Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 96 : kanon-chan nấu ăn.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… ngay cả Koyomi Shizuka cũng đã tới hòn đảo này rồi sao? Xem ra thịnh yến của đệ tứ Primogenitor cũng đã không xa, nếu vậy…”

Kết thúc một ngày đầy nhàn nhã, Ye Jian thong thả mà rảo bước về nhà. Vừa đi, cậu vừa khẽ cau mày và trầm ngâm. Lúc này, cậu đang suy nghĩ về thịnh yến của Primogenitor đệ tứ.

Về thịnh yến của Primogenitor đệ tứ, Ye Jian biết khá nhiều, chỉ dù vậy, cậu vẫn không thể hoàn toàn xác định hết được số người và số tổ chức dính líu trong sự kiện này.

Hiện tại, số tổ chức mà cậu đã xác định được là sẽ tham gia vào việc này có Bộ Máy Vua Sư Tử, công xã quản lý đảo Itogami, ba Đế Quốc Bóng Đêm do ba Primogenitor thống lĩnh, cùng với thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng. Cậu chỉ mới xác định được sáu tổ chức như thế.

Ngoài ra, còn bốn người nữa mà cậu không thể bỏ qua khi nhắc tới thịnh yến của Primogenitor đệ tứ, đó là bốn người nhà Akatsuki.

Theo những manh mối mà cậu đã thu thập được thì tất cả mọi thứ đều dẫn tới cùng một kết luận, đó là bốn người nhà Akatsuki hầu như là trung tâm của toàn bộ lốc xoáy này. Bất kể là Akatsuki Mimori, hay là cái gã ‘người về từ lòng đất’ Akatsuki Gajou với biệt danh [ Chết Cũng Sống Lại ], hoặc là là Kojou và Nagisa nhỏ có lai lịch thần bí, tất cả đều có những mối quan hệ dây mơ rễ má không thể nào tách rời với sự kiện này. Một nhà bốn người, lại dường như là trung tâm ảnh hưởng tới xu hướng phát triển của sự kiện, và nếu nói rộng ra thì là toàn thế giới.

‘Lịch sử chuyển đổi kỳ’, một cụm từ lập tức hiện lên trong đầu của Ye Jian. Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng, thế nhưng mọi dấu hiệu đều đã cho thấy một biến động lớn của dòng lịch sử sắp diễn ra, chỉ là vẫn chưa xác định được độ ảnh hưởng của biến động này ra sao. Nếu như nó thật sự lớn tới mức ảnh hưởng trực tiếp tới xu hướng của thế giới, vậy thì nó hoàn toàn có thể gọi là ‘Lịch sử chuyển đổi kỳ’.

Nếu vậy, trong sự kiện này, cậu có thể làm gì đây?

“Nhà Akatsuki thì vẫn vậy, không có tin tức đặc biệt nào về bốn thành viên của nhà Akatsuki. Chuyện này có chút kỳ quái. Ngoài ra, tại sao người của Bộ Máy Vua Sư Tử lại tới sớm như vậy? Hơn nữa còn là người đứng đầu tam thánh như Shizuka Koyomi? Trong thời gian này thì đáng ra cô ta phải ở lại Kokami để xử lý rất nhiều việc mới đúng. Cựu thánh vừa qua đời, tân thánh vừa đương nhiệm, cô ta lấy đâu ra thời gian để tới đây? Tới đây để làm gì? Còn Yukari nữa, nếu Koyomi Shizuka đã tới đây, vậy Yukari thì sao?”

Vấn đề cũ còn chưa đi thì vấn đề mới đã tới. Nghi vấn trong lòng của Ye Jian càng lúc càng nhiều thêm.

Lông mày nhíu lại sâu lại với nhau. Về Bộ Máy Vua Sư Tử, nói thật tình thì Ye Jian không có hứng thú lắm. Cậu chẳng muốn quan tâm việc tổ chức này sẽ ra sao, có âm mưu gì và sẽ làm gì. Chỉ cần không ảnh hưởng quá nhiều tới cậu thì cậu cũng chẳng muốn để ý tới.

Chỉ là giờ, hậu phi mà cậu chọn lại là thành viên trung tâm của tổ chức này, đồng thời địa vị còn khá cao. Điều này khiến cậu không thể nào làm lơ tổ chức này được nữa. Coi bộ bất luận thế nào, cậu cũng phải điều tra về tổ chức này cho thật kỹ càng.

“Thiệt tình…! Nhắn tin không trả lời, gọi điện thoại cũng không tiếp. Cô nàng này đang nghĩ gì không biết. Đây là đang buộc mình phải ra tay đúng không? Nói thẳng với mình một chút thì sẽ chết sao?”

Xoa nhẹ phần sống mũi nằm giữ hai mắt một chút, Ye Jian lắc đầu thở dài. Nghĩ với ngự tỷ tóc tím tsundere kia, Ye Jian cũng có phần bất đắc dĩ.

Sớm biết như vậy thì cậu đã chẳng thả cô nàng rời đi mà trực tiếp đẩy luôn, nếu vậy thì phỏng chừng là giờ cậu đã chẳng phải đau đầu như vầy. Bị cậu lên rồi mà còn dám không nghe máy với không trả lời tin nhắn cậu như vầy? Ha ha, đừng đùa, cả Alter với Athena cũng không dám chứ đừng nói chỉ là một con Yukari.

“Chỉ là trong tình huống đó thì cũng chỉ có thể như vậy. Nếu mà làm vội vội vàng vàng rồi đột ngột bỏ đi sẽ khiến Yukari bị tổn thương và lưu lại ám ảnh trong lòng, chuyện thần thánh như thế mà để lưu lại ám ảnh thay vì hạnh phúc thì quá không tốt. Với lại tình thế của Kanon-chan lúc đó cũng không cho phép mình chậm trễ, lỡ như mà để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không phải hai chữ ‘hối hận’ là có thể hình dung. Thôi, mặc kệ nó vậy!” Thở dài ai thán, Ye Jian cảm thấy tình huống như hiện giờ cũng không phải là chuyện xấu.

Mặc dù không thể hoàn thành nghi thức khế ước với Yukari thì đúng là có phần tiếc nuối, thế nhưng với tình huống đêm hôm đó, kết quả như hiện giờ cũng đã là rất may mắn rồi. Tối thiểu thì mối quan hệ giữa cậu và Yukari không xảy ra vấn đề nghiêm trọng, mà Kanon-chan thì cũng không gặp chuyện không may.

Đương nhiên, nói thì nói vậy, nhưng phàn nàn thì vẫn phải phàn nàn. Nói chung vẫn là do cậu bất cẩn, nếu cậu có chuẩn bị trước từ sớm thì Kanon-chan cũng sẽ không xảy ra chuyện, nếu vậy mọi thứ cũng sẽ không xảy ra xung đột và cậu cũng sẽ có một đêm hoan nhạc hoàn mỹ cùng với Yukari. Còn về phần sư phụ của Yukari? Ầy, thật xin lỗi, dường như Ye Jian hoàn toàn không nhớ tới sự tồn tại của người này.

“Hai…! Nói tới nói lui, rốt cục cũng phải để mình tự tay điều tra.”

Lại thở dài, Ye Jian tiện tay mà đẩy cửa bước vào nhà.

“Tôi về rồi!”

“A ~ ? Ye-jisan, mừng chú đã về! Cơm tối đã làm xong rồi.”

Từ trong phòng bếp, tiếng kêu non nớt tựa như có thể tịnh hóa tất cả của thiên thần nhỏ vang lên; và không cần nghi ngờ, nỗi lòng vốn còn hơi lo lắng đủ điều của Ye Jian lập tức bình tĩnh trở lại.

“Đã làm xong rồi? Chẳng lẽ là… Kanon đang làm bếp sao?” Nghe được Kanon nói như vậy, Ye Jian hơi nghi ngờ mà lẩm bẩm.

Ở trong cái nhà này, người biết nấu ăn hầu như chỉ có một mình Ye Jian, bình thường thì nếu muốn làm bữa tối, chỉ có chờ tới khi cậu về xong thì mới bắt tay vào làm.

Về phần Natsuki-chan, muốn con loli duy ngã độc tôn đó làm bếp, cậu cảm thấy chi bằng ngồi mà nghiên cứu ra cách để hủy diệt thế giới đi, như vậy khả năng thành công còn cao hơn.

Với cô nàng, tốn thời gian để làm cơm còn chẳng bằng bỏ thời gian ra để pha một tách trà đỏ, phỏng chừng là một tách trà đỏ hợp ý càng khiến cô nàng cảm thấy thỏa mãn hơn là dùng cơm.

Nghĩ miên man trong đầu, Ye Jian bước vào trong bếp, và quả nhiên lúc này, như suy đoán trước đó, cậu nhìn thấy Kanon-chan đang mặc một chiếc tạp dề cỡ nhỏ và đứng trước chiếc bàn bếp. Cô bé đang đổ món ăn đã nấu xong vào dĩa.

Đứng ở cửa vào, Ye Jian có thể nhìn thấy được là trên bàn bếp, có hai chiếc mâm đã được đặt sẵn, và trong hai chiếc mâm đó, có hai dĩa cơm trắng thơm ngào ngạt đã được dọn xong. Lúc này, Kanon-chan đang đem món ăn mình đã nấu xong rưới lên dĩa cơm trắng. Từ màu sắc mà mùi thơm của món ăn, Ye Jian lập tức đoán được là Kanon-chan đang làm gì.

“Cà ri?”

Đúng! Hôm nay món mà Kanon-chan nấu là món cà ri, một món ăn khá thường thấy. Bất quá nghĩ cũng đúng, không thể yêu cầu một cô bé chỉ mới mười tuổi như Kanon nấu một món ăn quá phức tạp được.

“Ye-ji, nếm thử.”

Không nói gì nhiều, sau khi dọn thức ăn xong, Kanon-chan bưng chiếc mâm đặt dĩa cơm cà ri cỡ lớn tới trước mặt của Ye Jian. Sau đó, cô bé dùng ánh mắt tinh khiết long lanh mà nhìn không chớp mắt vào cậu. Trong đôi mắt màu lam sáng như băng tinh, lóe lên chút chờ mong và căng thẳng.

“Nếm ngay bây giờ sao? Không chờ Natsuki-neechan của cháu về sao? Nếu như giờ chúng ta mà ăn trước không chờ Natsuki-chan về, vậy thì lát hồi Natsuki-chan về xong, cô ấy sẽ dỗi đó.” Vừa nói, Ye Jian vừa nhận lấy mâm cơm, sau đó khẽ xoa nhẹ đầu của Kanon-chan.

Nghe Ye Jian hỏi xong, biểu lộ của Kanon-chan trở nên hơi tiếc nuối, cô bé khẽ lắc đầu: “Natsuki-neechan vừa về rồi. Chị ấy nói với Kanon, bảo Kanon nhắn lại với chú: sau khi chú ăn xong thì nhớ tới chỗ cũ để tìm chị ấy.”

“Chỗ cũ?” Nghe Kanon nói như vậy, trong đầu của Ye Jian chợt nghĩ tới một điểm hẹn giữa cậu và Natsuki.

‘Hẹn mình ở đó, lại có nhiệm vụ gì nữa sao?’ Ye Jian nghĩ thầm một chút, sau đó cậu nói với Kanon-chan: “Chú biết rồi, vậy chúng ta ăn chung đi… A đúng! Chú mới nảy ra một ý. Kanon, hay là chúng ta đút cho nhau ăn đi? Cháu nghĩ thế nào?”

“Ôi chao?!” Hơi nghiêng cái đầu nhỏ một chút, Kanon-chan nhìn Ye Jian. Rất hiển nhiên là cô vẫn chưa hiểu lắm ý của Ye Jian.

“Tức là Kanon dùng thìa đút cho chú, sau đó chú cũng sẽ đút cho Kanon-chan.”

Vừa nghe Ye Jian giải thích như vậy, Kanon-chan lập tức hiểu.

Không cảm thấy có gì đáng để ngượng ngùng, cũng không nhăn nhăn nhó nhó giống như những loli có thuộc tính tsundere, Kanon-chan chỉ cao hứng mà gật đầu. Cô bé quá trong sáng để có thể liên tưởng tới những việc khác, cô bé chỉ cảm thấy thật vui sướng khi có thể thân cận với Ye Jian, người thân duy nhất còn lại của cô bé.

Nhanh chóng chạy tới bên bàn bếp, Kanon-chan bưng mâm của mình và đi cùng với Ye Jian tới phòng ăn.

Cơm cà ri, cùng với một chép nước súp khá đạm để giữ vị. Bữa tối hôm nay chỉ có vậy.

“A ~~ !” Ngồi trên bàn ăn, Ye Jian cười mà mở to miệng. Kanon-chan thấy Ye Jian như vậy thì khẽ múc một thìa cơm cà ri nhỏ và đút cho Ye Jian.

Khẩn trương mà nhìn chăm chú vào biểu lộ của Ye Jian, Kanon hơi căng thẳng chờ đợi sự phản hồi của cậu. Đây là lần đầu tiên Kanon nấu ăn cho Ye Jian; mặc dù chỉ là món cà ri đơn giản nhất, thế nhưng nó lại có ý nghĩa rất đặc biệt với Kanon, vì đây là hành động đầu tiên mà cô bé làm để biểu thị lòng biết ơn của mình với Ye Jian, vì sự yêu thương và những gì mà cậu đã dành cho cô bé.

Mặc dù rằng đây chỉ là một sự trả ơn nhỏ bé, không đáng kể; thế nhưng với Kanon-chan thì nó lại có tác dụng cổ vũ mang tính quyết định. Đương nhiên, đó là trong trường hợp món ăn lần này có thể khiến Ye Jian hài lòng và cất lời khen ngợi.

“Nhai ~ nhai ~~ .”

Hơi nhắm hai mắt lại và cẩn thận nhấm nuốt, sau đó Ye Jian mở mắt và nhìn về phía Kanon-chan, người đang căng thẳng chờ đợi sự phản hồi từ cậu.

“Uh, phải nói sao đây? Mặc dù hương vị vẫn còn có đôi chút khuyết điểm, nhưng xem như không tệ. Lần đầu nấu ăn mà đã nấu được như vầy, xem ra Kanon-chan của chú rất có thiên phú nấu ăn. Không hổ là thiên thần nhỏ của chú, coi bộ về sau chú có lộc để ăn rồi, ha ha ha!!”

Tiếng cười sang sảng của Ye Jian vang lên bên tai, khiến cho sự khẩn trương của Kanon-chan hoàn toàn biến mất. Mặc dù vẫn còn khuyết điểm, nhưng vậy là đủ rồi.

Nếu như vừa rồi, Ye Jian khen rằng món ăn cô bé nấu rất ngon, rất hoàn mỹ, vậy thì phỏng chừng là cô bé sẽ không thoải mái như vậy, mà sẽ cảm thấy ủ ê khá lâu. Kanon-chan là một cô bé thông minh, đồng thời việc muốn nấu ăn cho Ye Jian là thật lòng, vì vậy cô bé sẽ không tự đánh giá cao bản thân cũng như là tự cảm thấy hài lòng. Nấu ăn lần đầu thì đương nhiên là phải có khuyết điểm, nhưng chỉ cần khuyết điểm không quá lớn là được.

Giờ, sau khi được Ye Jian công nhận là mình có thiên phú, Kanon nhỏ cuối cùng cũng có thể thở phào, vì cuối cùng mình cũng có thể làm được việc có ích để trả ơn cho Ye Jian.

Thấy biểu lộ có chút thở phào và có phần sung sướng của Kanon-chan, Ye Jian cười cười. Cậu hiểu cô bé tại sao lại như vậy, vì vậy cậu cười nói: “Từ nay về sau, Kanon-chan tiếp tục nấu ăn cho chú được không? Chú rất mong đợi được ăn các món do Kanon-chan nấu đó.”

“Ừm! Vì Ye-jisan, Kanon nguyện ý!” Nghe Ye Jian nói như vậy, Kanon vui sướng mà gật đầu, trên mặt cô bé hiện lên nụ cười chân thật tới từ tận đáy lòng.

Nhìn nụ cười đáng yêu và thuần khiết của Kanon-chan, Ye Jian cũng bất tri bất giác mà nở nụ cười. Nụ cười của cô bé luôn như vậy, luôn khiến cho Ye Jian cảm thấy rằng tâm linh của mình được cứu chữa.

Ở trong nhà, Ye Jian vui sướng mà hưởng thụ bữa tối cùng với Kanon-chan. Chỉ là ở bên kia, Natsuki lại đang phải đối mặt với một vài vấn đề, và vẻ mặt của cô rất không đẹp mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio