“… thật sự không có vấn đề gì chứ, Ye-kun!”
“Mimori-jousan, vấn đề này cô đã hỏi rất nhiều lần rồi. Thật sự không sao! Chẳng qua là làm bảo vệ một tháng thôi. Dù sao thì lúc này đảo Itogami nóng tới như vậy, có ở lại đó thì cũng chẳng đi chơi gì được nhiều. Lần này đi ra khỏi đảo xem như là đi nghỉ mát vậy, cũng xem như là chuyện tốt.”
Nghe Ye Jian nói như vậy, Akatsuki Mimori mới hơi thở phào một cái, thế nhưng sau đó, cô lại cau mũi và lộ vẻ bất mãn, trông cứ như một đứa bé.
“Nếu vậy thì tôi cũng đã nói nhiều lần rồi, đó là đừng có gọi tôi là ‘tiểu thư’ mãi. Chỉ ‘Mimori’ thôi. Không được gọi ‘Mimori-jousan’ nữa!”
“Khục! Chuyện này…”
“Hử? Chẳng lẽ Ye-kun xem tôi như người qua đường nên mới cố tình xưng hô như vậy sao?” Nhíu mày, Akatsuki Mimori dí sát mặt mình lại và dùng biểu lộ ép hỏi để nhìn chằm chằm vào mặt của Ye Jian.
“Làm gì… có chuyện đó, tôi… Thôi được rồi. Vậy thì… Mimori-nee!”
Biết là đã không còn cách để từ chối, Ye Jian thở dài bất đắc dĩ, rồi sau đó cậu chọn một xưng hô nghe thân mật hơn để gọi Mimori.
Thấy Ye Jian đã đổi cách xưng hô, mây đen trên mặt của Mimori lập tức tan đi. Gật đầu với nụ cười thỏa mãn, Mimori cười và nói sang chuyện khác: “Ừ! ‘Mimori-nee’ nghe cũng không tệ. Ah, đúng rồi, Ye-kun có từng du lịch tới Hồng Kông lần nào chưa? Nó là mục tiêu của chuyến đi lần này!”
“Hồng Kông sao? Chỗ đó thì đúng là tôi còn chưa đi qua lần nào. Mimori-jou… Mimori-nee tới Hồng Kông là để bàn chuyện làm ăn sao? Của MAR với xí nghiệp khác?”
Có lẽ là vì hài lòng với việc Ye Jian thay đổi cách xưng hô, Mimori ngồi ở một bên và lắc đầu, sau đó dùng cách nói đầy buông lỏng để giải thích: “Thương lượng chuyện làm ăn không nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Tôi thuộc tổ nghiên cứu, cho nên lần này tới đây là vì việc của bên nghiên cứu!”
“Vậy sao? …… Cũng đúng! Với tính cách của chị thì đúng là không hợp để đi đánh thái cực với mấy lão hồ ly kia. Làm vậy thì phỏng chừng là việc làm ăn còn chưa bàn xong thì chị đã phiền chết.” Sờ sờ cằm, sau đó Ye Jian hơi bật cười nói.
“Arara? Ye-kun rất hiểu tôi nha! Ô ~~~ Thật khổ não! Tại sao tôi lại dễ bị người khác hiểu thấu như vậy? Cậu cũng vậy mà Natsuki-chan cũng vậy!” Ra vẻ khổ não, Mimori khẽ rên rỉ, chỉ là ở dưới cặp mắt kính mà cô đeo, những tia sáng gian xảo lại lóe lên một cách bí ẩn.
“Dễ bị nhìn thấu cũng không phải là khuyết điểm gì lớn. Điều đó cho thấy Mimori-nee là người thẳng thắn và không thích làm bộ.” Cười cười, Ye Jian lên tiếng an ủi.
“Là vậy thật sao?”
“Đương nhiên! Tối thiểu ở trong mắt tôi thì là vậy!”
Rất thản nhiên mà xác nhận lại lời mình nói, Ye Jian cười cười; sau đó, dường như nghĩ tới điều gì đó, Ye Jian quay đầu lại nhìn Mimori và hỏi: “Nhắc mới nhớ! Lần này Mimori-nee tới Hồng Kông là để nghiên cứu về điều gì mà phải cần tới công xã quản lý của đảo Itogami cử người tới để làm bảo vệ? Chẳng lẽ là hạng mục quan trọng gì đó bị ai đó dòm ngó sao?”
“Thật xin lỗi, Ye-kun! Về việc này thì tôi tạm thời không thể tiết lộ, chỉ có thể xác nhận với cậu rằng đây đúng là một hạng mục nghiên cứu rất quan trọng, bất kể là với công xã đảo Itogami hay là những cơ quan khác. Cũng tại vậy mà công xã đảo Itogami mới chủ động cử một attack mage như cậu tới làm hộ vệ cho tôi.” Mimori nói với giọng hơi áy náy.
Nghe Mimori nói như vậy, Ye Jian cũng không cảm thấy bất mãn gì. Hiện giờ, cậu chỉ chú ý tới một vài từ đặc biệt trong lời nói của Mimori.
“Mimori-nee, chị vừa nói là ‘công xã đảo Itogami và những cơ quan khác’, cơ quan khác là cơ quan nào? Cũng thuộc về đảo Itogami sao? Nói vậy tức là ngoại trừ công xã của đảo thì còn những tổ chức khác nhúng tay vào việc này?”
“Ô ~~~ Không hổ là Ye-kun, lại lỡ miệng rồi!” Rên rỉ, Mimori khẽ cười khổ, rồi sau đó cô gật đầu xác nhận. Nếu Ye Jian đã phát hiện ra manh mối rồi, vậy thì không cần giấu làm gì nữa, bởi vì chẳng bao lâu sau thì cậu cũng sẽ chứng thực được thôi. Nghĩ như vậy, Mimori nói: “Bộ máy vua sư tử ( Lion King Organization ), Ye-kun từng nghe tới cái tên này chưa?”
“Sư vương hội?”
Những tia sáng chợt lóe lên trong đáy mắt, đối với cái tên này, Ye Jian cũng chẳng lạ lẫm gì.
Bộ máy vua sư tử, hay còn được gọi tắt là Sư Vương Hội, là một cơ cấu tổ chức được thiết lập nên nhằm mục đích thu thập tình báo và thiết kế những kế hoạch dùng để ngăn cản, đề phòng các hành vi có tính chất khủng bố của các tổ chức phép thuật, cũng như là các vụ tai nạn pháp thuật có quy mô lớn.
Tất nhiên, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của tổ chức này, còn sâu bên trong của tổ chức này trông ra sao thì không phải là chuyện mà người ngoài có thể biết. Đồng thời với đó thì cơ cấu này còn là đối thủ cạnh tranh của công xã quản lý đảo Itogami, nơi mà Ye Jian và Natsuki đang công tác.
“Ừ! Hạng mục nghiên cứu lần này cũng có ý nghĩ phi thường trọng yếu đối với Bộ Máy Vua Sư Tử, cho nên bọn họ cũng sẽ cử người tới để làm bảo tiêu. Giờ chúng ta cần đáp xuống phi trường quốc tế của Hồng Kông và gọi điện thoại thì người của Hội Sư Vương sẽ tới họp mặt cùng chúng ta.”
Sau khi nói xong, dường như phát hiện là mình nói lỡ điều gì đó, Mimori vội vàng bổ sung: “Bất quá đây là an bài của công ty, tôi chỉ là nhờ vả Natsuki-chan một chút, sau đó Natsuki-chan mới đề cử Ye-kun làm bảo tiêu cho tôi.”
“Không sao! Mặc dù Hội Sư Vương và công xã đảo là đối thủ cạnh tranh, nhưng về cá nhân thì tôi không có thù oán gì với Hội Sư Vương, chị không cần lo lắng. Hơn nữa, đối thủ cạnh tranh cũng chỉ là đối thủ cạnh tranh thôi, lại không phải là sinh tử thù địch, tôi lại không phải là đứa ngốc không có bộ não.”
Hơi cười cười, Ye Jian dùng thái độ bình thản và hòa thiện để biểu lộ lập trường của mình cho Mimori thấy. Bất quá, sau khi nói những lời này xong, Ye Jian lại nói tiếp, và lúc này thì trong mắt cậu lấp lóe những tia sáng nguy hiểm.
“Đương nhiên, bây giờ không có thù riêng không có nghĩa là tương lai không có thù riêng. Nếu như người mà Hội Sư Vương cử tới là một đứa não tàn thích gây chuyện, vậy thì lúc đó không thể trách tôi. Dù sao trước khi khởi hành thì Natsuki-chan cũng đã nói rồi, nếu lần này ra ngoài mà tôi để cho tên tuổi của Minamiya Natsuki bị giảm sút, vậy thì lúc đó tôi sẽ gặp phiền toái rất lớn. Mà tôi thì không có ý định hi sinh lợi ích cá nhân vì những kẻ không đâu. Cho nên nếu có chuyện gì, hi vọng chị thông cảm, Mimori-nee!”
“Không! Không có vấn đề gì! Yên tâm đi, Ye-kun! Chỉ cần cậu không chủ động gây chuyện thì nếu có xung đột, tôi tuyệt đối sẽ đứng bên phe cậu. Hì hì ~~~”
Lần đầu tiên thấy được biểu lộ đầy sắc bén của Ye Jian, Mimori chợt cảm thấy tim của mình đập nhanh một nhịp, thế nhưng sau đó, cô lại nở nụ cười tinh quái nhưng lại có chút ngu đần thường thấy của mình để biểu thị rằng mình đứng bên phe của Ye Jian.
“Nếu vậy thì cảm ơn Mimori-nee trước. Hi vọng lần này sẽ là một chuyến đi khoái trá!”
… …
Rừng rậm vào giữa hè, những tia sáng mặt trời nóng rực chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây mà đâm thẳng xuống mặt đất hơi có chút khô ráo ở bên dưới.
Trong một cánh rừng rậm u tĩnh tươi tốt với những chiếc lá cây xanh mát, có một ngôi đền cổ xưa đang nằm lẳng lặng giữa chốn hoang vu.
Mặc dù hiện giờ đang là giữa trưa của mùa hè, trước sân đền còn đốt một đống lửa lớn, thế nhưng khi bước tới trước cửa đền, thứ người ta cảm nhận được không phải là sự khô nóng mà lại là sự lạnh lẽo. Lạnh, không phải là do phép thuật, mà là do hai bức tượng sư tử được đặt trước cổng đền, chúng dữ tợn, uy nghiêm và phi thường giống thật tới mức khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Khác với cái nóng giữa trưa ở bên ngoài, không khí bên trong ngôi đền hoàn toàn không nóng bức, mà ngược lại còn có một chút gì đó mát mẻ. Phỏng chừng là ngôi đền này cũng là một ngôi đền thuộc về một tổ chức có sức mạnh siêu nhiên nào đó, xung quanh đều được thiết lập kết giới nên mới như vậy đi?
Lúc này, ở bên trong chánh điện của ngôi đền, có hai thiếu nữ với phong cách khác lạ đang ngồi yên một cách ngay ngắn.
Ngồi ở bên trái là một cô gái đeo kính mắt và có dung nhan xinh đẹp chân chất, kiểu tóc ngắn màu đen trông khá là thôn quê, trên người thì mặc một bộ đồng phục của một ngôi trường cấp hai, cấp ba nào đó.
Thiếu nữ tóc đen ngồi đó đầy vẻ yên tĩnh. Khí chất của thiếu nữ tóc đen là sự miêu tả sống động nhất cho hai từ ‘yên tĩnh’, dường như sự yên tĩnh chính là bản chất của cô. Thiếu nữ chỉ đơn thuần ngồi đó một cách ngay ngắn, thế nhưng lại cho người ta cảm giác rằng có thể bài trừ mọi sự ‘huyên náo’.
Thiếu nữ tóc đen ngồi ở bên trái thì là thế, thế nhưng thiếu nữ ngồi ở bên phải ————
“Endou Yukari.”
“Vâng, sensei!”
Từ sự linh động đầy sức sống của giọng nói dễ nghe này, người ta hoàn toàn có thể đoán được rằng đây là một cô gái hiếu động đầy sức sống hoàn toàn tách biệt khỏi cái gọi là ‘yên tĩnh’.
Hiện giờ, trong ngôi đền, ngoại trừ hai thiếu nữ với khí chất hoàn toàn khác biệt nhau ra thì vẫn còn một bên thứ ba khác. Từ cách xưng hô của thiếu nữ ngồi bên phải thì có thể đoán được rằng đây chính là sư phụ của hai người.
Giấu mình sau tấm màn trúc, người sư phụ đã nuôi dạy hai thiếu nữ từ nhỏ đến lớn, dùng giọng nói già nua và uy nghiêm của mình để đặt câu hỏi với thiếu nữ được gọi là Endou Yukari: “Con có nguyện ý kế thừa vị trí của ta không? Nhận lấy vị trí của vi sư, và thay vi sư chấp chưởng bộ máy vua sư tử, trở thành người đứng đầu của tam thánh.”
“Con…”
“Bằng lòng hay không bằng lòng?”
Sự nghiêm khắc hoàn toàn khác xa so với dĩ vãng của người thầy già nua khiến cho thiếu nữ được gọi là Endou Yukari cảm thấy trong lòng run lên.
Sau đó, thiếu nữ lập tức thốt ra quyết định mà mình đã hạ từ lâu trước đó: “Học sinh không muốn!”
Lời từ chối thẳng thừng như vậy, ắt hẳn sẽ khiến cho người thầy già cả thất vọng, bởi vì từ ngữ điệu của câu hỏi trước đó, có thể thấy được là người ngồi ở sau màn đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào thiếu nữ gọi là Endou Yukari.
Quả nhiên, sau một hồi dài yên lặng, tiếng thở dài đầy tang thương chợt vang lên sau tấm màn bằng trúc.
“Thôi vậy! Thôi vậy! Tính cách của con vốn đã là như thế. Nếu vậy thì ở đây ta có một nhiệm vụ giao cho con, nó liên quan tới cơ quan, không, là có liên quan tới sự tồn vong của thế giới. Ta nghĩ, nếu người nhận nhiệm vụ là con, vậy thì hẳn là ta sẽ không phải thất vọng.”
Tiếng thở dài kết thúc, và một con bướm bảy màu chợt bay ra khỏi tấm màn trúc và lướt tới trước mắt của thiếu nữ.
Con bướm bảy màu tan đi và biến thành một xấp tư liệu có liên quan tới nhiệm vụ mà thiếu nữ phải nhận. Tiếp nhận lấy xấp tư liệu, thiếu nữ gọi là Endou Yukari lộ ra vẻ hưng phấn. Nhiệm vụ có liên quan tới sự tồn vong của thế giới? Giao cho mình?
“Chuyện này… Primogenitor đệ tứ…?”
Nhìn lướt qua xấp tài liệu, và thiếu nữ không nhịn được mà thốt lên một cách kinh ngạc. Primogenitor đệ tứ? Đây là tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, cũng là ý nghĩa tồn tại cao nhất của Hội Sư Vương. Giờ nhiệm vụ mà cô được giao lại có liên quan với Primogenitor mạnh nhất thế giới này?
“Đúng! Thời cơ đã tới, số mệnh đã càng lúc càng gần. Vận mệnh đã bắt đầu chuyển động. Bộ máy vua sư tử cũng tới thời điểm chính thức vận chuyển rồi. Yukari, con và Amerika Hi là hi vọng lớn nhất của vi sư, thế nhưng tính cách của con lại không thích hợp để điều hành cơ quan, mà con cũng không muốn làm vậy. Vi sư tôn trọng quyết định của con, ta sẽ giao cơ quan lại cho Hi xử lý, thế nhưng vi sư cũng hi vọng rằng trong tương lai, dù con không tiếp nhận vị trí của tam thánh thì cũng sẽ hiệp trợ cho Hi…”
“Sensei, người cứ yên tâm đi! Con và Hi-chan là bạn tốt nhất, đương nhiên con phải dốc toàn lực mà hiệp trợ cho Hi-chan rồi. Đúng không, Hi-chan?”
“Trước mặt sư phụ mà chẳng biết phép tắc gì. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn như vậy!” Thiếu nữ tóc đen lẳng lặng mà đáp lời, từ thái độ của cô thì có thể thấy rằng cô không hài lòng lắm vì cách ngắt lời của thiếu nữ ngồi bên phải.
“Phì, cô thì hơn gì tôi? Cả ngày cứ u ám yên lặng cứ như đang dự đám tang, cần cô dạy đời tôi sao?”
Không hề yếu thế, thiếu nữ ngồi bên phải lập tức phản bác. Mặc dù cách nói rất là không khách khí, thế nhưng đây lại là cách trao đổi bình thường của hai thiếu nữ, nó chỉ là cách để hai thiếu nữ thể hiện tình cảm thân thuộc của hai bên với nhau, một tình bạn còn thân hơn cả người nhà.
“Hai đứa con cũng nên sửa lại cách nói chuyện với nhau đi. Một người thì đã làm thầy rồi, còn một người khác thì cũng sắp trở thành thủ lĩnh của hội. Đừng có để trước khi ta ra đi mà vẫn còn phải thấy các con nói chuyện ưỡn ẹo với nhau như thế nữa. Hai cái đứa này…”
“Cái gì!? Sensei, người ————”
Nghe người thầy già của mình lên tiếng, hai thiếu nữ vốn đang cãi nhau lập tức cảm thấy trong lòng bối rối. Sư phụ vốn vô địch của mình vậy mà lại nói là ‘trước khi ta đi’, người có ý ————
“Đừng hỏi nhiều! Chúng là chỉ là bánh răng của toàn bộ cơ quan. Bánh răng dù lớn đến cách mấy thì cũng chỉ là bánh răng. Chúng ta chỉ là vật tiêu hao của cơ quan, cho dù có là tam thánh thì cũng vậy. Vật dù tốt, nhưng dùng mãi thì cũng có lúc phải hư và trở nên vô tác dụng, tới lúc đó thì buộc phải bị thay thế bằng một bánh răng mới, ta cũng không ngoại lệ…”
“Sensei…!”
“Được rồi! Đừng ủy mị nữa. Nếu con đã hiểu nhiệm vụ của mình là gì rồi, vậy thì đi đi! Hãy nhớ: bất luận như thế nào, con cũng phải bảo vệ cho bằng được người phụ nữ được ghi trong đó.”
Giọng nói già nua đã hạ lệnh. Là học sinh, thiếu nữ dù không cam lòng đến cách mấy thì cũng vẫn chỉ có thể cắn răng mà gật đầu.
“Hi-chan, tôi đi trước! Sensei giao lại cho cô!”
“Yên tâm! Tôi chờ cô về.”
Thiếu nữ tóc đen lẳng lặng mà đưa ra lời cam đoan, thế nhưng dưới ống tay áo dài, nắm tay của cô đã siết lại tới mức trắng bệch.