Khu vực phía tây của thành phố Itogami, trong một khu dân cư cấp cao gần trung tâm chợ, một đôi chị em có quan hệ vô cùng thân mật đang cùng nhau rảo bược trên đường phố.
“Người ta đã nói đây là chuyện bất khả kháng mà ~. Nếu không trang điểm tỉ mỉ, làm sao có mặt mũi mà ra đường?”
Người lên tiếng là một cô bé khả ái có mái tóc màu mật ong, thoạt nhìn chỉ chừng mười một, mười hai tuổi. Tuổi nhỏ như vậy, phỏng chừng là cô bé này vẫn còn chưa tốt nghiệp tiểu học đi? Thế nhưng cách ăn mặc của cô bé này, từ ‘mốt’ cũng đã không đủ để hình dung, mà phải nói là hoa lệ thì mới đúng.
Lai quần cao quá gối, bộ áo sam nhỏ không tay, trên tay còn đeo móc khóa trang sức đáng yêu, phối hợp với mái tóc dài được nhuộm một cách tỉ mỉ có màu ong mật, nếu như cô bé này mà lớn thêm hai ba tuổi nữa, phỏng chừng người đi đường sẽ hiểu lầm rằng cô bé này là người thuộc ngành sản xuất không chính quy nào đó.
“Là vậy sao? Nhưng mà tại sao người ta lại nhớ là trước đó, Asagi-chan chỉ biết trát có đuôi ngựa thôi nha? Còn đeo gọng kính đen tựa như mọt sách nữa, nhưng vẫn tung tăng mà ra đường. Vậy mà bây giờ lại phải uốn tóc, nhuộm tóc, chải đầu, hóa trang gần cả tiếng đồng hồ, còn thay kính đen bằng kính sát tròng nữa. Nhìn Asagi-chan bây giờ hoàn toàn không giống học sinh tiểu học chút nào.”
Nói với giọng khá dịu dàng, chị của cô bé, một thiếu nữ thướt tha xinh đẹp với mái tóc dài màu đen óng ả tựa như thác nước, mở lời trêu chọc cô bé.
Quả nhiên, vừa nghe chị mình nói như vậy xong, cô bé có tên là Asagi lập tức đỏ hồng cả mặt. Sau đó, cô bé phồng má của mình lên biểu thị sự bất mãn.
“Trước kia là do người ta còn nhỏ, còn bây giờ, người ta rốt cục phát hiện ra chân lý của sự xinh đẹp rồi. Nee-chan cũng vậy, rõ ràng là đại mỹ nhân, nhưng suốt ngày chỉ mặc quần áo bình thường như thế này. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa là sẽ không tìm được bạn trai đâu.”
“Cái con bé chết tiệt này, người theo đuổi chị của em nhiều tới mức đủ để xếp hàng từ tận trường học tới nhà chúng ta đấy. Mấy nam sinh trong lớp, nhìn chị cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống chị vậy. Chỉ là, đáng tiếc ~ nha, chị của em là bông hoa của đỉnh Fuji, cao không thể chạm; nên chị chướng mắt mấy nam sinh tục tằng đó.”
Để chứng minh mị lực của mình, nee-chan tóc đen lập tức phơi bày lịch sử vinh quang của mình cho em gái.
Chỉ đáng tiếc là sau khi nghe xong, Asagi-chan chỉ dùng điệu bộ của một người vô cùng từng trải mà lắc đầu thở dài: “Hai ~~~, nee-chan nhà chúng ta đã hết thuốc chữa rồi.”
“Nói ai đó! Người hết thuốc chữa phải là em đó, cái con bé này! Đừng có tưởng rằng chị không biết em len lén giấu hình của bé trai trong phòng. Nhắc mới nhớ, không biết là ai thích người nào đó tới mức thậm chí cả điện thoại di động cũng lén lút cất giấu ————”
“Ah ~~!?”
Giống như một con Kitty bị đạp trúng đuôi, mặt của Asagi-chan lập tức ‘bùm’ một cái trở nên đỏ rực, sau đó cô bé nhảy dựng lên, dùng biểu lộ vô cùng khoa trương mà trừng mắt với chị của mình, đồng thời chiếc điện thoại màu phấn hồng đang cầm trên tay cũng được cô bé giấu ra sau lưng theo phản xạ.
“Chị–Chị–Chị–Chị–Chị xem trộm điện thoại của em…!?”
“Arara? Người ta đâu có nhìn lén đâu, chỉ là vô tình thấy được thôi, sau đó tại người nào đó nhìn điện thoại quá chăm chú nên mới không phát hiện ra đó chứ? Thiệt tình, rõ ràng tiểu học còn chưa tốt nghiệp mà đã… Con nít bây giờ rốt cục đang nghĩ gì thế nhỉ, thật khó hiểu. Còn nhỏ như thế mà đã muốn tìm bạn trai rồi.”
Nee-chan tóc đen, không biết là thiên nhiên ngốc hay là cố tình xấu bụng, đặt ngón trỏ của mình lên môi và làm ra vẻ khó xử mà lầm bầm.
Người nói vô tình, người nghe cố ý.
Asagi-chan đỏ mặt, hốt hoảng mà tìm cách giải thích, cô bé hầu như hét lên: “Ai—Ai—Ai muốn tìm… tìm bạn trai chứ? Đó là, người kia… người kia chỉ là một tên bại hoại! Mặc dù… Mặc dù hắn… Không đúng! Không đúng! Nói tóm lại, hắn tuyệt • đối • không • phải • là • bạn • trai • của • người • ta!! Đừng có tự tiện hiểu lầm rồi đặt điều! Nếu không, cho dù là nee-chan thì cũng… cũng…””
“Ara? Là vậy sao? Vậy thì tốt quá! Nee-chan cuối cũng cũng có thể thở phào được rồi.”
“Ôi chao?” Nhìn thấy phản ứng và nghe được câu đáp lời kỳ lạ của chị mình, Asagi-chan sững sờ. Nee-chan nói vậy là có ý gì?
“Bởi vì, thiếu niên gọi Ye Jian kia, thật sự rất đẹp trai. So với những nam sinh tục tằng trong lớp thì đẹp trai hơn nhiều, cứ như là hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong manga vậy! Cho nên nee-chan quyết định, nếu mai mốt phải lấy chồng, người ta sẽ gả cho hoàng tử đại nhân. Vốn dĩ nee-chan còn tưởng đó là bạn trai của Asagi-chan, nhưng hóa ra lại là hiểu lầm! Cũng đúng, dù sao Asagi-chan nhỏ như vậy. Quả nhiên là hoàng tử đại nhân xứng đôi với chị hơn! Ha ha!”
Nói xong, nee-chan vốn như một đóa thiên sơn tuyết liên cao không thể chạm lộ ra vẻ mê trai vọng tưởng, cứ như là cô bé lọ lem nhìn thấy hoàng tử vậy. Điều này khiến Asagi-chan cảm thấy vô cùng bất ngờ, cũng cảm thấy bị kích thích tới muốn nhảy dựng lên, cứ như là bị chạm vào vảy ngược vậy.
Hầu như không kịp suy nghĩ gì hết, ngay sau khi chị của mình chỉ vừa dứt lời xong, Asagi-chan lập tức nhảy dựng lên và hét to hết sức, giọng cô bé đầy gấp rút: “KHÔNG ĐƯỢC ~~~ !!! TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC!!!”
“Ôi chao~? Tại sao lại không được?”
Ánh mắt quái lạ của chị mình khiến cho Asagi-chan lập tức giật mình tỉnh lại. Ý thức được là mình đã lỡ lời, trong lòng của Asagi nhỏ cảm thấy vô cùng bối rối.
Chỉ là, từ nhỏ Asagi-chan đã rất là thông minh, nên cô bé nhanh chóng tìm được cớ: “Bởi vì… Bởi vì… Bởi vì nee-chan chưa gặp anh ta bao giờ! Anh ta cũng chưa thấy nee-chan lần nào. Nói không chừng… Nói không chừng là nee-chan không phải là kiểu người mà anh ta thích. Đúng! Anh ta chỉ thích nữ sinh có cách ăn mặc xinh đẹp. Như nee-chan bây giờ, không được!”
“Ara? Hóa ra là vậy sao? Chuyện này thật đúng là khó khăn. Nếu vậy, người ta có nên đi học trang điểm không? Hóa trang với trang điểm cẩn thận một chút, nếu lỡ như mà vô tình gặp trên đường, nếu vậy thì…”
“WTF… A! Đúng! Sắp tới giờ xem phim rồi! Chờ mãi mới tới lượt chúng ta, đi nhanh thôi! Không còn thời gian để chị lãng phí đâu!”
Cảm nhận được nguy cơ vô cùng to lớn, Asagi-chan lập tức phát huy toàn bộ khả năng hành động của mình: cô bé tóm lấy tay của chị mình và kéo chị mình chạy nhanh vào trong nhà ga.
Vận mệnh thường thường chính là như vậy, trong lúc lơ đãng, nó luôn dẫn những người không quen biết tới gần nhau, và rồi thêm một chút trùng hợp, để cho cả hai vô tình gặp gỡ.
… …
“Có phát hiện gì không?”
Nơi này là khu vực ngoại thành nằm ở phía Tây của thành phố Itogami, nằm cách khu chợ trung tâm khá xa. Đứng ở mảnh địa giới này, thậm chí có thể nhìn thấy được mặt biển nổi sóng với ánh trăng được phản chiếu lấp lánh ở phía xa xa một cách dễ dàng.
Đã bắt đầu vào thu, không khí vào ban đêm của đảo Itogami trở nên có phần thoáng mát.
Đối với những phần tử sống về đêm như ma tộc, đây quả thực là một tin vui rất lớn. Tất nhiên, với nhân loại bình thường thì đây cũng là một tin vui rất lớn, vì chẳng ai thích sống trong bầu không khí oi bức nực nồng của mùa hè cả, trừ những bé được cha mẹ đưa đi tắm biển hoặc những người sống ở miền quê có bầu không khí thanh tân mát rượi.
Nói chung, với tất cả người dân thuộc đảo Itogami thì mùa thu quả thật là thời gian vàng để xuống phố vui đùa. Dạo phố, mua sắm, xem phim, đi dạo bờ biển, v… v… Có quá nhiều việc có thể làm vào thời gian này.
Chỉ là hôm nay, ở nơi này, có hai bóng người xuất hiện ở đây nhưng không phải là vì vui chơi hay giải trí, mà là vì công tác.
“Hơi thở lưu lại không rõ ràng lắm, hẳn là của vài ngày trước. Tôi đoán là đám người thú kia đã sớm rời khỏi khu vực này rồi.”
“Thật là một đám dã thú biết cách gây phiền toái. Nếu bọn chúng thật lòng muốn trốn thì ta cũng không có cách tìm được tung tích của bọn chúng. Lũ chuột chui xuống cống luôn rất khó tìm.”
Yêu tinh của đêm tối, Kūgeki no Majo, Minamiya Natsuki, sau khi nghe Ye Jian trả lời thì bất mãn mà khẽ nhíu mày lại.
Thấy Natsuki như vậy, Ye Jian nói: “Địch trong tối, ta ngoài sáng; nếu đã không thể tìm được bọn chúng, vậy chúng ta cũng chỉ có thể chờ bọn chúng chủ động lòi đuôi. Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là địa bàn của chúng ta, chỉ cần chúng lòi đuôi, vậy thì tuyệt đối sẽ chạy không thoát. Bất quá, tìm vài nơi nhưng đều vồ hụt, xem ra lần này, đám thú nhân này có một kẻ khá thông minh. Biết rõ đáng một chỗ đổi một chỗ, còn biết che giấu hơi thở khi xuất hành, phỏng chừng là dư nghiệt cấp cán bộ của phái Hắc Tử Hoàng trước đây.”
Nghe giả thuyết của Ye Jian, Natsuki cũng gật gật đầu. Cô vô cùng tán đồng giả thuyết này của cậu.
Nếu vậy, việc kế tiếp là phải chờ đợi sao? Không! Rất nhanh, con chuột đã rời khỏi hang sẽ thò đầu ra mà thực hiện kế hoạch của nó.