Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 46 :  lời hứa.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Thật sao? Nếu vậy thì tiếc quá. Nếu như mà hè này mà Yuu-chan có thể tới ở chung thì hẳn sẽ vui hơn, Kojou với Nagisa-chan cũng sẽ thích lắm.” Nói với giọng có vẻ hơi tiếc nuối, Ye Jian thở dài.

Rất rõ ràng, Yuuma nhỏ đã từ chối lời đề nghị của Ye Jian. Không từ chối cũng không được, vì cô bé không muốn Ye Jian bị liên lụy. Cho nên khi nhận được lời mời của Ye Jian, cô bé đã từ chối một cách khéo léo, và cười rất tươi để cho thấy là mình không sao. Chỉ là, từ trong đôi mắt của cô bé, vẻ mê mang và hư không lại thoáng hiện lên.

Kết bạn đi tới bên cạnh con suối nhỏ, Ye Jian và Yuuma nhỏ không nói tiếp một lời. Sau khi dùng nước suối thanh mát để rửa mặt, Ye Jian chủ động mở miệng trước và hỏi: “Đúng rồi, Yuu-chan! Rốt cục thì hồi đó làm sao em quen với Kojou và Nagisa-chan vậy?”

“Hai người họ sao? Nếu dùng cách nói của Kojou để hình dung thì, đây là ‘một đoạn nghiệt duyên mà ông trời đã giáng xuống’. Còn nếu dùng cách nói của Nagisa-chan để hình dung thì đây là: ‘vận mệnh đã chỉ lối để chúng ta gặp nhau’. Ầy ~~ ! Thật đúng là chịu thua hai người đó, rõ ràng chỉ là quen biết bình thường rồi sau đó dần trở thành bạn một cách bình thường thôi, mà hai người đó nói cứ như chuyện gì đó cao siêu lắm.”

Nói tới đây, Yuuma nhỏ nhịn được được mà bật cười, một nụ cười trong sáng và rực rỡ. Cởi đôi giày mà mình đang mang ra, cô bé dùng đôi chân trần nhỏ bé của mình để chạy ra giữa con suối trong vắt chỉ cao tới đầu gối.

Lúc này, cô bé mới thật sự giống như những bé gái cùng tuổi khác, linh động và khả ái.

“Nghe thật đúng là hợp với phong cách của Kojou với Nagisa-chan. Kojou thì không nói làm gì, về phần Nagisa-chan, anh nghe nói là tới giáng sinh năm trước thì con bé vẫn còn tin là có ông già Noel. Chỉ là anh thấy như vậy cũng rất tốt, bé gái thì nên mộng mơ và có ước mơ nhiều một chút thì sẽ tốt hơn.”

“Ước mơ… sao?”

Dường như rất mẫn cảm đối với từ ‘ước mơ’ mà Ye Jian vừa nói, Yuuma nhỏ bỗng hơi có chút đờ người ra và nghĩ miên man. Rồi bỗng nhiên, cô bé nghe được Ye Jian hỏi mình: “Yuu-chan có ước mơ gì không?”

“A? Em sao? Ước mơ của em là… Ừ, có lẽ là thi trung học được điểm thật tốt, sau đó thuận lợi học xong hết mọi thứ, cho tới khi tốt nghiệp đại học.”

‘Có lẽ’ sao? Tại sao lại phải dùng từ nghi vấn đề nói về ước mơ của mình?

Đó, thật sự là ước mơ của em sao, Yuu-chan?

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã không còn chút linh khí nào kia, Ye Jian không khỏi thở dài trong lòng.

“Học cho hết mọi thứ sao? Đây là ước mơ của các em sao? Hay chỉ là ước mơ mà gia trưởng đã áp đặt lên trên vai của con trẻ? So với việc học, vậy thì em còn ước mơ về điều gì nữa không? Ví dụ như muốn đi du lịch ở nước ngoài, muốn gặp một minh tinh nào đó, muốn gặp được hoàng tử cưỡi ngựa trắng của mình, vân vân và vân vân? Có không?”

“Những chuyện khác… Du lịch? … Minh tinh?”

Khẽ nỉ non, Yuuma nhỏ suy nghĩ xem mình còn thích cái gì không, và sau đó cô bé chợt lắc lắc đầu. Những thứ đó đều không phải là ước mơ mà cô bé cảm thấy mong mỏi. Vậy rốt cục thì, ước mơ của mình là gì? Cô bé nghĩ thầm.

“Hoàng tử của mình? … Người… mình thích sao?”

Ánh mắt khô khan của cô bé bỗng nhiên hơi liếc về phía Ye Jian một chút, và rồi, trên gương mặt đáng yêu của cô bé chợt hiện lên vẻ ma mãnh.

“Nếu vậy, em chọn Ye-chan! Ye-chan, trở thành hoàng tử cưỡi ngựa trắng của em được không?”

“Ây?” Hơi ngẩn người một chút, sau đó Ye Jian dở khóc dở cười mà nói: “Con bé ma mãnh này, đừng có tùy tiện mà quyết định cái chuyện quan trọng như thế chứ? Là bé gái, vậy thì phải chọn người nào mà mình thật sự thấy thích và có thể bảo vệ, chăm sóc được cho mình để làm hoàng tử, vậy mới đúng, biết không?”

“Nhưng mà em muốn chọn Ye-chan, chẳng lẽ không được sao? Ye-chan vừa đẹp trai, vừa chơi bóng giỏi, lại rất dịu dàng, nhất định là hoàng tử ở trong lòng của rất nhiều bé gái khác. Vậy tại sao em lại không được? Ye-chan nhất định là hoàng tử hoàn mỹ nhất, nếu Ye-chan trở thành hoàng tử của em thì em kiếm lời lớn rồi. Cho nên, Ye-chan, trở thành hoàng tử của em đi!”

Nói vô cùng hăng say, Yuuma nhỏ vừa nói vừa dùng ánh mắt long lanh lấp lánh để nhìn Ye Jian, sau đó, cô bé cười ha ha mà dùng chân nhỏ của mình để dẫm dẫm mặt nước trong suốt.

“Đừng có nói cái chuyện ngốc như thế, con bé ngốc này. Chờ mai mốt em mà gặp được người khiến mình thích đi rồi biết, tới lúc đó để xem còn dám nói linh tinh nữa hay không?”

Bất đắc dĩ mà trách móc một chút, Ye Jian thầm thở dài. Cậu biết rõ rằng cô bé chỉ đang nói đùa thôi, có lẽ là vì để che đậy và lấp đầy nội tâm đang mê mang, lạc lõng của mình.

Nghĩ như vậy, Ye Jian quyết định nói thêm một chút.

“Đương nhiên, nếu đứng ở quan điểm cá nhân thì anh rất là tình nguyện, hoặc nên nói là rất hân hạnh được trở thành hoàng tử của một cô gái khả ái như Yuu-chan. Cho nên, hứa với nhau đi, nếu như mai mốt Yuu-chan thật sự không tìm được bé trai nào khiến cho mình cảm thấy thích, vậy thì anh sẽ làm hoàng tử của Yuu-chan. Thế nào?”

Một lời nói đùa tưởng như chỉ đang trêu chọc Yuuma, lại khiến cho cả người của Yuuma nhỏ cũng đều khẽ run lên.

Ngơ ngác mà nhịn nụ cười dịu dàng trước mắt, Yuuma nhỏ bỗng nhiên thờ thần mà nỉ non tựa như chỉ đang nói với mình: “Anh… sẽ cần em sao, Ye-chan?”

“Đương nhiên rồi! Anh đương nhiên là cần Yuu-chan đáng yêu rồi. Bất luận lúc nào, bất luận ở đâu, cũng đều như vậy!”

Câu nói khẳng định này, khiến cho đôi mắt to màu tím đỏ nổi lên những gợn sóng chưa bao giờ có.

“Tại… Tại sao? Chúng ta chỉ mới gặp…”

“Không cần nguyên nhân, chỉ đơn giản là vì anh yêu thích Yuu-chan, chẳng lẽ không được sao?”

Cách giải thích vô cùng tùy ý và bốc đồng, thế nhưng lại khiến cho con tim vốn trống rỗng của Yuuma nhỏ chợt nhiều thêm một chút gì đó.

Vô số lần tự hỏi một mình, rốt cục thì ngoại trừ sứ mạng được người khác trao cho từ lúc sinh ra thì mình còn giá trị gì nữa không? Sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì nữa không? Ước mơ của mình là gì?

Không biết! Dù hỏi bao nhiêu lần đi nữa, thì đáp án vẫn là: không biết!

Nếu như hoàn thành sứ mạng đó rồi, vậy thì mình còn thừa lại gì? Mình nên đi đâu? Tới khi đó thì còn có ai nhớ tới và cần mình nữa không?

Đáp án rất rõ ràng, là: “Không!”

Vô số lần nhìn vào vách tường đơn điệu lạnh như băng, cố gắng để tìm ra giá trị chỉ thuộc về chính mình, thế nhưng trước mắt cũng chỉ có sự mê mang, lạc lõng. Tương lai, vĩnh viễn chỉ có thể là một màu xám đơn điệu. Sự tồn tại của mình, chỉ có một mảnh hư không trống rỗng, có lẽ, mình vốn không nên xuất hiện trên đời này?

Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên, có người đã nói với mình những lời mà mình mơ ước.

———— Không cần nguyên nhân, chỉ đơn giản là vì anh yêu thích Yuu-chan, chẳng lẽ không được sao?

Những lời này, tựa như được khắc vào sâu trong con tim trống rỗng chẳng có gì hết, tạo thành dấu ấn vĩnh viễn không bao giờ đổi thay.

Đôi mắt vốn đục ngầu, lại một lần nữa phát sáng và tỏa ra sự linh động.

“Thật… Thật như vậy sao? Bất cứ lúc nào cũng sẽ cần Yuuma, cho dù là trong tương lai xa xôi?”

“Vĩnh viễn! Cho dù là trong quá khứ, hiện tại, hay tương lai!”

“… Sẽ không ghét bỏ, Yuuma vừa không đáng yêu, vừa giống như đứa bé trai sao?”

“Như đã nói: từ cái nhìn đầu tiên, ta đã biết rằng Yuu-chan là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu vô cùng nữ tính.”

“Vậy… Hứa đi!”

“Hứa?”

Nắm tay nhỏ bé mềm mại khẽ giơ lên, duỗi ra ngón cái và ngón út nhỏ xíu.

“Móc ngoéo đi, đây là lời hứa của Ye-chan với Yuuma!”

Trong đôi mắt màu đỏ tím hiện lên vẻ khẩn trương, mang theo một chút gì đó như van nài. Không biết là van nài ai? Lần xác nhận cuối cùng, liệu đó có phải là thật hay không?

“Được! Hứa!”

Vui vẻ mà đáp ứng, hai ngón út một lớn, một nhỏ ngoéo thật chặc lại với nhau.

“Ngoéo tay, một trăm năm…”

“Không, là vĩnh viễn không thay đổi.”

Nghe được câu này của Ye Jian, trên mặt của Yuuma nhỏ nhịn không được mà nở một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc tới từ tận đáy lòng. Cho đến tận giờ phút này đây, thì nụ cười này của Yuuma nhỏ chính là nụ cười xinh đẹp nhất và đáng yêu nhất mà cô bé có.

“Hì hì, có thể gặp được Ye-chan thật là quá tốt! Ư oa ~~~ !!”

Bọt nước óng ánh bị đôi tay nhỏ hắt lên, và sau đó rơi vào trên người của Ye Jian.

“Ha? Muốn chơi tạt nước? Còn đánh lén? Coi anh trừng phạt em ra sao, con bé này. Xem chiêu!”

‘Rầm Ào Ào’!

Bọt nước văng khắp nơi, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống khiến cho con suối trong xanh nhiễm lên sắc thái khác, khiến cho con tim u ám của thiếu nữ tăng thêm nhưng tia sáng chói mắt được gọi là ‘hi vọng’, khiến cho con tim vốn lạnh như băng đã được bao lên bởi sắc thái của sự ấm áp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio