“… A… phải làm sao bây giờ? Chơi hơi quá trớn rồi, giờ quần áo ướt nhem hết, có thể vắt ra nước luôn.” Nhìn tình trạng ướt nhẹp hiện giờ của mình, Yuuma nhỏ hơi vắt gấu áo của mình và buồn khổ nói, cô bé không biết phải làm sao để giải quyết tình trạng ướt như chuột lột của mình.
Ngày mùa hè, ve kêu râm ran, ánh mặt trời chói mắt, rừng cây tươi mát và xanh rì, con suối nhỏ trong vắt có thể nhìn thấy đáy, ngoài ra còn có… hai đứa ngốc đang ướt như chuột lột.
Chơi giỡn hơn mười phút đồng hồ, cả Ye Jian và Yuuma nhỏ đều đã ướt nhẹp. Tất cả chỉ vì chơi hăng say quá nên không chú ý, tới khi kịp phát hiện ra thì cả hai đã trở nên ướt sũng. Quần, áo, tóc, tai, toàn thân từ trên xuống dưới đã chẳng còn lại chỗ nào để có thể gọi là khô ráo.
Đối với tình trạng ướt nhẹp của mình hiện giờ, Yuuma nhỏ thật sự cảm thấy rất khổ não. Thấy cô bé như vậy, Ye Jian đề nghị: “Đồ ướt như vầy thì cũng chỉ còn cách thay quần áo mới rồi. Dù sao thì nhà Akatsuki cũng ở gần đây, chi bằng về đó thay đồ đi! Quần áo của Nagisa-chan chắc cũng vừa với cỡ người của em…”
Ye Jian còn chưa kịp nói xong thì cậu đã thấy Yuuma nhỏ đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
“Không nên! Không nên! Nếu như tới nhà Akatsuki mà để họ nhìn thấy em như vầy, họ sẽ chọc quê em, xấu hổ chết mất! Không nên! Tuyệt đối không thể tới chỗ đó!”
“Vậy làm sao giờ? Chẳng lẽ em tính đem quần áo của mình ra, vắt xong rồi phơi khô? Cách này thì cũng được. Giờ đang là giữa trưa, trời nắng gắt như vầy thì chắc chừng nửa tiếng là đồ sẽ khô thôi.”
“Phơi… Phơi nắng?” Nghe Ye Jian đề nghị như vậy, không hiểu sao Yuuma nhỏ đột nhiên nhìn nhìn Ye Jian một chút, rồi sau đó lại nhìn nhìn mình. Và rồi, gương mặt của cô bé lập tức trở nên đỏ bừng như trái cà chua.
Cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn Ye Jian, Yuuma nhỏ thẹn thùng cầm lấy góc áo của mình và lắp bắp: “Cũng… Cũng được! Nhưng… Nhưng mà dù sao thì em cũng là con gái, cởi… cởi quần áo ngay trước mặt Ye-chan thì… thì…”
“Có sao đâu? Dù sao thì anh… Khục! Thôi được rồi! Anh quay lưng lại vậy! Nếu còn thấy không được nữa thì em có thể đi tới chỗ nào nước hơi sâu một chút cũng được, chỉ cần anh không tới gần thì sẽ không thấy gì hết, vậy là được chứ gì?”
Thiếu chút nữa là đã thuận miệng nói hớ rồi, Ye Jian thầm lau mồ hôi một chút, coi bộ trước giờ không kiêng kỵ gì hết nên quen, suýt chút nữa quên mất Yuuma chỉ là một cô bé. Về sau phải cẩn thận một chút, với các cô bé thuần khiết như thế này thì tốt nhất nên ‘chính trực’ một chút, nếu không lỡ mà khiến đối phương phản cảm thì lúc đó lại phải vất vả mà tìm cách chữa cháy.
“Em… Em tới bên kia, nước ở đó cũng… cũng khá sâu. Ye-chan quay người lại trước đi, tuyệt đối không được nhìn lén, bằng không Ye-chan chính là hentai, sẽ bị đau mắt hột.”
Thật hiếm thấy, Yuuma nhỏ lại để lộ ra vẻ thẹn thùng đầy nữ tính của một cô gái. Lúc này, trông cô bé nữ tính vô cùng, bất luận nhìn theo kiểu nào đi nữa thì cũng hết sức là đáng yêu.
“Được! Được! Anh biết mà! Thiệt tình, em coi anh là gì chứ? Huống hồ cũng không có gì để coi…”
“Ồ? Hình như em vừa nghe được điều gì đó rất không bình thường thì phải?” Đột nhiên, giọng nói của Yuuma nhỏ chợt trở nên có chút quỷ dị.
“Khục! Ảo giác! Là ảo giác! Nhất định là do Yuu-chan chơi mệt nên nghe nhầm rồi. Được rồi, mau đi đi, một hồi nữa mặt trời xuống núi mất bây giờ.” Đánh trống lảng, nhất định phải đáng trống lảng. Tại sao hai bên cách xa tới vậy mà con bé vẫn nghe được tiếng lầu bầu của mình nhỉ? Chẳng lẽ lỗ tai của các bé gái trời sinh nhạy cảm với các vấn đề như vậy sao?
Dùng ánh mắt hơi hoài nghi để nhìn chằm chằm về phía Ye Jian một chút, sau đó Yuuma nhỏ cuối cùng cũng bỏ qua việc truy vấn, bởi vì Ye Jian nói cũng không sai, giờ đã là gần ba giờ rồi, nếu không mau thì có lẽ mặt trời thật sự sẽ lặn mất. Nghĩ như vậy, cô bé bắt đầu thận trọng mà đi về phía vùng nước sâu của con suối nhỏ cách đó không bao xa.
“Xột xoạt! Xột xoạt!” Tiếng quần áo được cởi ra vang lên khiến trong lòng của Ye Jian cũng cảm thấy có chút gì đó khác thường, sau đó cậu tự phun tào.
Sau lưng chỉ là một bé gái mười hai tuổi thôi, mình nhộn nhạo cái gì? Có cái gì để mà nhộn nhạo? Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, trên phẳng dưới phiu, cúi đầu xuống trừ mũi chân ra thì còn gì nữa? Căn bản là chưa có phát dục!
Mặc dù rằng đối với loli thì Ye Jian cũng rất yêu thíc… Không! Không! Không! Loli cái gì, vẫn là lui tán đi!
Cậu đã bị cái thứ đó ám ảnh đủ rồi. Nói chung là, trừ khi là imouto, còn bằng không thì tất cả những con loli khác, càng đáng yêu thì càng nguy hiểm —— đây là kết luận mà cậu đã rút ra được từ những kinh nghiệm ‘xương máu’ để đời.
“Không… Không được quay đầu lại nha, Ye-chan ~ ! Em xuống nước đó ~ !” Tiếng của Yuuma nhỏ lại vang lên. Giọng nói rung rung, có thể thấy được rằng người nói cũng đang rất là không bình tĩnh.
Thật không ngờ khi bình thường thì Yuuma nhỏ rất là hoạt bát, sáng sủa, lớn mật, và cư xử chẳng giống như là bé gái; thế nhưng khi gặp chuyện thì lại thẹn thùng và để ý phương diện đó tới như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, bên tai của Ye Jian vừa vang lên tiếng nước bị khua động.
“Rào~o~o~o~~”, “Rào~o~o~o~~”, tiếng lội nước vang lên và càng lúc càng xa.
“Ồ? Trong nước tại sao lại có ———— ah ~~~ ô PHỐC PHỐC…!!”
Thế nhưng đột nhiên, tiếng của Yuuma nhỏ vang lên, và kế đó là kinh hô hốt hoảng của cô bé chợt vọng tới tai của Ye Jian khiến cậu giật mình, cậu nghe được tiếng nước vẩy lên và tiếng sặc nước của cô bé.
“Yuu-chan!?” Giật mình, Ye Jian quăng cái áo đang cởi qua một bên và phóng về phía Yuuma với tốc độ nhanh nhất có thể.
Chẳng cần tới một phần ngàn giây, cậu đã xuất hiện trước mặt của Yuuma và ôm lấy cô bé, người hiện đang chới với mà giãy giụa để chống lại thứ gì đó đang kéo mình về vùng nước sâu.
Dùng sức mà ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang giãy giụa của Yuuma, Ye Jian nhanh chóng lao lên mặt nước.
“ÀOOOO ~~~~~~~~ !”
Tiếng nước bị hất tung vang lên, Ye Jian nhô đầu ra khỏi mặt nước, tay cậu ôm chặt lấy Yuuma nhỏ.
“Cô… PHỐC ô ô! Ye-chan! Ô ô… Ye-chan! Cô ô ô…”
Không biết là do bị kinh hãi, hay vẫn là do bị sặc nước, Yuuma nhỏ ôm chặt lấy cổ của Ye Jian không chịu buông ra, cơ thể nhỏ bé của cô bé cứ run lên không ngừng.
“Không sao hết! Không sao hết! Giờ đã không sao rồi, Yuu-chan… Có anh ở đây, không ai có thể tổn thương em.”
“Không! Không phải! Ye-chan, bên… bên dưới… khục! Ô ~~ Bên dưới giống như có thứ gì đó!”
“Có cái gì?”
Nghe Yuuma nhỏ nói như vậy, Ye Jian hơi khó hiểu, thế nhưng cậu chợt cảm thấy kỳ quái. Yuuma nói gì đi nữa thì cũng là một majo thuần huyết, từ nhỏ thì cô bé đã ký khế ước với ác ma, mặc dù hiện giờ thì cô bé còn chưa thể nhìn thấy được quỹ tích vận hành của ma lực và cũng chưa học được cách sử dụng sức mạnh của majo, thế nhưng việc bị chìm vào trong hồ hẳn cũng không phải là việc gì khó xử lý với cô bé chứ? Sao lại bị sặc tới như vậy?
Hơn nữa nếu cậu đoán không lầm thì Yuuma nhỏ hẳn là phải biết bơi, nếu không thì cũng không dám xuống nơi nước sâu như vậy. Vậy tại sao cô bé lại bị chìm tới nỗi sắp chết đuối như thế?
“… hử?”
Đang cảm thấy khó hiểu thì đột nhiên, Ye Jian chợt cảm thấy là có một lực kéo mạnh đột nhiên tới từ dưới chân, có thứ gì đó đang quấn lấy mắt cá chân của cậu.
Nhắc mới nhớ, con suối này vốn trong tới thấy đáy, thế nhưng mà chỗ nước sâu này không hiểu sao lại có màu xanh khá mơ hồ khiến cậu cũng nhìn không rõ lắm.
Cảm nhận thấy lực kéo ở dưới chân, chả cần nghĩ thì Ye Jian cũng biết được nguyên do của mọi việc rồi.
“Tạp chủng! Dám dọa Yuu-chan còn dám tấn công cả ta? Muốn chết!”
Nổi nóng, Ye Jian gầm thét và vung chân một cái thật mạnh. Chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng và nước ở xung quanh chợt nổ tung. Sau đó, một vật thể nào đó có màu xanh biếc chợt bị đá tung lên không trung.
“Khục! Khục! Thật.. Thật lợi hại! Ye-chan, cái thứ đó là gì vậy?”
Không hổ là dòng dõi của ma nữ, ngoại trừ mới ban đầu vì không ứng phó kịp nên hơi kinh hãi một chút ra thì bây giờ, Yuuma nhỏ đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô bé nhìn vật thể vừa bị đá trên không trung và hỏi Ye Jian. Bất quá, tay của cô bé vẫn ôm chặt lấy cậu.
“Anh cũng không biết! Hẳn là sinh vật biến dị ở trong núi! Mặc kệ, nó là gì cũng được. Dám tấn công Yuu-chan, đi chết.”
Cơn giận vẫn còn chưa tiêu, Ye Jian chụp lấy một cục đá lớn to gần 1m ở gần đó và dồn sức mà ném mạnh về phía vật thể màu xanh lá kia.
“BÀNH ————!”
Bị tảng đá to tổ tướng do Ye Jian ném ra đập trúng, sinh vật có màu xanh ra phát ra tiếng hét chói tai rồi sau đó im bặt. Sinh vật lạ vốn cư ngụ ở đáy suối nhiều năm đã bị tảng đá kia nện cho choáng váng.
“Hừ! Thật đúng là, đang yên đang lành thì lại bị cái thứ này quấy phá!” Bực mình, Ye Jian thở ra một hơi thật dài và hầm hừ một câu, rồi bỗng nhiên, bên tai của cậu chợt vang lên một tiếng kêu vô cùng thẹn thùng có chút nhăn nhó: “… Ye, Ye-chan ~~~ ?”
“Ách, hả?”
Bị tiếng kêu bên tai làm cho chú ý, Ye Jian quay đầu lại nhìn một cái, và cậu nhìn thấy Yuuma nhỏ ướt nhẹp đang bị mình ôm ở trong ngực đã thẹn thùng tới sắp ngất xỉu, gương mặt của cô bé đỏ tới mức muốn nhỏ ra máu.
Cơ thể phấn nộn, nhỏ bé, mềm mại và yêu kiều, hiện đã căng lên tới thẳng băng ở trong ngực của Ye Jian.
Cái tư thế ôm sát như thế này, mà cả hai cũng đều cởi trần ra hết, cũng không trách được là tại sao Yuuma nhỏ lại có phản ứng như vậy. Bắt một cô bé 12 tuổi cởi trần và bị một người nam giới ôm vào trong ngực, không ngất xỉu vì mắc cỡ cũng đã là tốt lắm rồi.
Hiện giờ thì đừng nói là Yuuma, ngay cả Ye Jian cũng cảm thấy có chút nhộn nhạo vì cơ thể mềm mại và trần trụi của cô bé.
Tình huống này thật đúng là ngoài ý muốn a.
Offline mừng sinh nhật 10 năm Tàng Thư Viện: