Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 76 :  ta chờ đây!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thằng nhóc con thối tha hỗn đãn đó!!!! Dám, dám ————” Dùng một bộ đồ nam để che đậy cơ thể với quần áo đã bị xé nát, Yukari nhìn trừng trừng về ánh lửa đỏ ngòm cách đó không xa mà gầm gừ. Sắc mặt của cô tái nhợt chưa từng có.

Lúc này, sự phẫn nộ đã không đủ để diễn tả tâm trạng của cô. Vất vả lắm, cô mới hạ quyết tâm để can đảm mà biểu thị ra tình yêu của mình với thằng nhóc đó.

Vậy mà, thằng nhóc con vô liêm sỉ đó, lại dám…

Bất luận vì lý do gì, việc đột nhiên trêu chọc một thiếu nữ khiến cho thiếu nữ đó biểu thị ra tình cảm với mình, rồi đột nhiên bỏ đi ngay thời khắc thần thánh nhất mà thiếu nữ định giao ra sự thuần khiết của mình cũng là một hành vi không thể nào chấp nhận được.

Bị đối xử như thế, coi như có là một cô gái dịu dàng tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể xem như không thấy đi? Huống hồ gì, Yukari còn là một cô gái tâm cao khí ngạo với lòng tự trọng cực mạnh.

Làm sao có thể tha thứ? Làm sao có thể không tức giận?

Mũi đột nhiên cảm thấy cay nhừ, hốc mắt cũng chợt trở nên ướt át.

Từ nhỏ đến lớn, Yukari chưa bao giờ cảm thấy oan ức và yếu đuối tới như vậy. Thậm chí cô còn chưa từng bị oan ức nữa, thế nhưng lần này, cô lại thực sự cảm nhận được rồi, rõ ràng hơn bất cứ thứ gì khác.

Cảm giác muốn gào lên muốn khóc lớn, muốn giải phóng tất cả những cảm xúc bị đè nén trong lòng này khiến cô phát điên.

Nếu như thằng ranh con đó mà có mặt ở đây, cô thề là mình sẽ rút đao ra chém nó mà không nói câu nào. Chém không chút lưu tình, không chút do dự. Chỉ có làm như vậy thì sự oan ức của cô mới được giải phóng.

Tít! Tít! Tít —— !

Chợt, trong túi quần của chiếc quần trong đã bị nghiền nát của Yukari bỗng vang lên những âm thanh dồn dập.

Là tiếng điện thoại của Yukari! Gọi cho cô vào lúc này, hẳn là bạn thân của cô đi? Bởi vì trong đó chỉ có đúng một dãy số… Không! Gần đây còn có thêm một số điện thoại khác, là của thằng nhóc thối tha khốn kiếp đó.

Lập tức móc điện thoại ra và nhìn vào dãy số đang gọi tới, Amerika Hi?

Nhìn thấy dãy số này, cùng với tiếng chuông điện thoại có phần dồn dập, không hiểu tại sao, trong lòng của Yukari chợt dâng lên một linh cảm không lành.

Hít thật sâu và thở ra để lấy lại bình tĩnh. Sau khi làm như thế vài lần, cảm xúc hỗn loạn trong lòng của Yukari mới tạm thời được vuốt phẳng.

Nhẹ nhàng bấm nút nhận cuộc gọi, Yukari để điện thoại lên sát tai và lên tiếng: “Hi-chan? Có chuyện gì sao? Thật hiếm khi thấy cậu gọi cho mình vào lúc này nha. Với lại cuối cùng thì cậu cũng biết dùng điện thoại rồi?”

Giọng nói giống hệt như thường ngày khi mà cả hai trao đổi với nhau. Duy chỉ có với bạn chí thân của mình là Yukari không muốn để lộ ra vẻ chật vật.

『 lệnh triệu hồi, mệnh cho tân thế thánh cơ Endou Yukari của Bộ Máy Vua Sư Tử lập tức trở về Kōkami, không được sai sót. 』

Thế nhưng, không giống với thường ngày, đáp lại Yukari cũng chỉ có một mệnh lệnh với ngữ điệu không mang theo bất cứ cảm tình nào tới từ đầu bên kia của điện thoại.

Giọng nói này, đúng thực là bạn chí thân của mình, thế nhưng ngữ điệu này ————

“Này! Chờ một chút, Hi-chan! Cậu có ý gì đó? Mình còn đang phải làm nhiệm vụ do sư phụ cắt cử. Muốn mình lập tức trở về mà không nói lý do, cậu đang có ý gì?”

Vốn dĩ, trong lòng đã cảm thấy rất đè nén và khó chịu, giờ lại đột nhiên nhận được một mệnh lệnh khiến cho mình bực bội tới như vậy, giọng của Yukari cũng trở nên bất mãn.

『 Đây là mệnh lệnh! Ta, lấy quyền lợi của tân nhậm trưởng lão, người đứng đầu của Tam Thánh để ra lệnh cho cô. 』

“Cái gì!? Ra lệnh cho tôi?! Cô rốt cục có ý gì đó?! Amerika Hi! Cô nhận được chức trưởng lão từ sư phụ rồi nên giờ muốn lên mặt dạy đời tôi đúng không?” Tất cả cảm xúc khó chịu ở trong lòng chợt bùng nổ. Lửa giận sộc lên não, Yukari bị giọng nói lạnh băng băng lại cao cao tại thượng của bạn thân làm cho nổi đóa.

Bất quá, Yukari vẫn không cúp máy, bởi vì cô đã hiểu quá rõ bạn của mình. Đó là một người trong nóng ngoài lạnh. Hơn nữa, từ bé tới giờ, hai người mặc dù cãi nhau và tổn hại nhau rất nhiều, thế nhưng chưa bao giờ bạn cô lại nói với cô bằng cách nói giống như hôm nay. Điều này khiến cho linh cảm không lành trong lòng của Yukari trở nên mạnh hơn nữa.

Bất quá, linh cảm thì linh cảm, hiểu thì hiểu, thế nhưng lửa giận thì vẫn phải phun ra. Vốn dĩ đã không thể đè nén được lửa giận, vốn đã lửa giận chống chất, giờ bạn thân của cô lại tới đổ thêm dầu vào lửa, điều này khiến Yukari hoàn toàn không nhịn nổi nữa rồi. Kết hợp với linh cảm bất an mãnh liệt trong lòng, Yukari cảm thấy lý trí của mình sắp đứt đoạn.

『 Không trở lại, cô sẽ phải hối hận. 』

“Hối hận? Cho nên tôi nói, cô đang có ý ————” Rồi đột nhiên, Yukari im bặt, yết hầu của cô dường như bị cái gì đó chặn lại. Cô dường như đã biết được linh cảm bất an của mình tới từ đâu rồi.

Không thể nói thêm một câu bốc đồng nào nữa, con tim bỗng nhiên thắt lại, cả người cũng chợt kéo căng.

Dùng ngữ khí bất an và lo sợ chưa bao giờ có, Yukari chật vật mà hỏi vào chiếc điện thoại.

“Sư phụ… Phải hay không là sư phụ đã…!?”

『 Thực xin lỗi, Yukari… 』

BA~! Chiếc điện thoại tuột khỏi tay của Yukari và rớt xuống đất. Toàn thân đứng chết trân tại chỗ như bị sét đánh. Sư phụ… Người thân duy nhất của cô đã…!!

… …

Sau khi cứu Kanon-chan và giải quyết những vấn đề còn sót lại ở tu viện xong, Ye Jian lập tức ôm cô bé mà chạy về chỗ mà Yukari đang đợi, miệng thì tức giận mà tự lầm bầm: “———— đáng chết! Tại sao hết lần này tới lần khác lại đúng lúc như vậy chứ?”

Sở dĩ cậu quyết định dùng chân chạy mà không phải dùng Gift [ Không Gian ] để di chuyển là vì cậu còn cần chút thời gian để nghĩ cách đối mặt với Yukari. Cậu biết chắc là tâm trạng của Yukari lúc này tuyệt đối đang rất tồi tệ, tồi tệ hơn mức mà cậu có thể hình dung được.

Chắc chắn sẽ tức giận! Chắc chắc sẽ phẫn nộ! Chắc chắn sẽ oan ức!

Sao có thể không phẫn nộ và oan ức cho được? Bởi vì hành vi của cậu lúc đó quả thực là đang chà đạp lên lòng tự tôn của Yukari. Bất kể là có lý do gì cũng vậy. Chà đạp là chà đạp, không có khác biệt! Thứ khác biệt duy nhất tồn tại cũng chỉ có tâm trạng và thái độ của đôi bên mà thôi. Và với Yukari thì tâm trạng… Chẳng cần nghĩ cậu cũng biết là nó tồi tệ đến mức nào.

Cho nên lúc này, cậu cũng đang rất là bực bội. Bực bội không chỉ vì cảm thấy vận may của mình quá kém, mà càng nhiều là vì sự bất cẩn của mình. Tất cả là do cậu chủ quan và thiếu sự phòng bị, nếu cậu phòng bị từ sớm thì đã chẳng để xảy ra chuyện này.

Nhưng giờ, nói gì thì cũng đã rồi. Nếu có thời gian rảnh để hối hận thì chi bằng bỏ thời gian ra mà giải quyết vấn đề đang có đi thì hơn, đồng thời khắc sâu bài học vào trong đầu để lần sau không tái phạm. Hiện giờ, việc cậu cần làm nhất là phải làm sao tìm cách để đền bù lại cho Yukari.

Trong chuyện lần này, điều may mắn duy nhất mà cậu gặp được có lẽ là việc Kanon-chan không bị tổn thương, đồng thời cũng không bị người khác giành trước một bước mà mang đi mất.

Mặc dù thì trong thời gian ngắn sắp tới, tinh thần của cô bé sẽ có phần sa sút, thế nhưng cậu cảm thấy mình có năng lực để vuốt phẳng lên vết thương lòng của Kanon-chan. Đồng thời với đó thì việc mình xuất hiện đúng lúc để cứu thiếu nữ có tên Mia cũng giúp Kanon-chan yên lòng phần nào. Việc thiếu nữ này hoàn toàn khôi phục lại ngay trước mắt của cô bé đã khiến cô bé bớt đau xót đôi chút.

Về phần Kanon-chan thì sau chuyện này, cậu định sẽ đem cô bé về nhà. Về sau, cậu sẽ là người giám hộ cho Kanon-chan. Làm vậy thì nếu như mai mốt, lỡ như cậu có việc phải vắng mặt thì Natsuki-chan cũng có thể chăm sóc cho con bé với thân phận là ‘mẹ tương lai’.

Còn về việc Natsuki-chan liệu có thể trở thành ‘mẹ tương lai’ hay không thì, đây không phải là nói nhảm sao? Thứ mà bản ma vương muốn có, coi như là có giấu trong hố đen cũng phải ói ra.

Mặt khác, điều khiến Ye Jian cảm thấy hơi thở phào nhẹ nhõm là Yukari vốn là một người có tính cách khá trong sáng và rộng rãi; cho dù cô có giận thì cũng sẽ không cực đoan tới mức mà trực tiếp tuyệt giao với cậu, hoặc là cảm thấy ‘mối quan hệ này chỉ tới thế là cùng’.

Yukari sẽ không nhỏ nhen đến mức cảm thấy hành vi của cậu khi đó là một việc hoàn toàn không thể bù đắp được. Mà chỉ cần có thể bù đắp được là tốt rồi. Về sau, cậu sẽ cho Yukari một đêm khế ước hoàn mỹ gấp trăm lần đêm nay để làm quà xin lỗi.

Cùng lắm, thì cho cô nàng làm nữ vương một lần, hoặc lùi thêm vài ba bước nữa cũng được.

Với suy nghĩ như vậy, Ye Jian ôm Kanon-chan đi tới nơi mà Yukari đang chờ đợi cậu.

Bóng hình uyển chuyển nổi bật màu tím hiện ra trước mắt. Cúi đầu và quay lưng về phía cậu, giai nhân chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ cũ, không nói và cũng không nhúc nhích một chút nào.

Trên mặt đất, một chiếc điện thoại đang nằm đó. Không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì? Hay chỉ đơn thuần là sự yên lặng trước khi bão lớn?

“Sem… Sempai?”

Không có động tĩnh.

“Chuyện lần này… Thật xin lỗi, sempai! Bởi vì Kanon-chan gặp nạn nên tôi phải đột nhiên bỏ đi để cứu con bé. Sempai có thể thông cảm cho tôi không?”

Vẫn là sự yên lặng tới đáng sợ, không hề có một chút phản ứng nào.

“Sem ————” Còn chưa nói xong, thì Yukari đột nhiên quay lại mà đâm sầm về phía cậu.

Kinh nghi, Ye Jian tranh thủ thời gian dùng linh lực để chuyển Kanon-chan qua một bên, và sau đó là ôn hương nhuyễn ngọc chợt phốc vào trong lòng.

“Chuyện gì vậy, sempa… A… Um ~~!”

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì môi đã bị cướp mất.

Điên cuồng! Vô cùng điên cuồng! Điên cuồng hơn cả nụ hôn mà cô đã kính dâng cho cậu trước đó. Phản ứng này của Yukari khiến Ye Jian cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nhìn chằm chằm vào gương mặt cách mình trong gang tấc, Ye Jian cố gắng tìm ra manh mối để có thể lý giải về phản ứng của cô lúc này.

Và từ trên gương mặt mỹ lệ và tinh xảo, cậu nhìn thấy dấu vết của hai dòng nước mắt vẫn còn chưa khô.

Khóc?!

Nhìn thấy dấu vết của nước mắt trên mặt Yukari, Ye Jian hoảng hồn. Kết quả này là kết quả mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Rồi bất chợt, trên môi của cậu truyền tới cảm giác đau đớn.

Vị mặn mặn, cho thấy môi của cậu đã bị cắn bể và chảy máu. Thế nhưng vị mặn không phải là vị duy nhất, còn một vị khác nữa không tới từ cậu, nó chua chát và cay đắng vô cùng.

“Tư ~~~!”

Bàn tay trắng như ngọc thạch chợt đẩy cậu ra, những giọt nước mắt óng ánh lại tiếp tục tuôn ra từ khóe mắt của giai nhân. Vội vàng quay người lại, giai nhân cất bước và muốn bỏ trốn thật nhanh khỏi nơi này.

Thế nhưng vào thời điểm này, Ye Jian tuyệt đối sẽ không để cho cô bỏ trốn. Vì nếu để cô bỏ đi mất mà cậu không cản lại, vậy thì mối quan hệ này đã xong. Với kinh nghiệm tình trường lão luyện, Ye Jian khẳng định được điều đó. Khi một người con gái cần sự an ủi mà người con trai không chủ động che chở, còn bỏ mặc cho cô gái đó rời đi, vậy thì mối quan hệ đó không sớm thì muộn cũng sẽ phải kết thúc trong chia lìa.

Dù không biết rằng sau khi cậu bỏ đi thì điều gì đã xảy ra với Yukari, thế nhưng cậu biết rằng cậu tuyệt đối không được để cho cô rời đi. Cô gái của cậu đang cần sự an ủi từ cậu.

Trực tiếp biến mất và hiện ra ngay trước mặt của Yukari, cậu trực tiếp tóm lấy cô mà ôm chặt vào trong ngực, bất chấp sự giãy giụa của giai nhân tóc tím.

“Ngoan. Không khóc ~!”

Không nói lời xin lỗi, cũng không nói thêm bất cứ lời thừa thải nào, cậu chỉ ôm lấy Yukari và lẳng lặng vuốt ve mái tóc dài màu tím, cùng với vỗ về tấm lưng đang run lên của thiếu nữ.

“Khốn kiếp! Ô ô ô ~~ ! Buông ra! Đều là ngươi! Đều là lỗi của ngươi! Ô oaaaaaa…!!!” Khẽ giãy giụa mà gõ vào ngực của Ye Jian, Yukari khóc lên, khóc vô cùng thê lương, khóc vô cùng bất lực và oan ức.

Từ khi gặp gỡ đến giờ, đây là lần đầu tiên Ye Jian thấy Yukari như vậy. Cô chưa bao giờ giống như vậy trước đó.

Trong mắt cậu, Yukari vẫn luôn là một cô gái lạc quan, trong sáng, cởi mở, kiên cường và tự tin. Một cô cái như vậy, giờ lại trở nên yếu mềm và nhu nhược như thế. Cậu tự hỏi rằng rốt cục điều gì đã xảy ra mới có thể khiến cho cô gái này trở nên yếu đuối như vậy? Khi cậu rời đi, rốt cục là đã xảy ra việc gì?

Không biết được, vì thế, việc duy nhất mà cậu làm được lúc này cũng chỉ có ôm thật chặt người con gái trước mắt mà thôi.

“Oaaaa… Thằng nhóc con thối tha… Nếu không phải, ô ô ô ô… Nếu không phải tại ngươi… Ô ô ô… Sư phụ… Sư phụ cũng sẽ không… Oaaaaaaaa ~~~~~~~~ !!!!”

Từ nức nở, nghẹn ngào, rồi đến gào khóc. Yukari lấy tay mà gõ mạnh vào lưng của Ye Jian, và khóc vô cùng thương tâm.

‘Sư phụ?’ Từ những lời đứt quãng của Yukari, Ye Jian dương như cũng đã đoán ra được điều gì rồi. Chậc! Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại như vậy? Tại sao dạo gần đây mọi chuyện đều bắt đầu có dấu hiệu không thuận lợi vậy. Là do cậu quá chủ quan và buông lỏng sao?

Chuyện của Mimori hôm trước, tới chuyện của nhà Akatsuki, lại tới chuyện của lũ sinh vật cao thứ nguyên của thế giới này, giờ lại tới chuyện của Yukari, thậm chí cả Kanon-chan cũng vừa suýt lâm vào nguy hiểm.

Âm thầm bực bội và khẽ nheo mắt lại, Ye Jian tự đính chính lại tâm thái có phần bất cẩn của mình. Hiện giờ, cậu đang rất khó chịu. Vô cùng khó chịu! Thứ mà cậu khó chịu nhất xưa giờ, vẫn luôn là nước mắt và sự nguy hiểm đối với cô gái mình thích. Giờ, cô gái của cậu đang khóc thương tâm tới như vậy, cậu có thể không khó chịu sao?

Nghe tiếng khóc thương tâm đến gần chết của Yukari, Ye Jian siết chặt vòng tay của mình hơn nữa.

Tiếng khóc kéo dài hơn mười phút, đôi mắt vốn trong vắt cũng đã có chú sưng đỏ.

Chờ thêm gần 5 phút nữa, Yukari mới dần bình tĩnh lại.

Lần này, bầu không khí trở nên trầm mặc. Từ khóc thút thít, đến lặng yên mà ôm lấy nhau.

Lại thêm 15 phút đồng hồ, bỗng nhiên, Yukari chợt ngẩng đầu và lại chủ động hôn lấy Ye Jian, vẫn điên cuồng và mãnh liệt như vậy.

Hô hấp dồn dập cũng chẳng màng để ý, bờ môi chết lặng cũng chẳng khiến họ ngừng. Đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, như muốn đem người kia hòa vào cơ thể của mình vậy.

Nụ hôn vẫn cứ kéo dài, mãi tới khi bờ môi của Ye Jian lại cảm thấy đau đớn kịch liệt thì Yukari mới đẩy cậu ra. Bình tĩnh xoay người mà đi về vị trí cũ để nhặt điện thoại lên, sau đó cô đi mất.

Bộp! Bộp! Bộp…

Tiếng bước chân cứ dần đi xa, thế nhưng lần này, Ye Jian không cản cô nữa.

Mãi tới khi bóng hình của giai nhân dần khuất bóng và sắp biến mất trong cảnh núi rừng xa xăm, một giọng nói hung tợn mới vang lên và bay vào trong tai của Ye Jian.

“———— nhớ kỹ cho ta! Thằng quỷ thối! Là ngươi thiếu nợ ta! Ta tuyệt đối sẽ đòi lại!”

Lại nghe được giọng nói hung tợn giống như khi hai người cãi nhau lúc bình thường, Ye Jian mới chợt nở nụ cười.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ chờ chị, sempai. Nhưng nếu chị không đến, vậy thì tôi sẽ tới tận nơi để trả về.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio