Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 86 :  tìm kiếm. điều giáo.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Prison Barrier, một nhà giam đặc biệt thuộc đặc khu ma tộc, nó chuyên dùng để giam cầm những tên tội phạm ma đạo siêu cấp đã bị hạ gục dưới tay của Kugeki no majo.

Là một trong các truyền thuyết thuộc về đảo Itogami, nơi này có thể nói là mộ địa cuối cùng của tất cả các tên tội phạm phép thuật khét tiếng nhất. Không ai có thể biết được vị trí cụ thể của nó, cũng không ai biết rằng liệu nó có thật sự tồn tại hay không, và cũng không ai biết được rằng tại sao các tin đồn về nó lại được sinh ra và lưu truyền thành truyền thuyết.

Thậm chí, ngay cả công xã quản lý của đảo Itogami cũng chỉ có quyền lợi để biết rằng nơi này thực sự tồn tại, nhưng lại hoàn toàn không có bất cứ quyền lợi thống ngự hay quản hạt nào đối với ngục giam đã bị xem như là truyền thuyết này.

Có thể nói rằng với ngục giam thần bí này, người duy nhất hiểu rõ đồng thời cũng có quyền quản lý cũng chỉ có chính Kūgeki no Majo Minamiya Natsuki, người đã tự tay lập nên nhà ngục này.

Thế nhưng giờ khắc này, trong Prison Barrier, Natsuki đang rất khó chịu mà rảo bước trên hành lang lạnh lẽo của nhà ngục.

Giống như đã hoàn toàn hòa vào trong bóng tối, Natsuki vẫn mặc bộ đầm gothic thường thấy của mình, trên tay cô vẫn cầm cây quạt xếp quen thuộc.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.

Tiếng bước chân thanh thúy vang lên trong hành lang, thế nhưng khác với thường ngày là nó đã không còn tiết tấu ưu nhã và thong dong nữa. Bởi vì nếu nghe kỹ và tinh ý, ai cũng có thể nhận thấy được là bước chân của Natsuki hiện giờ đang có chút gì đó xao động cùng vội vàng.

“Thằng đần đó, rốt cục đang trốn ở đâu?”

Khẽ cau mày, Natsuki cẩn thận cảm ứng, cố gắng tìm ra những manh mối dù là nhỏ nhất về tung tích của Ye Jian.

Thế nhưng, bất luận cô có tìm kiếm như thế nào thì cô vẫn không thể phát hiện ra được tung tích của người mình đang muốn tìm kiếm.

Điều này khiến cho Natsuki cảm thấy hết sức là bất mãn. Rõ ràng chủ nhân tuyệt đối của nơi này chính là cô, hơn nữa người đem cái tên ngốc kia kéo vào, à không, là dụ vào trong này cũng chính là cô, vậy mà giờ khi vào đây, cô lại mất tung tích của cái tên đần đó.

“Mặc dù đã sớm dự tính tới tình huống này, nhưng mà thật sự rất khó chịu. Cái tên baka đó, rốt cục là đã trốn đi đâu?” Nói với giọng bực bội và hơi có chút lo lắng, Natsuki gia tăng tốc độ tìm kiếm.

Cũng không thể trách cô là quá nôn nóng, chủ yếu là vì Ye Jian thật sự quá thần bí, mà nơi này thì lại quá là trọng yếu với Natsuki. Nếu như Ye Jian mà nổi hứng lên làm chuyện gì đó dư thừa rồi vô tình phá hủy mất cấu tạo ma lực và sự cân đối của nhà ngục này, hoặc là gây ra những chuyện tương tự như thế, vậy thì hậu quả không phải là hai chứ ‘phiền toái’ có thể miêu tả được.

Mang theo lo lắng như vậy, Natsuki bỗng cảm thấy có chút hối hận rồi. Cô quả thật quá hấp tấp và thiếu suy tính khi mà tùy tiện đem một nhân vật nguy hiểm như vậy kéo vào trong nhà ngục này mà không có bất cứ biện pháp phòng hờ nào.

Chỉ vì muốn dò thám bí mật của một người mà lại trở nên xúc động và bất cẩn như vậy, đây quả thực là hoàn toàn không giống phong cách hành xử và làm việc của Kūgeki no Majo.

Cho dù nói thế nào thì, giờ có hối hận cũng đã muộn. Thiếu niên cũng đã bị cô dụ vào trong ‘giấc mơ’ này.

Vốn tưởng là sau khi dụ đối phương vào đây, cô sẽ tìm được đối phương rất nhanh để tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Nếu mọi việc thuận lợi thì cô sẽ biết được một ít thông tin hữu dụng nào đó.

Chỉ là thật đáng tiếc, cô đã quá coi thường cái tên kia.

Natsuki thật sự không xác định được là sau khi vào đây, rốt cục thì đối phương vẫn đang tùy ý phiên đãng trong nhà tù với trạng thái vô thức, hay là đã hoàn toàn tỉnh lại và hành động theo ý mình.

Nếu như là tình huống trước, vậy thì chuyện còn có thể cứu vãn, thế nhưng nếu là cái sau, vậy thì tình huống có chút phiền toái rồi.

Phiền toái không chỉ vì mình có thể sẽ bị đối phương dò thám được bí mật, mà còn là vì dựa theo sự hiểu biết của Natsuki về tính cách xấu xa ác liệt của cái tên kia, nếu như cô mà không trả cái giá nào đó đủ lớn để khiến hắn thỏa mãn, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ làm loạn cho cô xem.

Tính sai! Chuyện tới nước này, Natsuki cũng chỉ có thể tự than trách là mình bất cẩn.

Nếu không phải là vì cái tên kia lúc nào cũng luôn giả ngu và làm cái mặt như mình là người hiền lành thì cô cũng sẽ không mất cảnh giác và bất cẩn như vậy. Thật xảo trá! Bất tri bất giác, Natsuki chợt phát hiện ra là mình đã hoàn toàn bị vẻ ngoài của tên đần đó đánh lừa.

Lại một lần nữa, cô lại chịu thiệt trong tay của Ye Jian.

Thật muốn dạy cho cái tên đó một bài học! Thật muốn đánh cho hắn một trận! Chỉ có vậy mới bõ tức!

Vừa hậm hực mà nghĩ như vậy, Natsuki vừa gia tăng tốc độ tìm kiếm. Cô dùng ánh mắt vô cùng bất thiện để tìm tòi khắp nơi.

Tầng chót và tầng hai đã tìm kỹ, thậm chí ngay cả trong buồng giam cũng không buông tha, đã hoàn toàn xác định được là cái tên baka kia hoàn toàn không có ở đó. Nếu vậy, chỗ duy nhất còn lại cũng chỉ có hai tầng trên cùng rồi. Hai tầng trên cùng, đó là đặc khu giam nhốt những tên tội phạm mạnh nhất và đặc thù nhất.

Nghĩ tới đây, Natsuki càng thêm cảnh giác.

Hết lần này tới lần khác lại là hai tầng này, lỡ như mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vậy thì hậu quả…

Ở đó giam nhốt những tên tội phạm ma đạo mạnh nhất và hung hãn nhất mà cô đã từng bắt được trước đó. Mỗi người trong số đó đều là kẻ mà cô phải vô cùng nghiêm túc thì mới có thể đối phó được. Nhất là đặc khu trên cùng, nếu để cho cái tên ngu xuẩn và hạ lưu đó tiếp xúc với ả ma nữ kia ——!

Nghĩ tới đây, trong lòng của Natsuki chợt cảm thấy có chút sợ hãi. Bước chân của cô trở nên vội vàng hơn.

… …

“Hô ~ hô ô ~~~ còn, còn không ngừng tay? Natsuki! Nhữ … A… Ơ ~~ nhữ phải biết, chuyện này… chuyện này không có bất kỳ ý nghĩa gì. Đối với majo như chúng ta, thân thể chẳng qua là xác không đã bị nguyền rủa, cho dù nhữ … A… ~~~?”

Đang nói, đôi mắt của Aya chợt trợn to với vẻ không thể tin được; sau đó, cơ thể của cô chợt kéo căng. ‘Natsuki’ đã há miệng mà ngậm lấy hạt anh đào ở trước ngực cô và bắt đầu nhấm nháp. Hai tay thì cũng lần mò tới hai yếu điểm khác mà bắt xoa nắn khiến cho cơ thể cô giật lên liên hồi.

Đôi mắt trợn tròn xoe, Aya hoàn toàn không thể nào tin được rằng người đã từng là minh hữu vô cùng có tinh thần trọng nghĩa của cô, người được mệnh danh là Kūgeki no Majo, người khiến cho tất cả ma tộc đều phải sợ hãi, lại có thể làm chuyện thấp kém và vô sỉ đến vậy.

Tại sao lại như vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Mặc dù bản thân Aya cũng hiểu được chuyện nam nữ, thế nhưng từ trước tới nay, cô vẫn chưa từng để ý tới vấn đề này, bởi vì cô chưa bao giờ cảm thấy có một tí tẹo hứng thú gì về nó.

Thế nhưng bây giờ, Minamiya Natsuki, người cũng là majo giống như cô, người đã từng là minh hữu khiến cô cảm thấy tiếc hận nhất, lại giở trò này với cô.

Bị ‘Natsuki’ đùa bỡn và làm cái chuyện xấu hổ tới như thế, trong lòng Aya không thể nhịn được mà sinh ra những cảm xúc khác thường. Cho dù Aya có muốn áp chế như thế nào thì những cảm xúc quái lại này vẫn trào lên trong người và trong lòng cô.

Con tim lạnh băng vốn rất ít khi nổi sóng thì giờ lại đang đập rộn lên và tung tăng như chim sẻ.

Bịch! Bịch! Bịch!

Không thể khống chế, cũng không thể đè nén.

Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thân thể của mình không nghe sai bảo, đôi mắt vốn chẳng hề có chút bận tâm nào của Aya cũng bắt đầu không kềm được mà nhộn nhạo ánh nước và trở nên có chút quyến rũ.

“Cô nói đúng, Tokoyogi Aya. Sau khi bán đứng linh hồn mình cho ác ma, thân xác của chúng ta đã chỉ còn là trống rỗng. Thế nhưng dù vậy, những cảm xúc chân thật của cơ thể, dù muốn hay không, nó vẫn luôn tồn tại cùng thân xác trống rỗng của chúng ta, cho tới ngày chúng ta mục rữa. Nó chân thật và rõ ràng như vậy, không phải sao?” Ngẩng đầu lên, ‘Natsuki’ dùng đôi mắt màu úy lam của mình để nhìn thẳng vào mắt của Aya.

“Cảm nhận được không? Loại cảm xúc nguyên thủy nhất vẫn luôn tồn tại cùng chúng ta nhưng bị chúng ta bỏ quên? Nói thật dễ nghe! ‘Thân xác trống rỗng’? ‘Không có ý nghĩa’? Vậy phản ứng này là gì đây? Miệng thì nói dối trơn tru, nhưng cơ thể lại thành thực như vậy! Đã biến thành như vậy rồi mà còn bày đặt ra vẻ rụt rè, cô không thấy là mình thấp kém lắm sao, Tokoyogi Aya?”

Dùng ánh mắt đùa cợt mà nhìn nước da đã bị nhuộm thành một màu đỏ ửng bất thường của Aya, ‘Natsuki’ giễu cợt mà mơn trớn ngón tay của mình trên nước da mịn màng kia, vừa không chút cố kỵ mà nói ra những điều khiến Aya cảm thấy sỉ nhục.

“Minamiya Natsuki!!!”

Giọng nói mang theo sự rung động rõ rệt cho thấy tâm trạng đã hoàn toàn mất bình tĩnh của Aya. Lúc này, đôi mắt đẹp tràn đầy sự ma mị của Aya nhìn ‘Natsuki’ với vẻ phẫn hận và hậm hực.

“Rốt cục cũng mất bình tĩnh rồi sao? Đây không giống cô chút nào, Shoki no majo, đại thủ thư của LCO!”

Lời vừa nói ra, Aya lập tức giật mình.

Đúng vậy! Là thủ lĩnh của LCO, là majo đứng trên đỉnh của giới phép thuật, tại sao cô lại có thể mất bình tĩnh dễ như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio