“———— cái gì? Ngươi muốn bắt quỷ hút máu để nghiên cứu? Còn muốn càng mạnh càng tốt? Ngươi điên rồi đúng không? Rốt cục thì ngươi muốn làm gì? Thằng nhóc thúi, ngươi muốn phá hủy Giao Ước Thánh Vực sao? Ngươi có biết làm vậy sẽ xảy ra chuyện gì không?” Trừng to đôi mắt tựa như hai viên pha lê màu tím của mình lên, Yukari kích động mà quát thẳng vào mặt của Ye Jian, người vừa nói với cô rằng ‘tôi muốn bắt một con vampire nào đó mạnh mạnh một chút để nghiên cứu’.
“Ngươi có biết là nhân loại chúng ta phải khó khăn tới nhường nào mới có thể khiến cho tam đại chân tổ chịu ký giao ước thánh vực hay không? Giờ ngươi lại muốn bắt vampire để nghiên cứu? Còn muốn ‘đủ mạnh’? Ngươi đùa với ta sao? Ngươi muốn châm ngòi cho cuộc chiến giữa nhân loại với quỷ hút máu?”
“Làm gì đến nỗi như thế? Chỉ là tìm một con quỷ hút máu nào đó để nghiên cứu thôi mà. Chẳng lẽ tộc quỷ hút máu đoàn kết tới vậy sao? Sempai quên là giao ước Thánh Vực sinh ra từ đâu sao? Với lại, coi như có tạo thành chiến tranh thì cũng…”
“Ngươi nói cái gì!?”
“Khục! Không có gì! Tôi chỉ đang nói là nếu có thể tìm được những vampire bị trục xuất từ ba đế quốc bóng tối, vậy thì không cần lo lắng về việc vi phạm giao ước, đúng không. Trong số đó hẳn phải có vampire thuộc thế hệ cũ hoặc là trực hệ của Primogenitor chứ?”
Ye Jian vừa nói xong, thì Yukari đã nổi đóa, hoặc nên nói là cô càng nổi đóa hơn ( vì trước đó đã rất nổi đóa rồi ).
“Ngươi cho rằng vampire thuộc thế hệ cũ đều là rau cải trắng sao? Còn trực hệ của chân tổ? Ngươi nghĩ bọn chúng là cái gì? Là bùn hay là đất, muốn bóp thì bóp? Thành thật mà ở yên đó cho ta, còn nếu ngươi thật sự chán sống thì ta có thể giúp ngươi một tay. Tối thiểu thì ngươi sẽ không cần phải chết trong thống khổ.”
“Thật sự không giúp tôi sao, Yukari-sempai?”
“Hừ! Tại sao ta phải giúp ngươi? Tổ chức Công Ma Sư quốc gia của ngươi là kình địch của Hội Sư Vương bọn ta, không những thế mà từ trước tới giờ, ngươi còn thường xuyên kết thù với ta, ta không báo thù cũng đã là nhân từ lắm rồi. Còn muốn ta tư dụng cơ quan tình báo của Hội Sư Vương để cung cấp tình báo cho ngươi? Nằm mơ đi!”
Giơ chiếc cằm nhọn lên, Yukari dùng ngữ khí đầy cao ngạo để trực tiếp bác bỏ lời nhờ vả của Ye Jian.
“Sempai ~ , khẳng định là không giúp sao?”
Từ từ bước gần, Ye Jian dùng ngữ khí có chút cười cợt để nói với Yukari, đôi mắt màu hổ phách của cậu khẽ lóe lên những tia sáng yêu dị.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, thằng nhóc thúi: từ giờ trở đi, ngươi mà còn dám động tay động chân với ta nữa là ta sẽ ————” Biểu lộ có chút bối rối, Yukari ngoài mạnh trong yếu mà lên tiếng; chỉ là, khi cô còn chưa kịp nói xong thì một giọng nói đã vang lên sát bên tai khiến cả người của cô đều cứng ngắc.
“Sẽ làm gì? Yukari-sempai đáng yêu của tôi?”
Tiếng nói phát ra từ sau lưng, rất gần, rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi ấm phả từ miệng của chủ nhân giọng nói đó.
“Ngươi… Ngươi…”
“Bùm!” Một tiếng nổ nhỏ vang lên, cả người Yukari lập tức biến thành một cụm khói trắng.
“Còn tưởng là ta sẽ tiếp tục bị mắc lừa sao? Nói về ảo thuật và chú thuật, Yukari này tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai, kể cả ngươi, thằng nhóc thúi.”
Giọng nói hơi có phần đắc ý của Yukari vang lên cách đó không xa; lúc này, ngự tỷ tóc tím đang nhìn Ye Jian với vẻ đắc ý, hai tay khoanh lại với nhau và trong tay thì đang cầm cây thái đao vẫn còn quấn băng của mình.
Đối với thái độ đắc thắng của Yukari, Ye Jian không tỏ ý kiến mà cậu chỉ nhún vai rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thôi được rồi! Nếu sempai đã quyết tâm không giúp như vậy thì tôi cũng đành chịu. Không hổ là thánh cơ của Hội Sư Vương nha, xem ra tôi đành phải đi săn vampire một mình thôi. Ừm… Nếu tôi nhớ không lầm thì Đế Quốc Bóng Đêm cách nơi này gần nhất là Đế Quốc thuộc quyền cai trị của Primogenitor Đệ Nhị - Foregazer, nằm ở vùng Tây Á thì phải? Hầy ~ Không biết có thể gặp được trưởng lão thuộc thế hệ cũ hoặc là trực hệ của Primogenitor đệ nhị không. Nếu gặp được thì tốt quá.”
Nói xong, Ye Jian quay người muốn đi.
“Cái…!? NGƯƠI ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TA!!!!!!!!!!”
Rống lớn với vẻ đầy lo lắng, Yukari vọt thẳng tới trước mặt của Ye Jian và chỉa cây đao của cô về phía cậu, sau đó cô lập tức mắng xối xả: “Ngươi làm như vậy là phá hủy giao ước Thánh Vực, đây là hành vi phạm tội! Là Attack Mage của Bộ Máy Vua Sư Tử, ta có quyền bắt ngươi. Thằng ranh con, nếu ngươi mà còn chấp mê bất ngộ nữa, vậy thì đừng trách Honōkibaō của ta vô tình!”
“Quả nhiên vẫn quan tâm tôi sao, sempai?”
“Qua–Qua–Quan tâm? Ai-Ai-Ai quan tâm ngươi chứ? Ha ha, ngươi là thằng ngu sao? Đừng–Đừng có tưởng bở! Ai thèm để ý ngươi chứ? Ta chỉ sợ là ngươi sẽ gây ra chuyện lớn thôi! Đừng có tự kỷ rồi tự mình suy diễn! Ha ha, ta quan tâm ngươi, sao có thể? Ha ha!”
Hơi có chút cà lăm, Yukari dùng giọng giễu cợt để nói với Ye Jian, chỉ là ánh mắt có chút né tránh của cô lại bạo lộ cảm xúc thật trong lòng.
Thấy Yukari như vậy, Ye Jian mỉm cười: “Thật sao? Chà, sempai thật là đáng yêu quá. Vậy được rồi, coi như tôi nghĩ lầm đi. Nhưng mà sempai, sempai bắt tôi vào lúc này có phải là hơi sớm quá không? Bởi vì tôi còn chưa làm gì hết nha. Tôi là attack mage của quốc gia, coi như chạy tới lãnh địa của Primogenitor đệ nhị thì cũng có thể lấy cớ là điều tra tội phạm, sempai không có lý do để bắt giữ. Có gì thì chờ tới khi tôi bắt đầu phạm tội đã, khi đó thì sempai có thể lấy cớ là tôi phá hủy giao ước thánh vực, muốn bắt cũng không muộn, không phải sao? Hơn nữa thì chuyện như vầy có nhiều cớ để che lấp lắm, cần gì phải vội như vậy?”
“Cái —— Tại sao ngươi lại đần như vậy? Thằng ranh con ngu xuẩn! Ngươi thực sự muốn đi chịu chết đúng không? Ngươi thật sự muốn khiến cho thế giới bị hủy diệt đúng không? Ngươi thực sự muốn ta phải trở thành địch nhân của ngươi thì ngươi mới hài lòng đúng không? Ngươi ————”
Kích động, Yukari quát lớn. Cô thật sự muốn túm lấy cổ áo của Ye Jian mà rống vào mặt của cậu như vậy, đôi mắt màu tím của cô lấp lóe những tia phức tạp. Cô không hiểu tại sao Ye Jian nhất định phải đi làm cái việc vừa mạo hiểm lại vừa chẳng có lời bao nhiêu này. Chỉ là, thứ đáp lại cô cũng chỉ có ánh mắt bình thản nhưng lại kiên quyết tới không thể lay động được của thiếu niên, điều này khiến cô chán nản mà im bặt đi câu chất vấn.
Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể vuốt phẳng lại thái độ của mình và suy nghĩ về vấn đề Ye Jian đã đưa ra.
“Ngươi muốn tìm quỷ hút máu để làm gì? Còn muốn càng mạnh càng tốt? Sao không trực tiếp chạy thẳng tới chỗ của Primogenitor luôn đi? Đỡ mất công tìm!” Giọng nói bình thản nhưng đầy vẻ cam chịu, trách cứ và châm chọc của Yukari vang lên. Tới cuối cùng, cô vẫn không thể lạnh lùng mà ngoảnh mặt làm ngơ. Duy chỉ có thiếu niên, là cô không thể lạnh lùng và thờ ơ nổi.
“À ~ ! Sempai tưởng là tôi không muốn vọt thẳng tới trước mặt của Primogenitor sao? Ai bảo Primogenitor được bảo vệ tầng tầng lớp lớp như vậy? Chứ nếu mà giờ Primogenitor xuất hiện ở đây, tôi cũng không ngại đập bẹp chúng rồi xách đi nghiên cứu.”
“Sao ngươi không chết luôn đi! Nói mau! Ngươi muốn tìm vampire để làm gì?”
Bị tức tới muốn bật cười, Yukari thật sự đã không còn biết phải làm gì với Ye Jian ngoại trừ việc chất vấn. Việc gặp phải Ye Jian, có lẽ chính là sự xui xẻo lớn nhất trong đời của cô.
“Chuyện đó… Thôi được rồi! Nói cho sempai thì hẳn không sao. Chỉ là sempai phải hứa với tôi trước là phải giữ bí mật cho tôi, được chứ?”
“Nói mau!” Chẳng muốn nhiều lời, Yukari tức giận mà quát lớn. Chỉ là dù rằng miệng thì quát lớn, thế nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có chút gì đó vui vui. Vì là cô, nên không sao?
“Thực ra thì, tôi chỉ đang muốn tìm một con kenjuu nào đó mạnh mạnh tý thôi.”
“Kenjuu?” Hơi ngơ ra vì câu trả lời của Ye Jian, Yukari ngạc nhiên mà truy vấn: “Ngươi muốn tìm kenjuu để làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thử điều khiển chúng? Chẳng lẽ ngươi không biết nguyên nhân mà chúng chỉ có thể ký khế ước với vampire sao?”
“Tôi đương nhiên biết! Nói đơn giản nhất thì chúng cần tuổi thọ của khế chủ làm năng lượng cho mình đúng không? Cho nên trừ vampire ra thì tất cả những loài có tuổi thọ hữu hạn khác đều không thể khống chế được kenjuu.”
“Đã biết như vậy mà ngươi còn tìm kenjuu? Còn muốn càng mạnh càng tốt? Ngươi đang muốn làm gì?”
Nói với vẻ kinh nghi, lúc này thì Yukari thật sự không hiểu được là Ye Jian đang muốn làm gì. Đã biết rõ là mình không điều khiển được, vậy mà vẫn muốn tìm? Đây không phải là ngớ ngẩn sao? Chẳng lẽ thằng nhóc này còn có ý định làm gì khác với chúng?
“Tôi muốn nghiên cứu cấu tạo của kenjuu, ngoài ra tôi muốn kiểm tra xem chúng có liên quan gì với ma thú hay không.”
“Haaa? Ngươi thèm muốn sức mạnh tới điên rồi sao? Ngươi tưởng rằng suốt hơn mấy ngàn năm qua, chỉ có một mình ngươi là nghĩ tới việc đó sao? Ngươi có biết là đã có bao nhiêu thí nghiệm diễn ra tới giờ chỉ để nghiên cứu đầu đề ngươi vừa nói không? Nó thậm chí còn nhiều hơn cả số nhân loại hiện có của thế giới đó! Nếu chuyện đó có thể thành công, vậy thì nó đã thành công từ mấy ngàn năm trước rồi! Còn ở đó mà chờ tới phiên ngươi? Còn nữa, ngươi nghĩ gì mà lại đi đem thứ có đẳng cấp thấp như ma thú ra để so với một loài sinh vật có thứ nguyên bậc cao như kenjuu? Là ngươi điên rồi hay là do ta điên rồi? Muốn nghiên cứu cấu tạo của kenjuu thì thôi, ta còn có thể hiểu, đằng này lại muốn liên hệ hai thứ đó với nhau. Haaa? Ngươi cho rằng mình là thần sao? Thậm chí coi như là thần linh cũng không làm nổi chuyện đó!”
Không chút lưu tình nào, Yukari dùng những lời lẽ cay nghiệt và trào phúng để diễn tả quan điểm của mình về vấn đề mà Ye Jian vừa nói ra.
Bị Yukari trào phúng như thế, thế nhưng Ye Jian chỉ vui vẻ mà tiếp nhận, sau đó cậu cười khẽ và nói: “Tôi biết, nhưng tôi có thói quen tin vào thứ do mình tự kiểm chứng hơn. Vả lại, vì một số lý do cá nhân, tôi cần phải nghiên cứu cấu tạo của kenjuu. Hi vọng sempai có thể giúp đỡ tôi trong việc này, tôi muốn biết vị trí của những vampire đủ mạnh nhưng bị lạc đàn, có vị trí gần chúng ta nhất. Được chứ?”