“… Sao vậy, sempai? Sao tự nhiên lại nổ tung như thế? A ~~ hiểu rồi! Cô định dùng cái mớ giấy lộn này để dạy cho tôi một bài học đúng không? Về tội xả rác bừa bãi rồi bị cảnh sát bắt?”
Dùng cái giọng có thể khiến cho người ta tức tới trào máu não, Ye Jian giả ngu mà nói chuyện với người ở đầu bên kia của ma pháp trận.
『 hừ! Ta thừa nhận là mình đã xem thường ngươi, thằng ranh con. Thế nhưng chớ đắc ý, mười phút sau, ta sẽ tự mình tới đó để dạy cho ngươi một bài học. Tới lúc đó thì cho dù ngươi có gọi ta là mẹ thì ta cũng không tha cho ngươi đâu. Chờ đó! 』
“Vậy sao? Ầy ~~ quả nhiên là bà già. Thật đúng là chả vui gì hết!”
Nói xong, không chờ người bên kia trả lời, Ye Jian trực tiếp đem trang giấy có khắc ma pháp trận đập vụn.
“Ye… Ye-kun, vừa rồi…?”
Mặt mũi tràn đầy sự kinh hãi, Mimori dè dặt mà tiếp cận Ye Jian và hỏi. Từ trong mắt của cô thì có thể thấy được là sự kiện lần này thật sự đã khiến cho cô bị bất ngờ rất nhiều. Tới giờ thì cô vẫn còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ thật sự quá nhanh.
“À ~ ! Không có gì! Chỉ là cho Hội Sư Vương một đòn phủ đầu thôi, để cho họ bớt kiêu ngạo một chút!”
“Ah ~~!?” Người thét lên chính là trợ lý của Mimori, là người tới từ trụ sở chính của tập đoàn MAR, điều mà cô không muốn nghe được nhất chính là điều này.
Công xã quản lý của đảo nhân tạo và bộ máy vua sư tử xung đột với nhau, làm người đứng giữa, tập đoàn MAR tuyệt đối sẽ rất khó xử.
“Được rồi! Mặc kệ chuyện đó! Chúng ta đi thôi. Tùy tiện gọi một chiếc taxi chắc không gầy phiền hà gì cho hai người chứ?”
“Ôi chao? Thế nhưng mà vừa rồi…”
“Mặc kệ cô ta! Để ý làm gì? Cô ta tìm không thấy là chuyện của cô ta, liên quan gì tới chúng ta. Dù sao thì người thất lễ và thiếu trách nhiệm trong chuyện này là người của Hội Sư Vương. Cử người tới đón mà chỉ dùng Shikigami, đây không phải là xem thường người khác thì là gì? Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, người chiếm lý là chị cùng với MAR mà không phải là Hội Sư Vương. Đi thôi!”
Thuận miệng nói nguyên một tràng, Ye Jian trực tiếp đem trách nhiệm cài lên đầu của Bộ máy vua sư tử. Đối với hành vi mang tính chơi xỏ này, Mimori và trợ lý của cô thật sự không biết phải nói gì, hoặc nên nói là hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Đi thôi, Mimori-nee. Không phải là đang gấp sao, còn chần chừ làm gì? Đi thôi!” Thấy Mimori là nữ trợ lý vẫn còn đứng ngẩn người ra, Ye Jian hối.
“A… Ờ! Đi! Đi!” Cuối cùng, Mimori vẫn gật gật đầu, sau đó cất bước đi theo Ye Jian. Dù sao thì ở trong lòng, cô vẫn ủng hộ Ye Jian nhiều hơn, cho nên cô quyết định bỏ qua người mà Hội Sư Vương cử tới.
Chỉ là, nữ trợ lý của cô thì vẫn còn có chút lo lắng: “Chủ nhiệm…”
“Không sao! Người thiếu tôn trọng trước là đối phương. Dùng Shikigami tới đón người mà mình phải bảo vệ, nếu như trong thời gian này mà xuất hiện tập kích khủng bố mà Shikigami không đối phó được khiến cho đối tượng bị thương, vậy thì người phải chịu trách nhiệm tuyệt đối là Hội Sư Vương mà không phải chúng ta. Không cần lo lắng quá!”
Phân tích vô cùng có logic khiến cho nữ trợ lý hoàn toàn không phản bác được, sau đó liên tưởng tới lời mà Ye Jian đã nói, nữ trợ lý cũng chỉ có thể đồng ý với ý kiến này.
Mặc dù đúng là hơi có phần chụp mũ một chút, thế nhưng lời của Mimori và Ye Jian không phải là không có lý. Lần này, chuyện không nghiêm trọng lắm là bởi vì người được công xã quản lý cử tới là Ye Jian. Nếu như lần này, người được cử tới không phải là Ye Jian mà chỉ là một Attack Mage tầm thường, lỡ như mà gặp phải một phần tử khủng bố có thực lực cao cường nào đó tới tập kích, vậy thì một Attack Mage tầm thường cùng với một con Shikigami làm sao chống đỡ nổi?
Nói như vậy thì bảo rằng Hội Sư Vương đã sai trước cũng không phải là không chính xác. Bất quá, ở đây còn có một điều kiện tiên quyết khác, đó là Shikigami thực sự yếu như đã nói. Thế nhưng, Shikigami này thực sự yếu như vậy sao?
Điều này là không thể nào! Bởi vì Shikigami này là Shikigami được chính tay Endou Yukari chế tạo, mà trong Hội Sư Vương, thực lực của Endou Yukari có thể nói là ngang ngửa với tam thánh. Shikigami mà cô chế tạo, cho dù có yếu tới đâu đi nữa thì cũng vẫn mạnh hơn những Attack Mage tầm thường rất nhiều. Lần này sở dĩ nó bị hủy dễ như vậy là tại vì nó gặp Ye Jian thôi.
Mimori và nữ trợ lý không phải là người thuộc ngành chiến đấu của thế giới ngầm, vì vậy cả hai hoàn toàn không biết được thực lực và địa vị của Endou Yukari trong Hội Sư Vương. Còn người duy nhất biết được sự thực là Ye Jian thì lại là người đầu têu trong việc chụp mũ cho Hội Sư Vương, cho nên cậu tuyệt đối sẽ không nói ra sự thực này.
Kết quả là sau đó, cả ba người kéo rương hành lý của mình mà đi ra ngoài sân bay, hoàn toàn không đoái hoài gì tới xe riêng mà Hội Sư Vương đã chuẩn bị.
Đứng ở bên đường và gọi một chiếc taxi, cả ba đi về nơi cần đến là chi nhánh công ty của MAR tại Hồng Kông.
Từ phi trường quốc tế Hồng Kông tới chi nhánh công ty của MAR thực sự cũng không xa lắm, cả ba chỉ ngồi taxi chừng 40 phút là đã tới.
Mãi tới khi tấm biển quảng cảo bắt mắt của MAR hiện ra trước mắt ba người thì chuyến xe dài dòng và buồn chán mới kết thúc.
“Hô ~~~ ! Cuối cùng cũng tới nơi rồi. Phải ngồi máy bay rồi lại ngồi xe. Thật sự khiến người ta mệt chết. Tôi thật không thích hợp với chuyện này chút nào.” Chỉ vừa bước xuống xe thôi thì Mimori đã than thở và tùy ý duỗi lưng một cái.
Mimori làm rất tùy ý, thế nhưng cô hoàn toàn không biết được rằng mình đang phát phúc lợi lớn tới dường nào cho Ye Jian. Có thể nói là cậu đã được một phen no căng con mắt.
Bộ ngực to lớn, no đủ và đàn hồi của Mimori, ở thời điểm mà cô duỗi lưng và ưỡn ngực, nó trực tiếp căng lên và nảy nhẹ lên một cái khiến Ye Jian có cảm tưởng như là chúng sắp phá tan nút áo mà Mimori đang mặc mà nhảy ra.
Đứng ở một bên, nữ trợ lý dường như cũng chú ý tới việc này, thế nhưng cô chỉ lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà không chủ động lên tiếng nhắc nhở Mimori. Nói thật thì chuyện như vậy, cô đã nhắc nhiều lần lắm rồi, thế nhưng đâu lại hoàn đấy, rết rồi cô cũng quen luôn. Dù sao cái tính tùy tiện của chủ nhiệm không phải chỉ mới có một hai ngày.
“Mimori-nee!”
“A hả?”
Nghe Ye Jian đột nhiên gọi mình, Mimori kinh ngạc mà nghiêng mặt nhìn về phía cậu. Đột nhiên bị gọi, Mimori đã mất cơ hội để tiếp tục duỗi người.
“Tôi cảm thấy chị nên chú ý một chút. Trước mặt mọi người không nên làm động tác như thế, chuyện đó không tốt đâu!”
“Động tác như thế là động tác…?”
Đột nhiên, dường như nghĩ tới việc gì đó, Mimori hơi nhìn chiếc áo đã trở nên hơi nhăn vì cái duỗi người của mình. Sau đó, nở một nụ cười tinh quái, Mimori ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm về phía Ye Jian rồi trêu chọc: “Thật không ngờ Ye-kun lại quan tâm tôi tới như vậy. Bất ngờ quá nha! Nhưng mà đừng có thấy tôi như vậy, thật ra là tôi có quan sát kỹ chung quanh hết đó!”
“Hử? Có quan sát?”
Nghe Mimori nói như vậy, Ye Jian khẽ đưa mắt nhìn quanh. Quả nhiên, vị trí mà ba người đang đứng có thể nói là một góc khuất chẳng có bao nhiêu người, hơn nữa còn là một góc chết không ai nhìn thấy.
Ra là vậy! Xem ra mặc dù rất tùy tiện, thế nhưng thực ra thì cô gái này rất là tinh tế và cẩn thận. Cái này hẳn là vật cực tất phản? Đem sự tinh tế mà tỉ mỉ hòa vào trong bản chất, không cần cố ý thì sự tỉ mỉ cũng luôn hoạt động, đó chính là nguyên nhân khiến cho biểu hiện bên ngoài của Mimori trông tùy tiện như vậy?
Nghĩ cũng đúng! Dù sao Mimori là một nhà khoa học nổi tiếng, sự cẩn thận và tỉ mỉ là điều không thể thiếu. Một người mà không có sự cẩn thận và tỉ mỉ thì làm sao mà trở thành chủ nhiệm của toàn bộ ban nghiên cứu của một tập đoàn lớn như MAR được chứ?
“Bất quá, nếu như Ye-kun đã nói như vậy. Vậy thì vì để lưu lại ấn tượng tốt, từ giờ, tôi sẽ sửa lại thói quen này của mình. Ye-kun hài lòng không?”
Mimori cười nhẹ và nói ra những lời này, và điều này khiến cho nữ trợ lý đang đứng gần đó giật mình và trợn tròn mắt.
Chủ nhiệm tùy tiện và chả bao giờ có chút ý thức nào về chuyện đó của mình vừa nói gì? Sửa tính? Sửa tính chỉ vì một câu nói của thiếu niên? Thiếu niên này chỉ nói có một câu mà chủ nhiệm của mình đã muốn sửa tính rồi? Nói theo nghĩa nào đó thì việc này quá mức rồi chứ?
Nếu mình nhớ không lầm thì hình như chủ nhiệm của mình là một bà mẹ đã có hai đứa bé rồi đi? Trong khi đó thiếu niên này, nếu như chỉ nhìn mặt thì, tối đa cũng chỉ có thể xem như học sinh trung học cấp ba, thậm chí là cấp hai, có muốn gọi là sinh viên cũng không được. Một người thì trông chỉ có 15 tuổi, còn một người khác thì đã là mẹ của hai đứa bé và đã có chồng rồi, biểu hiện rõ ràng như thế ————
Bất quá, nghĩ một lúc, nữ trợ lý chợt cảm thấy như vậy hình như cũng hợp lý, chẳng có gì là lạ. Dù sao thì chủ nhiệm và chồng của mình quanh năm suốt tháng đều chỉ biết bôn ba khắp nơi, một năm cũng chẳng gặp nhau được ba bốn lần, thậm chí liên lạc cũng không có. Mà hơn nữa, nghe nói là chồng của chủ nhiệm còn là một người đào hoa, tối ngày vừa đi làm khảo cổ vừa gây nợ tình ở khắp nơi.
Lâu ngày không gặp chồng, lại còn phải đối mặt với áp lực về sự lăng nhăng của đối phương, chủ nhiệm Mimori đột nhiên có hứng thú với một nam tính ưu tú như thiếu niên trước mắt cũng chẳng có gì là lạ.
Nữ trợ lý thì cúi đầu mà nghĩ ngợi lung tung, thế nhưng hai nhân vật chính trong tưởng tượng của cô thì lại chẳng có chút tự giác nào.
“Nghe Mimori-nee nói như vậy, tôi thật sự rất vinh hạnh đó. Ha ha ha…”
“Người vinh hạnh phải là tôi mới đúng chứ?”
“Làm gì có? Tôi ———— coi chừng!” Đột nhiên, Ye Jian quát lên một tiếng và nhảy tới ôm lấy Mimori cùng nữ trợ lý, sau đó cậu nhanh chóng nhảy lùi về sau với tốc độ cực nhanh.
“ẦM ————!!!!”
Tiếng nổ cực lớn vang lên phát ra từ nơi mà ba người vừa đứng trước đó.
Bị tiếng nổ to lớn làm cho hoảng sợ, Mimori và nữ trợ lý quay đầu nhìn lại, và thứ đập vào trong mắt của hai người là một cái hố to tướng trên nền đất vốn vô cùng chắc chắn.
Rồi kế đó, một tiếng cười mang đầy vẻ ‘phản phái’ đột nhiên vang lên ở trên đầu của cả ba.
“Khặc khặ-x-xxxxx, không tệ lắm đâu, ranh con. Không ngờ ngươi lại né được đòn đánh lén của Kenjuu của ta. Khặc khặ-x-xxxxx!”