy tới giờ.
Loli Tề Thiên không phải là đứa ngốc, trái lại cô bé thông minh vô cùng, bằng không thì cũng không thể năm lần bảy lượt mà gài bẫy người khác như vậy. Cả Luo Cuilian và Itsuka Ken lúc trước cũng đã từng bị cô bé gài bẫy suốt bao nhiêu lần rồi. Cô bé không ngốc, chỉ là vì bản tính của Tề Thiên kết hợp với tính tinh nghịch và phá phách của loài khỉ khiến cho cô nhóc có phần xúc động và lỗ mãng thôi. Có lẽ đây chính là khuyết điểm duy nhất về mặt tính cách của cô nhóc.
“Ý đồ? Người sống trên đời với nhau, nếu hiểu theo nghĩa xấu nhất thì có ai mà làm việc không có mục đích với ý đồ? Vấn đề là sau khi tô son trát phấn thì nó có đẹp và được người khác chấp nhận hay không mà thôi. Cho dù làm việc tốt không muốn nhận lại thì cũng là vì muốn thỏa mãn cảm giác của chính mình, đó cũng là một kiểu nhận lại. Chẳng qua vì nó được định nghĩa là ‘không vụ lợi’ nên mới được người khác yêu thích như thế.” Cười khẽ, Itsuka Ken nói với giọng bình thản, “Ta giúp cô dù cho có ý đồ, thế nhưng tối thiểu thì ta có thể nói rằng nó không có hại gì cho cô. Ta thừa nhận cô với thân phận là một thiếu nữ. Nếu như cô còn không tin, vậy thì… Đúng rồi! Hay là chúng ta kết nghĩa với nhau đi? Lấy linh hồn để thề nguyện, như vậy thì cô không cần lo lắng việc ta có ý đồ xấu nữa. Được chứ?”
“Ôi chao~~~!? Kết–Kết nghĩa ————!?” Ngay lập tức, loli Tề Thiên sửng sốt và không biết phải nói gì.