Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 38 :  dụ con nít?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Ừm! Tay nghề của Nagisa-chan thật tốt. Không ngờ Nagisa-chan còn nhỏ mà đã có thể nấu ăn ngon tới như vậy!” Nếm thử những món ăn được đặt trên bàn, Ye Jian lên tiếng khen ngợi người đã nấu những món ăn này là Nagisa-chan.

Hè về, mỗi khi tới đêm, thì bầu trời đêm luôn thường là những buổi đêm rất đẹp, nhất là ở vùng nông thôn tự nhiên và tươi mát. Mỗi khi ngẩng đầu lên, người ta thường có thể nhìn thấy được bầu trời đêm trong veo với ngàn sao lấp lánh, ánh ngân hà tỏa ra ánh sáng huyễn lệ trên không trung, mỹ lệ tới mức khiến cho người ta cảm thấy như muốn trầm mê vào đó và không muốn rời mắt.

Ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời, cùng với ánh sao giăng đầy khắp chốn trước khi trăng lên, chúng khiến cho màn đêm bỗng trở nên linh lung, mỹ lệ và huyền ảo khiến người ta mê luyến.

Bất quá hiện giờ thì tất cả những người đang ngồi trên chiếc bàn ăn được đặt trong sân vườn của nhà Akatsuki, chẳng có ai rảnh mà bận tâm tới bầu trời đêm rực rỡ và xinh đẹp đó, tất cả đều đang bận bịu để mà xơi tái đống thức ăn đang bốc mùi thơm ngào ngạt ở trước mặt.

Chiếc bàn cơm được đặt ở giữa khu vườn trong vườn, nó được ghép lại từ hai cái bàn hình vuông cỡ lớn, và giờ khắc này thì trên bàn được bày đầy các loại món ăn. Trong số các món ăn được đặt trên bàn, có hơn phân nửa trong số đó là thuộc về Nagisa nhỏ, cô bé đã tự tay chế biến các món ăn đó. Về phần một nửa còn lại thì là do nữ trợ lý hỗ trợ.

Vốn dĩ, Ye Jian cũng định xuống bếp để nấu ăn chung với Nagisa một chút, coi như là vừa để kéo gần khoảng cách giữa cả hai, cũng vừa để tạo ra một kỷ niệm đẹp về buổi ăn chung đầu tiên với nhau dưới bầu trời sao. Chỉ là, khi cậu vừa định xuống bếp thì đã bị Kojou kéo tay và lôi tới sân bóng rổ đơn sơ ở gần nhà để chơi cùng, cậu bé mới nhận được món quà mới mà mình thích nhất nên hơi có chút không nhịn được mà muốn rủ người khác chơi chung để chia sẻ niềm vui mà mình có, và Ye Jian là đối tượng được cậu bé chọn để chia sẻ niềm vui của mình.

Mãi tới khi Ye Jian và Kojou nhỏ chơi bóng rổ xong và về tới nhà thì trời cũng đã tối, chờ tới khi cả hai tắm rửa và thay quần áo xong thì bữa tối cũng đã được dọn lên, chỉ còn chờ động đũa.

Sau khi nếm thử vài món ăn do chính tay Nagisa nấu, Ye Jian không tiếc lời khen ngợi Nagisa một chút. Cô bé thật sự nấu ăn rất là ngon. Còn chưa tới mười tuổi mà đã có thể nấu ăn ngon tới như vậy, hơn nữa dựa theo sự ngăn nắp của ngôi nhà thì cũng có thể thấy là khả năng nội trợ của Nagisa cũng rất tốt, thật đúng là toàn năng.

Nội trợ toàn năng, nấu ăn cực ngon, làm người còn nhu thuận hiểu chuyện, hơn nữa còn lanh lợi và đáng yêu, con gái như vậy thì thử hỏi làm sao mà không bảo bối cho được. Phỏng chừng cho dù là ai mà thấy nhà người khác có đứa con gái hoàn mỹ như thế này thì cũng đều phải hâm mộ chết.

Được Ye Jian khen ngợi, Nagisa-chan hơi có chút mắc cỡ mà hơi cúi đầu xuống, cô bé khiêm tốn nói: “Đâu… Đâu có đâu! Chỉ là tại vì Mimori-chan với Gajou-kun thường xuyên không ở nhà, mà Kojou-kun thì lại không chịu làm, cho nên người ta mới cố gắng tự làm thôi…”

Thấy Nagisa-chan như vậy, Ye Jian nhịn không được mà thở dài cảm thán: “Hai ~~~, Mimori-nee thật hên khi có hai đứa con giống hai em, chứ bằng không thì… Nếu mà là mấy đứa nhóc nghịch ngợm khác, vậy thì phỏng chừng Mimori-nee phải sầu tới trắng cả tóc.”

“Ừ! Ừ! Nagisa-chan và Kojou-kun là tuyệt vời nhất, không cần người ta phải lo lắng gì nhiều, chỉ việc nghiên cứu thôi.” Rất không có tự giác, Mimori vừa vội vàng mà ăn đồ ăn, vừa tự hào mà nói về hai đứa con của mình với thái độ rất vô trách nhiệm.

“Ha, giờ thì tôi cảm thấy thật đồng tình với Kojou và Nagisa-chan, khi mà có một người mẹ ‘hào sảng’ như chị. Không những phải vất vả mà tự lo cho thân, còn phải vất vả mà lo lắng ngược lại cho chị nữa. Tôi cảm thấy là tương lai của hai đứa nhỏ này hẳn sẽ vất vả lắm, tối ngày phải lo lắng cho chị mà chẳng biết phải làm gì.” Rất là không khách khí, Ye Jian trực tiếp phun tào.

“Chả cần tương lai đâu mà hiện tại cũng đã rất lo lắng rồi. Không, phải nói là từ trước tới giờ lúc nào cũng phải lo lắng.” Hoàn toàn không lưu tình, Kojou trực tiếp hùa theo Ye Jian mà chỉ trích Mimori.

Bất quá đối với việc mình bị chỉ trích, Mimori cũng chẳng khó chịu gì. Cô chỉ tiếp tục cười hì hì và gắp thức ăn liên tục.

Thấy Mimori có phản ứng như vậy, Ye Jian cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Chị thật đúng là…” ‘…chả có giác ngộ của người làm mẹ gì cả.’ Ye Jian nghĩ thầm, nhưng cậu không nói. Thở dài ở trong lòng một cái, sau đó Ye Jian quyết định không quan tâm việc này nữa mà gắp thức ăn lên.

Gắp một miếng cá kho bỏ vào trong miệng, nhai nhai, rồi nuốt một cái, sau đó, Ye Jian gật đầu thỏa mãn. Mặc dù không thể so sánh được với các đầu bếp chuyên nghiệp hàng đầu ở các nhà hàng 5 sao, càng không thể nào so được với cậu, thế nhưng theo tiêu chuẩn bình thường thì món cá này của Nagisa-chan xem như đã là rất ngon rồi, không có gì để chê. Ye Jian có thể cảm nhận được sự thật lòng và tinh tế của người làm bếp.

Mới chưa tới mười tuổi mà đã làm được món cá ngon như vầy, ngoài thiên phú ra thì phỏng chừng là món cá này cũng là một trong các món tủ của Nagisa-chan.

Nói chung, với một món ăn ở nhà thì món cá này tối thiểu cũng phải được 9 điểm.

“Đúng rồi, Mimori-nee. Lần này chị tới đây là để làm gì? Từ khi rời khỏi Hồng Kông tới giờ thì tôi vẫn chưa nghe chị nói gì về kế hoạch làm việc hết. Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu? Nếu như không có gì quá gấp thì giờ đang là hè, tôi cảm thấy là chúng ta nên ở lại đây với Nagisa-chan và Kojou-kun lâu thêm một chút! Chắc cũng lâu rồi chị không được ở chung với hai đứa nhỏ chứ?”

Nghe được lời đề nghị của Ye Jian với Mimori, hai đứa bé đang ngồi trên bàn ăn lập tức dỏng lỗ tai lên nghe.

“Ừm… Tính ra cũng rất lâu rồi… Cũng được! Tạm thời thì tôi sẽ ở lại đây để xử lý một vài việc, thời gian cụ thể thì phải xem việc nghiên cứu tiến triển ra sao. Nhưng mà tôi nhớ là Ye-kun và Yukari-chan có thể ở lại đây cùng với tôi chừng một tháng đúng không? Nếu vậy thì tôi sẽ ráng kết thúc công việc nghiên cứu trong vòng đúng một tháng. Nếu vậy thì hai người có thể ở lại đây chơi chừng một tháng, rồi sau đó thì cả hai có thể về được rồi. Về phần tôi thì sau khi hoàn thành công việc ở đây, tôi sẽ tới Châu Âu để gặp Gajou-kun!”

“Tới Châu Âu sao? Ừm…… A ~~ ! Ra là vậy! Hiểu rồi! Nếu vậy thì xem ra lần này có thể ở lại đây để nghỉ ngơi một tháng. Xem ra chúng ta có thể ở chung với nhau trong một tháng tới. Hai đứa không làm hướng dẫn viên cho anh trong một tháng tới chứ, Kojou-kun, Nagisa-chan?” Vừa nói, Ye Jian vừa cười mà nhìn về phía hai đứa bé.

“Đương nhiên! Đương nhiên là không ngại! Ye-chan với Mimori-chan sẽ ở lại đây với chúng ta một tháng kìa, Kojou-kun! Oa ~~ Một tháng tới em muốn đi mua sắm với Ye-chan ở thị trấn! Ba lần, không, không, phải 5 lần mới đủ!” Vui sướng mà ngồi bẻ ngón tay tính toán, lúc này Nagisa-chan trông đáng yêu dị thường, khiến cho Ye Jian và Mimori đều nhịn không được mà bật cười.

Về phần Kojou nhỏ thì có vẻ hơi chững chạc hơn, thế nhưng cậu bé cũng cho thấy là mình rất vui khi biết Ye Jian sẽ ở lại trong một tháng: “Ye-nii thật sự sẽ ở thêm một tháng? Tốt quá rồi! Em muốn học kỹ thuật chơi bóng rổ, Ye-nii chỉ cho em được không?”

Bất luận là Nagisa hay Kojou, dù rằng chỉ mới gặp Ye Jian chưa được bao lâu, thế nhưng cả hai đều đã rất thích cậu. Chỉ gặp mặt mới có mấy tiếng đồng hồ mà cả hai đã yêu thích Ye Jian tới như vậy, thật không biết là một tháng sau, lúc Ye Jian rời đi thì hai đứa nhóc sẽ như thế nào. Phỏng chừng là lsuc ấy sẽ lại có chuyện để nói.

“Hừ! Thật đúng là biết dụ con nít, thằng nhóc xấu xa!”

Đúng lúc này thì một tiếng phàn nàn phi thường nhỏ nhẹ khẽ vang lên từ một góc ‘hẻo lánh’ gần đó. Giọng nói chứa đầy sự bất mãn, cho thấy rằng tâm trạng của người nói chuyện thật sự không tốt một chút nào. Ngồi ở một phía của bàn ăn, Yukari cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ đầu tới giờ, bàn ăn vẫn luôn nhộn nhịp, thế nhưng lại chẳng có ai thèm đoái hoài gì tới cô mà chỉ tập trung chú ý vào Ye Jian, điều đó khiến cô cảm thấy hết sức là bực mình.

Khó khịu! Mặc dù không biết là tại sao, thế nhưng cô rất khó chịu. Nói chung là nhìn cách nào đi nữa thì cũng đều thấy rằng Ye Jian rất là ngứa mắt.

Nếu như mỗi ngày đều có thể ‘dạy dỗ’ và tẩm quất cho cái thằng nhóc xấu xa này một chầu, vậy thì phỏng chừng tâm trạng của cô sẽ cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn nhiều. Yukari nghĩ như vậy.

“Ai ya? Yukari-sempai, sempai sao vậy? Tại sao rầu rĩ mà ngồi một mình trong góc để xới cơm như thế? Ồ ~ ? Không ăn đồ ăn luôn? Chẳng lẽ Nagisa-chan nấu ăn không hợp khẩu vị của sempai sao? A, cũng đúng, dù sao sempai cũng là nhân vật lớn, làm sao ăn nổi thức ăn thường của thứ dân chứ?”

“—— ai, ai nói thế? Nói hươu nói vượn! Ta nói đồ ăn không ngon hồi nào? Ta… Ta… Ta chỉ là… chỉ là… Đúng! Ta nói mình là nhân vật lớn hồi nào? Ngươi đừng có nói mò! Thức ăn ở đây đều rất ngon, ta rất thích!” Nhìn thấy Nagisa nhỏ vốn còn đang cười rất tươi bỗng nhiên trở nên có chút ảm đạm, nụ cười cũng trở nên gượng gạo chỉ bởi vì câu nói của Ye Jian, Yukari vội vàng cười làm lành với Nagisa-chan, sau đó cô nổi đóa mà hung tợn trừng mắt với Ye Jian một cái.

Cái tên khốn kiếp này! Tại sao? Tại sao cứ luôn muốn kiếm chuyện với cô? Hòa bình một giây thì sẽ chết sao?

“Rất thích sao? Ha ha, vậy thì tốt quá! Tới! Tới! Tới! Đừng khách khí! Sempai cứ việc mà ăn thả cửa đi! Tôi nghĩ Nagisa-chan sẽ rất vui nếu như chúng ta có thể chén sạch tất cả các món ăn ở trên bàn. Ăn sạch đồ ăn được nấu mới là lời khen tốt nhất đối với người đầu bếp! Đúng không, Nagisa-chan?”

“Ừ! Ừ!” Nghe Ye Jian nói như vậy, Nagisa lập tức gật đầu lia lịa, cái đầu nhỏ của cô bé cứ lên xuống liên tục như là chim gõ kiến, trông đáng yêu vô cùng.

Thấy Nagisa đã gật đầu, Ye Jian cười cười rồi sau đó nhanh chóng gắp những món ăn được đặt trên bàn và để vào trong chén của Yukari.

Thoạt nhìn thì hành động này của Ye Jian trông giống như là đang tốt bụng mà gắp đồ ăn cho Yukari một cách niềm nở, thế nhưng nếu nhìn vào những món mà cậu gặp thì sẽ biết là cái tên này chẳng tốt lành gì. Cái gì đây? Mỡ dày nguyên một khối, da gà nguyên một miếng, đuôi cá ăn còn thừa, xương chỉ còn có sụn…

Đầu cúi xuống, toàn thân của Yukari khẽ run lên, cô cảm thấy là gân xanh ở trên đầu của mình đã sắp biến thành mạng nhện. Cái tay cầm đũa của cô cũng bắt đầu nhịn không được mà run run.

Thế nhưng, ở ngay thời điểm mà cô sắp nhịn không được và nổ tung thì bỗng, Ye Jian lại gắp lấy một miếng khoai tây còn nguyên và đưa nó tới trước mặt Yukari, một tay khác thì cậu che ở bên dưới như là để phòng hờ.

Giật mình, Yukari dùng ánh mắt không thể nào tin được để nhìn về phía Ye Jian. Sau đó, Yukari chợt nghe được một câu nói khiến cho cô cảm thấy trong lòng hốt hoảng.

“Ăn thử miếng khoai tây này xem, sempai! Đây là khoai tây chưng thịt, món thủ công ngon nhất có thể nấu được ở nhà. Tôi nghĩ sempai cũng rất thích đúng không? Há miệng ra nào! A ~~~ !

“——! À? Cái… Cái… Ta tự làm là được rồi! Không cần ngươi…”

“Ừ! Nếu vậy thì ăn hết miếng này xong, sempai tự mình gắp là được. Thế nhưng mà giờ miếng khoai tây này đã tới bên miệng của sempai rồi, chỉ cần há miệng ra là có thể ăn được nha. Sempai sẽ không từ chối ý tốt của tôi chứ?”

Nụ cười dịu dàng tới không thể tin được khiến cho Yukari chợt cảm thấy choáng váng. Cô có cảm tưởng như là mình đang nhìn thấy ảo giác vậy, nhịp tim bỗng nhiên không nhịn được mà bắt đầu đập rộn lên, gương mặt cũng trở nên nóng hôi hổi và đỏ ké.

“Ồ? Quan hệ của Ye-chan và Yukari-neechan tốt như vậy? A…! Thật hâm mộ quá đi! Thế nhưng Nagisa tuyệt đối sẽ không chịu thua!”

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên và hâm mộ của Nagisa-chan, Yukari cảm thấy là gương mặt của mình trở nên càng thêm nóng hổi.

“Tới! A ~~~~~ Sempai, há miệng!”

Dường như là bị ác ma đầu độc, Yukari căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào miếng khoai tây gần trong gang tấc, rồi sau đó, ma xui quỷ khiến, cô mở cái miệng nhỏ đáng yêu của mình ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio