“… Hủy bỏ? Thật không, Natsuki-chan?” Nhìn loli nữ vương đang ngồi gác chân ở trước mắt, Ye Jian hơi ngạc nhiên hỏi.
Vốn dĩ, gương mặt nhỏ nhắn và tinh xảo của Natsuki đã treo đầy vẻ bất mãn cùng khó chịu, về nguyên nhân thì khỏi cần phải nói rồi, toàn bộ đều là do cái tên trứng thúi ở trước mặt. Giờ, lại nghe được Ye Jian hỏi như vậy, gương mặt của Natsuki trực tiếp đóng băng, và cô quăng mạnh xấp tài liệu đang cầm thẳng vô mặt Ye Jian rồi mắng: “Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, còn dám giả ngu với ta? Ngươi làm chuyện gì còn không tự mình biết sao? Để cho ta phải lau mông thay cho ngươi, ngươi là con nít mặc tã đúng không? Ngu xuẩn!”
“Lau mông?”
Chụp lấy xấp tài liệu mà Natsuki-chan quăng tới, Ye Jian nhanh chóng mở ra và lướt nhanh qua một chút. Tổng cộng là hai phần tình báo: một phần là về việc Mimori bị tập kích khi ở Hông Kông, một phần là tin tức về chuyến săn giết của cậu ở khu vực biên giới của Vương Triều Tuyệt Diệt, tin tình báo này vừa được truyền gấp về đảo Itogami cách đây không lâu.
Cả hai phần tình báo, đều có miêu tả đại khái về Ye Jian.
Nói chung thì, phần miêu tả về cậu, thay vì nói là tình báo thì chi bằng nói là đơn thư phê bình thì đúng hơn. Toàn bộ chẳng có một câu công tâm nào, chỉ đơn thuần là đang nhấn mạnh về việc cậu ‘không để ý mệnh lệnh của tổ chức’, ‘tự ý xử quyết kẻ tập kích’, cùng với ‘tự ý thảo phạt quỷ hút máu của Vương Triều Tuyệt Diệt’. Toàn bộ tình báo về cậu, đại khái chỉ nhấn vào ba điểm này, còn những thứ khác thì đều được qua loa.
Nếu có ai đó không hiểu chuyện mà vô tình gặp được hai phần tình báo này, phỏng chừng ấn tượng đầu tiên về cậu sẽ là: ‘thật là một thằng ranh con cuồng vọng và vô kỷ luật’.
Nhìn những ngôn từ sắc bén được ghi trong xấp tài liệu, Ye Jian bật cười.
“Hành văn rất tốt, thật sắc bén. A ~~ Thật đúng là một chuyên gia trong lĩnh vực nghệ thuật ngôn ngữ. Chậc! Tôi có thể biết được là ai viết bài bình luận về tôi trong này không, Natsuki-chan?”
Mặc dù nụ cười của Ye Jian rất bình thường và chẳng có ý ngầm gì trong đó, thế nhưng Natsuki có thể cảm nhận tính nguy hiểm trong đó, vì vậy, cô mở lời khuyên bằng cái giọng ‘mặc kệ nó đi’: “Bớt gây chuyện cho ta đi, thằng ngố! Ngươi tưởng ta không biết là ngươi đang nghĩ gì sao? Ba cái thứ như thế này, xem qua là được rồi. Nếu chuyện gì cũng phải truy cứu như ngươi thì công xã của đảo đã sớm bị ta cày tới nát bét.”
“Thì tôi có nói là sẽ chủ động đi gây chuyện đâu. Tôi không có nhỏ nhen như vậy. Hỏi chỉ là để xác định ai bạn ai thù thôi. Đúng rồi, còn về phần cái vụ hủy công xã đảo cô vừa nói, nếu bữa nào cô đột nhiên có ý tưởng đó, vậy thì nhớ rủ tôi. Tôi sẽ dọn sạch chúng cho cô, cũng coi như tiện thể báo thù luôn.” Nói tới đây, Ye Jian bỗng ngẩng đầu lên và cười hì hì: “Nói thật thì trong công xã, ngoại trừ Natsuki-chan ra thì tôi cũng chẳng quan tâm ai, cho nên nếu bọn chúng thích tìm chết thì tôi cũng không ngại tiễn chúng một đoạn đường. Nếu bọn chúng dám bất kính với cô thì nhớ nói cho tôi, tôi sẽ giúp bọn chúng thay máu một lần. Nghe nói thỉnh thoảng thay máu thì sẽ có lợi cho sức khỏe.”
“Vù ——!” “BA ~ !”
Chiếc quạt xếp đang cầm trên tay bị Natsuki quăng ra, và bị Ye Jian tiếp được. Có lẽ vì đại khái cũng đã quen tình huống này, nên Natsuki-chan cũng chỉ gõ bàn một cách khó chịu mà không nói thêm điều gì.
Chờ tới khi Ye Jian đem cây quạt ném trả lại cho cô thì cô mới mở miệng: “Ta thật sự không ưa được cái giọng tí tửng đó của ngươi. Đừng có lúc nào cũng làm như mình là phần tử khủng bố! Trên cái đảo này, ngoại trừ ngươi ra thì còn ai dám bất kính với ta? Nói như ngươi thì ngươi nên tự sát để tạ tội với ta trước đi!”
Nói tới đây, đôi mắt màu thâm lam của Natsuki lóe lên vẻ đăm chiêu. Cái tên này, từ khi hắn chính thức lộ rõ bộ mặt thật ra với cô thì cô chưa bao giờ chính thức khiến hắn phải ăn thiệt thòi một lần. Không phải Natsuki-chan nhỏ nhen khi cứ nhớ mãi việc này. Cô nhớ là bởi vì điều này cho thấy rằng cô đang rất thất bại và yếu thế trong mối quan hệ với Ye Jian.
Mặc dù, Natsuki-chan rất muốn tìm cơ hội để có thể dạy cho Ye Jian một bài học một lần, nhưng đáng tiếc là Ye Jian chưa bao giờ cho cô cơ hội đó. Cái tên này, tinh như quỷ, không, thậm chí cả ma quỷ cũng không sánh bằng hắn.
Đối với thái độ bất mãn của Natsuki, Ye Jian chỉ cười tự mãn và giang tay ra hai bên: “Đó là bởi vì trên cái đảo này, không đúng, là trên thế giới này, người duy nhất có thể ăn hiếp Natsuki-chan cũng chỉ có tôi. Những kẻ khác thì đều ————”
“Câm miệng lại cho ta, baka!!!!”
Biết là không thể để cho Ye Jian nói hết câu, Natsuki lập tức quát lớn với vẻ tức giận, sau đó cô lại móc ra một phần văn kiện mà ném về phía Ye Jian.
“Hừ! Còn phần này, đọc cho hết đi! Đúng, cái này cũng vậy!”
Nói xong, Natsuki lại ném một xấp văn kiện khác lên bàn. Tổng cộng là hai phần văn kiện.
“Nè, Natsuki-chan, cô muốn tôi xem qua rồi thôi, giờ cô lại bảo tôi đọc thêm là có ý gì? Coi như tôi muốn bỏ qua mà ba cái thứ này cứ lờn vờn ở trước mắt như thế thì làm sao mà bỏ qua?” Hơi nhíu mày và nhìn về phía hai xấp tài liệu, Ye Jian hỏi Natsuki với vẻ khó hiểu.
“Cái thằng ngu này! Ta có nói hai thứ này cũng là thư phê phán sao?”
“Được rồi, coi như tôi chưa nói.”
Nghe Natsuki-chan nói như vậy, Ye Jian cũng biết là mình hiểu lầm rồi, vì vậy cậu cầm lấy hai xấp tài liệu và lật chúng ra.
Lật nhanh như gió, Ye Jian nhanh chóng đọc lướt qua những gì được ghi bên trong.
“Hồ sơ về sự kiện ở tu viện Adelard bị liệt vào cấp S? Độ bí mật cao nhất? Xóa bỏ tất cả thông tin liên quan? Hừm… Chuyện như vậy mà cũng cần phải che đậy chân tướng sao? Còn cẩn thận tới như vậy? Thật đúng là… Còn gì nữa đây? Phần văn bản này… Hơơơ? Lên chức?” Đọc tới đây, Ye Jian ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên nhìn Natsuki.
Trong văn bản mà cậu đang cầm có ghi rõ ràng: ‘Ye Jian, attack mage cấp hai của quốc gia, trực thuộc công xã quản lý đảo Itogami, đội trưởng của tiểu đội đặc công số 8…’
Cái trò gì đây? Một phần thì phê phán thậm tệ, còn một phần thì lại thăng chức. Công xã quản lý đảo Itogami lại tính giở trò gì nữa đây?
“Đừng nghĩ nhiều! Cứ yên tâm mà nhận đi. Là do ta làm! Có danh nghĩa này, sau này ngươi làm gì cũng sẽ tiện hơn, coi như muốn lau đít thay cho ngươi thì cũng tiện hơn, hừ! Nói chung là không có hại gì cho ngươi!”
Dường như đọc được suy nghĩ của Ye Jian từ cái nhìn của cậu, Natsuki trực tiếp mở miệng giải thích mà không chờ cậu lên tiếng.
Tiếp nhận, trăm lợi mà không có một hại, chỉ đơn giản như vậy.
“Được rồi, nếu như cô đã nói như vậy! Dù sao thì trên đảo này, trừ việc phải phụ cô một tay ra thì tôi cũng lười đi để ý những chuyện khác. Những kẻ khác lại không ra lệnh được cho tôi, trừ khi chúng muốn chết. Tôi nghĩ, cái chức danh này có được là nhờ cái tên vampire gọi là Basque gì đó đúng không? Nghe nói là hắn cũng là một tên tội phạm số má bị thảo phạt rất nhiều lần nhưng chưa được.”
“Hừ, chỉ một phần thôi, phần khác là do mấy tên kia muốn đem người cột vào đảo Itogami. Dù sao ngươi có giá trị đó!”
Không e dè khi bày tỏ sự bất mãn của mình với công xã đảo Itogami, Natsuki nói với vẻ xem thường và khinh bỉ. Dù sao thì đối tượng cô muốn bảo về là bản thân hòn đảo này mà không phải là thượng tầng của đảo.
“Hửm ~~ ? Mấy tên kia?”
“Nhìn cái gì đó? Đừng có so sánh ta với cái lũ rác rưởi kia, baka! Nếu như là ta, thủ đoạn sẽ không nhẹ nhàng như thế đâu, tối thiểu cũng phải kịch liệt hơn gấp mười lần.”
‘Vậy thì có khác gì đâu?’ Ye Jian thầm bĩu môi.
“… Natsuki-chan, cô biết việc đã xảy ra trong tu viện nằm sâu trong ngọn núi sau lưng của học viện Saikai chứ?”
“Biết! Thật không ngờ cái nơi nhỏ bé đó lại cất giấu thứ nguy hiểm như vậy. Đáng lý phải trực tiếp nhổ cái nơi đó từ sớm rồi mới đúng. Hừ! Tiếc là ta không biết từ sớm.”
“Tôi không có ý nói chuyện đó, Natsuki-chan. Tôi muốn nói chuyện khác. Cô còn nhớ con bé Kanon-chan tôi nói lần trước chứ? Con bé cũng sống trong đó.”
Nghe Ye Jian nói như vậy, Natsuki hơi ngẩn người. Rồi sau đó, không biết là liên tưởng tới điều gì, cô nhìn Ye Jian từ trên xuống dưới với ánh mắt rất chi là quái dị.
“Cái tên hentai nhà ngươi, ngay từ đầu ta đã cảm thấy là không biết có phải xu hướng tình dục của ngươi có vấn đề hay không. Quả nhiên là vậy! Ngươi là lolicon với babycon sao?”
“Ậy, cô nói thế chứ, thực ra tôi cũng rất khống mặt em bé nhưng tâm ngự tỷ đấy! Hoặc là loli nữ vương thì cũng ————”
Bá bá bá bá!
Sắc mặt tối sầm, Natsuki ra tay nhanh như chớp. Chỉ đáng tiếc là những đòn tấn công vừa nhanh vừa sắc bén lại không chút lưu tình của cô đã bị Ye Jian né được một cách dễ dàng.
“Nói tóm lại, sắp tới tôi sẽ mang Kanon-chan về nuôi. Tôi cảm thấy là với tính cách của con bé, cô nhất định cũng sẽ rất thích.”
Cười cười mà đặt những món vũ khí mà Natsuki-chan vừa ném ra xuống bàn, Ye Jian nói với Natsuki.
“Coi như ngươi không nói thì ta cũng sẽ làm như vậy. Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi mà dám làm chuyện gì hạ lưu với con bé, vậy thì chờ ta xé ngươi thành trăm ngàn mảnh đi. Ta nói được làm được.” Lườm Ye Jian một cái, sau đó Natsuki rời khỏi ghế và đi về phía cửa.
Khi tới cửa, Natsuki chợt nhớ ra một chuyện và quay lại nói với Ye Jian: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa ta quên nói. Báo cáo của Akatsuki Mimori, ta đã nhận, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không tin kết quả đó. Về phần nhiệm vụ làm vệ sĩ cho cô ta, ta đã nói xong, nhiệm vụ hủy bỏ. Phần còn lại sẽ giao cho Bộ Máy Vua Sư Tử đảm nhận.”
“Bộ Máy Vua Sư Tử?”
Giống như biết là Ye Jian sẽ hỏi như vậy, không biết tại sao, Natsuki chợt dùng ngữ khí phi thường khó chịu mà giễu cợt: “Không phải là cô ả đã bị ngươi thông đồng đâu, đừng có mà mơ tưởng viễn vông. Còn nếu ngươi tò mò tới mức muốn biết rõ hơn nữa, vậy thì đi mà gia nhập vào Hội Sư Vương ấy.”
Nói xong, Natsuki mở cửa bước ra ngoài.