Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 20 :  gặp gỡ bất ngờ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… khu A và khu C một lần, khu B hai lần, còn khu D thì năm lần. Đều là ở khu vực phòng thay đồ nữ…” Nhìn xấp tài liệu ở trong tay, Ye Jian lật nhanh và tổng hợp thông tin một chút. Sau đó cậu nhanh chóng rút ra được một vài kết luận.

Bởi vì công viên nước Atlans là một công viên nước có diện tích cực lớn, cho nên vì lý do thuận tiện, công viên nước Atlans có rất nhiều phòng thay đồ. Cụ thể là ở mỗi khu vực cổng vào thì công viên nước Atlans đều có một khu vực phòng thay đồ cực lớn dành cho cả nam lẫn nữ. Ngoại trừ việc đó ra thì Atlans còn thiết lập khu vực chuyên môn phục vụ riêng cho các vị khách quý, người ở chỗ đó đều là những người có thân phận và địa vị cao, và phòng thay đồ ở khu vực đó là mỗi người một phòng.

Thuận tiện nói luôn là nguyên nhân mà Atlans được xưng là công viên nước xa hoa nhất của đảo Itogami, đó là bởi vì trong công viên nước này có đầy đủ mọi phương tiện giải trí. Chú ý, là đầy đủ mọi phương tiện! Nó không chỉ có các hạng mục giải trí liên quan với nước mà còn có rất nhiều hạng mục giải trí khác như là ăn uống, mua sắm, chơi game, casino, v… v… Nói chung là ở đây, một khi đã bước vào thì không cần lo tới việc tìm không ra phương thức để giải trí, chỉ cần có tiền, vậy thì muốn cái gì là có cái đó.

Đương nhiên, đây chỉ là đối với người có tiền, còn nếu là đối với người thường thì một chuyến đi tới Atlans cũng có thể khiến cho người ta hộc máu. Không nên nghĩ rằng vì ở đây có đủ mọi phương tiện để giải trí mà tùy tiện chọn nó, nếu tưởng rằng làm như thế có thể khiến cho bản thân thoải mái thì lầm to, bởi vì giá phí tiêu dùng ở đây, bất kể là phương diện gì thì cũng đều mắc hơn ở bên ngoài tối thiểu là ba lần trở lên. Giá tiền để mua được một chai nước suối ở đây hoàn toàn có thể mua được ba chai rưỡi nếu như mua ở bên ngoài.

Nguyên nhân mà giá phí tiêu dùng ở đây đắt như vậy là bởi vì chất lượng dịch vụ ở đây thật sự tốt hơn bên ngoài quá nhiều, hầu như có thể so sánh được với những nhà hàng, khách sạn, khu mua sắm và casino cao cấp nhất trên thế giới.

Cho nên, khi tới công viên nước Atlans để vui chơi, đại đa số du khách đều chỉ tới để thư giãn từ 2 – 3 tiếng với những trò chơi dưới nước, nếu thêm nữa thì cũng chỉ có mua sắm một vài món đồ hoặc món ăn lẻ tẻ, rồi sau đó sẽ mau chóng ra về. Chỉ có những người có thực lực kinh tế hùng hậu thì mới dám ở lại lâu nơi đây với thân phận là khách quý.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà công viên nước Atlans cũng thường được các công ty và xí nghiệp lựa chọn làm nơi để tiếp khách hoặc là dùng nói chuyện làm ăn.

Trở lại chuyện chính, theo tư liệu mà Natsuki cung cấp, Ye Jian thu được thông tin về kẻ phạm tội và hiện trường gây án của hắn.

Tới giờ thì đối phương đã gây án tổng cộng chín lần, cơ bản là tập trung ở phòng thay quần áo khu D, hơn nữa mục tiêu chính của tên trộm này là các thiếu nữ vị thành niên, bởi vì đồ lót bị mất trộm đều là đồ lót của các nữ sinh trung học cấp hai và cấp ba, a không, vẫn có một lần là tiểu học năm lớp sáu ( ở Nhật, tiểu học kéo dài tới hết lớp sáu thì mới kết thúc ).

Không cần nghi ngờ, tên trộm này tuyệt đối là một cái tên biến thái tới bệnh hoạn. Ngay cả đồ lót của trẻ em lớp 6 mà cũng trộm, không phải biến thái thì còn là gì?

Bất quá, có thể xác định được rằng đây không phải là ma tộc. Có thể né trách được các thiết bị theo dõi cùng với các nhân viên nội bộ ở đây mà ăn trộm đồ lót, hơn nữa làm thần không biết mà quỷ không hay, còn không để lại dấu vết nào, vậy thì có thể xác định được rằng đối phương có sử dụng sức mạnh siêu tự nhiên. Trên đảo Itogami, có thể dùng sức mạnh siêu tự nhiên cũng chỉ có hai loại người, một là ma tộc, còn hai là các esper.

Bởi vì ma tộc sống trên đảo thì đều có đeo vòng tay quản lý, cho nên khó có thể là ma tộc. Ye Jian không cho rằng có ma tộc nào có thể lén lút dùng sức mạnh được tới chín lần mà không bị phát hiện, nếu tình huống đó mà thật sự xảy ra thì cậu chỉ có thể quỳ mà kêu đối phương một tiếng thiên tài, bất quá, trên đời này có thiên tài siêu cấp nào mà lại đi trộm đồ lót không? Hẳn là không có chứ?

Ngoài ra thì đây cũng không thể là kẻ xâm nhập phi pháp, xâm nhập phi pháp chỉ để trộm đồ lót? Cái chuyện này cũng quá hài chứ?

Cho nên kết luận cuối cùng là: đối phương là một esper, một ‘quá độ thích ứng giả’ với năng lực trời sinh là ẩn nấp.

Tuổi thì không xác định được. Dù sao thì biến thái là không phân độ tuổi, từ một nam sinh cấp hai có nội tâm vặn vẹo, tới một ông chú ông bác có xu hướng tình dục bất thường, hoặc thậm chí là một ông cụ có vẻ ngoài hiền lành nhưng nội tâm thì bệnh hoạn, tất cả đều có thể là phạm nhân của vụ án lần này.

Bất quá, nghĩ tới câu ‘mèo già hóa cáo’, Ye Jian tạm thời loại trường hợp cuối cùng ra mà tập trung vào hai kiểu người trước. Nguyên nhân là vì với mấy lão già có sở thích bệnh hoạn, cái việc ăn trộm như thế này thật sự quá cấp thấp. Có lẽ mọi người không biết chứ, nếu như tội phạm lần này mà là một lão già bệnh hoạn, vậy thì Ye Jian phỏng chừng là thứ bị mất cắp sẽ không phải là quần áo mà sẽ là chính chủ nhân của mấy bộ nội y.

Nghĩ tới đây, Ye Jian thật không biết là mình có nên vui vì tội phạm lần này chỉ là ăn trộm mà không phải là tội phạm bắt cóc hay không. Nếu thật sự mà là tội phạm bắt cóc thì phỏng chừng là cậu sẽ bận tới chết.

“Đúng là… Đường đường là attack mage vậy mà lại phải kiêm chức cảnh sát để đi bắt ‘nội y tặc’, phỏng chừng từ thuở khai thiên tích địa tới giờ mình là attack mage đi làm cái chuyện này chứ? Ý mà không đúng, nếu mình nhớ không lầm thì Natsuki-chan cũng thường nhận nhiệm vụ đi bắt mấy tên hentai trên tàu điện, diệt trừ các tổ chức khủng bố hoặc các đoàn thể lưu manh bạo lực vân vân. Chẳng lẽ cảnh sát trên đảo Itogami chết hết rồi sao mà phải để cho attack mage đi làm ba cái chuyện này? Thiệt tình…”

Dọc theo bể bơi mà đi thẳng về phía bắc, cũng là hướng phòng thay quần áo khu D, Ye Jian vừa đi vừa càm ràm, đồng thời cũng không ngừng xem đi xem lại xấp tư liệu trên tay để tìm manh mối.

“Khỉ gió! Tại sao ngày nghỉ với Kanon-chan mà mình lại phải đi làm cái chuyện này? Đều là lỗi của cái tên biến thái này, ta mà tóm được người thì…” Đang nói, Ye Jian đột nhiên im bặt, bởi vì có một bóng người nhỏ bé chợt lọt vào trong tầm mắt của cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng chú ý.

Mái tóc dài màu mật ong được cột về sau thành hình đuôi ngựa trông vô cùng gọn nhẹ và sáng sủa, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo và đáng yêu khiến người ta liên tưởng tới bốn chữ tới những thiên kim tiểu thư khuê tú, trên mặt đeo một cặp kính mắt trông khá tri thức, cùng với đôi tròng mắt xinh đẹp trông như hai viên ngọc ruby.

Trên người chỉ mặc một bộ đồ bình thường không có gì lạ, nếu như chỉ nhìn lướt qua thì phỏng chừng là sẽ chẳng có ai thèm chú ý tới cô bé này, bởi vì cách ăn mặc của cô bé thật sự quá bình thường, bình thường tới không chịu được. Cho dù cô bé cũng là một học sinh tiểu học thì cách ăn mặc này cũng vẫn quá sức là bình thường, bình thường tới mức thô thiển.

Có thể nói rằng nếu chỉ xét về độ xinh đẹp và độ cuốn hút, thì cô bé này hoàn toàn chẳng là gì so với các cô gái trẻ đẹp có thân hình thon thả căng phồng có mặt ở xung quanh. Dù sao thì so với một con nhóc tầm thường thì các cô gái trẻ đẹp mặc những bộ đồ tắm được chọn lựa tỉ mỉ vẫn có sức cuốn hút đối với khác phái hơn.

Có thể giữa một rừng mỹ nữ mà phát hiện ra một cô bé có vẻ ngoài ‘tầm thường’ như thế này, phải nói rằng nhãn lực của Ye Jian thật đúng là nhất tuyệt.

“Một cô bé mà lại xuất hiện ở cái nơi sang trọng chuyên ăn uống nhậu nhẹt như thế này, là đang giận dỗi người nhà nên mới tới đây sao?” Tiến tới gần, Ye Jian lên tiếng hỏi cô bé.

Có lẽ là hơi bất ngờ khi có người lại chủ động tiếp cận mình, cô bé ngẩng đầu lên và nhìn về phía Ye Jian, rồi sau đó, khi nhìn rõ dung mạo của Ye Jian thì cô bé hoàn toàn ngơ người.

“Tôi có thể ngồi chứ?”

Theo bản năng mà gật gật đầu, thế nhưng rất nhanh, khi Ye Jian vừa ngồi xuống ở phía đối diện của cô bé thì cô bé đã giật mình tỉnh lại và bắt đầu phun nọc độc: “Muốn tới gần để làm quen thì đi tìm mấy bà chị ở xung quanh đi, nếu như anh là loại hentai có hứng thú với những học sinh tiểu học như tôi, vậy thì đừng trách tôi báo cảnh sát.”

Bật cười, Ye Jian làm lơ câu nói sặc mùi axit của cô bé mà nói: “A ~ cái giọng bực bội và tức tối tới như vậy, quả nhiên là vì cãi nhau với người nhà nên mới tới đây sao?”

Giống như là bị Ye Jian nói trúng tim đen, cô bé chu cái miệng của mình và nói: “Không cần anh phải quản tôi! Chúng ta quen gì nhau sao? Nói cứ như là chúng ta quen nhau lắm vậy!”

“Ồ, cách nói chuyện thật không đáng yêu chút nào. Ye Jian, đó là tên của tôi, tạm thời thì tôi đang là giáo viên thể dục của trường trung học. Giờ thì tôi đã giới thiệu rồi, nên theo phép lịch sự, chắc cô bé không ngại tự giới thiệu tên của mình cho tôi biết đúng không?” Cười cười, Ye Jian tự giới thiệu và dùng giọng pha trò để nói với cô bé.

“Giáo viên trường trung học? Anh?” Dùng ánh mắt dò xét đầy quái lạ để quét Ye Jian từ trên xuống dưới, sau đó, cô bé nở một nụ cười châm chọc và nhạo báng không thích hợp với tuổi của mình: “Tưởng tôi là con nít nên tính giở trò lừa gạt sao? Rõ ràng tối đa chỉ là học sinh đại học, không đúng, phỏng chừng là trung học còn chưa tốt nghiệp, vậy mà còn dám nói rằng mình là giáo viên. Anh là baka sao? Ngoài ra, tại sao tôi phải trao đổi tên của mình với anh? Anh tiếp cận tôi có mục đích gì?”

Những lời này hoàn toàn không giống như lời mà một cô bé mười tuổi có thể nói.

Mặc dù ở cùng độ tuổi thì Kanon-chan cũng đã trưởng thành lắm rồi, thế nhưng nếu phải so với cô bé này thì quả thực là kém hơn không ít. Tuổi tác không phù hợp, phong cách không phù hợp, vẻ ngoài không phù hợp, khí chất không phù hợp và biểu hiện không phù hợp, cô bé này có quá nhiều điểm để gọi là ‘không phù hợp’ khiến người ta khó chịu, điều này khiến cho việc nói chuyện cùng cô bé này cũng là một chuyện rất thử thách khả năng giao tiếp.

“Nếu vậy thì xem như tôi mời cô bé bữa ăn này, được không? Thù lao là cô bé nói cho tôi biết tên của mình, vậy được chứ?” Chẳng hề để ý tới những thứ ‘không phù hợp’ của cô bé, Ye Jian chỉ giơ tay chỉ chỉ vào những dĩa thức ăn đã được ăn gần hết đang đặt ở trên bàn và cười đề nghị.

“Hừ! Không cần! Tùy tiện mời con gái ăn cơm, nhất định là đang có ý đồ xấu!” Quay đầu sang hướng khác và nhắm mắt lại, cô bé từ chối thẳng thừng.

Chà! Hoàn toàn không bị dụ nha, xem ra con bé này thật khó đối phó nha. Bất quá, vẫn còn non lắm.

“Ồ? Cô bé chắc chắn không? Những đồ ăn ở trên bàn này rất là đắt đó, một bữa như vầy tối thiểu cũng phải hơn mấy ngàn, cô bé chắc là mình có thể trả được chúng chứ?”

“Mấy… Mấy ngàn!?” Như bị sét đánh, cô bé có mái tóc màu ong mật giật nảy cả mình mà trợn trừng mắt nhìn về phía Ye Jian, gương mặt cô hiện rõ vẻ giật mình không thể tin được.

“Ai ya? Ngay cả menu cũng còn chưa xem kỹ mà đã dám gọi nhiều như vậy. Chậc chậc! Coi bộ cãi nhau với người nhà nên tức quá, nên sau khi tới đây thì trực tiếp cầm menu rồi gọi món lung tung mà chẳng thèm để ý giá cả gì hết đúng không?”

Lời của Ye Jian nhắc cho cô bé nhớ, vì thế, cô bé trực tiếp chộp lấy cái menu đang nằm ở trên bàn và lật ra, sau đó, cô bé ngu cả người. Lại lật, càng thêm ngu người.

“Ồi ~~~ Nếu vậy thì giờ phải làm sao đây nhỉ? Mặc dù người nhà của cô bé nhất định sẽ trả tiền thay cho cô bé, thế nhưng mà vừa mới cãi nhau với bọn họ và bỏ đi xong, giờ lại phải tiu nghỉu mà bị bắt trở về rồi phải năn nỉ bọn họ, chà, sẽ ra sao đây nhỉ?”

“Anh ————” Trợn trừng mắt với Ye Jian, người đang nở một nụ cười xấu xa tựa như là ma quỷ, cô bé nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng một lúc sau đó, cô bé ủ rũ mà nằm bẹp ở trên bàn như chẳng còn chút sức lực nào. Chịu thua trong sự ‘khuất nhục’, cô bé nói ra tên thật của mình với Ye Jian.

“Aiba Asagi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio