“Thằng nhãi con… Thằng nhãi con đáng chết! Dám giết Pascus của ta?! Ta thề, ta tuyệt đối sẽ giết ngươi!! Chờ đó! Ta nhất định sẽ báo thù! Nhất định! Còn có ngươi, ả tiện nhân của Bộ Máy Vua Sư Tử!!!” Nhìn Ye Jian và Yukari với ánh mắt thù hận, Basque gầm gừ rồi sau đó quay đầu chạy trốn.
“Muốn đi? Ai cho ngươi cảm giác là mình có thể chạy vậy? Ta ngàn dặm xa xôi lặn lội tới đây là để săn ngươi với kenjuu của ngươi, để ngươi chạy mất thì ta công toi à? Ngoan ngoãn đứng yên đó đi!”
Tiếng của Ye Jian vang lên, và Basque chợt hoảng sợ khi phát hiện ra rằng chân mình đã bị thứ gì đó trói lại.
Không nhúc nhích được! Theo bản năng, Basque cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng hoàn toàn không thấy được gì cả. Trên chân chẳng có gì, nhưng tại sao lại không cử động được. Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?
“Mọi chuyện đã xong, giờ chúng ta cũng nên tính sổ với nhau cho rõ ràng. Trước tạm dẹp chuyện săn bắt qua một bên, chỉ nói riêng việc ngươi muốn sỉ nhục bà xã tương lai của ta. Chừng đó cũng đã đủ để ngươi chết tối thiểu là 100 cái mạng.”
Với bộ dạng như đang nói chuyện uống một tách trà, Ye Jian nhếch miệng cười và nói tiếp với Basque: “Yên tâm, ta rất là chuyên nghiệp, cho nên trước khi ngươi trả nợ xong thì ta chỉ đánh cho người thân tàn ma dại, ngoắc ngoải nhưng không chết được, mãi tới khi ngươi trả đủ 100 cái mạng thì thôi.”
“Ngươi muốn làm gì với ta. Thằng ranh con! Ta… Ta cảnh cáo ngươi! Người sau lưng ta không phải là kẻ mà ngươi có thể mạo phạm. Thức thời thì mau ngoan ngoãn thả ta ra và cút khỏi nơi này mau. Bằng không đại nhân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Ngoài mạnh trong yếu, Basque nói với giọng hung ác để đe dọa Ye Jian, thế nhưng đổi lại chỉ là một nụ cười có vẻ thích thú của cậu.
“Ara? Ha ~, hóa ra là có người đứng sau lưng. Thảo nào, ta cứ tự hỏi là loại cặn bã bị trục xuất như ngươi làm sao mà có tư cách sở hữu một con kenjuu ngon ăn tới như vậy, hóa ra là có chỗ dựa. Theo cái bản tính ngông cuồng và ngạo mạn tới không biên giới như ngươi, ta đoán là kẻ sau lưng ngươi phải lớn lắm nhỉ? Bằng không làm sao bảo bọc được ngươi khỏi việc bị mấy lão già và công tước khác xé xác. Bất quá để ta đoán xem, hẳn là ngươi thuộc dạng tự nguyện thế tội cho kẻ sau lưng ngươi đúng không, hoặc tương tự như thế, nên hắn mới bảo bọc ngươi như vậy? Chả có lý do gì để cho một kẻ bề trên quan tâm đến một thứ rác rưởi đã bị trục xuất tới mức đó, trừ khi hành vi quan tâm đó có thể cung cấp cho hắn lợi ích nào đó, ví dụ như… danh tiếng? Chà… Vậy rốt cục cái tên đứng sau lưng ngươi là ai đây? Là công tước, trưởng lão, hoặc thậm chí là… hoàng tử?”
“Ngươi ——!!” Sắc mặt cứng lại, Basque hoàn toàn không ngờ được rằng cái tên nhãi con loài người trước mắt lại có thể từ vài câu nói của hắn mà suy luận ra được tới mức này. Đây đã không thể gọi là thông minh nữa rồi, mà là trí tuệ, một trí tuệ siêu việt với kinh nghiệm lõi đời không thua gì một con cáo già đã sống mấy trăm mấy ngàn năm.
Sức mạnh vượt trội, đi cùng với tâm trí siêu việt, đây quả thực là một con quái vật.
“Sao? Không dám nói? Vậy thì tiếc quá! Giữ thứ rác rưởi đã chẳng còn chút giá trị nào như ngươi lại cũng chỉ lãng phí, chi bằng…”
“Ngươi dám!!! Ta là người của đại vương tử, đại vương tử trực hệ của Primogenitor đệ nhị của Vương Triều Hủy Diệt!!!! Ngươi dám ———— AAAHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!”
Hét lên một cách hoảng sợ, Basque vội vàng gào lớn để đe dọa, thế nhưng chỉ một giây sau, tiếng đe dọa của hắn đã biến thành tiếng gào rú thê lương thảm thiết vang vọng khắp khu phế tích.
Tứ chi dần xoắn lại, rồi từ từ nghiền nát thành từng mẩu vụn và bể tan ra khắp nơi, máu phun lai láng, chỉ để lại cơ thể và cái đầu còn nguyên đang giãy giụa và gào thét trong sự đau đớn tột cùng.
“À ~ Đại hoàng tử của Vương Triều Tuyệt Diệt sao? Thật đúng là một nhân vật lớn. Chỉ là, đáng tiếc, chẳng liên quan gì tới ta. Ta chỉ là attack mage thuộc về nhân loại thôi. Nhân vật lớn của ma tộc các ngươi chả có ý nghĩa gì với ta sất. Cho nên, ngươi vẫn ngoan ngoãn nằm đó mà trả đủ một trăm cái mạng đi.”
“Thằng —— nhãi ——! Ta tuyệt đối sẽ giết ———— AAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!!!!!! ẶC!!!”
“Ồn quá! Nín bớt đi!” Phẩy tay một cái, những phần xương, máu, cùng với thịt vụn trước đó bị Ye Jian tụ tập lại và nhét ngược lại vào trong miệng của Basque rồi để cho hắn từ từ nuốt xuống. Đồng thời với đó, nơi tứ chi bị đứt rời trên cơ thể của Basque bỗng nhiên nổi lên bốn ngọn lửa nhỏ có màu trắng sữa.
Tiếng kêu xì..xèo liên tục vang lên, bốn ngọn lửa thiêu đốt và từ từ ăn mòn cơ thể của Basque như một loại axit đậm đặc. Từng tấc từng tấc một, bốn ngọn lửa gặm nhấm lấy cơ thể của Basque từ từ, từ từ trong sự đau đớn và tuyệt vọng khôn cùng của hắn.
“Như vầy chắc được rồi. Nghe nói khả năng tái sinh của quỷ hút máu rất cao, nhất là vampire bá tước trở lên, hầu như là bất tử bất diệt. Coi như có bị chặt nửa người thì nửa trên cũng có thể tái sinh lại đúng không? Chậc, nghe cứ như là con giun ấy nhỉ?”
“Khặc! Thằng… AAAHHHHHH… Chết… Ta thề… sẽ… AAAAAHHHHHHHHH ——————!!!!!!”
Sặc sụa mà nuốt chính phần xương thịt của mình xuống, Basque vừa gào lên một cách thảm thiết, tựa hung tàn mà đe dọa Ye Jian. Đau đớn tột độ khiến cho gương mặt vốn hơi có phần điển trai của hắn trở nên vô cùng vặn vẹo, méo mó và dữ tợn, khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Chỉ là, đối mặt với cảnh tượng cứ như là trong địa ngục này, Ye Jian lại cười rất vui vẻ, rất rực rỡ, rực rỡ tới mức cứ tưởng như là: đây là nụ cười vui vẻ của ma quỷ nơi địa ngục vậy.
“Ráng mà chịu nha! Đừng có điên sớm quá đó! Như vậy thì chán lắm. Yên tâm, chỉ cần cơ thể ngươi có khả năng hồi phục đủ mạnh là được, còn năng lượng thì cứ để ta lo. Không vấn đề gì, ta hứa là sẽ đảm bảo cho ngươi có đầy đủ năng lực để phục hồi trong mọi tình huống, coi như ngươi có điên thì ta cũng sẽ chữa khỏi cho ngươi. Trò vui chỉ mới bắt đầu thôi mà, đầu tiên là thịt xay, giờ tới đốt, sau đó là ngứa, rồi tới châm cứu răng cưa, rồi tới giải phẫu thủ công, rồi tới rút máu, rồi tới… Chà, nhiều quá, chọn cái nào trước đây nhỉ? Không biết 100 cái mạng có đủ không đây.” Gãi gãi đầu, Ye Jian bày tỏ là chỉ lấy có 100 cái mạng thì hình như là hơi ít.
Tiếng lẩm nhẩm đầy ác ý của Ye Jian truyền nguyên si vào tai của Basque, sợ tới mức tròng mắt của hắn co lại chỉ còn bằng cây kim, tinh thần gần như muốn tan vỡ, phòng tuyến trong lòng hầu như muốn hỏng mất.
Nhiều… Nhiều trò như vậy? Một trăm lần, mà còn chưa đủ? Ma quỷ, cái tên này là ma quỷ, không, là chúa quỷ tới từ địa ngục. Chỉ riêng chừng này thôi đã khiến tinh thần của hắn muốn tan vỡ rồi. Một trăm lần với một trăm kiểu như vầy? Đó là khái niệm gì? Đã vậy, điên cũng có thể làm cho tỉnh lại? Ma quỷ!!!!!!!
Lúc này, toàn bộ cảm xúc trong đầu của Basque đã chỉ còn lại có sự hoảng sợ. Bất luận trước đó là phẫn nộ cũng được, thù hận cũng được, tất cả đều đã biến thành sự sợ hãi, sự sợ hãi tột cùng.
“Không… Không… Đừng… Cầu ngươi… AAAAHHHHHH… Đừng… Ta… Ta… cái gì cũng… AAAAAHHHHHHH!!!!”
“Ôi chao? Mới đó mà đã đầu hàng rồi? Ầy, chán thế? Nếu biết như vậy thì ngay từ đầu ngươi nói như vậy làm gì chứ? Giờ có xin ta thì ta cũng chịu thôi, ai bảo ngươi sỉ nhục người yêu của ta chứ? Nguyên tắc của ta là phải khiến cho tất cả những kẻ dám xúc phạm tới người yêu của ta phải hối hận vì đã từng sinh ra trên đời, cho dù việc xúc phạm đó chỉ đơn thuần là lời nói. Cho nên ngươi ráng mà chịu đi, ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian thêm một chút để cho ngươi có thời gian hưởng thụ.”
Ù ù ù ù ù ù ~~~ !
Dường như cảm nhận được tâm trạng của Ye Jian, bốn ngọn lửa có màu trắng sữa bỗng thiêu đốt chậm lại. Thiêu chậm lại, thế nhưng cảm giác đau đớn thì vẫn giữ nguyên, điều đó đồng nghĩa với việc Basque phải chịu đựng sự đau đớn lâu hơn trước đó. Bị ngọn lửa thần thánh của sự tinh lọc thiêu cháy, đây quả thực là một trong các hình phạt đau đớn nhất đối với vampire.
Tiếng kêu thê lương tiếp tục vang vọng khắp nơi và truyền vào tai của Ye Jian, thế nhưng cậu chỉ cười một cách vui vẻ và thích thú với ánh mắt lạnh tới mức có thể đông cứng cả linh hồn.
“Thằng nhóc thối tha, ngươi…”
Lúc này, Yukari đã đi tới bên cạnh của Ye Jian. Nhìn tên quỷ hút máu đang trong bộ dạng thân tàn ma dại đang nằm trên đất và rên la thảm thiết, sắc mặt của Yukari cũng có chút không tốt. Bất quá, cô cũng không lên án Ye Jian cái gì, chỉ hơi nhắc nhở cậu một chút.
“Không có gì đâu. Chỉ là hơi trừng phạt hắn tí thôi mà, ai bảo hắn dám sỉ nhục sempai đáng yêu nhất của tôi chứ? Không trừng phạt hắn tí thì sao được, đúng không?”
“Ai… Ai… Ai là của ngươi? Đừng có hở chút là muốn chiếm hời của ta, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc thôi. Còn nữa, cây trường thương mà ngươi dùng trước đó là gì? Lấy ra ta xem xem!” Bị câu nói của Ye Jian làm cho đỏ cả mặt trên, trong lòng thì bối rối, Yukari cũng chỉ còn biết cách là giả vờ tức giận ( Tsundere ) để đánh trống lảng.
“Hả? Cây thương đó sao? Nó là vũ khí của tôi! Chỉ là có hạn chế khi dùng, cho nên giờ không thể lấy ra cho sempai xem rồi.”
“Hừ! Lừa quỷ đi thôi! Không xem thì không xem! Ai thèm chứ?” Hừ lạnh một cách đầy bất mãn, Yukari quay đầu sang hướng khác, không hỏi thêm nữa.
Sở dĩ, Yukari chịu bỏ qua dễ dàng như vậy là bởi vì ở trong lòng, cô cũng biết là yêu cầu vừa rồi của mình thật sự có phần rất quá đáng. Ở cái thế giới đầy rẫy yêu ma quỷ quái này, việc dò hỏi bí mật về sức mạnh của người khác là một việc cấm kị. Chỉ với câu hỏi vừa rồi của cô, Ye Jian dù có tuyên chiến với cô thì cũng là hoàn toàn hợp lý.
Bất quá, điều hiển nhiên là Ye Jian sẽ không bao giờ tuyên chiến với cô, cũng chính vì biết điều đó nên Yukari mới chủ động mở miệng hỏi như vậy.
“Vậy tiếp theo, ngươi định làm gì? Dùng kết giới để phong ấn kenjuu, thực đúng là chỉ có ngươi mới nghĩ ra.”
“Là do những kẻ khác quá thiếu dũng khí để tưởng tượng với năng lực chấp hành thôi! Còn thứ này đương nhiên là dùng để nghiên cứu rồi, bằng không chúng ta tới đây làm gì?”
“Nghiên cứu? Ngay tại cái nơi khỉ ho cò gáy này?”
Đối với sự ngạc nhiên của Yukari, Ye Jian chỉ cười gật đầu: “Đương nhiên. Tôi không có thời gian để mang con bạch tuộc này chạy long nhong khắp nơi.Nếu như sempai cảm thấy không chờ nổi, vậy thì sempai cũng có thể rời đi trước ————”
“Nhảm nhí! Ngươi cho rằng ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ta tới đây là để giám thị ngươi. Nếu như bây giờ ta rời đi, có trời mới biết là cái thằng ranh con to gan lớn mật nhà ngươi sẽ gây ra chuyện gì. Hơn nữa ta cũng muốn chống mắt lên để nhìn xem là rốt cục thì ngươi có thể làm được gì với cái thứ này. Cả ngày cứ thần thần bí bí.” Ye Jian còn chưa kịp nói xong thì đã bị Yukari bác bỏ một cách thẳng thừng, coi bộ cô nàng quyết tâm là phải theo dõi cậu cho tới cùng luôn rồi.
Bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, Ye Jian cũng chỉ có thể chấp nhận. Chuyện tới nước này rồi, cũng đành phải tùy cô nàng thôi.
“Được rồi! Muốn nhìn thì cũng được, nhưng hi vọng là tới lúc đó, Yukari-sempai đừng chủ động quấy rầy tôi. Đúng rồi, cái tên này nói mình là người của đại hoàng tử thuộc Vương Triều Tuyệt Diệt, sempai nếu có hứng thú thì cũng có thể điều tra thử một chút, có lẽ sẽ khai thác được thông tin nào đó mà sempai muốn.”
“Cái gì? Người của đại hoàng tử thuộc Vương Triều Tuyệt Diệt? Đó chẳng là phải thuần huyết trực hệ của vĩnh thế phân thân của Foregazer sao? Tại sao người của hắn lại có mặt ở đây?”
“Ha ha, trực hệ của một primogenitor, thật đúng là một việc đáng để mong đợi. Được rồi, giờ tôi giao hắn cho sempai, đừng chơi chết là được. Vốn định hành hạ hắn lâu hơn một chút, nhưng nếu sempai đã ở đây rồi thì thôi, giao cho sempai vậy. Thù mới hận cũ gì, sempai muốn làm gì thì cứ làm. Nhớ là đừng chơi chết, tối thiểu thì trước khi tôi nghiên cứu con kenjuu này xong thì đừng chơi chết.”
“Không cần ngươi phải nhắc!”