“———— aaaaaaaa!!!! Đáng giận! Thằng nhóc con khốn kiếp đó!!”
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm……!!!!!
Một nơi sâu nào đó trong một cánh rừng nhiệt đới, có một kết giới được dựng lên, và bên trong đó, vang lên những tiếng nổ lớn đùng đoàng liên hồi còn lớn hơn cả tiếng sấm.
Cát bụi bay tứ tung, vụn gỗ văng đầy trời, những tiếng nổ cứ liên tục vang lên không biết bao nhiêu lâu. Rồi sau đó, mãi tới khi lửa giận của chủ nhân kết giới đã được trở nên dịu bớt thì mọi thứ mới dần yên ắng lại.
Liếc mắt nhìn không gian bên trong kết giới, tất cả cây cối và núi đá ở trong kết giới đều đã bị nghiền nát thành bột phấn, mặt đất cũng trở nên lồi lõi một cách bất quy tắc với vô số những hố to hố nhỏ có độ sâu khác nhau.
Quá ghê tởm! Thật sự là quá ghê tởm! Thật hận! Cô thật hận không thể xé xác cái thằng nhóc con khốn kiếp đó!
Thằng nhóc ranh khốn kiếp đó, lại dám dùng phương thức đó để lường gạt thánh cơ của Bộ máy vua sư tử. Nếu như lúc đó không có sự có mặt của hai đứa bé kia, cô thề rằng cho dù hai người khác có ngăn cản cô tới thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ rút đao ra và đem thằng quỷ con khốn kiếp kia phanh thây xẻo thịt, cô tuyệt đối sẽ đem nó ra và cắt thành từng mảnh. Cô, Endou Yukari, dám thề là như thế.
Vừa tức giận, Yukari cũng vừa cảm thấy hận chính mình. Trong lòng cô thật sự giận bản thân mình quá ngu, quá kém cỏi, tại sao lại thần xui quỷ khiến mà đi nghe lời dụ dỗ của thằng nhóc kia và há miệng ra để ăn miếng ‘đồ ăn của ác ma’ đó.
Kết quả là, cô không những không ăn được miếng đồ ăn đó, mà còn bị nó rớt vào trong áo, để rồi sau đó còn bị đối phương cười nhạo không chút kiêng dè.
Không! Cô thề rằng đó tuyệt đối không phải là việc ngoài ý muốn! Thằng ranh con thối tha chết tiệt đó! Nhất định là nó cố ý chờ tới khi cô hé miệng và sắp cắn trúng miệng khoai tây kia mà thả ra, để nó rớt vào trong ngực của cô. Đây là sự đùa bỡn một cách trắng trợn, xích lõa khỏa thân đùa bỡn. Thả đồ ăn vào trong cổ áo, thằng nhóc đó đang coi cô như một con ngốc để bỡn cợt cô, một trò đùa ác liệt tới cực điểm.
Bị đùa bỡn như thế, sắc mặt của Yukari hoàn biến thành màu đen, toàn thân đều run lên. Phải nhịn rất lâu thì cô mới có kềm chế được sự phẫn nộ của mình. Dùng giọng nói bình thản tới đáng sợ để nói xong câu ‘kekko desu’ (ăn no rồi), cô bình tĩnh mà lấy miếng khoai tây ra, bình tĩnh mà đặt chén đũa xuống, bình tĩnh mà tiến vào trong rừng một mình, bình tĩnh mà giăng kết giới, sau đó, điên cuồng mà phát tiết! Nghiền nát! Chặt chết! Bổ đôi! Đập tan! Hủy diệt tất cả mọi thứ!
Phát điên gần nửa tiếng, mãi cho tới khi xung quanh đã không còn lấy một ngọn cỏ, thậm chỉ là cả một viên đá cũng nhỏ nhất cũng hoàn toàn bị nghiền nát, mặt đất cũng bị cào hết một lớp, chỉ còn lại những cái hố lồi lõm bất quy tắc, thì Yukari mới hơi bình phục được cơn giận của mình.
“Hô ~~!”
Thở ra một hơi thật dài, Yukari bình tĩnh mà thu đao lại, sau đó cô ngẩng đầu mà nhìn bầu trời đêm huyền bí với dải ngân hà và ánh sao lộng lẫy ở trên không.
Vẫn vậy! Mặc dù đã biết là tâm thái của mình rất không đúng! Thế nhưng bất tri bất giác, cô lại không thể khống chế được bản thân. Không chỉ như vậy, cứ sau mỗi một lần mất khống chế thì khả năng khống chế của cô dường như trở nên càng kém cỏi hơn.
Mặc dù trong lòng thì vô cùng tỉnh táo, thế nhưng, phẫn nộ thì vẫn phẫn nộ, tức giận thì vẫn tức giận. Khó chịu, kích động, phẫn nộ, và sau đó là loạn tâm. Cô thua, thua hoàn toàn.
Từ nhỏ, cô đã sống và lớn lên trong Kokami. Bất luận là với các Sword Shaman ( Kiếm Vu ), War Dancer ( Chiến Vũ Sư ) cùng trang lứa, hay là những đối thủ cạnh tranh khác cùng thế hệ thuộc trường học thần đạo hệ, cô vẫn luôn là hime-miko nổi tiếng nhất, là thiên tài vượt xa tất cả các thiên tài khác mà không ai có thể vượt qua.
Tất cả những người cùng thế hệ với cô, bất luận là học trưởng, cùng năm, hay là các học đệ học muội, chưa có ai có thể vượt qua được cô bất kể về mặt thiên phú, thực lực, hay là tâm trí. Tất cả những người cùng thế hệ với cô, dù có thiên tài tới cách mấy thì họ cũng chỉ có thể nghiên cứu và học tập đơn hướng, hoặc là trở thành một Sword Shaman, hoặc là trở thành một War Dancer, hơn nữa việc học tập của bọn họ còn rất không thuận lợi, khó khăn chồng chất.
Thế nhưng cô, Endou Yukari, là toàn năng. Bất kể là ma thuật, ảo thuật, chú thuật, cận chiến, viễn chiến, ám sát, nguyền rủa, phong ấn, chỉ huy, v… v…, tất cả các hạng mục cô đều tinh thông, và cô tinh thông chúng dễ như là việc ăn cơm vậy.
Từ khi học viện thần đạo hệ được thiết lập ra tới nay thì cô, Endou Yukari, là một trong số các attack mage có thiên phú nhất của Bộ máy vua sư tử, là một thiên tài trăm năm khó gặp.
Mang theo ánh hào quang chói mắt đó, cô lớn lên với thành tích có thể nói là hầu như không ai sánh bằng. Sở dĩ thêm chữ ‘hầu như’ là bởi vì vẫn còn một người khác có thể so với cô, đó là người bạn thân đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh của cô, Amerika Hi. Mặc dù hai người thuộc hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, thế nhưng thành tích của cả hai đều là mấy trăm năm khó gặp.
Cũng chính vì thế mà cho dù là sư phụ cô, người đứng đầu trong tam thánh, khi nhắc về cô thì cũng luôn đặt kỳ vọng vào cô rất nhiều.
Thế nhưng, có một việc không thể không nói tới ở đây, đó là mặc dù cô là một người có thiên phú phi phàm trăm năm khó kiếm, nhưng đồng thời với đó thì cô cũng là một thiếu nữ rắc rối trăm năm khó gặp khiến rất nhiều người phải đau đầu, cho dù là sư phụ của cô thì cũng vậy.
Lường gạt, đùa bỡn, trêu chọc, ném đá giấu tay, đây là những thói quen có phần không tốt của cô. Cô là một học sinh thiên tài, nhưng cũng là một học sinh cá biệt có phẩm hạnh kém cỏi.
Bất luận là những Kiếm Vu hay những Chiến Vũ Sư cùng trang lứa với cô, hay là các học sinh khác của học viện thần đạo hệ cùng thế hệ, bất luận là kẻ nào, chỉ cần bị cô chú ý hoặc là dám xuất hiện bên cạnh cô với ý đồ ‘đặc biệt’ nào đó mà bị cô phát hiện, vậy thì tất cả những kẻ đó đều sẽ bị cô dùng phương thức đối xử như trên. Cô sẽ bất chấp thủ đoạn mà ‘trêu đùa’ đối phương. Thậm chí, với những người mà cô cảm thấy là quá cặn bã và không cần nương tay, cô có thể chơi đối phương tới mức khiến đối phương phải thôi học.
Với tính cách rắc rối như thế, cô trở thành một học sinh mà các giáo viên đều phải cảm thấy vừa yêu vừa hận. Tính cách nhảy nhót, tùy tiện và ‘chưa thù đã báo’ như thế thì làm sao có thể trở thành trưởng lão của Hội Sư Vương? Làm sao có thể trở thành người đứng đầu của tam thánh? Cô thật sự quá thiếu cái gọi là ‘chín chắn’, ‘chững chạc’, càng không cần phải nói là ‘thâm sâu’. Trong khi đó thì tất cả mọi người ở quanh cô, nhất là những người thuộc thế hệ trước, đều rất mong là cô sẽ trở thành người tiếp nhiệm cho vị trí tam thánh.
Khuyên bảo nhiều lần cũng chẳng có tác dụng, trừng phạt bao lần thì cũng vẫn không đổi được loại phẩm hạnh ‘thấp kém’ này. Có thể nói là đánh chết cái nết cũng không chừa.
Mà ngoài vấn đề này ra thì còn một vấn đề quan trọng hơn nữa, đó là cô hoàn toàn không có một chút xíu hứng thú nào với cái gọi là ‘trưởng lão’ hay ‘tam thánh’. Nguyên nhân? Đó là bởi vì cô kiêu ngạo, hoặc nên nói là tự tin.
Mặc dù kế thừa vị trí của tam thánh, cô sẽ có quyền lợi lớn hơn, nhận được sức mạnh truyền thừa khiến cô mạnh hơn nữa, thế nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà cô càng không thèm để ý tới cái gọi là tam thánh.
Nghe thì rất kỳ quặc, thế những nếu nghĩ kỹ thì sẽ thấy rất là bình thường.
Với sức mạnh được truyền thừa, Yukari thật sự chẳng thèm ngó tới.
Sức mạnh truyền thừa dù lớn, thế nhưng lại không phải là của cô, nó chỉ là một thứ được truyền thừa hết đời này tới đời nọ, về sau nó sẽ còn tiếp tục được truyền thừa thêm nữa, cũng tức là sẽ còn được chuyển cho người khác. Sức mạnh của cô phải thuộc về chính cô, ai cũng lấy không được. Hơn nữa, thực lực của mình nếu không được tự mình rèn luyện ra, vậy thì nó còn có ý nghĩa gì? Cô vẫn luôn tin rằng cái gì thì cũng phải có cái giá của nó.
‘Đối với một chiến sĩ thực sự, thì bản thân của việc chiến đấu cũng đã là một món quà.’ Yukari tin tưởng điều này, và đối với việc tu luyện, cô cũng tin như vậy.
Còn về quyền lực và địa vị thì không cần phải bàn, cô chẳng buồn để ý. Cái chuyện rắc rối đó để cho người khác đi, cô chẳng muốn quan tâm đâu.
Mãi cho tới hiện tại thì mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện, thực lực của đã sánh ngang với tam thánh, thậm chí chính bản thân cũng đã có hai môn sinh đắc ý, thế nhưng tính cách của cô thì vẫn vậy, chẳng thay đổi gì, thậm chí nếu không muốn nói là đã trở nên càng nghiêm trọng thêm. Cũng chính vì thế mà chính cô cũng không biết được là hai học sinh của cô đã sợ cô tới mức nào vì điều này.
Cho đến trước khi nhận nhiệm vụ lần này thì sư phụ của cô, người đứng đầu đương nhiệm của tam thánh, đã cho cô một cơ hội cuối cùng, thế nhưng cô vẫn không tiếp nhận.
Từ chối một cách quả quyết việc tiếp nhận một vị trí mà rất nhiều người phải tranh tới bể đầu cũng không nhận được, cô không cảm thấy một tí tẹo hối hận nào, thậm chí là một chút do dự cũng không có.
Nói chung, cô yêu thích cuộc sống hiện giờ của mình. Có lẽ là sau khi bạn tốt nhất của cô tiếp nhận vị trí đứng đầu của tam thánh thì cô vẫn sẽ tiếp tục cuộc sống như vậy: mỗi ngày dạy bảo hai đứa học sinh ngây thơ của mình một chút, trêu chọc những người cùng thế hệ một chút để làm vui, lúc nổi hứng thì đi nhận các nhiệm vụ mà tổ chức cảm thấy khó giải quyết. Cuộc sống của cô phỏng chừng là sẽ tiếp tục tự tại như thế cho tới hết đời. Hẳn là vậy đi?
Lần này cũng vậy, cô nhận được một nhiệm vụ vô cùng quan trọng có liên quan tới Primogenitor đệ tứ. Mặc dù rằng cô thật sự rất lo lắng về những lời mà sư phụ của cô đã nói trước khi cô rời đi, chúng khiến cô cảm thấy bất an, thế nhưng Yukari tin tưởng rằng nếu chỉ rời đi một tháng thì có lẽ… hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Dù sao thì người thầy không gì làm không được của mình cũng là người đứng đầu của tam thánh.
Mang theo tâm trạng vừa lo lắng mà vừa như đi nghỉ mát để tiếp cận với đối tượng mà mình phải bảo vệ lần này, Yukari lại tiếp tục nổi chứng mà muốn giở trò trêu chọc đối phương một chút, thế nhưng lần này, điều ngoài ý muốn xảy ra, cô lại thành ra là người bị trêu chọc.
Lần đầu tiên, cô phải nếm trải cảm giác thất bại, và sau đó, cô còn bị trêu chọc hết lần này đến lần khác.
Bị một thằng nhóc con thối tha nhỏ hơn cô rất nhiều trêu chọc và lừa gạt không biết bao nhiêu lần, bị đối phương ăn tới sít sao, thậm chí là dường như chính bản thân cô còn tự nguyện mà bước vào trong cái bẫy mà đối phương đã cố tình bày ra trước mắt. Nghĩ kỹ lại thì, chính cô cũng không thể nào tin được là mình tại sao lại như vậy.
Thế nhưng, sự thật lại chính là như thế.
Từ sự bất mãn lúc đầu, tới việc phòng tuyến trong lòng dần dần bị đối phương công phá, mãi cho tới bây giờ thì cô đã hoàn toàn mất khống chế trong việc điều khiển cảm xúc của bản thân.
Đối với việc này, Yukari thật sự không ngờ được. Trước tới giờ, chỉ có cô đi trêu chọc và đùa bỡn người khác, từ khi nào mà lại tới phiên cô bị người khác trêu chọc và đùa bỡn rồi?
Biết rõ là như thế, mặc dù đã biết rất rõ là như thế! Biết rõ rằng thiếu niên đang cố ý lường gạt và chọc tức cô, biết rõ rằng tùy tiện bị đối phương chọc giận là đang trúng kế, hơn nữa nội tâm cũng tỉnh táo vô cùng. Thế nhưng, đâu vẫn hoàn đấy. Cô vẫn không thể nào khống chế được chính mình.
Không! Có lẽ còn có một cách giải thích khác chính xác hơn cho phản ứng này của cô, thế nhưng cô không dám thừa nhận.
Đó là thực ra ở sâu trong lòng, cô thực ra rất ưa thích điều này. Cô thích đấu võ mồm với thiếu niên, thích chơi đùa, quậy phá, cãi nhau inh ỏi với thiếu niên, thậm chí ưa thích cảm giác con tim không bị khống chế mà trở nên loạn nhịp và rối bời này.
Vớ vẩn! Thật là vớ vẩn! Thật là buồn cười! Hoàn toàn là vô căn cứ! ———— Yukari nghĩ như vậy. Cho mình một ám chỉ và đánh giá như vậy, Yukari cố gắng làm lơ cái suy đoán ‘vớ vẩn’ này.
Đúng! Chỉ là vớ vẩn! Cô chỉ đang cảm thấy lòng tự trọng của mình bị đối phương khiêu khích nên mới tiếp tục tranh cãi với đối phương thôi. Nếu tùy tiện mà bị thua trong tay thằng nhóc con thúi đó, cô sẽ rất không cam lòng.
Nhất định là như vậy! Cho nên, phải tìm cơ hội để trả thù, đem tất cả những gì mình đã phải chịu trước đó trả lại gấp trăm lần.
Tuyệt đối phải cho thằng nhóc ranh đó một bài học nhớ đời, nếu có thể đem hắn chơi tới hư luôn thì càng tốt, thật là đại khoái nhân tâm.
Trong lúc Yukari nghĩ như vậy thì bỗng nhiên, tiếng của một con suối chợt vọng tới tai của cô.
‘… tiếng nước? Vậy là gần đây có suối? Xem ra có thể thả lỏng một chút…’ Nghe tiếng suối chảy, đồng thời cũng cảm nhận được sự bẩn thỉu đọng lại suốt một ngày trên người, cùng với sự oi ả một chút của đêm mùa hè, Yukari chợt nghĩ như thế và đôi mắt cô phát sáng.
Offline mừng sinh nhật 10 năm Tàng Thư Viện: