“Khặc khặ-x-xxxxx, không tệ lắm đâu, ranh con. Không ngờ ngươi lại né được đòn đánh lén của Kenjuu của ta. Khặc khặ-x-xxxxx!”
Tiếng cười tràn đầy ác ý vang lên từ trên cao khiến cho cả ba người không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt của ca ba, một bóng người xuất hiện. Đó là một thanh niên có sắc mặt trắng bệch và xanh lét. Đồng tử màu vàng hoàn toàn không giống như đồng tử của nhân loại, mái tóc thì có màu vàng kim nhạt hoàn toàn không giống kiểu tóc của người phương đông. Trên người tỏa ra khi chất âm lãnh và tà dị khiến người ta cảm thấy phát lạnh, người vừa lên tiếng dùng ánh mắt tràn đầy sát khí để nhìn về phía ba người Ye Jian.
Từ sát khí đầy vẻ trần trụi của đối phương, Ye Jian đã xác định được rằng đây không phải là kẻ lương thiện.
Ngoại trừ vẻ ngoài hung ác và tà dị ra thì người này còn có một thứ khiến người ta cảm thấy rất lưu ý, đó là con ma thú trông khá kỳ lạ đang đứng ở sau lưng của đối phương.
Nói là ma thú, thế nhưng con ma thú này trông không quá chân thực: làn da thì trông nặng nề như nham thạch, kích thước thì to như một con bò mộng, cái đầy như trâu, chân có móng vuốt; bản thân thì đứng ở đó nhưng lại cho người ta cảm giác như là không thuộc về thế giới này.
“Vampire…?”
Vừa nhìn thấy con ma thú này xong thì bất kể là Ye Jian hay Mimori cũng đều đoán ra được thân phận thật sự của đối phương: quỷ hút máu.
Trên thế giới này, tồn tại một loại triệu hoán thú đặc biệt được gọi là Kenjuu, chúng là loài thú được gọi đến từ thế giới khác. Sức mạnh của chúng vô cùng mạnh mẽ, và ai cũng có thể sử dụng được loại thú được triệu hoán này. Thế nhưng, cái giá để có thể điều khiển được loại thú triệu hoán này là sức sống, chúng dùng sức sống như năng lượng để hoạt động ở thế giới này.
Bởi vì sức sống là thứ quyết định tuổi thọ của một người, cho nên nếu muốn dùng Kenjuu, vậy thì người dùng phải là một kẻ có tuổi thọ đủ dài, và trong các loài có tuổi thọ dài, thì loài vampire tuyệt đối là đứng số một với bản chất bất lão bất tử. Bởi vì có tuổi thọ vô tận, cho nên vampire hoàn toàn có thể sử dụng Kenjuu mà không có chút tai họa ngầm nào. Điều này đã tạo nên địa vị của tộc quỷ hút máu trong ma tộc.
Có thể nói rằng ở thế giới này, chừng nào mà Kenjuu còn chưa diệt vong thì tộc quỷ hút máu vĩnh viễn sẽ là một chủng tộc mạnh nhất có địa vị không thể nào lay động được của ma tộc.
“Tiến sĩ Akatsuki Mimori. Lần đầu gặp mặt, tại hạ là Mutomul • D • Da Hughes, tới từ một nơi khác của thế giới: Lĩnh Vực Chiến Vương. Lần này tại hạ tới đây với mục đích là muốn mời tiến sĩ đi cùng với tại hạ một chuyến.”
Quỷ hút máu tự xưng là Mutomul dùng lễ nghi của các quý tộc xưa của phương tây để gửi lời chào tới Mimori. Lời chào thì lịch sự là thế, thế nhưng ác ý ẩn chứa trong lời nói của đối phương lại chẳng thay đổi, và điều này khiến cho người ta nhịn không được mà cảm thấy căm ghét. Thật là một kẻ giả tạo đáng ghê tởm và buồn nôn.
Thái độ của đối phương đã rất rõ ràng. Đầu tiên là ra tay dằn mặt, sau đó là tiên lễ hậu binh. Nếu như Mimori mà ‘thức thời’ và chịu đi theo hắn, vậy thì hắn sẽ không tiếp tục ra tay, thậm chí còn dùng lễ nghi đàng hoàng để đón tiếp Mimori. Thế nhưng, nếu như Mimori không chịu đi mà liều chết phản kháng, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ bất chấp thủ đoạn để mang Mimori đi, cho dù đó chỉ là một cái xác.
“Ikusaō Ryōiki… Primogenitor đệ nhất… Ngươi hẳn không phải là sứ giả đại biểu cho Ikusaō Ryōiki chứ?”
Đối mặt với sự uy hiếp tới từ chủng tộc mạnh nhất của ma tộc, Mimori không hề lo lắng, cô chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh để nhìn Mutomul và nói ra phán đoán của mình.
“Ha ha! Không hổ là tiến sĩ! Đúng! Tôi không phải là sứ giả của Ikusaō Ryōiki, tôi chỉ muốn dùng danh nghĩa cá nhân để mời tiến sĩ giúp tôi một việc thôi. Nếu như tiến sĩ nguyện ý, vậy thì bất luận giá tiền là bao nhiêu cũng đều có thể thương lượng.”
“Giúp một việc?” Hơi kinh ngạc mà méo đầu mình một chút, sau đó Mimori dùng giọng điệu ‘thật đáng tiếc’ để từ chối nhã nhặn: “Chao ôi! Thành thật xin lỗi. Bởi vì hiện giờ tôi đang phải bận với một nghiên cứu khá trọng yếu rồi, cho nên tạm thời thì tôi không có thời gian để đi theo ngài. Nếu như ngài có thể chờ tới khi tôi hoàn thành việc nghiên cứu của mình, vậy thì chúng ta có thể thương lượng một chút.”
“Vậy sao? Thật tiếc quá!”
Nghe được lời từ chối của Mimori, Mutomul cũng nhún vai biểu thị tiếc nuối.
Và sau đó, con Kenjuu màu rám nắng đang đứng ở sau lưng hắn chợt phát ra tiếng gầm gừ, rồi sau đó nó chợt dẫm mạnh và dùng sức xông về phía ba người Ye Jian.
“Ah…?” Chưa bao giờ gặp phải loại tập kích khủng bố như thế này, nữ trợ lý sợ tới mặt mũi trắng bệch. Cô cuống quýt mà lùi về sau.
Về phần Akatsuki Mimori, cô cũng hơi biến sắc khi nhìn thấy tình cảnh này, thế nhưng khi liếc về phía Ye Jian và thấy cậu vẫn thảnh thơi và đút tay ở trong túi quần, cảm xúc của cô chợt bình tĩnh trở lại.
“Chà… Kenjuu sao? Mặc dù đã muốn gặp từ sớm nhưng không có cơ hội. Lần này coi bộ không thể bỏ qua rồi. Không biết là cái thứ này có bản chất là gì nhỉ?” Lầm bầm, Ye Jian hơi nhẹ nhàng mà bước tới, sau đó thân thể đơn bạc của cậu chợt nhảy dựng lên.
Vẫn đút tay ở trong túi quần, Ye Jian nhảy lên, uốn người, xoay lại, giơ chân. [ Ki ] đã được tụ lại trên chân, Ye Jian khẽ vặn eo một cái và vung cái chân đã hội tụ đầy đủ [ Ki ] của mình về phía con Kenjuu đang lao tới.
Cú vung chân đầy uy lực tựa như một cây roi khổng lồ đang quất tới. Dùng sức mạnh như có thế quất tan cả một ngọn núi, chân của Ye Jian quất thẳng vào bên phải của cái đầu trông khá giống trâu của con Kenjuu.
ẦM ——————!!!!!
Tiếng rú thảm vang lên, và thân hình khổng lồ dài hơn 7m của con Kenjuu đã bị quất cho bay về một hướng.
Một màn này, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều ngớ cả người. Cả ba người còn lại đang có mặt ở hiện trường, đều đờ đẫn mà nhìn về phía Ye Jian và con Kenjuu vừa bị đá bay. Một người thường, dùng thân thể bình thường, đem một con Kenjuu, đá… bay?
So với thân hình khổng lồ dài hơn 7m của con kenjuu thì phỏng chừng thiếu niên này còn không to được bằng cái đầu của kenjuu chứ?
“Chuyện này… là thực sao? Mình, không hoa mắt chứ?”
Ngơ ngác mà nỉ non, Mimori hoàn toàn đờ ra. Mặc dù ở trong lòng, cô đã biết rằng Ye Jian rất mạnh, thế nhưng tình huống trước mắt này đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của Mimori.
Nếu như nói rằng, một nhân loại sau khi tu luyện võ thuật hoặc tiên thuật, hoặc là tu luyện chú thuật để cường hóa cơ thể, sau đó lợi dụng sức mạnh siêu tự nhiên đã tu luyện được để đánh tay đôi ngang ngửa được với Kenjuu, vậy thì nghe còn có lý. Dù sao thì trong thế giới ngầm, số lượng attack mage đi theo hướng cận chiến cũng không ít, và trong số đó cũng không ít người có thể đánh tay đôi được với Kenjuu.
Thế nhưng, không dùng bất cứ sức mạnh siêu tự nhiên nào mà lại có để đá bay Kenjuu như vậy, chuyện này, quá bất thường chứ? Là mình nhầm, hay là đối phương có bí mật khác?
Nếu giả dụ như thiếu niên này là người luyện võ giống Sasasaki Misaki, vậy thì việc có thể quất bay Kenjuu chỉ sau một chiêu cũng không phải là chuyện không có lý. Vì dù sao thì theo những gì mà Mimori biết, Sasasaki Misaki hoàn toàn có thể quất bay con Kenjuu cỡ này chỉ sau một đòn mà chẳng tốn sức bao nhiêu. Dù sao thì Sasasaki Misaki là người song tu cả võ thuật lẫn tiên thuật, trình độ tu luyện và trình độ võ nghệ của Misaki cao tới mức mà giới ma đạo phải trao cho cô danh hiệu Tứ Quyền Tiên, việc quất bay một con Kenjuu như thế này cũng chỉ là chuyện thường.
Nói theo nghĩa nào đó thì Sasasaki Misaki cũng là một truyền kỳ sống với độ nổi tiếng tuyệt đối không hề thua kém gì Minamiya Natsuki. Vật họp theo loài, bạn thân và cũng là thanh mai trúc mã của Natsuki sao có thể là kẻ yếu được chứ?
Bất quá, đây đã đang xét theo tiêu chuẩn của Sasasaki Misaki, một truyền kỳ sống. Còn thiếu niên trước mắt, theo như cô biết thì hình như chỉ là lính mới thôi chứ? Coi như có tu luyện võ thuật thì cũng không thể nào kinh khủng tới như vậy… A không đúng!
“Không dùng chú thuật để tăng cường bản thân như chú thuật sư hoặc âm dương sư, không biến thân như thú nhân hoặc là những kỵ sĩ thuộc tộc đồ long của giáo hội Tây Âu. Vậy thì chỉ còn có tu luyện võ thuật tới tiên thuật, thế nhưng… Mình nhớ lần trước khi đối đầu với thú nhân, Ye-kun cũng không sử dụng ma thuật. A! Đúng rồi! Lần trước đi công viên nước, Natsuki-chan có dặn Ye-kun là không được mở phong ấn cho Sasasaki-chan. Có thể phong ấn được Sasasaki-chan, vậy tức là trình độ võ thuật và tiên thuật của Ye-kun hoàn toàn không thua kia Sasasaki-chan hết!”
Nói tới đây, Mimori khẽ nắm tay và gõ một cái ‘bộp’. Thì ra là vậy, cô hiểu rồi.
Giống như hiểu ra, Mimori bắt đầu xếp Ye Jian vào hàng ngũ của những thiên tài võ thuật có cấp độ tương tự với Tứ Quyền Tiên Sasasaki Misaki.
Cũng khó trách Mimori cảm thấy như vậy, dù sao thì trong tình huống này, cũng chỉ có suy luận này là hợp logic và có thể giải thích được cho chuyện trước mắt.
“Dám đem Shixxi của ta… Thằng ranh con đáng chết! Ngươi rốt cục là ai…!?” Vampire có tên là Mutomul sau khi tỉnh hồn lại thì dùng ánh mắt hung hãn mà nhìn về phía Ye Jian. Ánh mắt của hắn lúc này lạnh băng, hận không thể đem Ye Jian băm thành ngàn mảnh.
“Attack Mage thuộc công xã đảo Itogami! Về phần tên ta, mi còn chưa có tư cách để biết. Giờ, cho mi ba phút, đem tất cả những thứ mà mình biết nói hết ra. Bằng không, ta bất kể việc mi có phải là quỷ hút máu thuộc lĩnh vực của Chiến Vương hay không, ta cũng sẽ băm ngươi thành ngàn mảnh. Ta cho mi biết là ta không có thời gian để lãng phí với thứ cặn bã như ngươi đâu!”
Đút tay trong túi, Ye Jian dùng giọng nói đầy vẻ nhục mạ và trịch thượng để nói với Mutomul, đồng thời với đó thì cậu cũng từ từ mà bước tới gần đối phương.
“Thằng ranh con! Attack Mage của quốc gia? Đảo nhân tạo cũng thò một chân vào chuyện này?”
Bị Ye Jian nhục mạ, trán của Mutomul nổi gân xanh. Thế nhưng, dường như rất kiêng kị đảo Itogami, Mutomul mặc dù rất nổi nóng, thế nhưng lại chỉ táo bạo mà gầm gừ. Sau đó, dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn ngẩng đầu lên và cười một cách dữ tợn: “Tưởng ta chỉ có chút thực lực đó. Nếu vậy thì chết đi! Theo lời triệu hoán của ta, hãy tới đây, [ Meidou no Onisai ].”