“… nè, em trai, có muốn đi uống một chén với chị không?” Trong khu vực mua sắm và nghỉ ngơi của công viên nước, một cô gái đang cười và ngỏ lời rủ rê với một thiếu niên. Cô gái này là một cô gái trẻ tuổi, mang kính râm và có mái tóc màu trà. Vóc người cân xứng nảy nở nhưng không có lấy một chút thịt thừa nào, cùng với làn da tuyết trắng và dung mạo bắt mắt, cho thấy rằng đây là một cô gái đẹp.
Được một cô gái xinh đẹp tuổi chỉ chừng đôi mươi như vậy chủ động ngỏ lời rủ rê, phỏng chừng chỉ cần bản thân còn là một nam tính bình thường thì đều sẽ nhịn không được mà gật đầu đáp ứng.
Thế nhưng với nhân vật chính của chúng ta thì lại khác.
“Thật xin lỗi. Tôi đã có hẹn rồi, mong cô tha thứ.” Nói một cách lịch sự, Ye Jian nói lời từ chối. Cô gái nghe vậy thì chỉ có thể tiếc nuối mà nhìn anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi và bận quần đùi trước mặt một cái rồi bỏ đi. Lúc đi, cô gái còn hơi lưu luyến mà nhìn về phía Ye Jian một cái.
Đây là người thứ mấy rồi? Là thứ mười? Hay là hai mươi ấy nhỉ? Từ khi bước vào trong công viên nước Atlans xong thì hầu như cho dù cậu có trốn tới đâu thì cũng đều sẽ có những cô gái xinh đẹp chủ động tiếp cận. Lần này là còn đỡ, chỉ có một người, cậu còn nhớ lúc nãy cậu thậm chí còn bị bốn cô gái cùng đi chung với nhau chủ động tiếp cận và trêu ghẹo nữa cơ.
Nói tóm lại là từ sau khi cậu và đám học sinh của mình tách ra xong thì cậu chẳng có lấy được 5 phút đồng hồ yên tĩnh.
Cười khổ, Ye Jian thật sự không biết phải nên nói gì với trường hợp này. Từ khi nào mà cậu bắt đầu trở thành đối tượng để bị trêu ghẹo rồi?
“Thôi! Hay là tìm Natsuki-chan trước đi rồi nói sau. Cùng lắm, nếu không được thì dùng chú thuật vậy.” Khẽ lắc đầu, Ye Jian gạt những suy nghĩ vẩn vơ qua một bên và hạ quyết định. Nếu mà còn tiếp tục như vầy nữa thì cậu cũng chỉ có nước từ bỏ nhiệm vụ.
Dù sao thì nhiệm vụ của cậu là đi bắt trộm, hơn nữa còn là trộm đồ lót, đây là một việc cần phải ẩn nấp tốt thì mới có thể hoàn thành được. Nếu như mà cậu cứ để cho bản thân trở nên dễ thấy như vầy thì trừ khi tên trộm đó không có não, chứ bằng không thì hắn tuyệt đối sẽ không xằng bậy.
“Thật đúng là được hoan nghênh nha, Ye-kun ~~”
“Thật xin lỗi, tôi đã có hẹn rồ… Hả?” Nghe tiếng của một cô gái vang lên sau lưng, Ye Jian lập tức trả lời theo phản xạ, thế nhưng ngay lập tức, cậu khẽ giật mình. Cái giọng nói có chút vui vẻ mang theo lười biếng này sao nghe quen vậy?
Lập tức quay người lại, và quả nhiên, bóng người hiện ra trước mặt cậu là một người quen. Hiện giờ, người này đang dùng ánh mắt cười hì hì để nhìn cậu chằm chằm.
Trên người mặc một chiếc áo sơ mi của nữ, trước ngực mở rộng ra và để lộ ra bộ ngực trắng tròn trịa căng phồng, hai vú ép chặt lại với nhau tạo thành một khe sâu có sức hấp dẫn mang tính áp đảo đối với những phái nam khác.
Chiếc áo sơ mi mà người vừa lên tiếng đang mặc không phải là một bộ áo gì dài cho lắm, vì thế nó chỉ vừa đủ độ dài để vừa vặn che khuất mất hai mông của cô gái mà thôi. Từ cách ăn mặc của cô gái này, Ye Jian thậm chí xác định được là cô gái này không chỉ không mặc áo lót, mà thậm chí ngay cả quần lót cũng không có luôn. Cơ thể trần trụi được bao lại chỉ trong một chiếc áo sơ mi trắng, đôi chân thẳng tắp và xinh đẹp thì lại không chút che giấu mà để lộ ra ngoài, hình ảnh này thật quá có sức mê hoặc đối với một nam tính.
Nhìn cách ăn mặc của cô gái này, Ye Jian thật sự không biết phải nói gì, cái này cũng quá lớn gan chứ? Coi như đây là khu vực cực kỳ ít nam tính, thế nhưng mà ít không đồng nghĩa với không có, ăn mặc như vầy không sợ bị lộ hàng hết sao? Hay là…
Nhìn ánh mắt cười hì hì của cô gái, sau đó hơi thoáng liếc về xung quanh một chút, được rồi, không biết từ khi nào thì xung quanh đã chẳng còn lại một gã đàn ông, tối thiểu thì trong tầm mắt của cậu, cậu chẳng thấy được một nam tính nào. Giờ, cậu hầu như là nam tính duy nhất có mặt trong khu vực này rồi.
Hơi có chút im lặng mà nhìn cô gái đang phe phẩy cây kem bạc hà ở trước mặt mình, coi như muốn trêu chọc mình thì cũng không cần bỏ công ra tới vậy chứ?
“Sao vậy? Chẳng lẽ chỉ mới có hơn nửa tháng không gặp mà cậu đã quên tôi rồi sao? Cũng đúng mà, dù sao Ye-kun được nhiều cô gái chủ động tiếp cận tới như vậy, phỏng chừng là mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu cô gái đẹp vây quanh, dạ dạ sênh ca đi? Làm gì còn hơi sức để mà nhớ một bà già như tôi chứ?”
Với vẻ mặt vô cùng thất vọng, cô gái vừa xuất hiện ủ rũ than thở với Ye Jian, chỉ là nếu nhìn vào trong ánh mắt đang bắn ra những tia sáng được gọi là ‘xấu bụng’ của cô thì ai cũng hiểu được là cô đang trêu ghẹo cậu.
“Thật đúng là trùng hợp, Mimori-jousan! Thật không ngờ là lại có thể gặp được cô ở đây!”
“Ara, ara? Hóa ra là vẫn còn nhớ rõ tôi sao?”
“Vâng, chỉ là khi gặp được cô tôi hơi kinh ngạc một tí thôi. Thật có lỗi!”
“Thật sao? Nếu vậy, ăn kem không, Ye-kun!”
Nói xong, Mimori đột nhiên đưa cây kem mà mình đang cầm về phía Ye Jian, đặt nó ở gần trước miệng cậu. Sau đó, Mimori nhìn cậu chằm chằm.
Ánh mắt này cứ như là đang nói: ‘nếu mà cậu không ăn thì tức là cậu đang qua loa với tôi’.
“Chuyện này…”
Nhìn cây kem đang ăn dở ở trước mặt, Ye Jian hơi chần chừ một tý. Dù sao thì đây cũng là kem đang được Mimori ăn giữa chừng, nếu cậu chủ động ăn thì không hay lắm chứ? Bình thường ai mà lại đi tặng người khác một cây kem mà mình đã ăn dở như thế? Ai mà nhận?
Bất quá, phỏng chừng là cô nàng này cũng nghĩ vậy nên mới mời cậu cũng không chừng. Chỉ là, nếu như cô nàng này nghĩ chuyện này có thể làm khó được cậu thì sai rồi, sai vô cùng. Chuyện này, nói theo nghĩa nào đó thì thật đúng là dê vào miệng cọp, cậu cần phải bối rối sao?
Cho nên, sau khi hơi do dự một chút, Ye Jian trực tiếp cầm lấy cây kem của Mimori trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái trẻ.
“Được rồi, nếu như Mimori-jousan đã mời, vậy thì tôi cũng không tiện từ chối!”
Nói xong, cậu há miệng ra và bỏ cây kem bạc hà vào trong miệng.
Phản ứng của Ye Jian khiến cho Mimori kinh ngạc, cô thật không ngờ được là Ye Jian lại chịu ăn cây kem mà cô đang ăn giữa chừng.
“Chuyện đó, thực ra tôi chỉ… Được rồi… Vậy không biết là Ye-kun có thích loại kem có vị bạc hà này không?” Ủ rũ, Mimori giống như bị đánh bại mà rũ vai xuống. Cô dùng cái giọng buồn hiu như là ‘lại thua rồi’ để hỏi Ye Jian.
“Ừm, cũng không tính là quá thích, chỉ xem như là ăn ngon thôi. Nói chung là về ăn kem thì bất kể là với kem cây, kem ly hay kem ký, tôi đều không bắt bẻ. Ăn kem mà, không phải chỉ cần ngọt ngọt mát mát để giải nhiệt là tốt rồi sao?” Cười cười, Ye Jian hơi nhún vai nói.
“Ồ? Hóa ra Ye-kun cũng nghĩ như vậy à? Tôi cũng thế.”
Nói xong, Mimori dùng ánh mắt soi mói để nhìn chằm chằm Ye Jian, mãi tới khi cậu ăn hết que kem có vị bạc hà thì mới mở miệng nói: “Hôm nay Ye-kun cũng tới đây để chơi sao? Hay là có nhiệm vụ?”
“Nếu nói cho chính xác thì là cả hai. Chủ yếu là tới đây để chơi, sau đó mới là làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này chỉ xem như là thuận tiện, cũng không phải việc gì lớn.”
“Hóa ra là vậy! Thảo nào mà lúc nãy…”
“Hửm?”
“A không! Không có gì! Tôi chỉ là đang tò mò, lúc nãy tôi có thấy Ye-kun có mang theo mấy đứa bé cùng tới đây, mấy đứa bé đó là…” Tìm cách để đánh trống lảng, Mimori dùng khí thế quyết tâm muốn truy xét đến tận cùng để đặt vấn đề rồi nhìn chằm chằm vào Ye Jian.
“A, đúng! Lần trước quên chưa giới thiệu. Ngoài việc là một Attack Mage ra thì công tác nổi bên ngoài của tôi là giáo viên thể dục. Mấy đứa nhóc mà tôi mang tới lúc nãy đều là học sinh của tôi. Lần này nhận được nhiệm vụ có liên quan tới công viên nước, tôi tiện thể mang đám nhóc đó tới đây chơi luôn. Dù sao thì việc được đi nghỉ mát ở Atlans vào mùa hè cũng không dễ, cho nên giờ có dịp, tôi quyết định để mấy đứa nhỏ đi cùng với mình tới đây luôn, xem như là cho chúng một kỷ niệm đẹp vào hè.”
“Ôi chao ~~~ !? Ye-kun là giáo viên?” Nghe được Ye Jian tự giới thiệu, Mimori hơi giật mình mà lên giọng.
“Hơi bất ngờ đúng không? Thế nhưng mà hết cách rồi, dù sao thì Attack Mage nói như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là công tác ngầm, vẫn cần có thân phận khác để che giấu. Mặc dù lúc đầu tôi cũng rất muốn giả bộ làm học sinh, thế nhưng mà vì cấp trên muốn tôi làm giáo viên nên cũng đành phải vậy. Bất quá bây giờ thì tôi lại thích cái nghề giáo viên này rồi, mặc dù thỉnh thoảng cũng hơi vất vả.”
“… hóa ra là vậy sao? Ye-kun cũng thật vất vả. Hì hì, nếu vậy thì lỡ như có một ngày nào đó Ye-kun cảm thấy công việc Attack Mage mệt mỏi quá không muốn làm nữa, vậy thì tới chỗ của tôi đi. Đảm bảo là nếu Ye-kun chịu tới, tôi sẽ để cho MAR an bài cho Ye-kun một ghế nhàn tản, vừa có thể nghỉ ngơi, vừa có thể lĩnh tiền. Được không?”
“Vừa có thể nghỉ ngơi còn vừa có thể lĩnh tiền? Nói dóc không sợ viêm lưỡi sao, Akatsuki Mimori? Quang minh chính đại mà đào góc tường của công xã quản lý đảo Itogami, MAR ỷ vào việc mình là xí nghiệp cấp thế giới nên không thèm kiêng kỵ gì hết đúng không? Thật sự cho rằng công xã quản lý đảo Itogami là ăn chay?”
Đột nhiên, một giọng nói thứ ba đầy chợt vang lên và chen ngang vào cuộc đối thoại giữa Ye Jian và Mimori. Từ ngữ khí sặc mùi thuốc súng của đối phương thì có thể thấy được là người vừa lên tiếng đang cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quay mặt nhìn lại, Ye Jian nhìn thấy thiếu nữ có dung nhan và hình hài tựa như yêu tinh đang đứng ở cách đó không xa; lúc này thì vẻ mặt của cô rất là bất mãn. Trên người vẫn mặc một bộ váy dài màu trắng phong cách Gothic, thiếu nữ với khí chất quý phái và nghiêm nghị tới khác thường đang dùng đôi mắt xanh như ngọc lưu ly của mình để nhìn chằm chằm về phía Ye Jian và Mimori.
“Natsuki-chan, sao cô lại tới đây? Không đúng! Tại sao cô vào đây mà không mặc đồ tắm?”
“Ngu xuẩn, đem cái tư tưởng xấu xa và bẩn thỉu của ngươi thu lại cho ta. Đồ hentai lolicon!” Tức giận mà trợn trắng cả mắt, Natsuki trừng Ye Jian một cái, rồi sau đó cô lại đưa ánh mắt về phía Akatsuki Mimori.
“Natsuki… Ye-kun quen người này sao… A!? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô chính là Minamiya Natsuki, người được mệnh danh là [ Kūgeki no Majo ]?”
Giật mình! Vẻ giật mình hiện rõ trên gương mặt của Mimori. Là một nhân viên cấp cao của MAR, Mimori không thể nào không biết tới danh tiếng của Kugeki no Majo. Khác với một tân tú như là Ye Jian, Minamiya Natsuki là một attack mage vô cùng có danh tiếng trong thế giới ngầm. Từ rất lâu trước đây, có lẽ là trước cả khi Mimori bắt đầu làm công cho MAR thì Natsuki cũng đã là một người rất nổi tiếng với vô số truyền thuyết và chiến tích.
Thú thực thì từ rất lâu trước đây, Mimori cũng đã biết được một số tình báo về Natsuki, nhưng nếu nói gặp mặt thì đây quả thật là lần đầu.
“Đây là tư liệu của nhiệm vụ lần này. Đi trước mà xử lý đi, nhớ là đừng gây nên bạo động!”
Đem xấp tài liệu đang cầm trong tay ném cho Ye Jian, Natsuki trực tiếp hạ lệnh xua đuổi. Cô nàng này lại tính làm gì nữa đây?
Hơi liếc về phía Mimori rồi lại nhìn về phía Natsuki một cái, Ye Jian hơi nhún nhẹ vai một chút rồi quyết định làm lơ việc này mà đi thực hiện nhiệm vụ của mình. Dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, bận tâm nhiều làm gì?