“———— các người chỉ biết nói những thứ khó nghe và nhảm nhí như vậy?”
Đối mặt với thành viên của ban trị sự thuộc công xã quản lý đảo, Natsuki không chút e dè mà mắng thẳng vào mặt của đối phương, giọng của cô tràn đầy sự châm biếm.
Giọng nói châm biếm, thần thái khó chịu. Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn vốn tinh xảo của Natsuki đã không còn vẻ trang nhã như thường ngày nữa, mà nó trở nên rất khó chịu. Hiển nhiên là vừa rồi, thành viên của ban trị sự thuộc công xã quản lý đảo đã nói lên điều gì đó xúc phạm tới ranh giới phẫn nộ trong lòng Natsuki.
“Công xã cố ý gọi ta tới đây, ta còn tưởng là có chuyện gì. Vậy mà kết quả lại là gọi ta tới để xử lý hậu quả? Các người là con nít miệng còn hôi sữa đúng không? Cần ta thay tã và chùi đít thay cho các người?” Đôi mắt khẽ híp, Natsuki nói với vẻ châm biếm. Bất kỳ ai cũng có thể nghe được sự tức giận ẩn chứa trong giọng nói của cô.
“Thành thực xin lỗi vì việc này, thưa Minamiya Attack Mage, thế nhưng chúng tôi thật sự đã hết cách. Nếu như có thể tự mình xử lý, chúng tôi cũng không muốn làm phiền cô. Cô hẳn cũng biên là số nhân viên của ban trị sự thật sự có chút eo hẹp, cho nên…” Người được ban trị sự cử tới trả lời với giọng cung kính, đây là một thanh niên phi thường trẻ tuổi, độ tuổi tối đa có lẽ cũng chỉ khoảng chừng 20.
Trên mặt có đeo một cặp kính mắt, người thanh niên này có lẽ là người đại diện hoặc là thư ký của một vị đại lão nào đó. Đối mặt với Kugeki no majo, người bảo vệ của đảo Itogami, Minamiya Natsuki, người thanh niên nói chuyện với giọng nói mang theo chút kính ý, chỉ là ánh mắt và hành vi của đối phương thì lại cho thấy là đối phương chẳng có chút e dè nào.
Không! Nói không e dè là không đúng, bởi vì Natsuki có thể phát hiện ra được sự ngạo mạn như có như không ẩn chứa trong hành vi của đối phương. Đây không phải là vì sơ sót mà giấu không được, mà là đối phương đang cố tình thể hiện cho cô thấy.
Cũng chính vì hiểu được điều này, nên từ khi bắt đầu nói chuyện đến giờ, tâm trạng của Natsuki vẫn luôn rất khó chịu.
“Làm hỏng việc xong mới chạy đến đây để nói với ta là nhân viên không đủ?” Nói với vẻ khinh khỉnh, Natsuki cầm lấy tách trà của mình đang đặt trên bàn lên, sau đó cô ung dung mà ngồi thưởng thức tách trà của mình, chẳng thèm đoái hoài gì tới người thanh niên được ban trị sự cử tới.
Liên tục bị Natsuki nhục nhã, thế nhưng người thanh niên được cử tới để xử lý công việc chẳng biểu hiện gì. Thần thái và ánh mắt không thay đổi, người thanh niên đẩy gọng kính và lấy xấp tư liệu được đặt trong túi ra, sau đó dùng phương thức đệ trình tư liệu bằng hai tay mà đưa xấp tư liệu cho Natsuki.
“Thành thật xin lỗi! Nhưng dù nói như thế nào đi nữa thì đây cũng là việc có liên quan trực tiếp tới an nguy của đảo Itogami, hi vọng Minamiya Attack Mage thông cảm. Với lại đây cũng là vì cân nhắc tới việc giữa Minamiya Attack Mage và công tước Dimitrie của Ikusaō Ryōiki đã có ủy thác sẵn. Chẳng phải thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng vẫn luôn là mục tiêu tìm kiếm của ngài sao?”
“Hả? Coi bộ công xã của đảo biết rất tinh tường về thông tin tư ẩn của ta nha?” Lạnh lùng mà liếc nhìn người thanh niên một cái, trong mắt của Natsuki hiện lên một tia sáng lạnh lẽo chân thực. Không ai thích bị theo dõi, càng không cần phải nói tới một người có tính cách duy ngã độc tôn như Natsuki.
Bất quá, đồng thời với đó, Natsuki cũng hơi chút thay đổi ấn tượng của mình về người thanh niên này. Tâm thái bình thản, đầu óc tỉnh táo, thủ đoạn cơ trí; phỏng chừng trong tương lai, cái tên này sẽ leo được tới vị trí khá cao trong ban trị sự.
Lườm người thanh niên một cái, cuối cùng thì Natsuki vẫn tiếp nhận bản báo cáo mà người thanh niên đưa ra.
Đầu đuôi mọi chuyện ra sao, Natsuki đã hiểu được đại khái. Giờ, cô nhận báo cáo cũng chỉ vì muốn xem xem trong đó có tình báo tỉ mỉ gì hay không.
Lật nhanh và lướt qua những trang báo cáo, Natsuki đọc nhanh như gió. Chẳng mất bao lâu, cô đã đọc hết nội dung ghi trong xấp tư liệu.
“Mấy con dơi kia cũng tham dự vào việc này?”
Dơi, đương nhiên là chỉ quỷ hút máu, người thanh niên hiểu được điều đó, cho nên người thanh niên lập tức đáp: “Đúng! Sự kiện tấn công khủng bố lần này, mặc dù biểu hiện thì cho thấy rằng đây là việc phá hư không có khác biệt, thế nhưng căn cứ theo kết quả điều tra cụ thể thì những thú nhân đó đặc biệt nhắm vào các quỷ hút máu cư ngụ xung quanh khu vực phía Tây, về phần những ma tộc khác đều chỉ là tiện thể.”
“Cho nên các người mới đem thông tin của sự kiện lần này gửi tới ổ của đám dơi đó?”
Đối mặt với lời chất vấn lạnh lùng của Natsuki, trong lòng của người thanh niên cũng âm thầm than khổ. Chính bản thân của người thanh niên cũng cảm thấy xử lý như vậy thật sự quá lỗ mãng; nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện thiếu não tới như vậy.
Ý đồ chân chính của đám thú nhân tới từ phái Hắc Tử Hoàng kia, chỉ cần hơi nghĩ một chút thì cũng biết rồi. Nếu người thanh niên đoán không sai, mục tiêu của đối phương là muốn gây ra hỗn loạn và phá hủy hiệp ước Thánh Vực. Nếu mục tiêu của đối phương là vậy, mà bên mình còn không chịu ém thông tin mà lại đi thông tri cho đế quốc bóng tối, vậy thì có khác gì là chiều ý đối phương đâu? Mắng thiếu não là còn nhẹ, thật đúng là não tàn.
Lỡ như mà có vampire cấp cao nào của đế quốc bóng tối vin vào cớ đó để tham gia vào việc này, vậy thì toàn bộ đảo Itogami đều sẽ trở thành một chiến trường ngập trong khói lửa.
Lại nghĩ tiếp, nếu như sự kiện không được ngăn chặn mà tiếp tục phát triển, vậy thì hậu quả sau đó, nhẹ thì đảo Itogami sẽ bị phá hủy, còn nặng thì giao ước thánh vực sẽ bị xé bỏ. Bất kể là gì đi nữa, sự hòa bình giữa nhân loại và ma tộc tuyệt đối sẽ bị lung lay, thậm chí bị đánh phá. Khi đó, đám thú nhân ghê tởm kia tuyệt đối sẽ tranh thủ mà đục nước béo cò.
“Xin ngài đừng nói như vậy. Dù sao trong số những vampire bị thú nhân tập kích, có không ít là nguyên cư dân của Ikusaō Ryōiki. Ngay từ đầu, có lẽ mục tiêu của phái Hắc Tử Hoàng cũng đã là Primogenitor đệ nhất, dù sao thì Primogenitor đệ nhất cũng là một phần trung tâm vô cùng quan trọng của giao ước Thánh Vực. Việc công xã quản lý đảo trực tiếp thông báo cho Đế Quốc Bóng Tối về sự kiện lần này đúng là rất thiếu cân nhắc, thế nhưng lũ thú nhân kia trắng trợn công kích nguyên cư dân của Ikusaō Ryōiki ngay trên đảo Itogami, nếu công xã của đảo giấu giếm chân tướng…”
“Xì…! Giấu giếm chân tướng? Chân tướng không phải là dùng để giấu sao? Không dám? Lừa quỷ đi à… Không đúng! Các ngươi làm gì mà có lá gan để đi lừa quỷ, đúng không?”
Người thanh niên còn chưa kịp giải thích xong thì đột nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng thuộc về bên thứ ba chợt vang lên từ ngoài cửa.
“Ai!?” Nghe được giọng nói thứ ba vang lên từ bên ngoài, người thanh niên cảnh giác mà quát lên.
Khác với sự cảnh giác của người thanh niên, Natsuki chỉ hỏi hơi bất mãn mà hỏi một câu: “Rốt cuộc tới sao?”
“Uh, tới rồi! Thiệt tình, còn chưa tới cửa thì đã nghe được lời giải thích ngu quá thể ngu vừa rồi. Còn tưởng mấy lão già đó là mấy con cáo già tinh minh, ai ngờ đều chỉ là một đám xương già lú lẫn. Thật không biết là cái đám già tới sắp chết đó sao không xuống lỗ luôn đi nhỉ, lú lẫn tới thế rồi cơ mà, còn làm trong ban trị sự để làm gì? Hay là, đám cáo già đó chỉ đang cố tình giả ngu, làm vậy để trốn tránh trách nhiệm. À ~~~ ! Thật không hổ là làm chính trị, trốn tránh trách nhiệm giỏi thật. Cố tình để cho Natsuki-chan khó xử? Thật đúng là một ý hay, một ná hai chim.”
Giọng nói vang lên, và một thiếu niên mở cửa bước vào.
Mái tóc rải rác màu tím bạc hơi có chút che khuất tầm mắt, đôi mắt màu hổ phách yêu dị lóe lên vẻ cơ trí, dung mạo tuấn mỹ tựa như nhân vật nam chính bước ra từ trong manga, khí chất thần bí khó mà bắt lấy. Người vừa xuất hiện là một thiếu niên yêu dị và thần bí tới mức lạ thường.
Đồng tử của người thanh niên hơi co rút lại khi nhìn thấy thiếu niên, không chỉ vì dung mạo và khí chất của thiếu niên mà còn là vì lời mà thiếu niên vừa nói, chúng khiến tinh thân của người thanh niên rung mạnh.
Suy đoán mà thiếu niên vừa nói, người thanh niên cũng đoán ra, thế nhưng hắn phải châm chước rất lâu mới nghiệm ra được kết luận này.
Những lão già thuộc ban trị sự tuyệt đối không phải là những lão già lưng còng mắt kém, giống như cha của người thanh niên, đó là một con cáo già đúng nghĩa với sự gian xảo khó ai bằng được. Những con cáo già gian xảo như thế, làm sao có thể hành động một cách bất cẩn và ngu xuẩn như vậy?
Cho nên, hành động trông có vẻ ngu xuẩn này ắt phải có mục đích gì đó. Suy đi tính lại, người thanh niên cũng chỉ có thể rút ra được một kết luận là mấy lão già này đang muốn chối bỏ trách nhiệm. Bọn họ muốn phủi sạch trách nhiệm của mình trong sự kiện lần này.
Thông tri cho những đế quốc bóng tối có vampire bị hại sớm bao nhiêu, vậy thì trách nhiệm của đảo nhân tạo sẽ nhẹ bớt bấy nhiêu, bởi vì như vậy, đầu mâu của những đế quốc bóng tối sẽ nhắm thẳng về phía kẻ chủ mưu của sự kiện lần này là phái Hắc Tử Hoàng.
“… sau khi trốn tránh trách nhiệm xong, có phái Hắc Tử Hoàng gánh trách nhiệm, ban trị sự của đảo nhân tạo hoàn toàn có thể lấy cớ rằng ‘đảo nhân tạo là địa điểm hành chính xảy ra vụ án’ để tiếp nhận việc xử lý vụ án từ chỗ của đế quốc bóng tối. Còn việc phải giải quyết thế nào, trực tiếp đá cho Natsuki-chan là được. Cứ như vậy, một việc xấu vốn phải bị truy cứu tránh nhiệm lại biến thành chuyện tốt khiến cho đế quốc bóng tối phải nợ ơn, còn chẳng phải tốn công sức gì. Giỏi, thật là giỏi. Tính toán giỏi lắm, lũ cáo già đó.”
Suy luận hoàn toàn chính xác! Thậm chí so với kết luận mà người thanh niên rút ra được sau một thời gian dài châm chước còn tỉ mỉ và rõ ràng hơn. Mục đích của mấy lão già kia tuyệt đối là như vậy, vừa trốn được trách nhiệm, vừa nhận được nhân tình, lại vừa khỏe thân. Thật đúng là giỏi tính toán.
Nhìn về phía thiếu niên vừa bước vào, người thanh niên nhủ thầm: ‘Chỉ vừa nghe được mà đã đoán ra mục đích của mấy lão già thuộc ban trị sự, thiếu niên này rốt cục là… Chờ đã! Hình như là cách đây không lâu, ban trị sự vừa có một cuộc họp hội nghị về báo cáo có liên quan tới một tân nhiệm attack mage. Nghe nói attack mage đó còn bị liệt vào đối tượng điều tra trọng điểm.’
Là cậu ta sao? Attack mage cấp hai, Ye Jian?
Hậu bối do Kūgeki no Majo, Minamiya Natsuki tìm tới. Xuất thân không biết, lai lịch không biết, thực lực không biết, mục đích không biết. Thậm chí ngay cả việc thiếu niên này là người hay ma tộc, thượng tầng của công xã quản lý đảo cũng không biết, chẳng có chút manh mối nào.
Thực lực đủ để đánh tan cả vampire hầu tước thuộc Thế Hệ Cũ, giờ, đối phương còn cho thấy sự cơ trí như vậy…
Dưới lớp mắt kính, đôi mắt của người thanh niên lấp lóe những tia sáng.