Bên bờ suối, Kojou phát hiện ra bóng của Ye Jian và Yuuma. Chạy lại gần và nhìn thấy gương mặt vẫn còn chưa hết phần đỏ ửng của Yuuma nhỏ, Kojou nhỏ hơi có chút hồ nghi mà hỏi: “… Ồ? Yuuma, sao mặt của cậu lại hồng tới như vậy?”
“Tại… Tại vì mặt trời nóng quá, phơi nắng hơi lâu nên mới như vậy!” Bị Kojou hỏi tới việc mà nhìn không muốn nói, gương mặt của Yuuma nhỏ hơi có chút hốt hoảng và đỏ lên ( mặc dù lúc này thì gương mặt của cô bé cũng đã rất đỏ rồi ), sau đó, cô bé khẽ nhíu mày lại và biểu thị sự bất mãn: “Được rồi! Đừng có hỏi! Không có liên quan gì tới cậu đâu!”
“Gì chứ ~ ? Hỏi có tý thôi mà làm gì dữ vậy? Chỉ phơi nắng thôi mà làm như ghê lắm. Nhưng mà phơi nắng tới nỗi đỏ cả mặt như vậy, cậu không sợ sau này mình sẽ biến thành cục than đen sao?”
“Được rồi, Kojou! Đừng nói nữa! Đi thôi, nhìn thời gian thì hình như cũng muộn lắm rồi. Yuu-chan, có muốn tới ăn tối cùng với anh và Kojou không?” Bước tới vỗ vai của Kojou nhỏ và chuyển chủ đề sang hướng khác, Ye Jian quay đầu lại và hỏi Yuuma nhỏ.
Vốn còn đang rất thẹn thùng và đỏ mặt, thế nhưng sau khi nghe được câu hỏi của Ye Jian thì nụ cười trên mặt của cô bé đã biến mất.
“Thật… Thật xin lỗi, Ye-chan! Người ta nhất định phải về nhà!”
Cúi đầu, vẻ không muốn và thương cảm bị cô bé giấu sâu nơi đáy mắt.
Lại ngẩng đầu lên và nở một nụ cười tươi đầy trong sáng, Yuuma nhỏ hơi phất phất tay với Kojou để nói lời tạm biệt, sau đó, cô bé nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ye Jian và nói: “Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong đời của em. Có thể quen được với Ye-chan, thật sự là chuyện rất tuyệt vời.”
“Thấy không? Cho nên tớ mới nói là Ye-nii…”
Thò tay đè đầu của Kojou nhỏ xuống và ngăn cản thằng bé nói tiếp, Ye Jian khẽ cười và nói với Yuuma nhỏ: “Người nên cao hứng là anh, bởi vì có thể quen được với Yuu-chan. Nếu sau này có thể thường xuyên ở chung với Yuu-chan thì anh sẽ càng cao hứng hơn nữa, chỉ tiếc là không được.”
“Ừm, em cũng vậy! Thật muốn được ở chung cùng với Ye-chan mỗi ngày… Nhưng mà…”
Trên mặt thoáng hiện lên vẻ mất mát, thế nhưng sau đó, cô bé lại nở một nụ cười tươi đầy kiều diễm, trông nó chói mắt tựa như ánh mặt trời: “Không sao! Không có việc gì! Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau, đúng không Ye-chan? Tới khi đó, đừng quên lời hứa của chúng ta nha!”
“Đương nhiên là không! Vì nó là vĩnh viễn!”
“Vậy giờ em phải đi rồi! Gặp lại sau, Ye Jian nii-chan, còn có Kojou!”
Nói xong, cô bé nhìn thật kỹ về phía Ye Jian như muốn đem hình ảnh của cậu khắc vào trong đầu của mình, rồi sau đó, không đợi cậu nói gì, cô bé lập tức quay người lại và chạy vào trong khu rừng.
“… Chạy chậm một chút, coi chừng té. Còn có nhớ đừng có bỏ bữa ăn chiều đó, Yuu-chan!”
Âm thanh truyền tới từ phía sau, khi vọng tới tai của Yuuma nhỏ thì nó đã có chút nghe không rõ.
Lấy tay ôm thật chặt bộ ngực của mình, lúc này thì cảm xúc khó chịu đang tràn ngập con tim. Cảm giác khó chịu này, Yuuma nhỏ chưa từng được biết tới, và hiện giờ thì nó đang thúc giục cô bé phải chạy nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn nữa, bằng không cô bé sợ là mình sẽ nhịn không nổi mà quay đầu chạy trở về và lao vào trong ngực của đối phương.
Thật sự, thật sự không muốn rời đi, thế nhưng cô bé không có quyền lợi để lựa chọn.
Trong tương lai, cô bé phải tới một chỗ nào đó để cứu ‘người mẹ chưa từng được gặp mặt’ của mình, đây là ‘sứ mạng’ của cô bé.
“Nhất định! Nhất định phải nhớ rõ Yuuma nha… Cùng với lời hứa của chúng ta… Em nhất định sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho anh, Ye-chan!”
Trên ngực của cô bé, một sợi dây chuyền màu bạc đang lóe lên những tia hào quang yếu ớt. Đây là quà gặp mặt mà thiếu niên đã đưa cho cô bé, là bằng chứng cho lời hứa của hai người. Và ở bên trong sợi dây chuyền này, có một mẩu giấy nhỏ, trên đó có ghi một số điện thoại vô cùng quý giá với cô bé.
Chạy sâu vào trong rừng, cô bé tăng tốc mà chạy về ‘nhà’ của mình, đó là một tòa lâu đài, hoặc nên nói là một tòa thành vô cùng xa hoa được đặt ở một nơi sâu hút trong rừng rậm.
Tòa lâu đài đó, chính là nơi mà Yuuma nhỏ đã ra đời và sinh hoạt cho tới tận bây giờ. Ở trong đó, ngoại trừ cô bé ra thì cũng chỉ còn có những nữ hầu đang chờ sẵn. Giờ, cô bé phải trở về.
… …
Ở bên này, Ye Jian đưa mắt nhìn bóng của Yuuma nhỏ dần biến mất trong rừng. Mãi tới khi bóng của cô bé đã hoàn toàn mất hút thì cậu mới bắt đầu dời bước.
Trên đường về nhà Akatsuki, Kojou nhỏ hơi có chút tò mò mà hỏi: “Ye-nii, anh với Yuuma có phải là đã có chuyện gì không?”
“Con bé nói lớn lên muốn gả cho anh làm vợ, em tin không?”
“Híc! Em chả tin! Làm sao có chuyện đó được! Yuuma hoàn toàn không hợp với Ye-nii. Trong mắt em, nếu muốn trở thành tân nương của Ye-nii, vậy thì nhất định phải là công chúa điện hạ nào đó!”
Câu nói của Kojou nhỏ khiến Ye Jian nhịn không được mà bật cười. Cái thằng nhóc này, muốn nịnh bợ thì cũng phải khéo một chút chứ? Thiệt tình…
“Công chúa sao? Nói thật lòng thì anh không quan tâm việc tân nương của mình là công chúa hay là ojou-sama gì đó, yêu cầu của anh là chỉ cần khiến anh nhìn vừa mắt và hợp ý là được, còn lại thì không có hạn chế gì. Ngược lại, em nói như vậy tức là em đang có ý muốn nói là mai mốt mình nhất định phải lấy công chúa làm vợ đúng không?”
Vừa nghe Ye Jian nói như vậy, trên đầu của Kojou nhỏ lập tức rũ xuống mấy cọng chỉ đen, và cậu bé lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn! Em không có hứng. Công chúa gì… hay là thôi đi! Em chỉ thích chơi bóng rổ thôi. Hơn nữa em chỉ mới là học sinh tiểu học, chủ đề đó với em còn quá sớm!”
“Nếu học sinh tiểu học nào mà cũng trưởng thành sớm giống như em thì phỏng chừng ‘địa cầu – kun’ đã sớm bị nhân loại chơi tàn. Tiểu học mà trưởng thành được như em thì đúng là quái thai.”
“A! Ye-nii, anh nói như thế là không đúng! Em không phải là quái thai. Nếu như anh có một ông bố bà mẹ vô trách nhiệm mà suốt ngày đi rông giống ba mẹ em thì anh sẽ làm sao? Em với Nagisa-chan như vậy cũng là để tự chăm sóc bản thân thôi. Em là con trai, nếu không như vậy thì làm sao bảo vệ Nagisa-chan?” Với vẻ mặt ‘ai-muốn-như-vậy-chứ’, Kojou nhỏ nhổ nước đắng với Ye Jian.
Là anh trai còn là anh cả trong nhà, ba mẹ thì suốt ngày cứ chạy khắp thế giới mà chẳng thèm đoái hoài gì tới gia đình, nếu Kojou nhỏ không như vậy thì cậu bé thật sự không biết phải làm sao để che chở cho mình và em gái. Có thể nói việc Kojou nhỏ trưởng thành sớm như vậy, một phần nguyên nhân rất lớn là vì bị ép.
Nếu như chỉ có một mình, vậy thì phỏng chừng Kojou nhỏ sẽ trở nên có phần phản nghịch, thế nhưng bởi vì sau lưng vẫn còn một đứa em gái, Kojou nhỏ buộc phải gánh trách nhiệm bảo vệ cho em gái mình. Con người, một khi học được cách để gánh lấy trách nhiệm, vậy thì việc trở nên trưởng thành và chững chạc cũng thành một chuyện đương nhiên.
Bất quá cũng may, không phải chỉ có một mình Kojou nhỏ trưởng thành sớm, đứa em gái thua cậu một tuổi cũng trưởng thành không kém gì khi trở thành một đứa bé vô cùng hiểu chuyện, sáng sủa và nội trợ toàn năng. Có một cô em gái như vậy, trách nhiệm của Kojou nhỏ trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, bằng không thì cậu bé phỏng chừng là sẽ không sống được thoải mái như vậy. Tối thiểu sẽ không còn thời gian để quan tâm tới cái gọi là ‘bóng rổ’ nữa.
“Ầy… Về việc này thì, có vẻ như anh buộc lòng phải đồng ý với em, và bày tỏ sự đồng tình sâu sắc. Tính cách của Mimori-nee như thế nào thì không cần phải nói, còn về phần ba của em, nhiều lúc anh cũng đang thắc mắc là: không biết ổng có phải là ba ruột của hai đứa hay không.” Nói với vẻ đồng tình, Ye Jian khẽ lắc đầu.
“Em cũng nghĩ như vậy. Nhiều lúc em cũng nghĩ không biết mình có phải là con ruột của ổng không. Ổng chỉ toàn đối xử tốt với Nagisa-chan, còn với em thì ổng chả thèm ngó tới. Trên đời này tại sao lại có một ông bố vô trách nhiệm tới như thế chứ? Còn mẹ nữa, quả thật là giống y như Nagisa-chan, rõ ràng là đã có chồng với hai đứa con, tại sao lại vẫn cứ y như là con nít như thế? Có bố với mẹ như vậy, em còn biết nói gì đây?”
Dường như đã nín những lời này ở trong lòng từ rất lâu rồi, Kojou nhỏ đem toàn bộ những lời phàn nàn chất chứa trong lòng nói ra hết. Lúc trước vì không có đối tượng để trao đổi, cậu bé chỉ có thể nín ở trong lòng. Giờ tìm được người để thổ lộ rồi, cậu bé làm sao mà nhịn được nữa?
Bất quá, có một việc phải đính chính, đó là dù nói rất nhiều, thế nhưng Kojou nhỏ từ đầu tới đuôi cũng chỉ là đang phàn nàn thôi, không có ý định trách cứ gì. Suy nghĩ đó chưa từng xuất hiện trong đầu của cậu bé.
Có một ông bố bà mẹ vô trách nhiệm tới như vậy, nếu như là những bé trai khác thì phỏng chừng là đã trở thành một đứa trẻ phi thường phản nghịch khi thiếu xót tình yêu thương. Thậm chí nếu như vì thiếu mất cha mẹ quan tâm mà bị người khác ăn hiếp, vậy thì tạo thành ám ảnh tâm lý cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
Con trẻ, luôn cần sự quan tâm tới từ cha mẹ, đây là quy tắc vĩnh hằng.
Phải nói là rất may khi mà Kojou nhỏ không trở nên phản nghịch như vậy, mà trái lại còn trở thành một đứa trẻ chững chạc hơn so với bạn cùng lứa và cũng có tinh thần trách nhiệm.
Cho nên với những lời phàn nàn của cậu bé, Ye Jian chỉ xem chúng như những lời phàn nàn đơn thuần, chỉ là nói cho đỡ khó chịu thôi. Còn đối với cha mẹ của mình, Ye Jian dám khẳng định là thằng bé vẫn rất kính yêu và bảo vệ.
“Về chuyện đó thì em ráng mà chịu đi thôi, chờ thêm vài năm nữa, lớn lên rồi thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.” Vỗ vỗ vai của Kojou nhỏ, Ye Jian an ủi.
“Mà em cũng nhớ là chớ có học cái lão già kia, tối ngày đi rông chẳng để ý gì tới gia đình, lại còn lưu nợ tình ở khắp nơi. Thật đúng là, anh cũng chẳng hiểu là Mimori-nee nghĩ như thế nào, thế nhưng đối với loại đàn ông vô trách nhiệm kia, nếu mà là anh thì anh đã sớm ghim lên cột rồi treo lên mà quất cho một trận nhừ tử.”
“Ghim… Ghim lên cột?” Nghe Ye Jian nói như vậy, Kojou nhỏ bị sợ hết hồn, sau đó cậu bé vội vàng phân bua: “Ye-nii, anh tuyệt đối đừng manh động. Dù sao ổng cũng là ba của em. Hơn nữa về việc đó, em cảm thấy không có gì cần quan tâm. Từ nhỏ tới giờ, nếu em nhớ không sai thì hình như ba mẹ em cũng chưa ngủ với nhau lần nào. Đúng rồi, Ye-nii, em nói nhỏ cho anh biết một chuyện, đó là thực ra thì mẹ của em thích những cô gái đáng yêu đó.”
“Ậy! Chuyện này mà em cũng biết?” Ye Jian đổ mồ hôi mà hỏi.
“Cũng không phải là bí mật gì! Dù sao thì, chỉ cần quen với mẹ em lâu là biết. Bà ấy cũng không có ý định che giấu gì? Anh không thấy là mỗi lấy thấy cô gái nào đáng yêu thì mắt mẹ em đều sáng lên sao?”
“… Hình như là vậy thật! Đúng là… Xem ra cuộc sống của em thật đúng là nước sôi lửa bỏng nha, Kojou-kun!”
“Nước sôi lửa bỏng thì không tới nỗi, nhưng mà cũng rất cực khổ!”
Offline mừng sinh nhật 10 năm Tàng Thư Viện: