“… Ô, sempai, rốt cục thì nguyên một ngày hôm nay sempai đã đi đâu vậy? Kiếm nguyên một ngày cũng không thấy nha!” Vừa bước tới trước cửa nhà Akatsuki, Ye Jian đã nhìn thấy ngự tỷ tóc tím đang trong bộ dạng phong trần mệt mỏi, cho nên cậu lập tức hỏi.
Nhắc mới nhớ là suốt từ sáng hôm nay tới giờ, cậu vẫn luôn không thấy Yukari ở đâu. Chẳng lẽ là tới điểm chắp đầu của Hội Sư Vương ở thị trấn để thực hiện công tác báo cáo?
Vừa bước về tới trước cửa nhà thì đã nghe được tiếng của Ye Jian, cái chân đang giơ lên của Yukari dường như cũng hơi cứng lại một cái.
Ánh tà dương của buổi chiều tàn nhuộm hồng cả chân trời, cũng nhuộm hồng cả gương mặt trái xoan mỹ lệ của ngự tỷ tóc tím.
Tay nhịn không được mà siết chặt chuôi của cây thái đao đang đeo ở sau lưng, Yukari phải cố lắm thì mới nhịn được để không nhổ đao ra mà liều mạng với người vừa hỏi mình.
Cố gắng hít thở một hồi để lấy lại bình tĩnh, một lúc lâu sau, Yukari dùng giọng mũi để ‘hừ’ một cái biểu thị sự khó chịu, sau đó cô mới tiếp tục đi vào trong nhà.
“Ye-nii, có phải là hai người đang… đang cãi nhau không? Endou-nee hình như làm lơ anh rồi!”
Đối với nghi vấn của Kojou nhỏ, Ye Jian cũng đã chẳng biết phải phun tào như thế nào rồi.
Mấy ngày trước bị đuổi đánh thì lại được gọi là thân mật, hiện tại không đánh thì lại bị hoài nghi là đang cãi nhau. Đây không phải là lừa bố mày sao? Rốt cục thì học ai mà tam quan của đứa nhỏ này lại lệch lạc tới như vậy?
“Đừng có đoán mò! Còn nhỏ thì biết cái gì, Endou-nii như vậy là tại vì thẹn thùng, biết không?”
“Thẹn thùng?” Kojou nhỏ nghẹo đầu, biểu thị mình hoàn toàn không hiểu được ý của Ye Jian là sao. Tại sao biểu hiện như vậy lại là do thẹn thùng?
“Em không hiểu! Endou-nee của em mặc dù rất dữ, thế nhưng mà vẫn là con gái nha, cho nên Endou-nee thích ————”
“Mi đang nói nhăng nói cuội gì đó, thằng nhóc thúi! Nếu mà còn không vào nữa thì đêm nay ngủ ngoài đường đi!”
“A! Không, chờ một chút, Endou-nee. Em không muốn ngủ ngoài đường!!” Nghe được tiếng của Yukari truyền tới từ sau cánh cửa, Kojou nhỏ hốt hoảng mà kêu to và chạy vội tới.
Về phần Ye Jian thì cậu rất không có tự giác mà cứ đi tàn tàn và bước tới trước cửa nhà, sau đó cậu vừa cười vừa trêu nói: “Sempai ~, vừa rồi rốt cục thì chị vừa tưởng tượng ra cái gì mà hét toáng lên như thế? Sẽ không phải là nghĩ bậy bạ đi? Thiệt tình, làm người lớn rồi mà sao hấp ta hấp tấp như vậy. Cái gì thì cũng phải nghe người ta nói xong rồi hẵng phát biểu chứ? Tôi chỉ đang nói là chị thích ngắm mặt trời lặn nhưng không muốn bị tôi với Kojou phát hiện, giờ vô tình bị chúng tôi nhìn thấy nên mới như vậy thôi. Cái này mà là nói nhăng nói cuội sao? Ẩy ~~~ ? Chẳng lẽ ~~~ trong lòng sempai có tật giật mình, hiểu lầm ý của tôi nên mới như vậy?”
Kojou nhỏ giờ đã chạy vào nhà, phỏng chừng là đã về tới phòng mình rồi, về phần Yukari thì lại không thấy có động tĩnh.
Cầm tay nắm cửa, Ye Jian không chút do dự mà mở cửa bước vào trong.
“Vù ————!!”
Một tia sáng trắng bí ẩn mang theo tiếng gió gào thét đột nhiên xuất hiện và đánh về phía Ye Jian.
“BA~!”
Hai ngón tay khẽ giơ lên và kẹp lại, tiếng kẹp ngón tay vang lên thanh thúy, và cây đao đang chém tới đã bị hai ngón tay kẹp chặt, không thể đi tới thêm dù chỉ 1cm.
“Đánh lén ngay trước cửa nhà như thế, tôi sẽ giận đó nha, sempai!”
Hai ngón tay khẽ dùng sức mà rung lên một cái, sau đó, với vẻ mặt giật mình, Yukari đã bị Ye Jian làm cho mất cân đối và bổ nhào về phía trước.
Trên mặt lại hiện lên nụ cười xấu xa tựa như là ác ma của mình, Ye Jian cất bước tiến tới, và cơ thể hương diễm của giai nhân đã bị Ye Jian tóm được và ép chặt ở trên tường.
“Ngươi ———— A… ~~!?”
Đôi tròng mắt tựa như hai viên pha lê tím trợn lên đầy vẻ khó tin. Không nói không rằng, thiếu niên lại một lần nữa bá chiếm lấy đôi môi nhỏ của ngự tỷ tóc tím.
“A… Ô ô ô ~~~!!”
Lại một lần nữa, nhịp tim đập trở nên mất khống chế mà tăng tốc đập thình thịch, đầu óc cũng trống rỗng. Giai nhân lại một lần nữa bị thiếu niên làm cho bối rối.
Lại bị hôn rồi, hơn nữa còn là ngay trước cửa nhà Akatsuki.
Ở chỗ này, chỉ cần có ai đó trong nhà bước ra khỏi phòng thì tuyệt đối là sẽ bị phát hiện.
Âm thầm may mắn vì Kojou nhỏ đã tiến vào buồng trong, nhờ vậy mới không bị thằng bé phát hiện. Nếu như mà bị thằng bé phát hiện ra cô đang bị đè ở trên tường và bị cưỡng hôn như vầy, uy nghiêm của cô sẽ quét rác hết.
『 Chậc! Chậc! Thật không hổ là miệng của sempai, thật là ngọt quá nha, khiến cho tôi thật thích tới không muốn rời miệng. 』
Đúng lúc này thì một tiếng truyền âm chợt truyền tới trong đầu của Yukari. Truyền âm, đây chẳng phải là điều gì mới mẻ đối với cô, chính bản thân cô nếu cần thì chỉ cần dùng một chút phép thuật thì cũng có thể làm được. Cho nên lúc này, thứ hấp dẫn cô cũng chỉ có nội dung của câu truyền âm.
Cái gì mà ‘không hổ là miệng của sempai’? Cái gì mà ‘ngọt quá’? Còn ‘thích tới không muốn rời miệng’. Ý nó là cái miệng của cô là món điểm tâm ngọt dành riêng cho nó đúng không? Thằng nhóc khốn kiếp!
『 Tôi biết rồi nha, sempai. Thực ra sempai làm như vậy là vì cố ý đúng không? Vì muốn cho tôi chủ động nhấm nháp cái miệng nhỏ. Thật là ưỡn ẹo quá nha. Chỉ cần nói thật là được rồi, hà tất phải làm vậy! 』
Cái ——!? Thằng nhóc này, chiếm hời của mình còn chưa tính, giờ còn dám…
Hai mắt của Yukari mở lớn, cơ thể cũng bắt đầu run lên vì giận.
『 Coi như chị có chối thì cũng vô ích thôi, sempai à. Chị làm lộ liễu quá. Cố tình hù dọa Kojou nhỏ để cho thằng bé chạy về phòng, rồi sau đó còn cố ý đánh lén tôi. Đã biết rõ là đánh lén tôi thì cũng vô dụng, còn có thể bị bắt, vậy mà vẫn làm’ trong khi đó thì cả phong ấn trên đao cũng không thèm mở. Làm nhiều chuyện như vậy rốt cục là tại sao vậy? 』
“A… ~~~!!!” Cơ thể quyến rũ được giấu dưới bộ quần áo mùa hè đơn bạc của Yukari khẽ run lên, những lời của Ye Jian tựa như những mũi gươm sắc bén cắm vào trong lòng của cô.
Tất cả những lời tự an ủi và che giấu của bản thân dường như đã bị xé thành mảnh vỡ. Đúng! Tại sao mình lại làm nhiều chuyện ngớ ngẩn như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự ————
Không! Sẽ không đâu! Làm sao có thể?! Tuyệt đối là không! Không thể nào như vậy! Nhất định là nó đang nói lung tung để trêu chọc mình, nó chỉ muốn làm cho mình bối rối.
Mình chỉ là… chỉ là… đúng! Chỉ là chủ quan thôi! Mình chỉ là chủ quan thôi! Lần sau mình nhất định sẽ dùng toàn bộ sức mạnh! Dốc toàn bộ sức mạnh ma thuật và võ thuật mà mình có, đồng thời cũng mở phong ấn của ái đao Honōkibaō.
Trong lòng trở nên hỗn loạn, ý thức cũng trở nên lộn xộn, thậm chí cả hô hấp cũng bởi vì cảm xúc rối loạn mà trở nên càng lúc càng dồn dập.
『 Để tôi đoán một chút xem, có phải là hiện giờ sempai đang nghĩ: ‘lần sau mình nhất định sẽ không bất cẩn như vậy, mà sẽ dùng toàn lực’, phải không? Lần sau nhất định sẽ mở phong ấn của Honōkibaō, đồng thời dùng sức mạnh lớn nhất để đánh gục tôi rồi trừng phạt tôi bằng những hình phạt độc ác nhất, đúng không? Thế nhưng, còn – có – lần – sau nha, sempai. Không thèm phản bác mà lại trông chờ vào lần sau, đây không phải là đang nói rằng từ sâu trong lòng, sempai thực ra đang mong đợi còn lần sau nữa sao? Hoặc là tôi nên nói, sempai mong đợi tôi sẽ nhấm nháp cái miệng nhỏ của sempai nhiều hơn nữa? 』
『 Cái —— !? Ngươi —— Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó! Ta làm sao có thể… Khốn kiếp! Ngươi là thằng ranh con khốn kiếp! Ta nhất định sẽ trả thù! Lần nhục nhã trước đó, còn có hôm nay, Endou Yukari này thề, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi phải trả giá cho những chuyện đó! 』
Rốt cục, Yukari cũng không thể tiếp tục trầm mặc. Cô dùng lời truyền âm mang đầy vẻ quá khích để tuyên bố quyết tâm của mình cho Ye Jian.
『 Nếu vậy thì tôi thật mong đợi nha, sempai! Mong đợi việc trả thù của chị! Thế nhưng mà lần sau nữa, lần sau nữa nữa, hoặc là hơn nữa thì cũng vậy, bất kể là bao nhiêu lần, chỉ cần sempai tới trả thù tôi, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Giống như hôm nay, tôi cũng sẽ nhấm nháp lấy cái miệng nhỏ đáng yêu của sempai, hoặc thậm chí làm việc còn quá đáng hơn nữa, xem như là để trừng phạt. Nhớ nha, sempai! Còn giờ, để tôi vui sướng mà tận hưởng cái miệng nhỏ của sempai trước đi. 』
Vừa nghe Ye Jian nói như vậy thì không biết tại sao, Yukari bỗng cảm thấy như là mình lại trúng nguyền rủa thêm một lần nữa, toàn thân trở nên không còn chút sức lực nào.
Cái miệng nhỏ bị thiếu niên mặc sức tung hoành, tùy ý làm lấy chuyện khó xử mà hắn muốn, không chút cố kỵ nào, thậm chí, cô còn bị ép phải nuốt lấy nước miếng của thiếu niên.
Là một người hơi có chút bệnh thích sạch sẽ, nếu như là lúc trước, Yukari tuyệt đối sẽ phát điên. Thế nhưng bây giờ, Yukari chợt hoảng sợ khi phát hiện ra là mình hoàn toàn không cảm thấy buồn nôn và chán ghét khi bị thiếu niên bắt phải nuốt nước miếng của hắn.
Tất cả, tất cả đều là do cảm xúc trong cô, nó chi phối hành động của cô, khiến lý trí của cô bị lạc lối, đôi mắt bị che mờ, tâm linh bị xâm chiếm.
Chính nó, chính thứ cảm xúc này, mấy ngày nay vẫn luôn một mực dày vò cô. Thậm chí, vì muốn trốn tránh nó, từ sáng nay, cô đã phải tự mình đi tới điểm liên lạc của Hội Sư Vương tới giờ mới về, vừa là để hoàn thành công việc, cũng vừa xem như là đi giải sầu. Cô cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Chỉ là, sau khi trở về và lại một lần nữa nhìn thấy thiếu niên, đồng thời nghe được âm thanh của hắn, tất cả những gì mà cô đã cố gắng suốt từ sáng tới giờ, toàn bộ đều phế bỏ. Sự tĩnh tâm cô cố gắng tạo ra từ sáng tới giờ bị thiếu niên phá hủy một cách nhẹ nhàng.
Hắn, quả thực là mệnh kiếp của cô.