[ Meidou no Onisai ] ( Minh Thổ Quỷ Tê )?
‘Đặt tên thật chẳng ra sao!’ Ye Jian nghĩ thầm.
Nhìn con tê giác ở trước mặt, Ye Jian nghĩ một chút, sau đó cậu quyết định gọi cái thứ này là Thiết Giáp Tê Ngưu đi. Rõ ràng là một con tê giác bình thường, chỉ được mỗi cái bự với toàn thân có vảy màu đen như sắt thôi, à quên, còn thêm hai cái sừng như sừng trâu nữa. Con bà nó, cái thứ này mà không gọi là Thiết Giáp Tê Ngưu thì còn gọi là gì?
Tại sao nhiều người cứ luôn thích đặt những cái tên nghe có vẻ cao to cho mấy thứ tầm thường thuộc về mình vậy? Đây không phải là đang tìm đánh sao? Thiếu ăn đòn nên mới muốn đặt tên vậy cho nó ngứa mắt?
Nghĩ như vậy, Ye Jian cảm thấy mình nên hào phóng một chút. Nếu cái tên này đã muốn ăn đòn như vậy, vậy thì được rồi, chiều ý hắn đi. Chút nữa cậu sẽ cho hắn một chầu tẩm quất miễn phí. Đảm bảo hắn phải ‘sướng’ tới khóc thét lên luôn.
Bất quá, thật không ngờ cái thứ rác rưởi như thế này mà lại có thể triệu hoán được tới hai con Kenjuu, mặc dù đều là hàng thông thường, thế nhưng không thể phủ nhận là hắn triệu hoán được tới hai con. Xem ra dù ở trong lãnh thổ của Chiến Vương thì con hàng này cũng không phải là hạng tầm thường nha, phỏng chừng có thể còn là quý tộc thuộc một khu tự trị nào đó trong Ikusaō Ryōiki.
Những vampire như thế, mặc dù kém xa tít tắp khi so với những vampire trực hệ qua nhiều đời của các Primogenitor, cũng không thể sánh được với các vampire cổ xưa thuộc thế hệ cũ, thế nhưng nói chung vẫn còn cách tầng lớp thấp nhất một đoạn. Nói chung là… rác cấp cao.
Bất quá, dù là rác cấp cao nhưng quý tộc thì vẫn là quý tộc, không phải ai cũng có tư cách để sai bảo. Nếu vậy thì xem ra, kẻ đã sai cái tên này tới đây có quyền lực và thế lực rất lớn, ít nhất là trong Ikusaō Ryōiki thì là vậy, bằng không thì không thể sai một quý tộc tới đây như chân chó.
“Thằng nhóc ranh, ngươi xác thực là rất không tồi. Cho nên, ta cho mi thêm một cơ hội, nhập bọn với bọn ta, cam đoan rằng đãi ngộ của mi sẽ cao gấp mười gấp trăm lần so với cái hòn đảo nhân tạo bé xíu đó. Sao? Đây là cơ hội cuối cùng, nếu mi là người thông minh ————”
Mutomul còn chưa nói xong thì Ye Jian đã phun ra một chữ: “Cút!” khiến cho trán hắn nổi gân xanh.
Nhìn cái tên vampire đang nổi gân xanh trước mắt, Ye Jian ngán ngẩm nói: “Ta cũng cho mi một cơ hội cuối cùng, rác rưởi. Khai kẻ đang đứng sau lưng mi là ai ra đây, nếu vậy thì ta còn khoan hồng mà giao mi cho công xã của đảo. Còn nếu như mi tiếp tục nói nhảm nữa, vậy thì đừng trách ta mời mi đi dạo một vòng dưới địa ngục.”
Nghe lời tuyên bố của Ye Jian, sắc mặt của Mutomul trở nên âm trầm tới đáng sợ. Từng luồng hơi thở táo bạo và khát máu dần phun ra và vờn quanh người của Mutomul.
“Thằng ranh con khốn kiếp! Nếu như mi đã không biết tốt xấu tới như vậy, vậy thì đi chết đi! Meido no Onisai, Shixxi, ta dùng máu của bá tước Da Hughes để hạ lệnh: giải phóng đi, và rũ bỏ mọi gông xiềng trên người các ngươi.”
Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò………!!!!!!!!!
Dường như cảm nhận được sự phẫn nộ của chủ nhân, hai con Kenjuu sau khi tiếp nhận máu và sức sống tới từ thế giới khác thì bắt đầu phát ra một lượng chú lực khổng lồ có màu đen và màu vàng đất. Thân hình từ gần 7m lập tức bành trướng tới hơn 10m, lúc này, cả hai con Kenjuu đều chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ.
Bốn vó đạp mạnh, hai con cự thú dùng toàn bộ sức mạnh của mình để lao về phía Ye Jian. Nhìn bộ dạng điên cuồng của chúng, Ye Jian tuyệt đối không nghi ngờ về việc chúng dám đồng quy vu tận cùng với mình, nếu như có thể.
“Hờ, sức mạnh cũng không tệ, bất quá…”
『 Thượng thần thánh cơ của thần Toan Nghê nở rộ tại đây —— Niết Bàn thần quang, viêm nha băng hoàng. Mệnh dùng quang diễm ngự thiên, xuyên thủng những kẻ tà ma quỷ đạo. 』
Tiếng ngâm xướng dễ nghe chợt vang lên bên tai khiến cho Ye Jian khẽ dừng bước.
Mũi tên ánh sáng mang theo thương lam thánh diễm, dùng khí thế phá trừ vạn ma để xé tan khí thế cuồng bạo và nặng nề của hai con Kenjuu. Thế đi không giảm, mũi tên thần thánh dùng tốc độ nhanh tới khó tả để đâm xuyên qua đầu của hai con Kenjuu khiến chúng rú lên.
Trong tiếng kêu thảm thiết, cơ thể của hai con Kenjuu bắt đầu tan rã thành từng đốm sáng. Chẳng bao lâu sau thì cơ thể của chúng hoàn toàn tan mất.
Kenjuu bị hạ gục, là chủ nhân huyết mạch tương liên với chúng, sắc mặt của Mutomul trở nên trắng bệch. Quỳ một chân trên đất mà nhìn chằm chằm về hướng phát ra mũi tên ánh sáng, hắn gằn từng chữ một qua các kẽ răng: “Bộ… Máy… Vua… Sư… Tử…!”
Dùng đôi mắt màu vàng kim hiện đầy tơ máu cùng với sự phẫn nộ và bất cam, Mutomul nhìn chằm chằm vào đỉnh của một tòa kiến trúc cách đó không xa.
Nghiến răng nghiến lợi, Mutomul hận không thể xé người vừa bắn mũi tên kia thành trăm ngàn mảnh. Chỉ dùng một mũi tên là có thể đánh tan Kenjuu của hắn, còn có câu thần chú với lời từ đáng nguyền rủa kia, tuyệt đối không sai, chỉ có tổ chức đáng hận đó.
“Thật là không ngờ nha, hóa ra bá tước của lãnh địa Da Hughes trực thuộc Ikusaō Ryōiki cũng có thể làm ra việc có tính chất phản bội như vầy?”
Thanh âm trong sáng và dễ nghe nhưng lại đầy vẻ trào phúng chợt vang lên. Từ trên nóc của một tòa nhà gần đó, bóng của người vừa ra tay chợt hạ xuống và nhanh chóng tiếp cận với hiện trường.
Tiếng gió vang lên phần phật, người vừa tới dùng tư thế đầy khí phách nhưng lại uyển chuyển để bay từ trên nóc tòa nhà cao tầng xuống và đáp xuống gần Mutomul.
Mái tóc màu tím dài tới eo tựa như thác nước đổ xuống sau vai trông vô cùng phiêu dật, dung nhan thì tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất với sự mỹ lệ làm rung động lòng người.
Đôi tròng mắt màu tím trong veo và sáng lấp lóe không mang theo chút tạp chất nào, chúng tựa như hai viên ngọc thủy tinh có màu tím, không ngừng phát ra những tia sáng sóng sánh nhộn nhạo tựa như ánh trăng màu tím trên mặt hồ.
Vóc người cao gầy và thon dài, ăn đứt tất cả những người mẫu nổi tiếng nhất của thế giới. Đôi chân thon thả giấu trong chiếc quần vớ màu đen tím, có thể khiến cho tất cả những kẻ mê chân đều phải xem là chí bảo trân quý nhất. Nói theo nghĩa nào đó thì cặp giò này tuyệt đối không thua gì cặp giò của Sasasaki Misaki, có thể khiến cho rất nhiều nam nhân đều phải phát cuồng.
Nhìn lên trên một chút là lớp áo sơ mi trắng, ặc, hơi có chút tiếc nuối, bộ ngực hoàn toàn không có chút chập chùng nào.
Cực phẩm ngự tỷ, nhưng lại thiếu đi thuộc tính là cự nhũ? Bất quá không sao, cũng xem như là cỡ B, vừa đủ rồi.
“Thằng nhóc ranh, suy nghĩ chuyện xấu xa gì đó? Chẳng là công ma sư của quốc gia đều là thứ vô lại giống như ngươi sao?” Bên hông đeo một cây đao màu băng lam với dây buộc bằng lụa, ngự tỷ tóc tìm quay đầu nhìn về phía Ye Jian và dùng giọng nói đầy giễu cợt để diễn tả sự bất mãn.
“Cô là chủ nhân của Shikigami bị tôi bóp chết, cái kẻ tự xưng là Endou Yukari đúng không?”
“Hừ! Ngươi cho rằng trên đời này, ai cũng dám giả mạo người của Bộ Máy Vua Sư Tử sao? Hơn nữa ‘cái kẻ’ là ý gì, chẳng lẽ Attack Mage của quốc gia đều là thứ không biết tôn kính sempai giống như ngươi sao?”
“Lớn lên trông cũng được, mỗi tội ngực hơi nhỏ một chút!” Bâng quơ, Ye Jian phun ra một câu tạo thành bạo kích đối với ngự tỷ tóc tím.
“Cái gì!? Thằng ranh con thúi nhà ngươi ————”
Cắn răng nghiến lợi, mắt tím trừng thật to về phía Ye Jian, rất rõ ràng, nhưng lời này của Ye Jian đã thọt đúng chỗ đau của ngự tỷ tóc tím.
Cho dù có là nữ thần thì cũng sẽ để ý tư nhan của mình, huống hồ gì là một nữ công ma sư của Hội Sư Vương, sao có thể ngoại lệ chứ?
Hung tợn mà trừng mắt với Ye Jian, nếu như lúc này, ánh mắt có thể giết người, vậy thì phỏng chừng là Ye Jian đã sớm bị ngự tỷ tóc tím phanh thây xé xác.
Bất quá, bởi vì ánh mắt không thể giết người, tối thiểu thì ngự tỷ tóc tím không làm nổi điều này, cho nên Ye Jian rất thảnh thơi mà nhìn ngự tỷ tóc tím rồi tiếp tục gây sự: “Nói đi! Cô đoạt con mồi của tôi như vậy, tính bồi thường tôi như thế nào?”
“Haaa? Cái gì? Thằng nhóc con nhà ngươi có bị bệnh không? Bổn tiểu thư giúp ngươi, vậy mà ngươi bắt bản tiểu thư phải bồi thường?”
Cái miệng nhỏ màu anh đào thốt ra thanh âm kinh ngạc vừa có vẻ tức giận lại vừa có vẻ buồn cười. Lúc này, ánh mắt mà ngự tỷ tóc tím nhìn Ye Jian đã chuyển thành ánh mắt dùng để nhìn một kẻ có bệnh thần kinh.
Làm lơ ánh mắt của ngự tỷ tóc tím, Ye Jian tiếp tục nói: “Tôi có yêu cầu cô giúp tôi không? Là cô tự ý động thủ tiêu diệt mất con mồi của tôi đó chứ? Thật đúng là một cô ả dã man.”
“————!” Trừng lớn hai mắt, bàn tay ngọc đang cầm lấy chuôi của thanh thái đao của ngự tỷ tóc tím đang không ngừng rung lên.
Lúc này, ngự tỷ tóc tím sắp bị Ye Jian làm cho tức điên rồi. Yukari dám thề rằng từ nhỏ tới giờ, cô chưa bao giờ bị ai làm cho nổi điên lên tới như vậy. Nếu như không phải bởi vì có quy củ rằng không thể gây chuyện khi đang làm nhiệm vụ, cô thề, mình tuyệt đối sẽ rút đao ra mà đem cái tên nhóc con khiến cô phát điên này chém chết.
“Được rồi! Nam nhân tốt không đấu với ác nữ!”
Giả bộ như chả sao cả, Ye Jian bỏ qua ngự tỷ tóc tím đang phát điên tới mức tam thi thần bạo khiếu mà đi về phía tên quỷ hút máu được gọi là Mutomul.
“Bây giờ, ngươi có một phút! Nói đi, rốt cục là cái tên tạp chủng nào đã sai ngươi tới đây?”
“Ha ha ha ha, ngươi cho rằng tóm được ta thì ta sẽ đầu hàng sao? Ngươi cho rằng một huyết tộc, một quý tộc cao quý như ta sẽ chịu cúi cái đầu của mình xuống trước mặt thằng nhóc con như ngươi. Nằm mơ đi! Ha ha ha, thật không ngờ bên cạnh con đàn bà đó lại có cả người của đảo nhân tạo và bộ máy vua sư tử, xem ra các ngươi cũng đã bắt đầu hành động. Ha ha ha! Bất quá, bây giờ mới hành động, các ngươi không cảm thấy là đã trễ rồi sao? Ha ha ha ha!”
Nụ cười khinh thường đầy vẻ điên cuồng hiện lên trên mặt của Mutomul, khiến cho gương mặt của hắn trở nên càng thêm dữ tợn. Lúc này, mặc dù thất bại, thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ chịu khuất phục.
“Baka! Thật không ngờ lại ngươi lại ngây thơ tới mức muốn dò hỏi tình báo từ trong miệng của quỷ hút máu. Đúng là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa!”
Lúc này thì ngay cả ‘đồng liêu’ của Ye Jian là ngự tỷ tóc tìm cũng phát ra tiếng cười nhạo, thế nhưng đối với những việc này Ye Jian lại chẳng quan tâm.
Đặt bàn tay thon dài của mình lên đầu của Mutomul và nhấc lên, Ye Jian nở một nụ cười tà ma khiến người ta lạnh tới buốt cả linh hồn.
Đôi mắt bắn ra những tia sáng lạnh lẽo gần như thực chất hóa, Ye Jian cười khẽ: “Đã làm tốt giác ngộ chưa?”
“Cái gì!?”
Nụ cười tà mị và ánh mắt lạnh buốt như đang nhìn con mồi của Ye Jian khiến cho bá tước Mutomul cảm thấy cảnh giác, thế nhưng khi hắn còn chưa kịp làm gì hết thì đột nhiên, một luồng cảm giác đau đớn mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đó chợt lan tràn ra toàn thân và xoáy sâu vào trong bản chất của hắn khiến hắn gào lên thê lương thảm thiết.
“AAHHHHHH!!!!!!!!! Thằng ranh… con… AHHHHH… Ngươi làm gì… với ta… AH AH AH AH AH…! RỐNGGGGGGG!!!!!!!!!”